Chương 7: Bữa cơm sau này do em phụ trách đi

“Cháo?” Anh ta đi tới với khí thế bức người như vậy cũng chỉ để hỏi mình một câu, cháo đâu? Mộc Lạp Lạp cảm thấy mặc dù sống lại một kiếp, cô vẫn không có cách nào hiểu được con người Phó Cảnh Phi này.

Phó Cảnh Phi nhíu mày, rất có kiên nhẫn lặp lại một câu: “Đúng, cháo.”

“Ở phòng bếp…” Mộc Lạp Lạp chỉ chỉ dưới lầu.

Tiếp đó Phó Cảnh Phi không nói hai lời tay chụp lấy cổ Mộc Lạp Lạp mang xuống lầu, không cho cô cơ hội cự tuyệt chút xíu nào.

Bàn ăn của Phó gia rất lớn, lúc trước Mộc Lạp Lạp đều tận lực ngồi cách Phó Cảnh Phi xa một chút, tuy rằng cuối cùng vẫn bị anh tóm áo lại.

Trong khoảng thời gian ở Phó gia, Mộc Lạp Lạp hầu như không có yên ổn ăn một bữa cơm cùng Phó Cảnh Phi, bởi vì cuối cùng thường sẽ bị sự la hét cùng hành vi thô lỗ của cô phá hư mất.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi Mộc Lạp Lạp sống lại, nhưng cô đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý đi đối phó với tất cả về sau, trong đó bao gồm việc yên ổn cùng Phó Cảnh Phi ăn cơm.

Vì vậy sau khi dì Xảo bưng cháo thịt gà nấm hương đi ra, cô rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Phi.

Dì Xảo: “…Mộc tiểu thư, cô…”

Mộc Lạp Lạp cười toe toét: “Sao thế dì Xảo?”

Dì Xảo theo bản năng nhìn về phía thiếu gia, lúc phát hiện đối phương chỉ bình tĩnh ngồi đồng thời ánh mắt đặt ở trên cháo thịt gà nấm hương thì thở phào một cái.

Phó Cảnh Phi hình như hoàn toàn không chú ý đến thái độ thay đổi của Mộc Lạp Lạp, con ngươi lạnh lùng đặt trên cháo nóng bốc hơi, nhìn giống như một người đói bụng thật lâu.

Thật ra Mộc Lạp Lạp đang bận lòng chú ý đến biểu hiện của Phó Cảnh Phi. Người này tuyệt đối không có khả năng có bất kỳ sở thích gì đối với đồ ăn. Nếu có thể không ăn cơm mà vẫn tiếp tục sống thì chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian để ăn cơm. Anh ta sẽ giống như máy móc lạnh lẽo được cài sẵn trước, cứ theo trình tự mà tiếp tục là được rồi.

Không gì khiến cho Mộc Lạp Lạp khó hiểu bằng người đàn ông vạn người kính ngưỡng này, rốt cuộc vì sao có du͙© vọиɠ chiếm hữu sâu như vậy đối với cô.

Rõ ràng người lúc đầu yêu cầu huỷ bỏ hôn ước là anh ta, sau đó yêu cầu lập lại hôn ước lần nữa cũng là anh ta. Hơn nữa, lần đầu tiên Mộc Lạp Lạp nhìn thấy anh ta, anh ta cũng đã biểu lộ ra cái loại chấp niệm biếи ŧɦái này đối với Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp cũng không quá quan tâm muốn hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Phó Cảnh Phi… Những kinh nghiệm đau đớn kia khiến cô mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy mình là một người bi thương.

“Mộc Lạp Lạp.” Phó Cảnh Phi bỗng mở miệng, phá vỡ suy nghĩ miên man của Mộc Lạp Lạp

“Hả?”

“… Em làm à?” Lúc này Phó Cảnh Phi đã cởϊ áσ khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng. Tuy rằng dáng người anh hơi thon gầy, nhưng tuyệt đối chỉ là thoạt nhìn. Áo sơ mi được cắt may thủ công phác thảo đường nét cơ thể gọn gàng của anh. Cổ áo sơ mi tuỳ ý để mở, lộ ra một ít da thịt khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Toàn thân toát ra loại gợi cảm vô thức.

Mộc Lạp Lạp lúng túng tách tầm mắt của mình khỏi anh ta, thành thật gật đầu: “Em làm.”

Phó Cảnh Phi cầm muỗng khuấy trong chén một cái, lập tức mùi thơm nóng hổi bốn phía, khiến Mộc Lạp Lạp ở bên cạnh không tự chủ nuốt nước miếng.

Anh ta lộ ra một đoạn cổ tay, mịn nhẵn nhưng có lực. Ngón tay thon dài cầm muỗng chậm rãi khuấy, vì cúi đầu nên Mộc Lạp Lạp chỉ có thể nhìn thấy bên gáy của anh, không rõ anh ta đang suy nghĩ cái gì.

“Anh không ăn sao…” Trong lời nói của Mộc Lạp Lạp thật ra hàm ý là nếu anh không ăn thì nói để cho tôi ăn đi, tôi bây giờ vô cùng đói! Nhưng mà hiện giờ không có sự cho phép của Phó Cảnh Phi, cô hoàn toàn không dám nói ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cực kỳ đáng thương.

