Chương 7

Edit: _Lilylys_

Beta: ZzPeanutzZ

Cô bị một tiếng sấm kinh thiên làm bừng tỉnh.

Mưa gió ngoài phòng vẫn đang gào thét, giống vu nữ phẫn nộ, ở trên bầu trời ào ạt vung cây chổi thần chỉ huy mưa gió, tập kích những thứ dám can đảm xuất hiện trước mắt.

Cuồng phong làm lòng người hoảng loạn, mưa to đập vào nóc phòng, cô nghe thấy âm thanh rung chuyển đất trời, ngửi được hơi nước dày đặt, tiếng gió, tiếng mưa rơi vây quanh cô, tiếng sấm ầm ầm giống như cơn phẫn nộ của các vị thần, lần lượt vọng vang trong không trung, đe dọa muốn phá hủy tất cả.

Những âm thanh này thật khủng bố, thế giới dường như bị hủy diệt.

Cô kinh hoàng không thôi, trong lúc hốt hoảng còn tưởng rằng mình vẫn đang chạy bên ngoài, trốn tránh ác ma đuổi gϊếŧ cô. Cô thấy mình bị bắt, sợ hãi dâng lên trong lòng, cô ba chân bốn cẳng dùng sức giãy giụa, muốn tránh thoát nhưng tên điên kia ôm cô từ phía sau, bàn tay to như ghìm sắt, khóa tay chân cô lại.

"Không sao, đừng kích động —"

Người đàn ông phía sau mở miệng, âm thanh trầm ổn mà bình tĩnh, cô lấy khuỷu tay thúc mạnh vào bụng anh, người đàn ông hét lớn một tiếng, vẫn không buông tay ra.

Cô đột nhiên quay đầu, thấy cái người không gọi Jessie, cô thở hổn hển, tim đập nhanh, sợ hãi tràn ngập từng tế bào cao thấp.

"Xin lỗi...Tôi không phải cố ý...Tôi tưởng..." Cô nuốt nước bọt, môi run run: "Tôi tường tôi còn đang lẫn trốn..."

"Tôi biết." Anh buông lỏng tay ra, lấy cái chén tráng men bên cạnh, anh lại nấu sôi nước lần nữa để nguội rồi đưa cho cô: "Uống nước đi, em yên tâm, mưa gió lớn như vậy cho dù là đồ điên cũng sẽ không ngu đến nơi này chạy loạn."

Câu này khiến cô an tâm một chút.

Cô nhấc tay tiếp nhận cái chén màu trắng, tay run không cách nào cầm được, nước đổ ra ngoài một ít, anh giữ tay cô, giúp cô di chuyển cái chén đến bên miệng để cô uống nước.

Cô có chút xấu hổ nhưng rất cảm kích, cô không biết tại sao chạy trong mưa ướt sũng mà cô còn muốn uống nước, nhưng cô thật sự rất khát.

Cô uống hết một chén nước, anh lại rót cho cô chén khác, lần này anh trực tiếp cầm cái chén đưa đến bên miệng cô, cô giống như đi trong sa mạc tham lam uống nước, đến khi uống hết chén thứ hai mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Lại một tiếng sấm rung chuyển đất trời, người cô run bần bật, bị dọa nhảy dựng, anh buông cái chén ôm cô vào lòng.

Cô thuận theo dựa vào người anh, đầu gối lên đầu vai anh không giãy giụa, cô quá mệt mỏi lại còn rất lạnh, toàn thân run không dừng được, mà trên người anh tản ra nhiệt độ mê người, nếu như cô vì vấn đề mặt mũi mà cự tuyệt anh thì rất ngốc.

Tuy rằng tự nhủ như vậy, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, toàn thân không tự giác căng cứng.

Anh lấy tấm thảm cũ kỹ đắp lên người cô, giữ ấm cơ thể hai người, bàn tay to không ngừng lên xuống ma sát cánh tay cô.

Động tác anh ôm cô rất thuần thục, còn nhanh chóng điều chỉnh cho cô vị trí thoải mái, anh ôm cô đã được một lúc.

Tiếp đến lòng bàn tay ấm áp của anh đi đến xương quai xanh của cô, cô mệt đến không thể phản ứng, lúc anh bắt đầu ma sát ngực cô, cô mặc dù ngượng ngùng nhưng có một loại an tâm khó hiểu.

Đυ.ng chạm của anh không mang theo tìиɧ ɖu͙© chỉ có quan tâm không cần nói cũng biết.

Đôi mắt khép hờ tự dưng hơi ẩm ướt, cô cẩn thận duy trì hô hấp, nhìn ánh lửa phản chiếu thân ảnh hai người trên tường, thảm lông vây quanh anh với cô, cùng nhau thϊếp đi.

