Chương 114: Chương 114: Mưu Đồ Của Lãm Thiên Hạ

- Thiếu gia, liệu… liệu người có quá… quá vọng tưởng hay không? Gia tộc chúng ta so với U Châu chỉ là một tiểu gia tộc, thêm nữa bối phận của vị Lam Thiên Tiên Tử này còn hơn hẳn mấy nữ nhân còn lại – Cô ta là đệ tử cưng của tiền nhiệm Thập đại mỹ nhân – Đào Hoa Tiên Tử Đào Nhược Hồng a!

Người nam bộc phía sau ngây ra, dùng ánh mắt kì quái nhìn tới bạch y nam nhân. Chỉ thấy hắn khẽ hừ một cái, nói.

- Hừ! Ngươi lo sợ cái gì? Ít ra nàng ta không vướng danh vọng của một tông môn nào. Thêm nữa hà hà hà…

Hắn đột nhiên cười đầy khoái trá, hưng phấn mà nói.

- Ta bình sinh vốn có chất giọng mị hoặc nữ nhân. Nữ nhân vốn thích được rót mật vào tai, chỉ cần ta khéo léo một chút, liệu có nàng nào không gục ngã? Ha ha ha…

Nói xong y lại càng cười lớn hơn, chỉ có nam bộc kia thì im lặng mà thở dài, nhủ thầm.

“Thiếu gia xưa nay luôn ình là trên hết, lại nữa thường xuyên được cưng chiều quá mức. Chưa từng lịch duyệt nhưng lại luôn tự đại, luôn ình là đúng… Hây!... Ta không nói gì thêm nữa, cho thiếu gia một bài học đi…”…

- Hùng ca, Hùng ca… dậy, dậy nhanh a!

Kim Minh lay lay tấm thân to thù lù của Hùng Lệ, cất tiếng gọi. Hành động này của nàng khiến bốn Hồ nữ nọ đang gối lên người hắn cũng bị lay tỉnh, một nàng ngái ngủ mắt nhắm mắt mở nói.

- Muội muội a… Còn sớm mà?

- Sớm gì nữa chứ? Còn không mau chóng chuẩn bị lên đường?

Nữ tử áo đen đi từ phía ngoài cửa hang vào, trên tay nàng ta là ba con thỏ rừng cùng một bọc trái cây. Bốn Hồ nữ nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc ấy thì hơi sững người, sau đó lục tục kéo nhau tiến ra khỏi hang. Kim Minh thì chỉ chú tâm tới Hùng Lệ, nàng lại tiếp tục lay gọi hắn.

- Hùng ca, dậy a!

Hồi lâu cũng không thấy hắn có phản ứng, vẫn là đều đều thở ra như đang say ngủ. Kim Minh dùng ánh mắt kì quái hướng tới vị nữ nhân áo đen. Tối qua, vị cô cô này của nàng đã nói là chỉ làm cho Hùng Lệ ngủ say một giấc tới sáng, nhưng giờ đã là sáng rồi mà dù nàng lay gọi ra sao vẫn không thể gọi tỉnh hắn. Nữ tử áo đen thấy vậy thì kì quái vô cùng, khẽ vẫy tay cho Kim Minh tới chuẩn bị đồ ăn sáng sau đó chậm chạm bước tới gần Hùng Lệ. Nàng khẽ dùng một ngón tay mà chọc vào bên sườn hắn, vẫn không hề có phản ứng khiến nàng thật sự ngây người. Cuối cùng rút ra trủy thủ, định bụng chích máu ở bàn tay, khiến hắn đau mà tỉnh lại. Chợt chỉ thấy một luồng cuồng phong xẹt qua trước mặt, cây trủy thủ nọ bị đánh bật vào một xó. Nơi yết hầu nàng, có một vật sắc lạnh đang chĩa sát vào. Một thanh âm trầm trầm vang lên.

- Ngươi là ai, định mưu đồ gì?

Hùng Lệ kì thực vốn đã tỉnh từ lúc Kim Minh lay gọi, xong hắn lờ mờ cảm nhận được một luồng khí tức lạ lẫm. Lo sợ rằng tất cả đang bị kẻ lạ mặt này chế trụ, vì vậy cố ý vờ như đang ngủ say mà chờ đợi. Quả nhiên hắn tính toán không sai biệt mấy, chờ luồng khí tức nọ tiến tới gần thì bất thần vươn người ra tay chế trụ. Lúc này trên cổ nữ nhân áo đen chính là một bàn tay của hắn, móng vuốt nhắm thẳng tới yết hầu nàng ta. Hắn lại vận dụng thần thức, lập tức Thiết Huyết từ chỗ đống lửa gần nơi Kim Minh chuẩn bị bữa sáng tự động bay tới bên vai hắn, huyết diễm cùng hắc diễm bùng phát mang theo một luồng khí áp trấn nhϊếp ào ào hướng tới nữ nhân áo đen. Kim Minh thấy tình cảnh ấy thì buông rơi đống đồ ăn, nàng mau mắn chạy tới bên cạnh hai người mà nói.

