25.
Ta quấn khăn che mặt trà trộn vào trong đội múa.
Trong tay áo rộng thùng thình cất giấu một thanh chủy thủ sắc bén.
Tống Mặc Huyền đứng bên cạnh Cẩu hoàng đế, mấy ngày không gặp, mặt của hắn so với người chết còn trắng hơn, ngay cả môi cũng lộ ra màu xám tím như bị bệnh.
Ta sợ bị hắn nhận ra, đem đầu cúi thấp hơn một chút.
Cho dù ở trong đầu nghĩ trăm lần cảnh tượng lưỡi dao sắc bén đâm về phía Cẩu hoàng đế, bàn tay cầm chủy thủ của ta vẫn không ngừng run rẩy.
Tiếng nhạc vang lên, ta đi theo đội ngũ cuối cùng.
Đang muốn bước vào đại điện thì một bàn tay từ phía sau đưa tới, ta bị chặn ngang ôm lấy sau đó rơi vào trong lòng một người.
Tống Mặc Huyền không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau ta.
Hắn nắm lấy tay cầm dao của ta, đem lưỡi dao sắc bén từ trong tay ta tách ra.
“Trả lại cho ta.”
Ta chỉ có một cơ hội này.
Ta đứng ở ngoài điện, nhìn Tống Mặc Huyền từ một bên đại điện từng bước từng bước trở lại bên cạnh Cẩu hoàng đế.
Cẩu hoàng đế giơ chén rượu, hai mắt mê say.
Một giây sau, ly rượu rơi xuống đất, Cẩu Hoàng đế mở to hai mắt không thể tin được, máu từ khóe miệng trào ra.
Con dao găm bị Tống Mặc Huyền lấy đi, một nửa ở trong tay hắn, một nửa cắm vào ngực Cẩu Hoàng Đế.
Trong điện loạn thành một đoàn, binh lính từ bốn phương tám hướng vọt ra, đại thần chạy tán loạn đều bị áp giải về chỗ ngồi.
Ta giống như vô hình đứng ở cửa, nhìn trò khôi hài bên trong.
Tống Mặc Huyền buông tay ra, Cẩu hoàng đế tức giận mở to hai mắt ngã xuống đất.
Giọng nói sắc bén của thái giám truyền đến:
“Thánh thượng băng hà rồi!”
Một người từ sau điện đi ra, Tống Mặc Huyền khom người lui sang một bên.
Triệu nương tử vẫn là một bộ thanh y, nhưng xung quanh tỏa ra khí chất kinh người.
26.
Cẩu hoàng đế chết, Tứ hoàng tử lên ngôi.
Trong triều trên dưới bị huyết tẩy một phen, mùi máu tươi của hoàng thành ba ngày không tan hết.
Cùng thời gian đó, trong hoàng thành truyền đến lại một tin tức làm triều dã khϊếp sợ.
Quốc sư, kẻ được người người nâng lên làm thần, lại chỉ là một tên giang hồ lừa đảo.
Chỉ sau một đêm, quốc sư thân bại danh liệt.
Khi nghe tin này, ta đang ở trong một khu vườn nhỏ cách xa hoàng thành.
Gấu trúc nhỏ trong lòng ngoan ngoãn mềm mại, ta lười biếng ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai, cảm thấy vô cùng tự do, thoải mái.
“Ba ngày sau, quốc sư sẽ bị vấn trảm!”
Trẻ con Trương gia thôn Đông bám hàng rào, miệng còn líu ríu nói:
“Tỷ tỷ là từ nơi khác tới, có thấy được quốc sư trông như thế nào không?”
“Đã gặp.”
“Ta không tin, nghe nói ngay cả hoàng thượng cũng không biết quốc sư trông như thế nào, ngươi làm sao có thể biết, bất quá –”
“Quốc sư ca ca là người tốt, hắn đã cấp rất nhiều tiền từ thiện cho chúng ta.”
Nói xong, đứa bé liền chạy đi thật xa.
Ta nâng cánh tay lên, nhìn chuỗi hạt đàn mộc trên cổ tay.
Ta nhớ tới đêm đó, tổng cộng hai mươi tám viên đàn mộc châu, Tống Mặc Huyền cầm đèn, một mình tìm trong tuyết thật lâu.
Ta nghĩ đến một giấc mộng ba ngày trước, ta muốn đi tìm hắn đem nội dung trong mộng hỏi cho rõ ràng.