Trên người anh có loại hương vị dễ ngửi, không phải nước hoa hay rượu Whiskey, là mùi mồ hôi cùng với bùn đất và nước mưa trộn lẫn với hương vị rừng rậm.

Đó là vì...Anh và cô cùng nhau chạy qua bão táp nhỉ...

Đầu óc cô mê mang nghĩ, lệ quang rưng rưng trong mắt mơ hồ nhìn thấy tấm vải dệt treo trên ghế dựa, mái tóc đen của cô cũng được cởi ra, rối tung, trải cùng với với quần áo ướt đẫm.

Sét bỗng nhiên đánh xuống, lần này rất gần, cô lại run lên, anh siết hai tay ôm chặt cô.

"Không sao." Anh nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ."

Trong mưa gió cuồng bạo cô nghe thấy âm thanh va chạm hòa hoãn, chầm chậm có quy luật thì thầm bên tai, trong khoảnh khắc cô bỗng nhận ra.

Đó là tiếng tim anh đập.

Đây là âm thanh duy nhất ổn định trong số tạp khủng bố âm ầm ỹ điên cuồng.

Cô vô thức thả lỏng cơ thể, dựa vào thân thể ấm áp cường tráng của anh, mệt mỏi nhắm mắt lại, nước mắt tích tụ trong hốc mắt vì vậy mà rơi xuống nhưng kỳ quái là cô đã không còn sợ hãi như trước nữa.

Anh lau đi lệ trên má cô, cô biết anh cúi đầu nhìn cô.

"Xin lỗi...Tôi không cố ý..." Cô không muốn khóc nhưng cô không khống chế được.

"Không sao." Anh nhàn nhạt nói: "Chuyện này rất bình thường."

Câu thông cảm này khiến lòng cô ấm lên, muốn cười một cái, vòng ôm của anh thật ấm áp, tim đập trầm ổn, cô nghe thấy mình lên tiếng.

"Nếu chúng ta đã ở cạnh nhau, em không muốn gọi anh là Jessie."

Sau tất cả cô vẫn phát hiện anh cởi sạch quần áo của cô.

Người đàn ông giật giật khóe miệng, vô thanh vô thức cười khẽ. Lúc đó anh còn tưởng rằng cô vẫn thần trí không rõ, nhưng hiển nhiên cô đã tỉnh.

"Anh tên gì?" Cô nhận thấy ngực anh chấn động, Khả Nam thở dài, mắt vẫn nhắm như cũ: "Tên thật, tên mà người nhà anh gọi anh."

Anh khẽ vỗ về ngực cô, cảm nhận tim cô dần đập chậm lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng phun ra một cái tên.

"Khẳng Ân."

Cô nghe thấy giọng anh từ tính trầm khàn, trong tiếng mưa gió ở bên tai cô lưỡng lự cất lên.

"Đồ Khẳng Ân."

__Lilylys | Peanut__

Cô còn đang ngủ.

Anh không biết cô có nghe được tên anh hay không.

Việc đó có lẽ không quá quan trọng, quan trọng là hô hấp của cô, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim đều đã bình thường.

Mặc dù cả đêm bên ngoài cuồng phong loạn vũ, cô vẫn lâm vào mê mang, mỗi hồi sấm vang cô vẫn không tự chủ run rẩy, thậm chí vô ý thức càng thêm kề sát vào anh nhưng tình hình của cô đã tốt hơn.

Anh biết cô hoảng sợ, không chỉ vì bị tên gϊếŧ người điên cuồng đuổi gϊếŧ mà còn vì bị tia sét suýt bổ vào người để lại bóng ma trong lòng.

Anh kiểm tra chiếc đồng hồ trên tay, nhấn cái nút nhỏ bên hông, màn hình chỉ thoáng hiện lên màu xanh một giây sau đó liền biến mất. Anh không xác định được là do hết pin hay là bị đυ.ng hỏng rồi, thứ này mất đi chức năng hữu ít của nó.

Anh không phí thời gian xem xét, chỉ nhẹ nhàng ôm cô.

Không lâu sau đó đốm lửa cuối cùng trong lò sưởi lụi tàn, phòng nhỏ chìm vào bóng tối, tiếng mưa gió ầm ầm lay động căn phòng nhưng anh đã quen với bóng tối, đã sớm quen.

Khác với bóng tối vây quanh anh trước đây là thân thể ấm áp trong ngực.

Anh không cô đơn một mình.

Anh từ từ ôm chặt người phụ nữ nhỏ nhắn, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm bóng tối vô tận trước mắt.

Anh không cô đơn một mình.

Nghe tiếng tim cô đập, cảm nhận da thịt cô ấm áp, anh tự nhủ.

Không phải...

__Lilylys | Peanut__

Tỉnh dậy lần nữa, mưa gió bên ngoài đã dần ngưng.

