Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tần Hoan và Cố Phi Trần là hai anh em nuôi. Do công ty ba Tần Hoan phá sản, cô được ba của Cố Phi Trần là Cố Hoài Sơn nhận về nuôi từ năm mười sáu tuổi. Cùng sống trong một nhà nhưng Cố Phi Trần luôn  …
Xem Thêm

Chương 7: Tâm sự 2
Hình ảnh một cô cái đang xõa mái tóc ướt rượt, dáng vẻ mảnh mai yêu kiều phản chiếu trong mắt anh.

Anh khẽ nheo mắt, không phải bởi ánh đèn sáng bất chợt, mà bởi làn da cô lúc này giống như đồ sứ thượng hạng, lại như ngọc thạch, toát lên vẻ đẹp nõn nà, tấm áo ngủ bằng lụa trắng như trùm xuống gót chân, thiếu chút nữa thì chạm vào đôi dép trắng bông cô đang đi dưới chân.

Lúc này Tần Hoan vẫn còn kinh sợ, chưa kịp định thần, bộ dạng thất thần của cô, rất giống chú thỏ con bị kinh động vô cùng dễ thương, đang khẽ run rẩy, khiến người khác nảy sinh lòng thương xót.

“Nửa đêm anh làm gì mà ngồi lù lù ở đó.” Cho dù đã nhìn rõ Cố Phi Trần, nhưng Tần Hoan vẫn còn sợ xanh mắt, khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được, không khỏi cau mày trách móc.

Ánh mắt Cố Phi Trần như sáng lên, nhưng khuôn mặt vẫn không để lộ chút cảm xúc nào: “Tôi còn chưa hỏi cô, muộn thế này sao không đi ngủ?”

“Không buồn ngủ.” Cô bịa ngay ra một câu để trả lời.

Nhưng hộp kẹo sô-cô-la trong tay đã bán đứng cô. Cô nhìn chằm chặp vào Cố Phi Trần, đang khẽ nhướn mày lên, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt xuống tới chiếc hộp trong tay cô.

“Tửu lượng của cô cũng khá?” Anh đột nhiên nói một cách lạnh nhạt.

Cô liền nghĩ ngay đến nỗi lo trước đó, cũng quên luôn rằng đêm nay uống say cũng chỉ vì muốn quên anh, chỉ còn sợ mỗi việc sẽ không thay đổi được hình ảnh xấu trong mắt anh, bởi thế liền mở miệng giải thích: “Không, tôi không biết uống.” Dừng một lát rồi như để nhấn mạnh độ tin cậy, cô trịnh trong bổ sung thêm: “Đêm nay là lần đầu tiên, nên mới say đến thế.”

Anh lại nhìn cô, một lúc sau nói tiếp: “Nếu đã không uống được, thì đừng tới những nơi như thế.”

Rõ ràng anh chẳng hơn tuổi cô là mấy, giờ lại giống như người lớn đang dạy dỗ trẻ con, nhưng cô cũng không hề có ý định phản đối, vì cô hiểu anh hoàn toàn đúng.

Nhưng bình thường cô không phải như vậy.

Tuy không phải không biết điều, nhưng trước nay cô không quen với việc bị người khác phê bình. Thế mà ở bên anh, cô lại trở nên ngoan ngoãn thuận tòng, giống như con mèo cụp mất đuôi, chỉ cần được nhảy tân tân trên đầu gối chủ nhân là đã vô cùng mãn nguyện.

Cô khẽ cúi đầu, ừ một tiếng, coi như nhận lỗi, nhưng đợi mãi chẳng thấy có động tĩnh gì. Cô ngước mắt lên, thấy Cố Phi Trần cũng đang nhìn cô chằm chằm, nhưng do khoảng cách khá xa, cô không nhìn rõ biểu lộ của anh, hoặc giả trong mắt anh chẳng biểu lộ tình cảm gì.

Mắt anh sâu như biển, lại như có vòng xoáy, có thể hút lấy cô vào bên trong.

