Chương 10 +11

10.

Liên tiếp mấy ngày, ta và Tống Mặc Huyền khoác bóng đêm bỏ trốn, lại lặng lẽ quay về lầu các trước khi trời sáng.

Mụn nước trên chân dần dần biến mất, lần này giáo phường ti phái Triệu nương tử tới.

Mặc dù gọi là Triệu nương tử, nhưng hắn lại là một nam nhân thật sự.

Trên đời còn chưa có nam tử thản nhiên theo đuổi vẻ đẹp như hắn, càng chưa có nam tử giơ tay nhấc chân hết sức phong tình như hắn.

Triệu nương tử là người hiền hòa, đối với A Thanh rất là ưu ái.

Nàng ấy nhảy vô cùng tốt, giơ tay nhấc chân mang theo một loại phong tình người khác khó với tới.

“Đáng tiếc cho khuôn mặt này.”

Tay Triệu nương tử nhẹ nhàng xẹt qua mặt A Thanh, một vết sẹo hình con rết từ khóe mắt trái kéo dài đến cằm phải.

“Không có gì đáng tiếc.”

A Thanh chỉ cười cười, đáy mắt cô đơn chợt lóe lên.

“Không bằng ngươi gả cho ta, ta và ngươi tìm một chỗ mỗi ngày cùng khiêu vũ cũng là chuyện tốt.”

Triệu nương tử chống tay vào má nhìn A Thanh, trùng hợp A Thanh xoay người. Sự nghiêm túc trong mắt hắn không để cho A Thanh nhìn thấy, ngược lại để cho ta nhìn rõ ràng.

“Ngươi đừng nói giỡn.”

A Thanh nói xong, một mình rời khỏi phòng, chỉ để lại Triệu nương tử mặt đầy u sầu cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ.

Ta còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp A Thanh.

Nàng mặc một bộ trang phục lộng lẫy, không tốn chút sức nào liền vượt qua tường lãnh cung.

Ta toàn thân không chỗ nào sạch, núp trong chăn mỏng, nàng vẻ mặt ghét bỏ tới gần, sau đó đem cẩm y trên người phủ lên người ta.

Nam Xuyên tam công chúa Trần Ngọc Thanh, ngậm thìa vàng sinh ra, một khuôn mặt tươi đẹp kiều diễm, một khúc vũ phong tình vạn chủng.

Ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm bạn với một người như vậy.

Bảy năm sau, ta luôn nghĩ tới cảnh tượng khi gặp lại Trần Ngọc Thanh sẽ như thế nào, có lẽ cô ấy vẫn là công chúa phong quang vô hạn của Nam Xuyên.

Không hề muốn nghĩ tới khả năng cảnh còn người mất.

Cho đến khi Nam Xuyên quốc diệt, chỉ để lại Trần Ngọc Thanh hoàn toàn thay đổi.

11.

Rượu ấm trên lò sưởi.

Rượu mơ ấm áp càng ngọt, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập vị ngọt.

A Thanh đỏ bừng mặt, lảo đảo chạm cốc với ta.

“Ta còn cười một công chúa như ngươi sống thành như vậy, như thế xem ra, ta cùng ngươi bất quá là tám lạng nửa cân.”

Ta không biết an ủi người khác như thế nào, chỉ có thể giơ tay vỗ nhẹ lưng nàng ấy.

“Ngươi phải giúp ta, Triệu Ly, ngươi phải giúp ta!”

A Thanh nắm lấy tay tôi, hai mắt phiếm hồng.

“Hắn hủy nhà ta diệt nước ta, hắn phái thiết kỵ gϊếŧ binh lính ta gϊếŧ dân chúng ta, hắn đáng chết!”

Cẩu hoàng đế quả thật đáng chết.

“Hai tháng sau hoàng gia săn xuân, ta cần một cơ hội hiến vũ, chỉ có ngươi, Triệu Ly, chỉ có ngươi có thể giúp ta.”

A Thanh điên rồi, đáy mắt là hận ý nồng đậm.

“Hắn chết rồi, chúng ta liền rời khỏi nơi này......”

Nàng cầm tay ta vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy đầy mặt.