- Hùng ca, thả cô cô của muội ra đi. Lam cô cô là người tốt a, huynh mau thả cô cô ra đi!

Hắn liếc mắt nhìn qua Kim Minh, lại dùng Thấu Tâm Thuật kiểm tra xem nàng có bị cấm chú nào không. Khi chắc chắn không có việc gì thì mới gật đầu, thu hồi lại thế công, Thiết Huyết cũng lập tức trở lại bình thường, trở lại thành một thanh đen thui không thanh sắc. Kim Minh bị hắn nhìn thì hai má đỏ lựng lên, bẽn lẽn cúi đầu không nói. Chỉ duy nhất có nữ nhân áo đen thì sắc mặt có sự biến hóa cực độ,nàng ta dùng ánh mắt mang theo những tia phức tạp nhìn tới Hùng Lệ. Cả ba im lặng cho tới khi bốn Hồ nữ kia trở vào hang, lại thấy Hùng Lệ đã tỉnh tức thì vui vẻ vây lấy hắn mà hỏi han một hồi. Hắn thì chỉ im lặng, thi thoảng lại gật gật đầu…

- Ngươi thật sự là con người?

Nữ nhân áo đen lần đầu tiên chủ động lên tiếng, nàng hướng tới Hùng Lệ mà hỏi. Hùng Lệ thấy vậy thì im lặng, khẽ gật gật đầu. Nàng ta lại hỏi tiếp.

- Tại sao ngươi lại bị Hùng tộc hạ Hóa Yêu Chú? Ta nghe Kim Minh nói ngươi là Phật tu, không lẽ ngươi lạm sát Hùng tộc? Phật tu các ngươi vốn kiêng sát sinh, lẽ nào?...

Hùng Lệ nghe tới đây thì thoáng cau mày, Kim Minh thấy sắc mặt hắn đột ngột biến hóa thì cả kinh, nàng vội vàng nói chen vào.

- Lam cô cô, cô cô đừng làm khó Hùng ca được không? Ai cũng có bí mật của riêng mình a!

Hùng Lệ nghe nàng nói vậy thì khẽ cười, hắn quẳng cái lõi trái táo vào đống lửa, vặn vẹo các khớp xương răng rắc, một hồi dường như khoan khoái, hắn mới chậm chạp nói.

- Ta không có gì bí mật cả, ta thực sự vốn là con người. Còn việc vì sao bị Hùng Tộc chú nguyền, chuyện này kể ra sẽ rất dài.

Nữ nhân áo đen nghe thấy thế thì khe khẽ gật đầu, nàng đứng lên mà nói.

- Ân, vậy trên đường trở về Linh Sơn, hy vọng ngươi có thể kể ra tường tận… Nếu như ngươi cảm thấy có thể kể hết.

Nàng dừng lại một chút, sau đó nói ra vế sau. Kim Minh cùng bốn nữ Hồ nghe thấy thế thì ánh mắt lập tức sáng rực, tò mò nhìn về phía Hùng Lệ. Hắn thấy vậy thì phì cười, thong thả đáp.

- Được thôi, cũng coi như là dọc đường kể chuyện cho bớt mệt!...

Thiên Hoa Trấn.

Đoàn người cứ như vậy diễu qua các con đường lớn, sau đó tập trung tại tế đàn. Thập nữ dàn hàng ngang, nhận nhang từ cái tráp sơn son thiết vàng trên tay mười nữ nhân áo vàng. Lại chờ cho các nàng ta dùng hỏa tập châm lửa, chỉ trong chốc lát, từng làn khói trầm màu trắng uyển chuyển lan tỏa ra xung quanh, mang theo một khí tức trang nghiêm vô cùng. Đám người đứng phía xa lập tức im phăng phắc, ánh mắt chăm chú nhìn về phía thập nữ.

Các nàng chắp tay, khẽ cúi đầu trước cái kim đỉnh nọ mà thì thào cầu khấn một hồi. Không gian lúc này tĩnh lặng vô cùng, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng một con ong vỗ cánh, một chồi non khẽ mở mắt vươn lên. Không ai bảo ai, tất cả mọi người đều chắp tay, cùng hướng tới cái kim đỉnh nọ mà thành tâm cầu khấn. Ngay cả dãy bàn phủ lụa đỏ cách đó không xa, có mười vị nam nhân đang ngồi. Họ đa phần tuổi tác đã quá ngũ tuần,chân lực tản mát khiến cho không ít người kinh hãi. Trong mười người,có một nhà sư râu cùng lông mày bạc trắng, khuôn mặt khắc khổ đang nắm tràng hạt, tay bắt phật quyết mà lẩm nhẩm cầu khấn. Các vị khác cũng không khác biệt là mấy, tất cả ai ai cũng chắp tay, thành kính khấn vái. Có thể nhìn ra ngay vị sư nọ chính là Hư Ngôn – Phương Trượng Thiên Hồng Tự; Vị lão đạo áo vàng không ai khác chính là cốc chủ Lam Nguyệt Cốc – Vương Phác Thiên. Như vậy, đây chính là trưởng môn của mười thế lực đứng đầu tu chân giới U Châu.