Cô không hiểu sao anh lại nhìn cô như vậy, nhưng đây rõ là lần đầu tiên, trước kia hiếm khi anh nhìn thẳng vào cô. Nên cô khẽ liếʍ đôi môi khô nẻ, không thốt nổi một lời, chỉ sợ làm kinh động giây phút này.

Cô buộc phải thừa nhận, anh rất đẹp. Khuôn mặt thanh tú, dáng người cao lớn đàng hoàng, bất kể mặc vest hay đồ ở nhà, đều toát lên vẻ hấp dẫn không sao diễn tả được bằng lời, đến cả người mẫu trên ti vi cũng không bì được với anh. Hơn thế, ở tuổi của anh, anh đã sở hữu tài sản vô cùng lớn, dường như muốn gì đều có, nhưng anh lại chẳng hề quan tâm, hơn nữa ở một số phương diện lại vô cùng cẩn trọng nghiêm túc, bao lâu nay, không hề có một tin đồn nào về anh ở bên ngoài và cô cũng chưa nhìn thấy anh dẫn bất cứ người con gái nào về nhà.

Tim Tần Hoan đập thình thịch

Trong bóng đêm buông tràn, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng kêu râm ran của côn trùng.

Có lẽ do uống quá nhiều rượu, cô bắt đầu thấy lạnh, chiếc áo ngủ tay lỡ bằng lụa cũng chỉ khoác nhẹ bên ngoài, cô khẽ run lên, nhưng lại không thể quay lưng đi.

Cô không dứt ra được, giống như đứa trẻ con đứng trước viên kẹo đã khao khát rất lâu không dễ gì bước đi.

Chính vào lúc này, Cố Phi Trần thay đổi tư thế ngồi, người nghiêng về phía trước dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn. Thực ra cả điếu thuốc anh chẳng hút mấy hơi, phần lớn thời gian là kẹp ở giữa ngón tay để nó cháy khẽ cho đến tận khi cháy hết, anh mới định thần lại và thay đổi dáng ngồi.

Anh nhìn lại cô. Cô đứng ở chân cầu thang, trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình, dáng vẻ lại càng mảnh mai yêu kiều, hai gò má phơn phớt hồng, đôi dép lê có quả bông trông rất trẻ con cùng hộp sô-cô-la trong tay, lại càng khiến cô trông giống đứa trẻ con chưa lớn. Nhìn từ xa, vào lúc một giờ đêm, cô đứng đó đơn độc, mở to cặp mắt đen lay láy nhìn anh, ánh mắt trong veo lạnh lùng như nước suối đóng băng, nhưng khuôn mặt lại giống như trái đào tiên, trắng muốt ửng hồng, toát ra vẻ đẹp mê hồn, khiến anh không sao rời được mắt, thậm chí chỉ muốn bước lên cấu vào đó một cái hoặc cắn một miếng.

Anh thấy mình đúng là phát điên mới bị xúc động một cách khó hiểu như vậy vào giữa đêm khuya.

Cũng như lúc tối nghe cô Triệu nói cô đi uống rượu ở bên ngoài, thực ra chẳng ai nhờ anh đi rước cô về, vì chẳng ai dám yêu cầu như vậy, nhưng anh vẫn đi, hoàn toàn là tự nguyện.

Suốt dọc đường đi anh cứ nghĩ, cái đứa trẻ ranh này thì đáng gì? Anh chẳng phải là người bảo hộ của cô, trước nay cũng không hề chào đón cô sống ở nhà anh, huống hồ cô sớm đã tròn 18 tuổi, tối có không về cũng chẳng phải chuyện lạ, anh có nhất thiết phải tự mình đi đón cô về hay không?

Lý do duy nhất thuyết phục được anh là, đứa trẻ ranh này đã có ý tốt đắp chăn cho anh lúc say rượu, lại mang một cốc nước đến cho anh khi anh bị ốm.

Chỉ có như vậy. Anh nghĩ.

Mà anh trước nay không hề thích mắc nợ người khác.

Nên không màng tới sự ngạc nhiên của Tần Hoan, anh đĩnh đạc đường hoàng đi ngang qua trước mặt cô.

