Chương trình văn nghệ đã bắt đầu, đèn điện trên khu vực khán đài của hội trường được tắt đi, mọi ánh đèn pha đổ dồn lên sân khấu.
Hoắc Thành quay lại chỗ ngồi ở dãy cuối cùng của hội trường, sắc mặt sầm sì đến đáng sợ.
Tên bạn bên cạnh hỏi hắn: “Anh Hoắc, chị dâu chuẩn bị thế nào rồi?”
“Hỏi thừa, năm nào chị dâu chả đạt giải đặc biệt, còn phải hỏi à?”
“Nhưng mà kể ra thì, hai năm liền chị dâu biểu diễn ở dạ hội, bài múa năm nào cũng giống như nhau...”
“Hơ, liên quan gì tới mày, thích xem thì xem không xem thì biến, chị dâu là người mà mày có thể bàn ra tán vào à?”
Hoắc Thành nghe đám đàn em bàn luận với nhau, cổ họng như bị chặn lại, bực bội vô cùng.
Trước đây Khương Vũ chủ động đề nghị chia tay, Hoắc Thành cảm thấy vô cùng bẽ mặt, dứt khoát chia tay luôn.
Đúng lúc cô nàng Đào An Hinh mà hắn không tán được dạo này lại “bật đèn xanh” với hắn, tình cảm của cả hai phát triển nhanh chóng, chẳng bao lâu đã ở bên nhau.
Đáng lý ra, người hắn thích vốn chính là Đào An Hinh, Khương Vũ chẳng qua chỉ là vật thay thế tạm thời của Đào An Hinh mà thôi.
Nhưng vừa rồi khi hắn đi trên hành lang ở hậu trường, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Khương Vũ và Cừu Lệ, hắn lại cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Sau cơn phẫn nộ lại là sự hụt hẫng mất mát...
Trước đây hắn không hề cảm thấy Khương Vũ có gì tốt, yên lặng ít nói, ngoài nghe lời thì chỉ có nghe lời, chẳng có mùi vị gì giống như nước lã vậy.
Tuy không ghét nhưng cũng chẳng thích.
Thái độ của hắn đối với cô rất tùy tiện, dù sao có đối xử với cô thế nào thì cô cũng không bỏ đi, cô cần sự che chở của hắn...
Hoắc Thành chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày Khương Vũ lại không cần mình nữa.
Cô đã có cuộc sống của mình, cũng có tính cách rõ ràng, giống như một con thú nhỏ phản nghịch, bất thình lình cắn hắn một nhát.
Một cú cắn đau như vậy.
Hoắc Thành đạp một cái vào ghế trước, nam sinh ngồi đằng trước bất mãn quay đầu lại định nổi đóa lên, nhưng nhìn thấy đó là Hoắc Thành, lại ngượng ngập từ bỏ ý định trách móc.
Nhà họ Hoắc vừa có quyền vừa có thể ở Bắc Thành, hắn lại là con một của nhà họ Hoắc, được nâng niu như châu báu trên tay, vì thế hắn đã quen thói bướng bỉnh ngang ngược, không ai có thể động vào hắn.
Cừu Lệ đi vào từ cửa bên hông hậu trường, vì không có chỗ ngồi nên cậu đành đi đến hàng ghế cuối cùng trong hậu trường, đứng dựa vào tường trong góc tối, chờ cuộc thi văn nghệ diễn ra.
Ánh mắt của Hoắc Thành dõi theo cậu từ đầu chí cuối, càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt.
“Nó là thằng nào?”
Giang Kinh Vĩ theo ánh mắt của Hoắc Thành nhìn sang chỗ đó, trả lời: “Anh không biết thằng nhãi đó à anh Hoắc?”
Hoắc Thành hất cằm lên, nói một cách khinh khỉnh: “Vì sao tao phải biết nó?”
“À, nó khá nổi trong trường em.” Giang Kinh Vĩ thấy sắc mặt của Hoắc Thành khó coi, thế là chỉ tay vào đầu mình, nói: “Thằng nhãi này rất ngơ, nghe nói chỗ này có vấn đề.”
“Thiểu năng trí tuệ à?”
“Không phải thế.” Giang Kinh Vĩ giải thích: “Nghe nói bố nó là nhà phân tích tâm thần, từ bé đã lấy nó làm thí nghiệm tâm thần, sau đó bị người ta tố cáo, bị tống giam vì tội ngược đãi.”