Vì thế khi Phó Cảnh Phi quay đầu lại liền thấy ánh mắt của Mộc Lạp Lạp như chú chó con, nhìn chằm chằm cháo nóng toả ra mùi thơm, nuốt nước miếng.

“Rất muốn ăn à?” Anh ta vừa nói vừa tiếp tục khuấy trong chén, cuối cùng ăn một miếng trong ánh mắt sụp đổ của Mộc Lạp Lạp.

Gạo trắng mềm nhuyễn vào trong miệng mang đến cảm giác sảng khoái. Mùi thơm nấm hương cùng thịt gà kết hợp với nhau, lưu lại trên môi và răng dư vị dài lâu.

Thật ra chỉ là cháo thông thường mà thôi, nhưng giây phút này Phó Cảnh Phi lại có loại cảm giác kỳ diệu.

Có chút giống như trong tim cô đơn bỗng nhiên được ấm áp bao bọc, giống như nhiệt độ của cháo xuyên qua toàn thân chạy ở trong máu.

Rõ ràng chỉ là một chén cháo mà thôi.

Lại khiến cho Phó Cảnh Phi vốn nên dự một hội nghị quan trọng, đang nói một nửa thì vứt xuống mối làm ăn hơn một tỷ mà chạy về nhà.

Khi anh nhận được điện thoại của quản gia, chú Phó nói trong điện thoại: “Hôm nay Mộc tiểu thư hơi kỳ quái, chẳng những thái độ đối với người khác khá hơn một chút, mà còn nói muốn đi nấu cháo cho cậu ăn.” Sau đó, tâm tư của Phó Cảnh Phi cũng đã cách xa thương trường ngươi lừa ta gạt, về tới Phó gia.

Thấy vẻ vô cùng mất mát rõ rệt của Mộc Lạp Lạp, đáy mắt Phó Cảnh Phi xẹt qua một tia ý cười không rõ ràng. Anh ngẩng đầu bảo dì Xảo: “Đi làm một ít đồ ăn dễ tiêu bưng lên, cho Mộc tiểu thư ăn.”

“Vâng, thiếu gia.” Dì Xảo lập tức theo lời dặn đi làm.

“Vậy anh đồng ý cho em ăn cơm?” Đôi mắt Mộc Lạp Lạp nhìn Phó Cảnh Phi đều sáng lên.

Động tác húp cháo của Phó Cảnh Phi dừng lại, bởi vì một ánh mắt của Mộc Lạp Lạp mà tâm thần khẽ run.

Rất nhanh đã khôi phục vẻ lạnh lùng, Phó Cảnh Phi gật đầu biểu thị đồng ý.

Dì Xảo nhanh chóng chuẩn bị vài món ăn dễ tiêu lên bàn, cho cô một chén cơm.

Mộc Lạp Lạp giơ tay kháng nghị: “Tôi cũng muốn ăn cháo!”

Phó Cảnh Phi cự tuyệt không hề nghĩ ngợi, thái độ hết sức cứng rắn: “Không được.”

“Vì sao! Em cực cực khổ khổ nấu cháo, vì sao em không thể ăn?”

Phó Cảnh Phi hoàn toàn không cho cô quyền kháng nghị, trực tiếp không để mắt đến cô, nói với dì Xảo: “Giữ ấm cháo còn dư lại, buổi tối tôi muốn ăn khuya.”

Dì Xảo liền bưng cháo xuống.

Mộc Lạp Lạp trơ mắt nhìn cháo thịt gà nấm hương rời xa mình, khóc không ra nước mắt.

Càng thú vị hơn là mắt Phó Cảnh Phi thản nhiên lãnh đạm nhìn cô, bên trong mang ý cười rõ rệt, anh ta nói: “Bữa cơm sau này của tôi sẽ do em phụ trách đi.”

Mộc Lạp Lạp: “…”

Điều gì xảy ra khi cô là đầu bếp thế! Tuy rằng cô muốn báo thù không sai, nhưng cô cũng không phải là Thumbelina*!

(*Thumbelina: là nàng tiên tí hon trong truyện cổ tích của Andersen)

“Thật ra em cũng chỉ biết nấu cháo mà thôi. Anh xem, anh làm việc bận rộn như vậy, cần rất hiều dinh dưỡng, chắc chắn không thể mỗi ngày đều chỉ húp cháo, đúng không?” Mộc Lạp Lạp hết lòng trình bày, mong muốn Phó đại biếи ŧɦái, à không Phó đại thiếu gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

“Không biết những thứ khác? Học.” Phó Cảnh Phi nói rất thản nhiên.

Mộc Lạp Lạp rất muốn vỗ bàn, chỉ vào mũi anh ta mắng: “Không phải anh học, đương nhiên anh nói dễ dàng!”

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Phó Cảnh Phi liền trực tiếp xua tan lòng cò kè mặc cả của Mộc Lạp Lạp, bởi vì anh nói với thâm ý: “Em có chuyện gì muốn xin tôi? Đồng ý yêu cầu của tôi, tôi liền cân nhắc đồng ý yêu cầu của em.”

Rõ ràng là một trao đổi không công bằng. Thế nhưng hiện tại Mộc Lạp Lạp đã khổ như vậy, cũng chỉ có thể mím môi gật đầu, giống như một cô vợ nhỏ.