Nhưng đi được nửa cầu thang, chẳng nghe thấy âm thanh gì phía sau, anh khẽ dừng bước, rồi cuối cùng vẫn khẽ quay lưng

Đèn phòng khách vẫn bật sáng, cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn trừng trừng theo hướng của anh, khóe miệng mím chặt lại một cách vô thức, cũng không biết đang nghĩ những gì.

Lại là ánh mắt đó, tim anh khẽ nhảy lên. Long lanh như nước mùa xuân, lại như dòng ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn chùm pha lê treo trên đỉnh đầu, lọt vào đáy mắt của cô.

Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài cửa sổ vẫn có tiếng côn trùng rả rích.

Cố Phi Trần khẽ chau mày, bởi anh bỗng nhiên nhận thấy bản thân mình đang bị ánh mắt kia làm cho bất ổn, nên không khỏi sa sầm mặt xuống hỏi: “Nhìn gì?”

Tần Hoan không trả lời.

Anh tỏ ra thiếu kiên nhận: “Chẳng lẽ cô không định đi ngủ?”

Anh nghĩ, nếu cô còn tiếp tục ngây ra đó, anh sẽ chẳng ở lại hầu cô. Cuối cùng Tần Hoan cũng mở miệng, nhưng giọng nói đầy vẻ oan ức: “Em có điểm nào không tốt?”

Anh ngây ra vì câu hỏi của cô, lông mày càng cau lại: “Cô nói gì?” trong lòng anh đầy nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu đứa trẻ ranh này sao bỗng dưng khoác bộ mặt ấm ức như sắp khóc, như thể bị ai đó ức hϊếp.

“Vì cớ gì mà mỗi lần nói chuyện với em anh đều nhăn nhó?” Cô như đang trút ấm ức, nhưng dáng đứng vẫn vươn thẳng, hoặc giả cố sức như vậy, có thể nhìn thấy bờ vai mỏng manh đang khẽ rung lên, đến cả khóe miệng cong cong xinh đẹp cũng như đang xịu xuống: “Cố Phi Trần, tại sao anh không thích em? Em có chỗ nào kém cỏi? Cớ gì anh cứ luôn tỏ ra ghét em như vậy?”

Anh ghét cô?

Cũng có thể. Từ khi ba anh dẫn cô về nhà, anh chưa từng thích cô.

Vẻ mặt Cố Phi Trần có chút thay đổi, anh không nghĩ rằng mình lại thể hiện sự yêu ghét rõ rệt đến vậy, rõ tới mức cái đứa con gái hỉ mũi chưa sạch này cũng cảm nhận được.

Nhưng thực ra anh không phải như vậy. Không bộc lộ tình cảm trên nét mặt là bản lĩnh anh rèn luyện được bao năm nay, nếu không cũng chẳng thể ngồi vững vị trí ngày hôm nay. Nhưng sao anh lại cứ thể hiện điều này trước mặt cô, anh chợt cảm thấy mất thăng bằng, trước kia sao anh chưa từng phát hiện ra điều đó.

Thấy anh im lặng không nói, Tần Hoan lại ngỡ anh thừa nhận nên càng căng thẳng, trái tim chùng hẳn xuống, như đang rạn vỡ, khiến cô rơi xuống vực sâu thăm thẳm, vô cùng khó chịu.

Cô vốn chỉ định mượn chút hơi rượu để xả hết nỗi ấm ức trong lòng nhưng lại bị cái vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh kích động, mới tuôn ra hết không chút kiêng dè, chẳng ngờ, anh lại thừa nhiên mặc nhận,

Anh thực sự ghét cô! Thì ra đó là sự thực, cô trước nay chẳng biết sợ ai, vốn cho rằng trên đời này chẳng có thứ gì làm khó được cô, cũng chẳng có gì ngáng được chân cô, nhưng giờ cô bỗng thấy sợ, sợ thật sự, cũng không đủ dũng khí truy tìm nguyên nhân.

Cô cắn chặt môi, ngẩng đầu bướng bỉnh nhìn anh đứng trên cầu thang, như thể chỉ có như vậy mới tỏ vẻ trang nghiêm, nhưng ánh mắt dần tối lại, cho đến lúc hoàn toàn mờ đi.