Hoắc Thành nghe thấy vậy thì cảm thấy mới lạ: “Thằng đó nhìn khá bình thường mà.”
“Bình thường cái rắm.” Giang Kinh Vĩ nói đến chuyện hay ho nên cũng phấn khích theo: “Em tận mắt chứng kiến nó bị người ta dí đầu thuốc lá bỏng tay, ngửi thấy cả mùi khét mẹ nó rồi, thế mà nó cứ như không phải người trong cuộc, mặt không đổi sắc, đúng là không phải là người!”
“Ác phết nhỉ.”
“Còn phải nói, lúc đánh nhau thì như lên cơn chó dại, nó chính là một thằng điên, người bình thường đều tránh nó.”
Hoắc Thành không có hứng thú với chuyện này lắm, lại hỏi: “Gia cảnh thế nào?”
“Sau khi bố nó vào tù, nó được họ hàng nuôi một thời gian nhưng về sau lại bị đuổi đi, học ở Thập Tam Trung mấy năm. Nghe nói vừa nghèo túng, vừa không cha không mẹ, chẳng ai quản. Có điều IQ của nó đúng là cao, năm ngoái được hiệu trưởng trường em tuyển vào, dành cho hắn suất học bổng cao nhất, một năm những mấy vạn cơ, nhà trường muốn dựa vào nó để giành thủ khoa của tỉnh trong kỳ thi đại học đó.”
“Thủ khoa của tỉnh?” Hoắc Thành cười khẩy, “Nó á, một thằng đầu gấu ở Thập Nhị Trung?”
“Anh Hoắc, anh đừng có không tin, anh có biết trong kỳ thi giữa kỳ lần này, nó hơn người xếp thứ hai bao nhiêu điểm không?” Giang Kinh Vĩ giơ năm ngón tay ra, “Những năm mươi điểm cơ đấy.”
Phải biết rằng trong top 10 học sinh đứng đầu khối của trường Duật Hi, số điểm giữa người đứng trước và người đứng sau bám sát nút, năm sáu điểm đã có thể kéo dài khoảng cách lên thứ hạng tốt rồi.
Mà Cừu Lệ lại bỏ cách người xếp thứ hai những 50 điểm, cái trình độ này... cũng chẳng trách hiệu trưởng không tiếc tốn hàng vạn tệ tiền học bổng cũng phải tuyển bằng được cậu ta vào trường.
Nếu như cậu ta có thể thi được số điểm mà người khác khó có thể với tới, trở thành thủ khoa của tỉnh, chuyện này cũng đã đủ để nhà trường lấy ra khoe khoang ở bao mùa tuyển sinh hàng năm.
Hoắc Thành nhìn Cừu Lệ, ánh mắt dần trở nên nham hiểm.
Vậy mà Khương Vũ lại tìm một thằng nhãi sống dựa vào tiền học bổng, cô ta đang kiếm tìm sự đồng điệu cảm xúc gì đó sao?
Trong đầu Hoắc Thành tràn ngập cảnh tượng Cừu Lệ thắt dây giày cho Khương Vũ. Hắn buồn bực suốt buổi tối, chương trình văn nghệ nhanh chóng trôi qua, hắn chẳng xem một tiết mục nào, thậm chí ngay cả lúc Đào An Hinh lên sân khấu cuối cùng hắn cũng chẳng chú ý đến.
Đào An Hinh nhảy một bài nhảy đậm chất thanh xuân, sức nóng tỏa ra tứ phía, lập tức đẩy bầu không khí trong hội trường lên cao trào.
Tuy năm ngoái và năm nay đều nhảy bài này, nhưng Đào An Hinh nhảy rất tốt, cũng thêm thắt không ít động tác mới vào, khiến khán giả vỗ tay không ngớt.
Bài nhảy này thể hiện chủ đề thanh xuân vô địch, hướng về sự tích cực. Lãnh đạo nhà trường ngồi ở hàng ghế đầu cũng gật gù liên tục, chụm đầu rỉ tai giới thiệu Đào An Hinh với mấy vị quản lý cấp cao của doanh nghiệp.
