19.
Thì ra, còn có nơi so với lãnh cung càng âm u hơn.
Ta nằm trên đống củi ướt lạnh, tiếng trống nhạc huyên náo từ xa truyền tới.
Nửa tháng qua, vết thương trên chân nhiễm trùng, thối rữa.
Vết thương vừa khép miệng, ta liền bị bệnh, mỗi bước chân liền như dẫm phải kim châm, đau đớn.
Ta đứng dậy đem củi chất cao một chút, cắn răng đứng lên, bám vào cửa sổ, ngoại trừ xa xa đèn cung đình như lửa, cái gì cũng nhìn không thấy.
Ta nghe tiếng nhạc, trước mắt xuất hiện ảo giác.
Trần Ngọc Thanh mặc vũ y đứng ở phía trước, phía trên còn dính máu.
Ta hỏi nàng ấy:
“Có phải quá khó khăn hay không?”
Một người gánh vác thù hận, ngày đêm dày vò.
A Thanh không trả lời tôi.
Ta dụi dụi mắt, khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt không có Trần Ngọc Thanh.
Tống Mặc Huyền mặc áo đen, giơ tay về phía này.
Ta từ trong đôi mắt màu đen kia của hắn nhìn thấy thần sắc đau lòng, còn có một loại cảm xúc phức tạp không cách nào nói rõ.
20.
Khoảnh khắc bàn tay ta chạm vào Tống Mặc Huyền, cảnh vật xung quanh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không có đống củi, không có phòng giam ẩm ướt lạnh lẽo.
Đập vào mắt là mây lành muôn màu muôn vẻ, cá bơi như chim bay lượn, núi non vạn dặm như ngâm trong nước sóng gợn lăn tăn.
Cũng thật cũng ảo, huyền diệu khó giải thích.
Tống Mặc Huyền dắt ta từng bước từng bước đi về phía trước, dưới chân là dòng nước cuồn cuộn, ấm áp bao bọc hai chân.
Ta si ngốc nhìn cảnh đẹp trước mắt:
“Thật đẹp.”
Đáng tiếc đều là giả, chỉ có thể nhìn thấy trong mộng.
Ở trong mộng ngay cả Tống Mặc Huyền cũng trở nên khác ngày thường.
Đầu đội vương miện, tóc đen buộc cao, mặt mày ít đi vài phần nhân khí, nhiều hơn vài phần lạnh lùng.
“Tống Mặc Huyền, ngươi là thần tiên sao?”
Ta cười nhìn hắn, lại bỗng dưng nhớ tới chuyện xưa trong Trầm Tiên Ký, thừa dịp hắn chưa mở miệng vội vàng ngẩng đầu che miệng hắn.
Hắn đưa tay ôm ta thật chặt, ta cũng thuận thế vùi mặt vào ngực hắn, rầu rĩ nói:
“Tống Mặc Huyền, chờ ta tỉnh mộng, sẽ tới tìm ngươi.”
“Được.”
Bàn tay ấm áp của hắn che mắt ta.
Ta gối lên đầu gối hắn, nặng nề ngủ thϊếp đi.
21.
Khi mở mắt ra lần nữa, vẫn là phòng giam ẩm ướt kia, dưới thân ta vẫn là đống củi đâm vào người kia.
Ta có chút ý còn chưa hết nhớ lại mộng đẹp vừa rồi.
Cửa sắt phòng giam ‘Két’ một tiếng mở ra, ta kinh ngạc nhìn người tới.
“Quốc sư đại nhân hạ thấp địa vị tới đây là muốn thẩm vấn ta sao?”
“Chuyện đã điều tra rõ, chuyện ám sát không liên quan đến điện hạ, điện hạ có thể về các rồi.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu không chút gợn sóng.
Thế nhân đều tôn Quốc sư là thiên thần hạ phàm, ta thì không cho là vậy.