Cố Phi Trần ngây ra, anh không hiểu cô đang nghĩ gì, chỉ là chợt cảm thấy cái vẻ ấm ức thất vọng nhưng lại cố tỏ ra kiên cường của cô thật sự đáng ghét, khiến người khác phiền lòng, mà anh trước nay chưa từng phải phiền lòng vì bất cứ người con gái nào.

Nhưng cô vẫn không chịu lê bước chân, vì nước mắt đã chảy vòng quanh.

Anh hơi lúng túng, thực sự không biết phải làm sao, cảm thấy còn đau đầu hơn cả khi giải quyết những công việc gay go nhất. Anh cố trấn tĩnh, nói: “Muộn rồi, đi ngủ đi.”

Vừa nói dứt lời, một giọt nước mắt to tròn đã lăn xuống.

Bàn tay anh đang đút trong túi quần chợt nắm chặt lại, anh quyết định đi xuống cầu thang, nhưng Tần Hoan lại xịt xịt mũi rồi nhanh chóng lấy tay gạt nước mắt, không thèm nhìn anh, cúi đầu lao nhanh về phòng ngủ.

Cô lướt qua người anh, trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, anh chỉ kịp nhìn nửa khuôn mặt ngọc ngà hoen nước mắt, giống như bông hoa quỳnh hé nở, lướt nhanh rồi biến mất.

Ngay sau đó là tiếng đóng cửa, anh đứng dựa vào tường, trầm xuống một hồi lâu rồi mới cất bước đi lên gác.

Một chút tâm tư ngọt ngào và lòng nhiệt tình của thời thiếu nữ dường như đã bị quét sạch một cách vô tình vào cái đêm hôm đó. Tần Hoan giam mình trong phòng mấy ngày không chịu bước ra ngoài, rất ít trò chuyện với mọi người, ngay cả chuyện ăn uống cũng bớt đi rất nhiều, khiến cô Triệu không khỏi than thở: “Tiểu thư ơi, cô lại làm sao nữa đây? Nếu đói gầy rộc đi hay sinh bệnh, bố nuôi cô về lại đau lòng đấy?”

Cố Hoài Sơn thương cô, trong nhà từ trên xuống dưới ai cũng biết, bởi thế đám người làm cũng coi cô như thành viên chính thức nhà họ Cố.

“Cháu không muốn ăn, không có hứng thú!” Tần Hoan nắm tay đẩy cô Triệu ra ngoài cửa: “Cháu muốn yên tĩnh một mình.”

“Ai sa, cháu năm nay mới bao nhiêu tuổi, sao nói chuyện cứ như người lớn.” Nhưng không đọ lại được với cô, cô Triệu đành lắc đầu thở dài, để mặc cô tiếp tục giam mình trong phòng ngủ.

Đến cả cô bạn Trần Trạch Như ở tận miền Bắc xa xôi cũng cảm nhận được sự thay đổi của cô, lúc chát trên QQ hỏi: “Tâm trạng của cậu dạo này sao trầm trọng thế?”

Cô không muốn nói, chỉ nhìn chăm chú vào màn hình suy nghĩ vẩn vơ.

Lòng kiêu hãnh và tự tôn không cho phép cô kể chuyện này với bất cứ ai, cô lúc này chỉ thấy hận cái gã họ Cố, nhưng cô còn hận mình hơn, hôm đó cớ gì phải khóc trước mặt anh ta? Thật chẳng có cốt cách gì, chỉ làm trò cho anh ta cười nhạo.

Nên cô chỉ muốn giam mình trong phòng, không gặp ai, cũng không để ai gặp mình.

Cuối cùng Cố Hoài Sơn cũng gọi điện từ nước ngoài về: “Ba nghe nói dạo này con ăn uống rất ít, sao vậy, muốn giảm béo sao? Dáng con bây giờ đã đẹp lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn gầy như que củi hay sao?”

