Đôi mắt này đã in đậm trong trí não Dư Phi suốt rất nhiều năm sau đó.Rất nhiều năm sau đó nữa, khi cô cảm thấy trí nhớ của mình dần suy giảm, cô đã đi học vẽ.Tại sao lại nói như vậy?
Bởi vì Bạch Phỉ Lệ ra đi trước Dư Phi rất sớm.
Thường nói, tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương.
Lúc chàng tạ thế, nhóm đệ tử của Dư Phi đều nhớ rõ, sư phụ của họ dường như không bi thương gì quá rõ ràng.
Nàng chỉ viết mười sáu chữ, đốt trước linh vị.
Trời cao giáng xuống, gϊếŧ người ta thương. Nếu chuộc lại được, trăm thân cũng đành.Đám đệ tử cho rằng, họ chung sống ba mươi năm, sớm sớm chiều chiều, tình cảm đã chẳng còn nồng đậm như trước.
Nhưng về sau, có lần một đệ tử đã tận mắt chứng kiến, Dư Phi giữa đêm lên sân khấu, một thân một mình hát "Hương yểu".
Nàng hát vai phò mã Chu Thế Hiển, lại hát vai Trường Bình công chúa, hát qua hát lại, càng hát càng thê lương, càng hát càng tuyệt vọng, hát đến câu cuối "Đế nữ hoa, sống mãi bên người thương, phu thê chết đi, đôi cây tựa dáng người", rốt cuộc ngã quỵ xuống sàn mà khóc, nàng ngửa đầu, cao giọng kêu lớn:
"Đời này sẽ không còn ai hát "Hương yểu" cùng ta nữa!"
Tựa tiếng hạc kêu.
Cậu đệ tử chứng kiến không khỏi buồn bã rơi lệ, lại không dám đi qua đỡ nàng.
Dư Phi vốn chỉ lâm bệnh nặng năm mười tuổi, rốt cuộc ở tuổi năm mươi tư, đã nghênh trận bệnh nặng thứ hai.
Nhưng ba tháng sau đó, nàng lại xuất hiện lên đài diễn hí. Lúc cất lại giọng xướng, giọng hát đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, trước sau không ai sánh bằng.
Sau đó, nàng một thân một mình sống suốt hai mươi năm.
Cả quãng đời còn lại, chỉ nghe nàng cười to, không còn thấy nàng khóc lớn.
Năm sáu mươi tư tuổi, nàng phát hiện mình mắc chứng Alzheimer.
Từ đó về sau, nàng không hát hí khúc nữa, chuyên tâm đi học vẽ tranh. Nhờ vào hội họa, nàng chống chọi với bệnh tật mười năm.
Nàng có một phòng vẽ, không bao giờ cho ai vào xem, ngay cả đệ tử thân cận nhất cũng chưa từng vào. Cho đến tận khi nàng qua đời, cửa phòng vẽ mới được vài người mở ra.
Trong khoảnh khắc cửa mở, tất cả mọi người đều sững sờ.
Phòng vẽ tranh lớn như vậy, gần hai trăm mét vuông, chỉ dày đặc những tranh là tranh. Trong tất cả bức tranh đều là cùng một người, có cùng một đôi mắt đẹp như xuân thủy.
Ở chính giữa phòng vẽ, là một bức họa còn đang vẽ dở, đã hoàn thành được phân nửa.
Trong hình, là một thiếu nữ tóc đen rối bù, mặc xường xám đạp tuyết tầm mai. Cô ngẩng đầu đi trong gió tuyết, tóc bị gió thổi hất tung lên.
Phía sau cô, tất cả không ai là không nhìn ra, là một con sư tử sừng sững, che lấp cả bầu trời, lông bờm tung bay, uy mãnh lẫm liệt.
Mắt sư tử, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đôi con ngươi được vẽ cực kỳ tỉ mỉ, lóe ra ánh sáng kiên định như kim cương.
Phía dưới bức họa viết một câu:
Kiếp này, ta chưa từng thấy sợ.