Bài nhảy diễn ra được một nửa, Đào An Hinh ngừng động tác lại, tiếng nhạc điện tử sôi động cũng dừng lại, một chuỗi âm thanh tiếng đàn Cello trầm lắng da diết cất lên.
Mọi ánh đèn xung quanh vụt tắt, Khương Vũ sắp sửa lên sân khấu.
Tiếng nhạc cất lên mười giây, cô mới chậm rãi đi ra từ sau cánh gà.
Một ánh đèn pha trắng lóa chiếu vào người cô.
Cô mặc áo T-shirt màu trắng và quần ống rộng, cả người ướt sũng nước, lớp trang điểm trên mặt cũng nhòe hết.
Một mình cô run rẩy, đứng trên sân khấu một cách tội nghiệp, mái tóc vẫn còn nhỏ nước tong tong.
Đám học sinh quay sang nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sao cô ấy lại... ướt như chuột lột thế kia? Chẳng lẽ đây là dàn dựng của sân khấu sao?
Thế thì cũng ác quá, phải biết rằng nhiệt độ ngoài trời đã gần âm độ rồi.
Đào An Hinh kinh ngạc nhìn Khương Vũ, không hiểu vì sao cô lại khiến mình thảm hại như vậy, đây không phải là kế hoạch mà họ đã bàn bạc trước kia.
Cô ta vội vàng đánh mắt ra hiệu Khương Vũ, muốn nói nếu chưa chuẩn bị xong thì nhanh chóng xuống khỏi sân khấu, đừng làm trễ nải bài biểu diễn của cô ta.
Nhưng Khương Vũ vẫn không nhúc nhích, răng cô va lập cập vào nhau, người run lẩy bẩy, nhìn chằm chằm vào mấy nữ sinh do Hạ Tử Lộ cầm đầu ở hàng ghế đầu.
Mấy cô ả kia nhai kẹo cao su, nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt lẫn khoái chí, dương dương tự đắc vì trò đùa ác độc này.
Vào giây phút cuối cùng khi cô lên sân khấu, mấy nữ sinh này đã lôi cô vào phòng chứa đồ, hắt một thùng nước lên người cô rồi lau sạch lớp trang điểm tỉ mỉ ban đầu trên mặt cô.
Khương Vũ không có thời gian thay quần áo hay trang điểm lại. Nếu bây giờ không lên sân khấu thì cô sẽ bỏ lỡ màn biểu diễn này, cũng bỏ lỡ cơ hội giành được giải thưởng đặc biệt.
Đối với người như cô, không phải lúc nào cũng có cơ hội chờ đợi cô, mỗi một cơ hội đều phải nắm thật chắc.
Nhưng... đây là lỗi của ai chứ!
Chụp ảnh, túm tóc, tát tai... những hình ảnh bị đánh và làm nhục trong quá khứ lại hiện lên trong đầu Khương Vũ một lần nữa. Cô cắn chặt hàm răng, đáy mắt ánh lên sự tủi hổ.
Tủi hổ?
Người nên tủi hổ là cô ư?
Người đang chịu đựng những ánh mắt hoài nghi và xét nét của đám đông vào lúc này là cô ư?
Đào An Hinh cuống hết cả lên, sợ Khương Vũ hủy hoại sân khấu của mình, không nhịn được mà nói bằng khẩu hình với cô, bảo cô mau xuống khỏi sân khấu, đứng ở đây bẽ mặt quá rồi.
Khương Vũ cắn môi, bàn tay tái nhợt siết chặt lại.
Âm nhạc vẫn vang lên, Khương Vũ chợt di chuyển bước chân theo tiết tấu nhạc, bắt đầu nhảy múa.
Không phải vũ đạo đã dàn dựng trước đó, nương theo tiếng đàn Cello trầm lắng da diết, Khương Vũ bắt đầu diễn tả quá khứ của mình, những đớn đau mình từng trải qua... bằng cơ thể dẻo dai và động tác điêu luyện.
Tự ti, hướng nội, không thích nói chuyện, mỗi lớp đều sẽ có kiểu học sinh như này, họ bị coi là kẻ lạc loài, trời sinh không được yêu quý.
Cặp sách của họ bị ném xuống đất, đồ dùng học tập bị người ta lấy tùy tiện, lúc nào cũng có thể nghe thấy những tiếng cười nhạo ác ý sau lưng...
