Chương 8

"Ta đã quá khoan dung với Lý gia các người rồi đúng không?"

Lý Bách sợ sệt, không ngừng run rẩy. Chỉ có Lý Dao vẫn bình thản, ả ta cố gắng không để cho ai biết trong lòng ả đang sợ hãi.

"Rõ ràng ngôi vị hoàng hậu phải là của ta."

Khương Phong nhìn xuống Lý Dao. Ả ta bị sao vậy?

Cho dù y có chậm trễ, có nhu nhược, nếu không phải Lý Dao nhúng tay vào đốt Xà Đơn trên núi, y đã kịp cứu lấy nàng.

Trong chuyện này, cũng có một phần lỗi của ả.

"Người đâu, lôi Lý Bách ra ngũ mã phanh thây, Lý Dao cho làm quân kỹ, Lý gia tru di cửu tộc."

Lý Dao không tin được, ả trố mắt ngẩng lên nhìn Khương Phong. Tại sao lại như vậy?

Con tiện nhân Ôn Phi chết rồi, đáng lẽ bây giờ y nên lập ả làm kế hậu. Sao lại là quân kỹ được. Y yêu ả mà, Khương Phong yêu ả mà!

"Bệ hạ tha mạng!"

Lý Bách bị kéo lê kêu gào thảm thiết cầu xin. Chết tiệt! Khốn nạn! Lý Dao, ta có chết cũng không tha cho ngươi!

Ông ta đã cảnh cáo rồi mà vẫn không nghe. Đáng lẽ ông ta nên đánh chết ả!

Yên quốc...

"Bệ hạ, hoàng hậu Ngôn quốc đã..."

"Hồ ngôn!"

"Dạ...dạ..."

Tên cận vệ hốt hoảng, không dám nhìn Cung Ngôn. Hắn ta chỉ báo cáo thôi, đâu có làm gì nên tội đâu.

"Ngân quốc không có hoàng hậu."

Ôn Cơ bên ngoài nghe hết thảy mọi thứ. Cung Ngôn vẫn không thừa nhận, Ôn Phi đã gả sang đấy rồi.

"Đại tiểu thư Ôn gia vừa...v..vừa mới sinh xong, đã...đã.... qua đời rồi..."

Tên đó nói xong muốn bỏ chạy ngay lập tức, sát khí toả ra hết sức đáng sợ.

"Người đâu, lôi tên này ra chém đầu cho ta."

Nàng sao có thể chết được!

"Người định u mê đến khi nào nữa đây? Bệ hạ..."

Ôn Cơ không chịu nổi việc Cung Ngôn tự lừa dối mình như vậy.

"Ôn Phi đã chết rồi!"

"Hỗn xược."

Cùng với đó là cái tát đau điếng, khiến Ôn Cơ ngã khuỵ xuống. Cung Ngôn thấy thế vội vàng đỡ nàng ta dậy, xoa nhẹ lên chỗ đang đỏ ửng lên.

"A Phi, xin rồi, ta làm nàng đau rồi."

Ánh mắt ôn nhu đó, dành riêng cho Ôn Phi. Ôn Cơ không hiểu, tại sao? Nàng ta yêu hắn nhiều hơn, hi sinh vì hắn nhiều hơn. Tại sao hắn lại một mực yêu Ôn Phi.

Thậm chí, Ôn Phi chưa từng thật lòng động tâm với Cung Ngôn. Ôn Cơ biết, trong lòng Ôn Phi đó, chỉ có Hoa ca ca của nàng.

"Ta mệt rồi."

Nàng ta quá mệt, nàng ta không muốn làm Ôn Phi. Nàng ta không muốn làm cái bóng của người khác.

Từ nhỏ, tính khí, sở trường, sở thích của hai tỉ muội đã khác nhau.

Ôn Phi thích cưỡi ngựa, Ôn Cơ lại thành thạo may vá. Vậy mà, Cung Ngôn bắt nàng ta học bằng được cưỡi ngựa, đến đùi bị thâm tím.

Nàng thích nghiên cứu độc dược, nàng ta lại mê mẩn trà đạo. Cung Ngôn liền tìm mọi loại độc dược về để Ôn Cơ pha chế. Quá khó khăn, nhiều lần nàng ta suýt chết do dùng sai cách pha chế.

Còn nhiều hơn nữa, Ôn Cơ không làm nổi. Nàng ta muốn làm Ôn Cơ, nàng ta là Ôn Cơ.

"A Phi..."

Đôi mắt Cung Ngôn đẫm lệ nhìn Ôn Cơ.

Nhưng tình yêu mà nàng ta dành cho Cung Ngôn quá lớn.

"Ta đây."

"Nàng mệt rồi, nàng muốn bỏ ta sao?"

"Không, ta mãi bên chàng."

Để ở bên chàng, dù có là cái bóng ta cũng nguyện.

Nhiều năm sau...

"Phụ vương, người lại đang nhìn mẫu hậu sao?"

Tiểu hoàng tử mới chốc đã mười chín tuổi. Khuôn mặt y đúc như Khương Phong.

"Ừm."

Khương Lãnh muốn chạm vào bức hoạ, nhưng không thể chạm được.

"Đừng nghịch, ra ngoài đi!"

"Vâng."

Phụ vương lúc nào cũng lạnh lùng hết.

"A Cẩn cô cô, mẫu hậu đẹp đến nỗi phụ vương nhìn đến ngẩn người luôn."

"Vâng, hoàng tử người mau học võ đi."

A Cẩn nhìn khuôn mặt của Khương Lãnh. Không có nét nào giống Ôn Phi cả, có lẽ chính vì thế mà Khương Phong mới lạnh nhạt với con trai mình như vậy.

Suốt mười chín năm qua, Khương Phong đã làm một hoàng đế tốt, làm một người cha tốt. Lại mất đi nàng. Đêm nào y cũng mơ thấy nàng, mơ thấy nàng cười với y.

Giấc mộng quá đẹp, quá hoàn hảo, đó cũng chính là khát vọng của y, từ từ hình thành nên một bức hoạ.

Y đang ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng, bao bọc nàng một đời.

Nàng là giai nhân tuyệt sắc khuynh thành, y là bậc đế vương cao cao tại thượng.

Nàng và y cùng nhau dệt lên một bức hoạ, nửa thực nửa ảo.

Mộng Tình....

Hoàn.

Thứ Ba, ngày 4 tháng 8 năm 2020.

Thập Ngũ Vỹ.