Mọi người chỉ chú tâm cần khấn, duy nhất có hai người trong số họ thì lại khác, ngoài mặt cũng làm ra động tác cầu khấn trang nghiêm,n hưng thực sự thì lại đang truyền âm thì thào với nhau. Một nam nhân thân mặc lam y, phục sức cầu kì hoa lệ, trên tay vô số những nhẫn ngọc làm ra động tác chắp tay, nhưng miệng thì bí mật truyền âm với một lão nhân lam y khác. Lão nhân này thân hình nhỏ bé, dáng người quắc thước nghiêm nghị. Có thể coi như là một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng, nhưng đừng có nhầm bởi vẻ bề ngoài đó. Mặc dù quả thật khuôn mặt lão trông vô cùng nghiêm nghị, tản mát một chút khí chất lão niên khiến cho người ngoài nhìn tới dễ sinh ra cảm giác sùng kính. Bản chất thật sự, lão chính là Trưởng môn Băng Ngọc Cung – tông môn danh bài thứ ba trong Cửu đại thế lực.

Băng Ngọc Cung dù là một tông môn Yêu - Ma tu kết hợp, lại thường xuyên sử dụng máu huyết cùng các ma chú quỷ dị để tu luyện. Vốn Băng Ngọc Cung trước đây chỉ là một tông môn cấp trung, vị thế vô cùng thấp bé. Nhưng sau đó,nhờ sự sáng suốt khi liên minh với bốn tông môn khác mà danh khí dần dần đại thịnh. Trong cuộc chiến tranh dành địa vị ở U Châu, chính lão già lam y này là người dẫn dắt lực lượng nhân sĩ của Băng Ngọc Cung tham ra chém gϊếŧ , uy danh đỉnh đỉnh. Trận chiến này khiến cho lão trở thành một bức tượng anh hùng bằng xương bằng thịt trong mắt mọi chúng đệ tử Băng Ngọc Cung; cũng khiến toàn cõi U Châu một phen trấn động lưu truyền vô số điển tích về lão – Lão Hỏa Hồ Ly - Lãm Thiên Hạ. Ngay cả cái tên của lão cũng nghe ra khí phách ngút trời, cộng thêm sự tích nọ khiến Băng Ngọc Cung càng lúc càng đại thịnh, kẻ đầu nhập tông môn vô số khiến cho tông môn này trở nên vô cùng cường đại, dần chiếm tới danh bài thứ ba.

- Lãm huynh, lần này huynh đã nhắm được mỹ nữ nào chưa?

Người tay đeo toàn nhãn là nhẫn khẽ truyền âm, y chính là môn chủ Nhạn Huyết Đường – tông môn danh bài thứ bảy trong Cửu đại thế lực. Tên gọi Tiếu Vong Hồn, được tu chân giới gắn cho bí danh Nhất Tiếu Đoạt Mạng. Giang hồ đồn đại, một khi Tiếu Vong Hồn ra tay, đối thủ chỉ cần nhìn thấy lão nhếch mép cười là lập tức biết mình số mạng đã tận. Tiếu Vong Hồn vừa cười vừa hướng tới Lãm Thiên Hạ mà hỏi, trong mắt ánh lên chút nét gian tà cùng cười cợt.

Toàn cõi U Châu này, có ai không rõ Lãm Thiên Hạ mặt phật tâm lang? Tuy mặt ngoài thì nghiêm trang, nhưng phải vào tận hang mới nhìn rõ bộ mặt sói. Lãm Thiên Hạ vốn là Yêu tu tu tập Thái Bổ, đương nhiên nữ nhân lão bắt về có vô số, không chỉ nữ nhân mà cả nữ Hồ cũng không ít. Trong thạch động của lão, ít nhất lúc nào cũng có không dưới ba trăm nữ nhân, so với hậu cung hoàng đế cũng chỉ là thua kém về số lượng, còn về nhan sắc thì không tài nào thua kém, thậm chí còn vượt trội hơn. Chỉ có điều, rất ít ai có cơ duyên nhìn tận mắt,đa phần là chỉ nghe người ta đồn đại. Tiếu Vong Hồn có lẽ là kẻ đầu tiên được lão tận tay dắt vào thạch động của mình.