3.
Ta mặc y phục như được tạo cho riêng mình, nằm trong chăn gấm mềm mại, ngửa mặt nhìn mành trướng.
Sống ở đời đã mười tám năm, nhưng ta chưa bao giờ biết giường có thể mềm mại như vậy, quần áo cắt may có thể vừa người như vậy.
Trong không khí không có mùi ẩm mốc, ngày đông giá rét nhưng trong phòng vẫn ấm đến mức làm cho người ta bất giác ngủ gật.
Cả ngày ta ở trên gác mái, sống như một phế vật.
[Triệu Ly, ta chưa từng thấy qua công chúa nào uất ức chán chường như ngươi.]
[Chú ý thân phận, ngươi bây giờ chỉ là một tiểu thị nữ của ta.]
Từng dòng ký ức đau thương ùa về.
Ta cười, đặt quyển sách trong tay lên người, quay đầu nhìn về phía gió tuyết ngoài cửa sổ:
“Ngươi nói thần tiên sẽ cùng phàm nhân yêu nhau sao?”
“Cô nãi nãi, người bớt xem những thứ không thực tế đi, trên đời này nào có thần tiên?”
A Thanh một tay chép sách của ta, một tay liên tục lật từng trang.
Ta nhận biết chữ không nhiều lắm, lại thêm quyển ta đang xem cũng rất nhiều chữ, nhưng A Thanh không đến một khắc đã lật đến cuối sách.
“Ta nói, người đừng đọc quyển sách rách nát này.”
Tay nàng đang cầm trang sách nào đó chợt run rẩy, chỉ vào mấy trang cuối nói.
Ta nhất thời cảm thấy mất hứng, rầu rĩ không vui đi tới trước cửa sổ, nhàm chán nhìn xung quanh, ở trong tuyết trắng đầy trời nhìn thấy một vệt đen rất rõ ràng.
Ta thò người ra cẩn thận nhìn lại, cả người sắp ngã xuống thì chỉ cảm thấy phía sau bị người dùng sức kéo.
Nhất thời, ta ở trên thảm mềm trong phòng ngã túi bụi.
“Người không muốn sống nữa hay sao!”
Ta nghe không lọt lời quở trách của A Thanh, trong đầu hoàn toàn là hình ảnh màu đen vừa rồi.
A nương của ta ơi, sao trên đời lại có người đẹp như vậy......
Ta nắm chặt tay A Thanh, si ngốc nói: “Ta không muốn chết, ta là nhìn thấy thần tiên…”
A Thanh nhìn ta hồi lâu, đáp lại một câu: “Điên rồi.”
4.
Ta cẩn thận nhớ lại, hắn mặc một bộ hắc trường sam nằm ở trên cây đào trong viện, tuyết rơi dính đầy đầu, giống như một người được chạm bằng ngọc, thật đẹp.
Ta mang theo làn váy từ trên thang gỗ từng tầng từng tầng chạy xuống phía dưới, sợ chạy chậm, mỹ nam trong viện liền biến mất.
Trong vườn cây, nam nhân đó vẫn bất động nằm trên cành đào.
Ta nhìn chằm chằm mặt hắn, sững sờ, ngay cả hô hấp cũng không tự giác chậm lại chút ít.
“Ngươi là thần tiên sao?”
Ta nói xong, hắn đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt thuần đen, không mang theo một tia tạp chất.
Người nọ nhìn ta, đột nhiên che tay áo hắt xì một cái kinh thiên động địa.
Hắn lấy mu bàn tay lau mũi một cái, ngẩng đầu, ý cười ngập tràn nơi đáy mắt.
Ta bị nụ cười làm cho thần hồn choáng váng, hơi nóng theo cổ lên đến mặt.
Hắn phủi tuyết trên người, cười hỏi ta:
“Ngươi có thấy qua thần tiên sẽ bị cảm lạnh không?”
Ta nghĩ đến nội dung trong các cuốn thoại bản, cật lực lắc đầu.
“Thần tiên đều là một năm bốn mùa mặc một thân trường bào tay áo rộng mỏng manh, tiên khí bồng bềnh, lên trời xuống đất không gì không làm được, làm sao có thể cảm lạnh.”
Mãi sau, khi đã biết tên hắn, ta mới nhớ lại, đây là lần đầu tiên ta gặp Tống Mặc Huyền.