Ăn tối xong, một mình Khương Vũ đi ra công viên trong khuôn viên, tản bộ tiêu thực, đồng thời gọi video call cho Cừu Lệ.
Cuộc gọi đã được kết nối, nhưng màn hình điện thoại vẫn đen sì sì.
Khương Vũ còn tưởng mạng của mình bị lag, chuẩn bị tắt đi gọi lại, không ngờ trong màn hình tối om lại vang lên giọng nam trầm thấp: “Môi trường trường học có vẻ không tệ.”
“Không phải không tệ, mà là tốt ghê luôn ấy!”
Mượn chút ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn, Khương Vũ quay ngang điện thoại ra, quay thảm cỏ xanh mướt bao la trước mặt cho Cừu Lệ xem: “Phía xa kia là hồ nhân tạo, bên hồ còn có tượng điêu khắc thiên nga. Ở chỗ chính giữa này là tòa nhà nghệ thuật lớn, là nơi làm việc của ban lãnh đạo cấp cao, mấy tòa nhà phía sau là các tòa nhà dạy học.”
“Đẹp lắm.”
“Cừu Lệ, cậu đang ở nhà à?”
“Ừ.”
“Sao bên cậu lại tối om vậy? Không bật đèn lên?”
Hình như cậu khẽ cười một tiếng, nói với chất giọng quyến rũ: “Cuộc gọi video của cậu đến không đúng lúc.”
“Vì sao?” Khương Vũ xem thời gian trên màn hình: “Bây giờ mới có 7 giờ, vẫn chưa đến lúc đi ngủ, chắc cậu không ngủ sớm thế đâu nhỉ.”
“Chưa ngủ.”
“Vậy cậu tắt đèn làm gì?”
“...”
“Cậu bật đèn lên, cho tớ nhìn cậu cái?”
“...”
Thấy cậu không ư hử gì, Khương Vũ lại gọi: “Cừu Lệ?”
Mãi một lúc lâu sau, Cừu Lệ mới miễn cưỡng đáp lại: “Ngắt trước đây, chốc nữa tớ gọi lại cho cậu.”
“Không được.”
Thấy bộ dạng Cừu Lệ có vẻ ngập ngừng, cô không yên tâm lắm, khăng khăng truy hỏi cho ra nhẽ: “Rốt cuộc cậu đang làm gì!”
“Không tiện nói, cúp đây.”
Khương Vũ thoáng tỏ ra tức giận, “Có phải cậu lại tự ngược đãi mình không? Cậu quên cậu đã đồng ý với tớ cái gì rồi à!”
“Không có.” Cừu Lệ đáp lại: “Không tự ngược đãi mình.”
“Vậy vì sao cậu lại không cho tớ nhìn?”
“Không mặc quần.”
“...”
Khương Vũ ngẫm nghĩ một hồi, chợt hiểu ra rốt cuộc cái tên này đang làm gì trong bóng tối.
Cho nên đàn ông con trai ở cái tuổi này đều sẽ làm cái chuyện “tɧẩʍ ɖυ” này.
Một cơn gió thổi qua, Khương Vũ cảm thấy đôi má mình nóng ran, thậm chí không dám nhìn thẳng vào màn hình tối om kia.
Mà vẻ mặt ngượng ngùng và gò má đỏ bừng của cô, lại được thu hết vào trong màn hình, rồi bị Cừu Lệ nhìn thấy hết.
Vốn là một hành vi chẳng có cảm giác gì, lại nhanh chóng nảy sinh chút xúc cảm, quấn quít đan bện mắc lại trong tim cậu, kí©h thí©ɧ đầu mυ"ŧ thần kinh vốn chẳng mẫn cảm của cậu.
“Tớ... tớ cúp máy đây!”
“Đừng cúp.” Hô hấp của Cừu Lệ trở nên nặng nề, “Để tớ nhìn cậu, là được rồi.”
