22.
Cách lễ tế không tới nửa tháng.
Thời điểm hoa mai nở rộ đã qua, thân cây lại không mọc thêm lá xanh, hoa rụng chỉ để lại cành cây trơ trụi.
Ta mấy lần đi tìm Tống Mặc Huyền, nhưng đều tìm không thấy, ngoại trừ dưới tán cây mai ta cũng không biết đi nơi nào tìm.
Ta đột nhiên phát hiện, hiểu biết của ta đối với Tống Mặc Huyền lại ít như thế.
Mây đen che khuất cả mặt trăng, bầu trời đen kịt, ngay cả nửa ngôi sao cũng không lưu lại.
Ta thổi tắt nến trong phòng, nghe tiếng sấm ngoài phòng, rúc vào trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Trong mộng, tóc Tống Mặc Huyền rối loạn, hai mắt hắn nhắm nghiền, cả người bị trói ở trên cây cột.
Một tia sét đánh thẳng vào hắn, ta giật mình tỉnh giấc.
Đang thất thần ngồi ở đầu giường, ta chợt nhìn thấy một bóng đen.
Định hét lên, chợt có tiếng sấm nổ tung đồng thời một câu quen thuộc “Là ta” làm cho ta bình tĩnh lại.
Lôi quang ngắn ngủi chiếu sáng căn phòng, cũng chiếu sáng khuôn mặt Tống Mặc Huyền.
Ta mở to hai mắt nhìn hắn thật lâu, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, là Tống Mặc Huyền trong hiện thực.
Ta gặp ác mộng.
Ta đem nội dung trong mộng nói cho hắn, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, ta chỉ cảm thấy xúc cảm trong tay có chút ẩm ướt.
Ta nắm chặt tay áo hắn chậm rãi ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, trong phòng chỉ có một mình ta.
Ta mở bàn tay ra, phía trên lưu lại vết máu màu nâu sậm.
23.
Mấy ngày nay trời luôn âm u dữ dội, thời tiết cuối tháng tư, hiếm thấy có một trận tuyết rơi.
Ta hứng chí bừng bừng quấn áo choàng đi ra ngoài, lúc cầm cục tuyết lên mới phát hiện ngay cả một người cùng ném tuyết cũng không có.
Ta ngồi xổm xuống đem cục tuyết trên tay lăn lớn, chậm rãi đắp ba người tuyết dưới tán cây mai.
Nhìn trái nhìn phải luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, vì thế chạy về trong các kéo ba khối vải vóc khoác lên người của người tuyết, trái đen phải xanh, ở giữa đỏ.
Ta xoa xoa bàn tay đến đỏ ửng, hướng về phía ba người tuyết cười ngây ngô một phen, sau đó xoay người nhìn thấy quốc sư đứng ở trước hành lang gấp khúc, trong tay còn cầm một nắm tuyết.
Quốc sư và Tống Mặc Huyền giống nhau, đều rất thích tuyết.
Tầm mắt của ta gắt gao đặt ở trên cổ tay đang lộ ra của hắn, chuỗi đàn mộc châu phút chốc trở nên thật chói mắt.
Ta giống như bước vào một không gian bị phong bế, toàn thân trống rỗng, linh hồn bất động, không tự chủ mà đi tới trước người quốc sư.
Ta mạnh mẽ giơ tay lên, khi hắn giơ tay muốn ngăn cản ta, đầu ngón tay của ta nhanh hơn một bước chạm vào sườn mặt của hắn.
Sương mù thoáng chốc tản ra, khuôn mặt quốc sư chợt trở nên rõ ràng.
“Tống Mặc Huyền.”
Ta mở miệng gọi tên hắn, từng chữ từng chữ rất rõ ràng.
“Vì sao? Tống Mặc Huyền, ngươi nói cho ta biết vì sao?”
“Vì sao gạt ta?”
Tại sao Tống Mặc Huyền và Quốc sư lại là một người?
Hắn rũ mắt nhìn ta, trong mắt không thấy vẻ ôn nhu của ngày xưa.
“Thiên mệnh khó làm trái.”
Ta giơ tay kéo chuỗi đàn mộc châu trên cổ tay hắn, chỉ trách sợi dây ta dùng làm vòng lại quá dẻo dai, nên mặc cho bị kéo thế nào cũng không đứt.
Trong nháy mắt ngón tay kéo ra vết máu, chuỗi châu đứt đoạn, rơi trên mặt đất, lại bắn vào trong tuyết.
Có thể là do ta kéo quá mạnh, tay Tống Mặc Huyền hơi run.
“Chúng ta dừng ở đây, quốc sư đại nhân.”
Ta chạy về dưới tán cây mai, một cước đá nát người tuyết khoác áo choàng màu mực.
24.
Ta ngửa đầu nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn, một đạo lôi quang vụt qua trước mắt ta, làm mặt đất cháy đen.
“Điện hạ cẩn thận một chút.”
Triệu nương tử đứng ở phía sau ta, ôm ta về phía sau.
Triệu nương tử xưa nay yêu thích cái đẹp, cho nên ta đã lâu không thấy hắn mặc quần áo trước kia.
Hiện tại, hắn mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, cũng không cười nữa.
“Nô tài ở trong cung sống ba mươi năm, còn chưa từng thấy qua thời tiết biến hóa kỳ lạ như thế.”
“Có thể là vận mệnh quốc gia sắp hết.”
Triệu nương tử nghe xong những lời đại nghịch bất đạo của ta, sắc mặt vẫn như thường:
“Ba ngày sau trong cung thiết yến, người của giáo phường ti muốn ở trên thánh nhạc hiến vũ.”
Ta khom người hành lễ với Triệu nương tử, tự biết từ nay về sau sợ là không có duyên gặp lại.