Giọng Cố Hoài Sơn lúc nào cũng thân thiện gần gũi, thỉnh thoảng lại trêu cô, cô nằm bò trên giường không khỏi bật cười nói: “Không phải con ăn kiêng, là vì trời nóng ăn không nổi.”

“Vậy thì tốt. Ba mua cho con rất nhiều quần áo, nếu con gầy không mặc được, lúc đó đừng có hối hận đấy nhé.”

“Cảm ơn ba”, cô ngọt ngào nói, rồi lại hỏi, “Thế bao giờ ba về?”

“Chắc phải một thời gian nữa, tối qua ba vừa gặp mẹ con!”

“Thật không?” Nói xong cô lại có chút tủi thân: “Dạo này bố mẹ con chẳng buồn quan tâm gì tới con.”

“Ngươi lớn đều bận. Qua thời gian này mẹ con sẽ về thăm con.”

“Vâng, mong là mẹ có thể về dự sinh nhật của con.”

Lúc này dưới lầu vọng lại tiếng còi xe giục giã, cô bò dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi vội nói với Cố Hoài Sơn: “Ba à, con gác điện thoại đây, con muốn đi dạo một chút.”

Kỳ thực sau khi gác máy, cô chẳng hề đi đâu, chỉ là nhìn tài xế của Cố Phi Trần đang bước nhanh vào nhà

Một lát sau, cô Triệu đến gõ cửa phòng cô, nhờ cô giúp gửi một tập tài liệu tới trụ sở chính của tập đoàn Cố Thị.

“Sao không để Tiểu Lưu đi?”

“Tiểu Lưu phải ra sân bay gấp để đón một nhân vật quan trọng.” Cô Triệu nhét vào tay cô một chiếc túi da bò rồi nói: “Tập tài liệu này là Tiểu Lưu vừa lấy ở cơ quan tỉnh về, phải dùng gấp, cháu gửi giúp cô một lần được không?”

Tần Hoan rất không vui: “Cô bảo ai đấy gọi xe đi được không?”

“Ai dà, tiểu thư ơi, tối nay nhà mình phải đón khách, mọi người ai cũng bận cả. Cháu giúp một chút đi, hơn nữa cả ngày cháu không ra khỏi phòng, còn buồn nữa là sinh bệnh đấy, tranh thủ dịp này ra ngoài hít thở không khí trong lành chút đi. Nhanh lên.” Nói rồi giục cô thay đồ để đi.

Tiểu Lưu đã lái xe ra sân bay, bác lái xe cho Cố Hoài Sơn lại đang tranh thủ về quê nghỉ ngơi, nên Tần Hoan đành đứng đợi taxi bên đường một cách bất đắc dĩ, vừa dự định lát nữa sẽ mang tài liệu tới gửi quầy phục vụ, cô không muốn gặp con người đó.

Tới trụ sở của tập đoàn, mới phát hiện ai cũng bận rộn, còn cô trước nay chưa từng bước tới văn phòng của Cố Phi Trần, nên nhìn sơ đồ hướng dẫn, hỏi thăm một nhân viên ở đó, rồi mới vào thang máy bấm lên tầng sáu.

Đường đường là văn phòng của tổng giám đốc mà lại ở tầng thấp như vậy, chẳng hề có chút khí thế gì cả, điều này có chút nằm ngoài suy nghĩ của cô.

Ra khỏi thang máy, nhìn thấy ngay nụ cười đúng quy chuẩn của nhân viên lễ tân, tám chiếc răng trắng muốt, nụ cười tươi tắn thân thiện, một đôi mắt sáng dưới ánh đèn. Tần Hoan thầm đánh giá đối phương, nếu là người do Cố Phi Trần đích thân lựa chọn, cô chỉ đành thừa nhận thẩm mỹ của người này quả thật không tồi.

Cô hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn đưa tập tài liệu cho người đối diện nói: “Làm phiền cô chuyển cho Cố Phi Trần.”

Người con gái phụ trách quầy lễ tân nhìn tuy không lớn hơn Tần Hoan là mấy, nhưng vô cùng thành thục, cô không vội đưa tay nhận lấy, mà hỏi tên tuổi của vị khách, lấy chiếc bút chì định ghi lại.