“Cậu nhìn tớ...?”
“Cậu ở xa tớ quá.” Giọng của cậu toát ra sự quyến rũ chí mạng: “Xa quá, tớ chẳng cảm nhận được gì hết, ăn cơm cũng chẳng thấy mùi vị, rất không chân thực...”
“Mọi thứ đều chỉ là ảnh hưởng từ tâm lý của cậu mà thôi.” Khương Vũ hơi rũ mắt xuống, nhìn hòn đá dưới chân mình, nói: “Cậu phải tự khắc phục.”
“Không khắc phục nổi.” Tiếng hít thở của cậu nặng nề, nhưng giọng nói lại quá đỗi dịu dàng: “Cậu ở bên cạnh tớ, tớ mới cảm nhận được, mẹ kiếp mới sống như một con người...”
“Vì thế, đừng cúp nhé.”
Khương Vũ lại mềm lòng, biết thừa là mình không nên dung túng cậu ấy, nhưng chẳng thể kìm lòng.
Cô đồng cảm với cậu, cũng thương xót cậu, nghe lời cậu nói, dường như trái tim cô cũng bị hòa tan rồi.
Có lẽ... có thể làm bất cứ điều gì vì cậu.
“Cừu Lệ.”
“Ừm.”
“Còn nửa tháng nữa là có thể gặp nhau rồi.” Khương Vũ muốn nói lảng sang chủ đề khác.
“Chắc chắn tớ không thể thi đậu đại học Bắc Thành, nhưng tớ có thể thi đại học khác, dù sao thì nhất định sẽ ở lại Bắc Thành.”
“Là vì tớ ư?”
“Làm gì có vé đấy, cậu đừng có tự đa tình.” Khương Vũ vội vàng chối bỏ: “Là vì tớ muốn ở lại Esmela, khó khăn lắm mới vào đây được, chắc chắn tớ không đi nơi khác được. Tuy nơi khác cũng có cơ sở khác, nhưng cơ sở ở Bắc Thành là trụ sở chính, có giáo viên và sân khấu tốt nhất.”
Cừu Lệ nhìn cô gái trong màn hình, đèn đường chiếu vào khuôn mặt cô, cặp má đỏ hây hây, cánh môi đỏ mọng, đôi mắt sáng long lanh linh động giống như con thú nhỏ, tỏa ra ánh sáng.
Dáng vẻ khi cô cười rộ lên, ngọt ngào vô cùng.
Cừu Lệ thích thứ ánh sáng toát ra từ trong đáy mắt của cô mỗi khi cô nói đến ước mơ của mình. Thứ ánh sáng đó khiến một người từng chìm sâu vào chốn địa ngục, cảm nhận được sự tồn tại của niềm hy vọng.
“Cố gắng tiếp tục kiên trì.”
Trong bóng tối, cậu nhìn đôi mắt của cô, nói một cách hết sức nghiêm túc: “Đứng trên sân khấu lớn nhất đẹp nhất, múa cho tớ xem.”
Khương Vũ cười gật đầu: “Thế thì cậu phải dùng hết sức lực để vỗ tay cho tớ nhé.”
“Ồ, tớ chặt tay xuống vỗ tay cho cậu.”
“...”
Thế thì không cần!
“Tớ phải bật đèn làm bài tập đây, cúp điện thoại nhé.”
Bên đầu bên kia vang lên âm thanh ##@ và tiếng rút khăn giấy, Khương Vũ lơ đãng hỏi: “Nhanh thế cơ á?”
“Nhanh?”
Khương Vũ lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng giải thích: “Không phải, ý tớ là, nói chuyện nhanh thế đã kết thúc rồi, tớ không có ý xem thường cậu đâu...”
Cừu Lệ khẽ cười một tiếng: “Tớ cũng đã nói gì đâu.”
“...”
“Cúp đây cúp đây!” Khương Vũ cảm thấy mình thật là ngu ngốc, càng nói càng sai.