Sét đánh cả đêm cũng bình ổn lại, gió cũng không còn mạnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.

Nhịp tim bên tai vẫn đập trầm ổn như trước, cô mở mắt ra, trong phòng âm u nhưng có ánh sáng mỏng manh chiếu qua cửa sổ bị ngăn cách bởi cái giường, cô đoán hẳn là trời đã sáng.

Tuy là vậy nhưng trong phòng vẫn rất tối. Cô chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ.

Nhưng cô có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của anh phất qua đôi môi, tay trái của cô phủ trên cánh tay phải của anh không biết khi nào xuyên qua dưới nách cô, lòng bàn tay nhè nhẹ bao lấy ngực cô. Mà tay phải của cô cùng tay trái của anh mười ngón đan xen để trước người.

Cô không nhìn rõ lắm, nhưng cô biết mặt mình dáng tại hõm gáy anh, cằm anh đặt trên trán cô, hai chân rắn chắc áp sát bên hông cô.

Cô nghĩ anh đang ngủ.

Đột nhiên ngoài phòng truyền đến vang lớn, cô cả kinh rụt người lại, người đàn ông đang ôm cô thấp giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích."

Nói xong, anh rời khỏi cô.

Cô nhận thấy anh nhanh chóng đứng lên, đi lướt qua cô.

Cô ngừng thở, không dám nhúc nhích.

Một lát sau anh bỗng mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài phòng vẫn còn mưa nhưng gió đã ngừng, trời đầy mây, ánh sáng chiếu vào mắt cô trong bóng tối có chút chói, cô mở to mắt thích ứng với ánh sáng.

Anh không đóng cửa, ngoài cửa cũng không có động tĩnh.

Cô không dám đánh giá liệu có nguy hiểm hay không nhưng cô lo lắng anh một mình ở bên ngoài. Cho dù toàn thân đau nhứt không chịu được cô vẫn nhịn đau đứng dậy, nào ngờ không có sức lực, trọng tâm rơi xuống bàn chân bị thương khiến cô đau tý thì kêu ra tiếng.

Cô thở dốc một hơi, cắn răng nhịn đau, ngã trái ngã phải vòng qua đồ đạc trong phòng bước nhanh đến cạnh cửa. Nhìn thấy anh ở ngoài cửa cách đó không xa, tay phải cầm một cây dao, trừng mắt với con vật bị treo trên cây đang sống chết giãy giụa, một bên gầm gừ với anh.

Lúc đầu cô còn tưởng rằng đó là chó sói, con vật kia ra sức giãy giụa cong người muốn cắn đứt sợi dây chói chặt sau lưng, vì để cân bằng nó cố gắng lay cái đuôi, cô mới phát hiện không phải sói là một con cáo.

Người đàn ông nhìn con cáo, đao vung lên giữa không trung, con vật kia lập tức rơi xuống, bàn tay anh nhanh như chớp bắt được cổ con cáo đang rơi, nó muốn cắn tay anh nhưng đã anh chuyển tay áp nó trên mặt đất, dùng đầu gối đè lên lưng bị trói của nó, dùng đầu dao cắt dây thừng trói buộc nó.

Sau đó anh buông dao, kiểm tra chỗ nó bị trói, kế đến thả tay chân ra đứng dậy lùi về sau một bước.

Con cáo nhảy lên chạy vài bước rồi quay đầu lại nhe răng đe dọa anh.

Hai tay anh tự nhiên chống bên người, tư thế thoải mái nhìn nó nhíu mày mở miệng.

"Tao xin lỗi, OK? Nhưng nơi này tạm thời là địa bàn của tao, mày mấy ngày tới tốt nhất đừng tới gần nơi này."

Con cáo cảnh giác nhìn anh, cũng không biết nó nghe hiểu không, nhưng nó nhanh chóng lui về sau rồi xoay người chui vào trong bụi cây, phút chốc không thấy bóng dáng.

Anh cười lắc đầu, xoay người nhặt cây dao lên quấn thứ gì đó quanh chuôi dao, cảnh giác nhìn bốn phía, giây tiếp theo anh chống lại ánh mắt cô.

Cô đỡ khung cửa, đỏ mặt không lý do.

Nhưng người đàn ông kia thì tuyệt nhiên không thấy ngượng ngùng, toàn thân trận trụi đứng trong mưa, giống như Adam trong Vườn Địa Đàng.

Tối hôm qua cô không có khí lực nhìn, mà nay muốn cô không nhìn là rất khó.

Anh cường tráng rắn chắc, cơ lưng gồ lên dưới lớp da, anh đi tới đối mặt với cô.

Nước mưa đánh vào người anh, hội tụ trên làn da cường tráng khