Chương 1: Con Trai Thiên Đế

Y là con trai thiên đế, từ khi sinh ra đã mang trong mình một sứ mệnh cao cả đó là gánh vác cả thiên tộc. Vốn dĩ, y không nên có những thứ tình cảm tầm thường của con người, ấy thế mà trong một lần chuyển tình kiếp xuống nhân gian đã đem lòng yêu một tên phàm nhân bình thường. Đã thế hắn lại là một nam nhân.

Từ lần gặp đầu tiên, hai người đã cực kỳ ăn ý đánh với nhau một trận. Sau đó, thứ tình cảm đó chuyển từ tình huynh đệ thành tình yêu.

Bên mặt hồ huyền ảo, dưới ánh trăng sáng vằng vặc tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp ấy hai người bắt đầu thề non hẹn biển.

Nhưng cũng chẳng bên nhau được lâu thì đôi uyên ương bị chia cắt.

Chẳng ai phản bội tình cảm của ai cả. Chỉ là một kẻ là phàm nhân, người kia là thái tử thiên tộc. Thân phận cách biệt nên chẳng thể đến bên nhau.

Tình yêu của hai người bắt đầu từ đâu thì cũng kết thúc ở đó.

Trước mắt y, hình ảnh đôi mắt hắn ngấm đẫm những giọt lệ, tay cầm kiếm tự kết liễu đời mình vẫn như in đó vậy!

"Hạ Quân Thành! Lần này chẳng biết là lần thứ mấy ta thất hứa rồi nhỉ? Ngươi bây giờ rất hận ta phải không? Nhưng mà hận ta cũng chẳng sao,. dù gì thì ta cũng không sống được nữa rồi... Thật sự xin lỗi!"

Đôi mắt hắn không kìm nổi mà ngấm đẫm những giọt lệ, trong tay vẫn cầm cây kiếm dính đầy máu tươi kia. Thân xác hắn từ từ tan biến, theo linh lực bay ra rơi xuống làm đóng băng cả mặt hồ tạo nên ánh sáng màu xanh xanh nhỏ nhỏ, lốm đốm tuyệt đẹp. Rốt cuộc hắn như vậy là có chấp niệm gì chưa thể toại nguyện chăng?

"Aa.a..a.a.a...Đăng Đình Phúc! Ngươi không được chết. Không phải chính là ngươi đã hứa với ta rồi sao? Hứa với ta rằng sau này khi trở thành kiếm tiên, đến lúc đó hai ta sẽ cùng kết thành đạo lữ... Lúc đó hai chúng ta sẽ cùng nhau đi du ngoạn tứ phương! Tên ngốc nhà ngươi quên rồi hả?"

Khuôn mặt ấy lại không kìm được cảm xúc mà hét lên, không khí xung quanh như muốn dừng lại ngay lúc này vậy. Trong lòng lại vừa đau, vừa khó chịu, cảm giác như có ai đó đang đâm từng nhát dao chí mạng vào trái tim mình.

Đăng Đình Phúc tan biến, trên tay y bây giờ cũng chỉ còn lại duy nhất một món đồ của hắn. Rõ là yêu nhau đậm sâu, sa vào mộng tình nên chẳng biết trời đất ra sao? Hắn chết rồi! Chết thật rồi, nhưng lại chỉ để cho y cây kiếm này thì có ích gì chứ?



"Người ta thương cũng chết rồi! Một mình ta sống thì có nghĩa gì nữa chứ?"

Nói rồi, y nhặt kiếm hắn lên, vẫn dùng cây kiếm đồ tự kết liễu mình.

Nhưng trời đất trêu ngươi, đường đường là con trai thiên đế thì làm sao có chuyện chết dễ dàng vậy được. Đừng nói là máu, ngay cả vết xước cũng tự động lành lại.

Một lúc sau, Hạ Quân Thành mới bình tĩnh trở lại. Tay y run run nhặt kiếm của hắn lên, không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, lạnh đến nỗi mà mặt hồ cũng đóng thành băng.