Sau khi cúp máy, một mình cô tản bộ ở con đường hàng cây. Chẳng bao lâu sau, Cừu Lệ gửi cho cô một bức ảnh vở bài tập cho cô.
Sau khi làm chuyện xấu vẫn không quên làm bài tập, đúng là học bá.
Khương Vũ vẫn không nỡ tạm biệt như thế này, thế là cô trả lời tin nhắn của cậu: [Thành tích tốt như thế rồi, còn cố gắng đến vậy, có thể cho những người có thành tích kém như bọn tớ một con đường sống không vậy.]
[Tiểu Vũ, tớ muốn trở thành người tốt nhất.]
Bây giờ mọi thứ đã trở nên tốt đẹp, có cô rồi, cuộc sống cũng có ý nghĩa, cậu muốn trở thành một phiên bản tốt nhất của chính mình.
Cậu còn muốn đến trước mặt mẹ, cho bà ấy biết rằng, lựa chọn vứt bỏ cậu lúc ban đầu là lựa chọn sai lầm.
Cậu không những sẽ không trở thành vết nhơ trong đời bà, mà còn trở thành niềm tự hào của bà.
Khương Vũ lại hỏi: [Cuộc sống của cậu thế nào, có tiền ăn cơm không? Có cần tớ chuyển cho cậu ít tiền không?]
Cừu Lệ bật cười: [Cậu bao nuôi tớ thật à?]
Khương Vũ vội vàng trả lời: [Cậu tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, cứ coi như tớ đang giúp cậu, sau này cậu trả lại tớ.]
Cừu Lệ: [Thế thì bạn gái vẫn nên bao nuôi tớ đi.]
Khương Vũ: ...
Cô chuyển 4000 tệ sang cho Cừu Lệ, sau khi Cừu Lệ nhận liền gửi cô bốn chữ: [Cảm ơn bạn gái]
Sau đó lại gửi trả cô 5000.
Khương Vũ: [???]
Cừu Lệ: [Tớ có học bổng cao nhất của trường Duật Hi, cuộc sống không có vấn đề gì.]
Khương Vũ: [Bạn trai của nhà ta cừ quá đi, còn giành được học bổng nữa cơ.]
Cừu Lệ: [Tớ sẽ kiêu ngạo đấy]
Khương Vũ: [Kiêu ngạo lên!]
Khương Vũ xem nhật ký trò chuyện của hai người, khóe môi bất giác nở nụ cười.
[Thực ra, ở lại Bắc Thành, một nửa là vì giấc mơ, còn một nửa, cũng là vì cậu]
Cô đã đánh xong đoạn tin nhắn này, còn chưa kịp gửi đi thì cách đó không xa bên bãi cỏ, hai người Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đang đi tới chỗ cô.
“Một mình đứng đây cười đến mức này, đang nói chuyện với bạn trai cậu à?” Mộc Tử Nhàn nói: “Nhìn kìa, khóe miệng cũng sắp nở hoa đến nơi rồi.”
Khương Vũ gật đầu không chút giấu giếm, “Ừ! Bạn trai đấy.”
Lâm Miểu ngưỡng mộ nói: “Woa, xem ra Tiểu Vũ của chúng ta mê tít cậu ấy rồi.”
Tim Khương Vũ giật bắn lên, “Sao lại nhìn ra được?!”
“Nếu không phải người cậu cực kỳ thích, thì sao có thể nở nụ cười hạnh phúc đến vậy.”
“Tớ chỉ cười đại một cái thôi mà!”
Dường như Lâm Miểu có vẻ rất có kinh nghiệm, “Không cần giải thích nữa, rõ ràng cậu thích người ta điên lên được rồi ấy.”
“Làm gì có...”
Khương Vũ vẫn không chịu thừa nhận, chẳng qua mối quan hệ của cô và Cừu Lệ, có nói ra thì có lẽ người bên cạnh cũng không thể hiểu hết được.
