Sau khi trở về nhà, Hạ Quân Thành mới mở bức phong của Thiên Đế ra xem.
Quả nhiên, đồ của Thiên Đế không thể nào giống với người bình thường được. Chưa kịp phản ứng, y đã bị hút vào bí cảnh. Là một ngọn núi xinh đẹp, tại nơi này, Quân Thành đuổi theo bóng hình một nam nhân, người đó... rất giống hắn.
Hạ Quân Thành đuổi theo hắn, đến bên mặt hồ thì hắn quay mặt lại. Lần này, y nhìn hắn hy vọng lần này mình không nhìn nhầm người...
"Đăng Đình Phúc! Không thể nào... là... là... chàng thật sao? Chàng vẫn còn sống..." - Hạ Quân Thành nghi hoặc hỏi người đối diện.
Hắn với đôi mắt trầm luân nhìn y một lúc, sau đó mở ra bí cảnh tiếp theo. Hạ Quân Thành vừa chợp mắt đã thấy bản thân mình nằm trong vòng tay một nam nhân, bàn tay đó, hơi ấm đó,... là thứ mà gần một vạn năm qua y chưa từng cảm nhận được.
Cảm giác cứ là lạ, đôi mắt Quân Thành từ từ mở ra. Trước mắt y là một nam nhân tư dung ký hảo, tinh thần diệc giai, hắn nhìn thấy y tỉnh lại cũng chỉ ôn nhu cười mà không nói lấy một lời.
"Là chàng thật sao? Đăng Đình Phúc..." Hạ Quân Thành vẫn không tin vào mắt mình nên liền bật dậy, lấy tay chạm lấy khuôn mặt người đó.
"Là thật! Chàng đã quay về bên ta thật sao? Chàng có biết ta chờ chàng lâu lắm không hả? Tại sao bây giờ mới chịu trở về với ta chứ? Tại sao?"
Nước mắt của y không kìm được mà rơi xuống. Gần một vạn năm qua lại không hay một tin tức gì, chỉ biết hắn chết rồi! Nhưng nay lại gặp người ở đây, trong lòng y có chút nôn nao khó tả.
Người trước mắt thấy giọt lệ lăn dài trên má y, hắn lấy tay gạt nước mắt ra, nhưng khuôn mặt lại tỏ ra vô cảm, hờ hững.
"Phải rồi! Không phải chàng... tự sát ở trên mặt hồ Lãnh Như Ái gần một vạn năm trước rồi sao? Thiên đế, thiên đế...ông ấy nói chàng không trở lại với ta nữa. Lúc đó, ta rất sợ... rất sợ mất chàng"
Hạ Quân Thành không khóc nữa, hai tay ôm lấy hắn.
Cho dù biết người đối diện mình là giả!
Giả thì sao chứ?
Bản thân y khi nhìn thấy hắn, lại không thể kìm nổi cảm xúc mà mình đã chôn vùi gần một vạn năm qua.
"Bây giờ chàng có thể ở lại cùng ta không? Chỉ một ngày cũng được" - Y ngước mặt lên nhìn hắn, dùng ánh mắt cầu khẩn níu kéo hắn ở lại.
"Được"
Hắn chỉ nói một từ ngắn gọn thôi! Nhưng như vậy đối với y mà nói đã là quá tốt rồi, tất nhiên Hạ Quân Thành cũng không đòi hỏi gì thêm.
Vốn dĩ Quân Thành tưởng rằng người đó không đồng ý, nhưng thật không ngờ... Trong tâm y rõ ràng biết chỉ là mộng cảnh, nhưng cảm giác này lại rất chân thật!
"Một vạn năm trước, ta nợ chàng một lễ thành thân! Chi bằng ngay tại nơi này, ta bù cho chàng có được không?"
"Được" - Hắn lưỡng lự một lúc rồi gật đầu.