Từ cái lần y rời khỏi đó, nhân gian gọi đây là hồ Lãnh Như Ái, vì nơi đây vào mùa hè lại lạnh như gió đông, cũng là nơi giam cầm tình yêu của con trai thiên đế vợ một tên phàm nhân bình thường. Lãnh chính là lạnh, Như là giam cầm, Ái được hiểu là tình yêu...

"Đêm đó sao đầy trời, phong hoa tuyết nguyệt tạo nên ý thơ tình. Ngay trên mặt hồ Lãnh Như Ái lại có người chết, chư vị ở đây không cần nói cũng biết người tôi nói là ai đúng không?"

"Cái này... tôi cũng có nghe qua rồi nhưng không có ấn tượng lắm! Lão bá, ông kể tiếp đi"

"Chính là người tình của con trai thiên đế, tên Đăng Đình Phúc. Hắn ta là người duy nhất ở làng này tu thành kiếm tiên đấy! Ai...Chỉ tiếc là năm đó thiên đế bắt hắn tự vẫn trước mặt con trai mình, còn không cho hắn một cơ hội sống sót nào... "

Ông già Trọng Mưu ngồi trên tiếp tục kể. Nhưng càng nói, lại càng sai.

Cũng đúng thôi!

Mấy cái việc này lão già Mưu cũng có biết gì đâu! Chỉ là nghe người ta kể lại, nhưng tai lão bị điếc một bên, không nghe thấy hết được nên mới bịa ra kể. Đến cuối cùng cũng là muốn kiếm chút tiền từ việc kể chuyện mà thôi!



"Vậy! Ông nói thiên đế là người xấu hay là người tốt?" - Một vị kiếm khách đứng lên hỏi.

"Tốt thì tốt mà xấu thì xấu thôi. Chỉ có mình ta thì làm sao có thể khẳng định được ngài ấy xấu hay tốt được chứ?" - Rơi vào thế bí, ông già trả lời.

"Hay....Trả lời hay lắm!"

Mọi người cùng đứng dậy vỗ tay tán thưởng lão Mưu, người giàu hơn thì cho ông già ít cục bạc xem như là công kể chuyện.

Lão nhận được tiền, trong lòng vui như tết, đứng dậy chắp tay nói: "Đa tạ! Đa tạ"

Bao nhiêu năm trôi qua, băng trên mặt hồ ấy đến bây giờ vẫn chưa tan. Người ta bảo là dưới đáy sông có bảo vật nên thái tử thiên cung Hạ Quân Thành mới phong ấn nó lại.

Thời gian lâu dần, càng có nhiều người tìm đến mặt hồ Lãnh Như Ái để phá băng tìm bảo vật. Tuy nhiên, cái kết của từng người lại giống nhau, thân xác một khi có máu dính trên mặt băng đó lại bị đông cứng cả người, muốn gỡ cũng không ra.

Dân làng xung quanh cũng vì quá sợ nên đúc một pho tượng tế thái tử và vị kiếm tiên đó. Hy vọng thái tử thiên tộc này có thể giúp họ sống một đời bình bình an an.

Ở trên thiên cung, Hạ Quân Thành cũng đã tự nhốt mình hơn ba năm rồi vẫn không có dấu hiệu muốn ra ngoài. Căn phòng vị thái tử ngày nào tràn ngập sắc xuân, bây giờ lại kín đến không có một lỗ thoáng khí.

Bao năm qua, y dùng công lực của mình để hy vọng hồi sinh được hắn. Nhưng chỉ dựa vào thanh kiếm này... thật sự không làm nổi.

"Hắn không sống lại được đâu! Cho dù con tu thêm vạn năm nữa thì sự thật, Đăng Đình Phúc chết rồi" - Thiên Đế dùng tâm linh tương thuật để qua trò chuyện với y. Khuyên Hạ Quân Thành không nên nhớ đến người kia nữa.

"Ngài có tình yêu của ngài! Vậy cớ sao ta lại không thể có được tình yêu của ta chứ?"