Có điều... dù có mê tít bạn trai của mình đi chăng nữa thì cũng không phải chuyện mất mặt gì.
“Hai cậu cùng đến tìm tớ, có chuyện gì sao?”
Mộc Tử Nhàn vội nói: “Suýt nữa quên béng chuyện quan trọng rồi, bên phía hội trường đang tổ chức party đón học sinh mới, tìm cậu cùng đến đó chơi!”
“Đi chứ, đi xem sao.”
Khương Vũ và hai cô bạn cùng đến hội trường, quả nhiên party đã bắt đầu. Cánh con gái mặc những bộ váy xinh đẹp của mình, trang điểm, bước vào trong hội trường.
Trên người Khương Vũ mặc bộ quần áo ở nhà, cô lại nhìn sang Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn.
Mộc Tử Nhàn thì lại mặc bộ váy Lolita thường ngày rất đáng yêu, còn Lâm Miểu ăn mặc cũng rất phổ thông, quần bò phối với áo lông vũ.
Không chỉ phổ thông, mà còn tương đối có thần thái của người qua đường.
Khương Vũ biết, chắc chắn là Lâm Miểu sợ cướp mất sự nổi bật của Lâm Huyên Nhi, mới mặc bộ quần áo như ngày thường này.
Ngay cả để tóc dài Lâm Huyên Nhi cũng không chịu, sao có thể chịu để cô chăm chút khoản ăn mặc chứ.
“Chuyện này không được.” Khương Vũ nói với hai cô bạn: “Người ta đều ăn mặc l*иg lộn xinh đẹp, còn chúng ta... lại mặc quần áo như diễn viên quần chúng thế này, đi thôi, về thay quần áo.”
Lâm Miểu lưỡng lự nói: “Không cần thiết đâu, chúng ta đến góp vui thôi, có nhảy múa đâu.”
“Sao lại không cần thiết, rất cần thiết là đằng khác, cậu chưa có bạn trai nhỉ!”
Mộc Tử Nhàn nhận ra Khương Vũ muốn trang điểm cho Lâm Miểu, giúp cô ấy thay đổi hình tương, thế là cũng vội nói: “Kể ra, tớ cũng muốn quay về trang điểm lại! Đi đi đi! Quay về!
Thế là hai người kéo Lâm Miểu về ký túc xá, trang điểm xinh đẹp cho cô ấy, Mộc Tử Nhàn còn cho cô ấy mượn chiếc váy đẹp đẽ của mình.
Vóc dáng của những cô gái học múa ba lê đều không khác nhau là mấy. Lâm Miểu mặc chiếc váy công chúa của Mộc Tử Nhàn lên, khí chất trên người cũng thay đổi đáng kể, đúng là có chút dáng dấp của Cinderella trong cỗ xe ngựa bí ngô.
Mộc Tử Nhàn nhìn cô gái trước mặt, cảm thán: “Lần đầu gặp nhau, suýt nữa tớ đã tưởng cậu là les, không ngờ vừa mới trang điểm một cái, vậy mà đúng thật là một cô nàng đáng yêu.”
Lâm Miểu nhìn bản thân mình trong gương, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt, bộ váy công chúa mộng mơ trên người... cô không tự chủ được mà duỗi tay ra, chạm vào gương.
Có cô gái nào mà không yêu cái đẹp, nhưng bao nhiêu năm rồi cô không trang điểm tử tế cho mình. Ngay cả khi đội tóc giả lúc bình thường, cũng chỉ có thể một mình lén lút đội, cô cũng muốn để tóc dài.
Khương Vũ ngắm nghía Lâm Miểu bằng ánh mắt hài lòng, “Việc lớn đã thành, chúng ta đi thôi.”
Lâm Miểu thấy Khương Vũ chỉ thay sang một bộ váy khác, hỏi: “Cậu không trang điểm sao?”
