Muốn đi đến căn nhà phía sau bắt buộc phải đi qua căn phía trước, Doãn Kỳ khom lưng dẫn theo Ngọc Thuần bước chân chậm rãi, nhẹ nhàng băng qua hang ổ đạo tặc. Bọn chúng đang ở bên trong uống rượu, không phát hiện bên ngoài có người.
Một kẻ bụng bự cười ha hả nói: "Ngày mai có đoàn buôn từ phía Nam đến, chúng ta chặn bọn chúng giữa đường sau đó gϊếŧ sạch."
Một tên khác hỏi: "Vậy còn lũ nhóc thì sao, chúng ta nên làm gì với bọn nó?"
"Chờ thêm hai ngày sẽ có người đến kiểm tra hàng, đứa nào không bán được thì bán nó cho bọn quan phủ làm đầy tớ."
Ngọc Thuần khều tay Doãn Kỳ nháy mắt ý hỏi anh có nghe không? Ở đây không chỉ có một mà là một lũ, bọn chúng buôn người có tổ chức.
Doãn Kỳ kéo Ngọc Thuần đến nơi an toàn, anh quan sát tình hình xung quanh, lúc chắc chắn không có kẻ thứ ba mới lên tiếng.
"Tôi đã kêu người đi báo quan rồi, một tí quan binh sẽ đến cô ở đây chờ, tuyệt đối không được chạy lung tung."
"Anh định làm gì?" Ngọc Thuần ngồi sát Doãn Kỳ cô mở to mắt tò mò.
"Đi loanh quanh xem còn gì nữa không?"
Xong việc Ngọc Thuần phủi tay rón rén đi vào căn nhà gỗ, bọn đạo tặc bị trói nằm la liệt trên đất uốn éo kêu đau, Doãn Kỳ đang trói tên cầm đầu thấy Ngọc Thuần vào anh nhíu mày khó chịu.
"Đi đâu đấy?"
Ngọc Thuần chẳng thèm để ý đến anh, cô thấy một tên nằm bất động trên đất hai mắt nhắm nghiền, bèn quơ nải chuối dằn bụng hắn, ai dè tên đó chưa chết còn trợn mắt nhìn cô. Nghĩ tên này thật đáng thương chết không nhắm mắt, Ngọc Thuần đưa tay vuốt mặt hắn, khổ nỗi vuốt đến bốn lần hắn vẫn mở mắt nhìn cô, cho đến lần thứ năm Ngọc Thuần mới biết tên này còn sống, cô thở dài.
"Tôi tưởng anh chết rồi đấy, tiếc quá!" Cô lắc lư một trái chuối trước mặt hắn: "Cho tôi xin một trái nhé, dù gì chuối cũng chín rồi. Mấy trái còn lại tôi sẽ xin quản ngục cho anh đem đó vào ăn dần."
Ngọc Thuần hí hửng chạy đến chỗ Doãn Kỳ đang đứng tiện tay cầm thêm quả cam trên bàn, cô vừa bóc cam vừa hỏi Doãn Kỳ.
"Định xử tên này thế nào?"
"Giao cho quan phủ xử lý."
Thấy tên cầm đầu bị đánh bầm dập trông rất buồn cười, Ngọc Thuần tốt bụng hỏi hắn.
"Bị đánh có đau lắm không?"
Nếu không phải toàn thân bị trói, hắn nhất định sẽ xông đến đánh Ngọc Thuần tới chết.
Ngọc Thuần cười thích thú giơ quả cam ra trước mặt tên cầm đầu.
"Có muốn ăn cam không?"
Hắn ta giẫy giụa, đôi mắt giăng đầy tơ máu, gầm gừ như thú điên.
Doãn Kỳ trói nốt tên ngoài sân, anh phủi tay gọi Ngọc Thuần.
"Xong rồi chúng ta đi về thôi."
Cửa nhà gỗ bị Doãn Kỳ khóa từ bên ngoài, dù đã đi rất xa Ngọc Thuần vẫn lo lắng ngoái đầu nhìn, như nhìn thấy sự lo lắng của cô, Doãn Kỳ trấn an.
"Yên tâm đi bọn chúng sẽ không thoát ra đâu, nếu tôi tính không sai thì quan binh đến rồi."
Ngọc Thuần nhìn thêm lần nữa đúng như lời Doãn Kỳ nói, đằng xa đèn đuốc sáng trưng bọn đạo tặc bị bắt.
Cô xách váy chạy theo sau Doãn Kỳ tò mò hỏi: "Sao anh biết hay vậy?"
Doãn Kỳ lạnh lùng đáp: "Vì tôi thông minh."
Ngọc Thuần bĩu môi tỏ ý xem thường.