Tần Hoan không quan tâm, cứ thể để tập tài liệu lên quầy lễ tân rồi nói: “Đây là tài liệu Cố Phi Trần đang cần, cô chuyển cho anh ấy, anh ấy khắc biết.” Nói rồi quay người đi về phía thang máy, bấm nút xuống.

“Nhưng theo quy định, những thứ không rõ nguồn gốc tôi không thể tự mình chuyển đi.” Cô lễ tân vội vã đuổi theo, tiếng giày cao gót nện vào nền đá trơn phát ra âm thanh lóc cóc, nhưng rất nhanh dừng lại, gấp gấp, Tần Hoan nghe thấy cô ta khẽ gọi: “Tổng giám đốc Cố.”

Đúng là không may, Tần Hoan cắn chặt môi nghĩ, mới lên được vài phút ngắn ngủi đã chạm ngay mặt anh ta. Nhưng cô không quay đầu lại, vẫn đứng nguyên tư thế đợi thang máy, nên chỉ nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần phía sau lưng, dường như chỉ có một mình anh ta.

Nhân viên lễ tân vội giải thích: “Tổng giám đốc, thứ này là của cô đây nhớ tôi chuyển giùm, nhưng cô ấy không chịu để lại tên, nên...”

Cố Phi Trần vẫn không tỏ thái độ gì cúi xuống nhìn tập tài liệu trên tay nhân viên, nhận lấy rồi dặn khẽ: “Được rồi, tôi biết rồi, cô về làm việc đi.”

Lúc này thang máy cũng lên tới nơi. Tần Hoan vẫn đứng im lặng từ nãy tới giờ lập tức bước vào bên trong, cô cố ý không ngẩng đầu lên, như vậy khi quay người lại sẽ không phải nhìn đối diện anh ta.

Cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng bước vào thang máy, ngón tay đặt trên bảng nút bấm vẫn có chút rụt rè. Cô cứ ngỡ anh sẽ bước vào, nhưng kết quả lại không như vậy, cái cơ thể cao lớn đó vẫn đứng nguyên vị trí, một tay đút vào túi quần, bước chân không hề nhúc nhích, căn bản không có ý định bước vào bên trong. Cô đột nhiên thấy tức giận, cau mày mím môi, ấn mạnh nút xuống.

Ai ngờ xuống đến đường, mới phát hiện đúng vào giờ taxi giao ca, không sao gọi được xe. Ánh mặt trời vẫn đang rực rỡ, nóng rát cả da cùi trỏ, từng đợt hơi nóng và khói khe lẩn khuất trong không khí, táp thẳng vào mặt, cô cùng ngột ngạt.

Một chiếc xe con màu đen nhẹ nhàng trườn tới, đỗ xịch trước mặt Tần Hoan.

Cô liếc nhìn, không lên tiếng, cũng không hề nhúc nhích.

Cửa phía sau một lúc sau mới kéo xuống, cái người ngồi bên trong có cặp môi mỏng cương nghị, cặp môi đó phát ra âm thanh rất đanh, nên luôn tạo cảm giác không có tình cảm cho người nghe: “Lên xe!” Lời nói rõ ràng hướng về phía cô.

Cô liếc nhìn anh ta lần nữa, tính khí tiểu thư bỗng dưng nổi lên, như thể không nghe thấy lời anh ta nói, định không bước lên.

Cố Phi Trần yên lặng đợi vài giây, cuối cùng như không đủ kiên nhẫn, khuôn mặt khẽ nhăn lại, mở to cửa, thò tay kéo lấy tay cô, đẩy vào trong xe.

Anh không quan tâm đến phản ứng của cô, liền đóng cửa xe. Người lái xe ngồi phía trước cũng không cần dặn dò, lập tức cho xe lăn vào dòng người cuồn cuộn.

