Chương 4

Lạc Băng Hà trải qua một tuần trăng như vậy, tâm tình phức tạp rối bời không biết nên làm sao mới phải. Quanh quanh quẩn quẩn cả một ngày lại không dám đặt chân đến nơi địa lao kia, trước đây mỗi lần hắn xé một cái tay cắt một cái chân của Thẩm Thanh Thu đều thích thú xem đó như trò tiêu khiển gϊếŧ thời gian, cũng như chà đạp một con côn trùng dưới chân vậy. Thế mà giờ đây lại chân chính không dám đối mặt, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu nổi rốt cuộc mình là ra làm sao.Thẩm Thanh Thu ở dưới địa lao qua hơn một tuần cũng không thấy Lạc Băng Hà đến, có chút kỳ lạ, chẳng lẽ lần này đã chán ghét đến mức gặp cũng không muốn gặp, trực tiếp đem y đi gϊếŧ hoặc cứ như vậy bỏ mặc y héo rũ trong cô độc ở đưới địa lao? Như vậy cũng tốt, Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, hắn cũng không còn gì để vướng bận, Nhạc Thanh Nguyên, Liễu Thanh Ca đều đã chết, Thanh Tĩnh Phong diệt vong, ngay cả ái đồ Ninh Anh Anh cũng không thừa nhận y, không cha không mẹ không thân không thích, Thẩm Thanh Thu ngay cả một con vật cũng không hề có luyến tiếc với y, cho nên nếu có thể, chết nhanh một chút thì thoải mái biết bao.

Tức thì vừa nhắm mắt lại muốn ngủ thì phía bên ngoài đã có vài kẻ tiến đến, Thẩm Thanh Thu nhận ra chúng, là mấy gã yêu quái tâm phúc dưới trướng Lạc Băng Hà, trong lòng y thầm cười lạnh, đến gϊếŧ cũng không muốn tự động tay, quả nhiên là đủ cay độc. Y đã chuẩn bị sẵn, ngay cả chống cự cũng không muốn chống cự, xích trói được tháo ra, mấy gã yêu quái dẫn y đi ra ngoài, một đường thẳng tắp ra khỏi địa lao.

Ánh sáng chiếu vào có chút chói mắt, nhiều năm như vậy sớm đã quên đi hóa ra mặt trời lại ấm áp đến thế, bởi vì bất ngờ bị kí©h thí©ɧ đồng tử đã quen với bóng tối mà Thẩm Thanh Thu liền nhanh chóng thu người lại, quả nhiên dương quang này không hợp với y đến nửa điểm.

Thẩm Thanh Thu được ném vào một phòng tắm giặt cho một đống đại thẩm kỳ kỳ cọ cọ, y có chút bất tiện, nhưng mấy người kia lại nhìn y giống như là nhìn thứ rác rưởi, chà rửa cũng cực kỳ mạnh tay khiến làn da trắng nhợt thiếu sức sống ửng đỏ lên. Thẩm Thanh Thu còn chưa hiểu được đây rốt cuộc là có chuyện gì đã thấy có người đem y phục tới, giúp y mặc lên cẩn thận. Bạch y phủ lên người một thân đoan tranh thanh chính, gió thổi khiến tay áo khẽ lay động, phiêu phiêu dật dật hệt như y vẫn còn là Phong chủ Thanh Tĩnh Phong năm đó.

Thẩm Thanh Thu tâm tình phức tạp, đoán không ra Lạc Băng Hà đang chơi trò gì với y, đang nghĩ ngợi liền bị người ta dẫn vào Ma điện, ném vào bên trong phòng của Lạc Băng Hà, không chút khách khí mà đóng cửa thật mạnh ngay sau lưng y. Thẩm Thanh Thu nhìn quanh, thấy Lạc Băng Hà đang dựa ở trên giường, xung quanh sơn son thϊếp ngọc, xa hoa đến không còn gì xa hoa hơn.

“Tạp chủng, muốn đánh cứ đánh, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ,phí công bày ra mấy trò này làm gì?” Mở miệng ra vẫn là một tràng giương cung bạt kiếm.

Lạc Băng Hà trước sau như một, cao cao tại thượng không để ý đến thái độ thù địch của Thẩm Thanh Thu, tay ngoắc ngoắc. “Tới đây”

Thẩm Thanh Thu đương nhiên sẽ không tới, thế nhưng cũng không thể ra ngoài, chỉ biết đứng một chỗ ném cho Lạc Băng Hà ánh mắt cay nghiệt, gằn từng chữ “Cút!”

Lạc Băng Hà thu tiếu ý trên khóe môi lại, cho dù đối diện với Thẩm Thanh Thu vẫn là gương mặt đẹp như băng tuyết kia thế nhưng lại có thể khiến cho người ta không rét mà run. Thẩm Thanh Thu cho dù bị y dọa đến mức tim rơi lộp bộp nhưng vẫn đứng nguyên một chỗ hất cằm lên, trông chẳng khác gì dáng vẻ cao ngạo trước đây ở Thanh Tĩnh Phong cả. Lạc Băng Hà mất hết kiên nhẫn, đợi nửa ngày cũng không thấy y động, liền trực tiếp tới vừa lôi vừa kéo người đi, đủ hung ác.

“Đừng nháo” Lạc Băng Hà chế trụ cổ tay Thẩm Thanh Thu, hiện tại y là một phế nhân mất đi linh lực, Lạc Băng Hà đương nhiên cũng không cần dùng đến biện pháp mạnh cưỡng chế y. “Ta chỉ muốn ngủ một giấc”

Thẩm Thanh Thu không rõ ý vị của Lạc Băng Hà, đột nhiên đã cảm nhận được bản thân bị trói chặt, giờ đây trói y còn không cần dùng đến Khốn Tiên Tác, chỉ cần dùng một sợi dây thừng bình thường cũng đủ để khiến y không cựa quậy nổi, Thẩm Thanh Thu nghiến răng, thế này chẳng khác với sỉ nhục y là bao.

Lạc Băng Hà đặt y ngồi tựa trên giường, đầu thoải mái gối xuống đùi Thẩm Thanh Thu nhắm mắt say ngủ. Thẩm Thanh Thu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đυ.ng tay đυ.ng chân một chút, dây trói này thế mà lại không hề được cột chặt, y chỉ cần khẽ lắc mình một cái tay chân đã hoàn toàn được giải phóng. Lạc Băng Hà thực là không hề đề phòng y sẽ ra tay trong lúc hắn ngủ? Hay là bởi vì khinh thường sự phế nhược của Thẩm Thanh Thu cũng không thể đυ.ng đến được một sợi lông tóc của hắn?