“Tớ thì lại không cần, dù sao bạn trai cũng có ở đây đâu.”
“Ối giời, vừa nãy ai còn chối đây đẩy ấy nhỉ.” Mộc Tử Nhàn cười nói: “Bắt được tận tay rồi nhé.”
Lâm Miểu nói: “Đây gọi là phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu.”
Khương Vũ ngây người mấy phút, sau đó mới xua xua tay: “Không phải thế.”
“Có phải hay không, chỉ có bản thân cậu biết rõ trong lòng!”
Phụ nữ làm đẹp vì... người mình yêu.
Là như thế sao?
Trong lúc nói chuyện, họ đã đi đến hội trường tổ chức party chào đón học sinh mới.
Trong hội trường vô cùng náo nhiệt, một dàn toàn trai đẹp gái xinh, cực kỳ bắt mắt.
Dù sao thì nam nữ múa ba lê đều có tướng mạo không tồi, lại toàn là cậu ấm cô chiêu được nuông chiều trong những gia đình giàu có. Chưa nói đến những cái khác, người nào người nấy cũng có làn da đẹp, trắng nõn mịn màng, cử chỉ lời nói cũng vô cùng tao nhã lịch sự.
Đương nhiên là, cũng có ngoại lệ.
Lâm Huyên Nhi vừa nhìn thấy cánh Khương Vũ và Lâm Miểu đi vào, liền phản ứng giống như con gà trọi xù lông, thấy Lâm Miểu lại dám trang điểm, cô ta đã bực càng thêm bực.
Lâm Miểu mặc trên người chiếc váy bồng công chúa, sau khi trang điểm xong, bạn học xung quanh cũng sắp không nhận ra nữa rồi.
Bình thường cô ấy chưa từng trang điểm như này bao giờ.
“Trời ạ, cậu là Lâm Miểu ư?”
“Tớ còn tưởng là Cinderella bước xuống từ cỗ xe ngựa bí ngô chứ!”
“Quả nhiên con gái không được lười, nhất định phải trang điểm! Xinh quá đi thôi!”
“Bộ váy này rất hợp với dáng người của cậu!”
...
Lâm Miểu vui vẻ nói cảm ơn bọn họ, sau đó cảm kích nhìn Khương Vũ một cái.
Đúng lúc này, Lâm Huyên Nhi cầm một chiếc ly đến, nói với Khương Vũ: “Cô, đi rót cho tôi một ly nước hoa quả.”
Khương Vũ từ chối không chút nể nang: “Vì sao tôi phải rót nước cho cô?”
“Bởi vì cô không nộp học phí, vào đây nhờ giành được học bổng. Quy định của Esmela là, ai giành được học bổng thì phải làm công việc phục vụ cộng đồng.” Lâm Huyên Nhi khinh khỉnh nhìn cô, “Cô cho rằng trên đời này thật sự có bữa cơm miễn phí sao? Đỗ nghèo khỉ.”
Khương Vũ chợt nhớ ra những lời mà Bạch Thư Ý nói với mình trước đó, cô cần dậy sớm vào buổi sáng để đến căng tin phụ giúp một số công việc, để khấu trừ tiền học bổng.
Nếu đã như vậy, Khương Vũ cũng không nói nhiều nữa. Cô đi đến bàn tự phục vụ lấy bình nước hoa quả, rót cho Lâm Miểu bên cạnh mình, không đếm xỉa đến Lâm Huyên Nhi.
Lâm Huyên Nhi cầm ly không, thấy Khương Vũ lại dám rót nước cho Lâm Miểu trước, đây rõ ràng là xem thường cô ta!
Cô ta tức tối nói: “Này! Ai cho cô rót nước cho cô ta trước!”
“Bất cứ chuyện gì, cũng đều có trước có sau, chủ khách rõ ràng.” Khương Vũ bình tĩnh nói: “Thế nên tôi rót nước cho cô ấy trước, có vấn đề gì không?”