Ngay lập tức, bí cảnh khác được mở ra. Hạ Quân Thành cầm tay hắn, đưa hắn bước vào mộng cảnh khác... thành thân.
Ở nơi này, chỉ có hắn và y! Hôm nay, chẳng ai có thể chia cắt tình yêu của hai người.
Hạ Quân Thành tháo nhẫn ngọc trên tay mình rồi đeo vào tay hắn, nghĩ đến chuyện hắn chỉ mang nó một ngày rồi biến mất, trong thâm tâm y cũng có chút buồn. Nhưng nhìn người trước mặt, y thật sự rất muốn, rất muốn đưa mang cho hắn những điều tốt đẹp nhất. Thế rồi Hạ Quân Thành đeo xong, mặt ngước lên nhìn hắn cười rồi mới làm nũng.
"Đăng Đình Phúc! Trước chàng để lại cho ta thanh kiếm, ta xem nó làm của hồi môn rồi đi. Bây giờ ta tặng chàng nhẫn ngọc, mặc dù ta không biết nó từ đâu mà có... nhưng ta luôn mang theo bên mình từ nhỏ đến lớn đó... chàng nhất định không được phụ lòng ta"
"Ngươi không sợ ta không phải là người ngươi yêu sao? Ngươi thành thân với ta, không sợ hắn buồn sao? Rồi..."
Chưa kịp nói xong, Hạ Quân Thành liền dùng tay chặn miệng hắn lại.
"Vậy hôm nay ngươi thay chàng ấy! Thành thân cùng ta. Sau hôm nay, ta phải xuống nhân gian làm nhiệm vụ của ta rồi... Ngươi ở trong bí cảnh này, cũng đừng nhớ ta quá đó nha"
"Vậy hôm nay, ta chịu thiệt làm kẻ thay thế vậy"
Trước giờ vị Tôn Dã thượng thần này không chịu khuất bóng của ai. Vậy mà chờ ở trong cái bí cảnh đánh ghét này, phải cam chịu bị người ta coi là kẻ thế thân.
Hắn phất tay một cái, áo của hai người liền trở thành màu đỏ, trên đầu y có một chiếc khăn trùm. Không chỉ có như thế, mà ngay cả trước cửa, ngoài ngõ cũng được trang trí bằng những chữ song hỷ đỏ rực. Hai chữ hỷ hợp ghép vào nhau này mang ý nghĩa gấp đôi niềm vui, chúc cặp vợ chồng sắp cưới hạnh phúc. Trong phòng cưới sẽ trang trí đậu phộng, hạt sen và nhãn với hàm ý sớm sinh quý tử.
"Thành thân thì phải rực rỡ mà đúng không? Ta không cho phép thiếu thứ gì nên phải chuẩn bị đầy đủ chứ"
"Chàng..." - Sống hơn bảy vạn năm, đây là lần đầu tiên Hạ Quân Thành thành thân cùng người mình yêu thương. Mặc dù cũng không phải là lần đầu y thấy khung cảnh này, nhưng hắn chuẩn bị quá tốt rồi. Sống với hắn được mười năm vẫn không nghĩ hắn lại biết nhiều như thế, y nhìn xung quanh rồi tò mò hỏi: "Chàng từng thành thân với ai rồi sao?"
"Không phải!" - Vẻ mặt hắn chắc nịch nói.
Nghe hắn đáp như vậy. Không hiểu tại sao y lại có cảm giác rất chân thật, dù không thấy mặt người đối diện vậy mà cũng rất hạnh phúc, rất ấm áp.
Hạ Quân Thành nhanh chóng nhón chân lên ôm chầm lấy hắn nói nhỏ hai từ: "Cảm ơn!"
"Giữa phu phu không cần nói cảm ơn"
Sau đó hai người cùng bái đường. Vì phụ thân và mẫu thân không có ở đây nên hai người chỉ cử hành từ lúc bái thiên địa trở đi.
"Phu phu giao bái"