Vũ đạo đầy sức biểu đạt và ánh mắt phẫn nộ của cô đã lay động tất cả mọi người ở nơi đây, họ có thể hiểu những cảm xúc được biểu đạt trong bước nhảy của cô...
Cho dù trong quá khứ cô không thích nói chuyện, nhưng vào giây phút này, cô lại khiến cho tất cả mọi người nghe thấy tiếng gào thét thầm lặng và những lời dồn nén trong lòng cô bằng chính ngôn ngữ cơ thể của mình.
Vì sao những con người độc ác luôn được cười to như vậy, vì sao người trốn trong chăn khóc nức nở mỗi tối chỉ có thể là cô?
Cho nên rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mà phải hứng chịu tất thảy những chuyện này!
Bộ dạng ướt rượt thảm hại và lớp trang điểm đã trôi sạch của cô, kết hợp với vũ đạo của cô, tựa như một màn biểu diễn hoàn hảo về chủ đề bạo lực học đường được dàn dựng công phu.
Khi âm nhạc kết thúc, tất cả mọi người đều đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt một lúc lâu không dứt, vì màn biểu diễn hoàn hảo của cô, vì vũ đạo kinh diễm của cô...
So với màn biểu diễn có hiệu quả thị giác mãnh liệt và lay động cảm xúc của cô, màn biểu diễn mang chủ đề thanh xuân của Đào An Hinh yếu kém hơn rất nhiều, ai hơn ai kém có thể thấy rõ.
Hơn nữa, cũng mang đậm sự mỉa mai.
Ban lãnh đạo nhà trường dựng lên cảnh hòa bình giả dối, xây dựng cái gọi là tích cực, cái gọi là thanh xuân, cái gọi là chăm chỉ...
Nhưng đằng sau khung cảnh nhìn có vẻ yên bình ấy, vẫn còn bao nhiêu học sinh bị đánh đập sỉ nhục, bị tổn thương, bị bắt nạt ở những góc khuất mà họ không thấy hoặc không muốn nhìn thấy.
Những học sinh như họ run rẩy trốn trong xó, trùm chăn khóc đến tận sáng, nhưng lại không dám nói cho bất cứ ai, vì họ biết có nói cũng chẳng ích gì.
Tất cả mọi người đều cho rằng tạo hình hôm nay của Khương Vũ là cố tình sắp đặt, để đạt được hiệu quả sân khấu rung động nhất.
Họ rối rít đứng dậy, dành cho cô tràng pháo tay xuất phát từ đáy lòng mình.
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên không dứt.
Nhưng, ở dưới hàng ghế cuối cùng trong hội trường, Cừu Lệ đứng trong góc tối, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cậu cắn chặt nắm đấm của mình, trong người như có một con thú bị nhốt sắp xổng khỏi l*иg giam, cắn xé bừa bãi mà trốn thoát.
Cậu biết, đây không phải là bài nhảy mà Khương Vũ chuẩn bị ban đầu, cũng không phải tạo hình ban đầu của cô.
Vốn dĩ cô đã tự trang điểm cho mình một lớp trang điểm xinh đẹp: Má hồng màu hoa đào, hàng lông mi dài mà cong vυ"t, lớp phấn trắng hồng tự nhiên, phấn bắt sáng trên sống mũi...
Cô xinh đẹp như búp bê, hoàn mỹ như sống trong thế giới cổ tích vậy.
Lớp son trên đôi môi đã trôi sạch là chính tay Cừu Lệ đánh lên môi cô.
Mà giờ đây, cậu nhìn thấy cô gái cả người ướt sũng trên sân khấu, nhìn lớp trang điểm đã nhòe nhoẹt của cô...
Những khuất nhục và phẫn nộ vì bị tổn thương vô cớ kia, cậu có thể cảm nhận được.
Mu bàn tay cậu đã bị cắn chảy máu, vậy mà cậu vẫn không hề hay biết.
Bởi vì trái tim cậu đã đau đến mức khiến cậu sắp ngạt thở rồi.
Vào khoảnh khắc Khương Vũ chạy khỏi sân khấu, những giọt lệ kìm nén hồi lâu đang chực trào, Cừu Lệ đã đến sau cánh gà, kéo cô vào lòng mình.
Ôm chặt lấy cô, giống như muốn khảm cô vào cơ thể mình.
“Đừng khóc, tớ đón được cậu rồi...”