Nếu là vì năm trước, Tần Hoan chắc chắn sẽ làm mình làm mẩy ngay tại chỗ, nhưng giờ đã trưởng thành, tính khí có tiểu thư cỡ nào cũng biết cách khống chế, lúc này lại có người thứ ba ở đó, nên trong lòng tuy khó chịu nhưng cũng không thể hiện quá lộ liễu. Nên cô chỉ chằm chằm nhìn vào mặt Cố Phi Trần, thấy anh chẳng hề phản ứng, trong lòng càng tức giận, cố ý dịch sát sang bên trái xe, tạo khoảng cách với anh.

Thực ra xe rất rộng, ghế phía sau lại càng thoải mái, giá có nằm xuống cũng không hề hấn gì. Nhưng cô như thể chê không đủ chỗ, cả người nép sát vào bên cửa. Cô không nhìn anh, trán như dính vào cửa xe, làm bộ chăm chú thưởng thức cảnh sắc bên đường.

Lúc này vẫn còn chưa tới giờ tan tầm, xe chạy nhanh qua vài khu phố, cuối cùng cũng về tới nhà.

Cô thấy may mắn là không bị tắc đường, không phải ở cùng một không gian với anh trong thời gian quá dài.

Tâm trạng của con người đôi khi cũng kỳ lạ như vậy.

Có lúc cô ngập tràn hy vọng, trong lòng cũng thầm thích anh, chỉ hận thời gian không thể ngừng trôi để ở cạnh anh lâu hơn. Vậy mà lúc này, cô lại mong thoát khỏi anh, không muốn thời gian dừng thêm một giây một phút, như một kiểu dày vò, khiến người ta như ngồi trên lửa, thực sự khó chịu.

Về đến nhà, ngồi trong phòng hồi lâu, cô Triệu mới gọi xuống ăn cơm, “Khách khứa đến hết cả rồi, cháu mau thay quần áo rồi xuống ăn cơm.” “Bộ này không được sao?” Cô cúi xuống nhìn người mình.

Cuối cùng không ương ngạnh nổi, cô bèn thay quần áo đi xuống gác, chỉ thấy Cố Phi Trần đang tiếp một vị khách lớn tuổi ở phòng khách.

Tần Hoan bước lại gần, chủ động cười nói: “Cháu chào bác!”

Cố Phi Trần giới thiệu: “Đây là Tần Hoan – con gái bạn của gia đình bạn ba cháu, tạm thời cô ấy đang sống ở đây.” Rồi lại nói với Tần Hoan: “Đây là bác Diệp”

Anh không giới thiệu thân phận của đối phương, nhưng Tần Hoan cũng nhận ra, vị khách này phong độ không giống người thường, tuy nhìn rất hiền hòa, song giữa lông mày có nét cương nghị và uy nghiêm bẩm sinh, hơi giống một quân nhân, bởi cô từng đi cùng bố mẹ gặp một vị lãnh đạo trong quân đội, chỉ cảm thấy khí chất của hai người có nét tương đồng.

Nhưng cô không quan tâm nhiều đến vậy, chỉ là có hỏi có đáp. Cô xinh đẹp, ăn nói ngọt ngào, lúc cười lại càng tươi sáng nét xuân, trước giờ rất được người lớn tuổi yêu quý. Cô ngồi xuống nói chuyện, cứ một điều bác, hai điều bác rất thân mật, chưa tới lúc ăn cơm, bác Diệp đã mời cô lần sau tới nhà chơi.

Cô cũng không khách khí, đến một lời từ chối lịch sự cũng không có, nhanh chóng vui vẻ nhận lời.

Bác Diệp gật đầu tán thưởng: “Bác thích tính cách của cháu, con gái nhưng không đỏng đảnh, hơi giống con gái bác.”

Cố Phi Trần cũng khẽ nhìn sang cô, hình như hơi cười, rồi đứng dậy: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, ăn xong nói chuyện tiếp.”

Bữa ăn tối diễn ra vô cùng vui vẻ.

Đầu bếp nhà họ Cố là người Giang Nam, đi theo Cố Hoài Sơn đã nhiều năm, rất giỏi làm món ăn Giang Hoài, mà quê gốc của bác diệp lại ở Giang Tô. Món ăn hợp khẩu vị, bác Diệp vô cùng hứng thú, nói về chuyện quê hương, liền hỏi Tần Hoan: “Cháu đã đến lâm viên Tô Châu chưa?”