Lâm Huyên Nhi hiểu Khương Vũ đang nói kháy mình, phẫn nộ nói: “Cô ăn nói vớ vẩn, mau rót nước cho tôi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo với giáo viên ở ban hậu cần, hủy cái học bổng của cô đi!”
Ôn Luân mặc áo sơ mi trắng đi qua, nhận lấy bình nước trong tay Khương Vũ, nói: “Không cần phải thế, học sinh giành được học bổng, phục vụ cộng đồng cũng có thời gian quy định, không cần phải phục vụ đặc biệt cho một số người nào đó vào lúc như này.”
Nói xong, cậu lại lạnh lùng liếc Lâm Huyên Nhi một cái, “Học bổng của Khương Vũ là do ngài Tạ phát, đừng nói là ban hậu cần, dù cô có tố cáo với cô giáo Bạch thì cũng không thể hủy bỏ được đâu.”
Ôn Luân vừa lên tiếng, Lâm Huyên Nhi lập tức vừa thẹn vừa cuống.
Ôn Luân chính là nam thần thế hệ trẻ trong giới múa ba lê. Nữ sinh vào Esmela, có một nửa đều âm thầm sùng bái Ôn Luân, dĩ nhiên bao gồm cả Lâm Huyên Nhi.
Bây giờ, Ôn Luân bác bỏ sự sai khiến của cô ta với Khương Vũ ở trước mặt tất cả mọi người, rõ ràng là đang bảo vệ Khương Vũ.
Lâm Huyên Nhi tức càng thêm tức, nhưng thấy Ôn Luân đang ở đây nên không tiện nổi đóa với Khương Vũ, thế là lại hằn học lườm Lâm Miểu một cái: “Chị muốn chết à! Ở cùng một phe với loại người như này, rót nước cho tôi!”
Lâm Miểu nhìn sang Khương Vũ.
Khương Vũ nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi như muốn nói với cô rằng, yên tâm, cứ làm chuyện mình muốn làm.
Mộc Tử Nhàn cũng nắm lấy tay Lâm Miểu, như muốn nói chúng tớ mãi mãi làm hậu phương vững chắc của cậu.
“Lề mề cái gì đấy! Cẩn thận tôi mách mẹ bây giờ!” Lâm Huyên Nhi la lối om sòm với Lâm Miểu giống như trước đây: “Bảo bà ấy không cho cô tiền sinh hoạt! Cho cô thôi học!”
Lâm Miểu nóng đầu lên, hắt thẳng cốc nước hoa quả trong tay mình lên đầu Lâm Huyên Nhi: “Uống đi này!”
Nước hoa quả men theo tóc Lâm Huyền Nhi nhỏ tong tong xuống dưới, cũng làm ướt chiếc váy mới đẹp đẽ của cô ta.
Lâm Huyên Nhi đứng đực ra đó, nhìn Lâm Miểu với ánh mắt khó tin, không ngờ bà chị đáng thương khúm na khúm núm lúc bình thường lại có thể làm hành động khác thường như vậy!
Lâm Huyên Nhi tức giận đến nỗi cơ thịt trên mặt cũng giật giật. Cô ta lấy điện thoại ra rồi nói: “Cô đợi đấy, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ, cô chờ chết đi!”
Nói xong, cô ta chạy ra ngoài hành lang. Khi gọi được cho mẹ mình, cô ta khóc lóc kể lể một trận, đầu mày cuối mắt đều là sự thù hận cùng cực với Lâm Miểu.
Lâm Miểu hơi sợ, cho đến khi Khương Vũ lấy điện thoại từ trong túi của cô ra, “Gọi điện cho bố cậu.”
“Bố tớ?”
Khóe môi Khương Vũ nhướn lên, “Đã đến lúc thể hiện kỹ năng chân chính rồi!”