Tần Hoan lắc đầu tỏ ý tiếc nuối. Thực ra từ nhỏ cô đã di cư theo bố, nên hầu hết các địa danh trong nước cô đều chưa được thăm quan.

“Vậy có cơ hội nhất định phải đi xem.” Bác diệp nói, “Phi Trần, cháu chẳng phải sắp đi Giang Tô sao, vừa hay có thể đưa Tần Hoan đi chơi.”

Có thể nhận ra Cố Phi Trần rất tôn trọng vị khách này, không những bố trí tiếp đãi ngay tại nhà, mà còn không hề phản đối trước những lời dặn dò hay đề nghị của người đó.

Nên anh nhìn sang Tần Hoan ngồi bên cạnh đang yên lặng cúi đầu ăn, gật đầu cười bảo: “Có cơ hội nhất định cháu sẽ dẫn cô ấy đi.”

Buổi tối bác Diệp ngủ lại ở phòng khách, hẳn cũng không phải cố tình đến thăm bạn, hoặc do còn có việc khác quan trọng, nên chỉ ở lại một tối, sáng hôm sau Cố Phi Trần đích thân đưa ra sân bay.

Trước khi đi bác Diệp còn không quên dặn Tần Hoan: “Lần sau cháu tới, bác sẽ để con gái bác dẫn cháu đi chơi, bác nhìn tính cách hai đứa rất giống nhau, biết chừng lại có thể trở thành bạn tốt.”

“Vâng, cảm ơn bác!” Tần Hoan cười vui vẻ đáp.

Cô vốn nghĩ việc này chỉ là nói cho vui, không ngờ mấy hôm sau, Cố Phi Trần trong bữa sáng đột nhiên thông báo với cô: “Tôi sắp đi công tác, nếu cô không có việc gì ở nhà, có thể đi cùng cho thoải mái.”

Anh nói nhẹ nhàng như không, cô không kịp phản ứng, buột miệng hỏi: “Đi cùng anh?” Nói rồi vội vàng nín lặng.

Anh ngước mắt nhìn lên, rồi lại cúi xuống tờ báo, “Ừ” một câu không hề biểu lộ chút cảm xúc gì đó.

Cô nghĩ ngợi hồi lâu, không khỏi thốt ra lời mỉa mai: “Không phải anh ghét tôi sao? Sao còn đưa tôi đi?”

Thực ra cô đang nói dỗi, bởi vì trong lòng cô vẫn chưa hết nguôi ngoai, nên dù anh chủ động nói với cô, cô vẫn không sao kiềm chế được. Lần này Cố Phi Trần đến mí mắt cũng chẳng buồn nhếch lên, tiếp tục giở báo thay cho câu trả lời.

Không khí như đông cứng lại, có chút gì đó lạnh lùng. Cô chờ đợi một cách ngốc nghếch, rồi nhận ra rằng anh không hề có ý định mở lời.

Cô không có đường rút lui, trong lòng rất muốn đi du lịch, nhưng lại không biết làm thế nào lấy lại thể diện cho mình, tối đó anh đã mặc nhận một cách rõ ràng là không thích cô.

Cô Triệu lúc đó bước vào rót sữa cho cô, cô đẩy cốc ra tức giận nói: “Cháu không uống”, rồi đứng dậy bỏ đi.

Cô Triệu “Ài” một tiếng, vừa định nói thì người đàn ông ngồi đối diện chiếc bàn ăn cuối cùng cũng đặt tờ báo xuống, lên tiếng kéo bước chân cô lại, nhưng cũng chỉ dặn dò như chưa có việc gì xẩy ra: “Cô gửi số chứng minh thư vào điện thoại cho tôi, buổi chiều tôi bảo thư ký đi đặt vé máy bay.” Lời nói như thể hoàn toàn chưa nghe thấy câu hỏi và sự mỉa mai của cô khi nãy.

Thêm Bình Luận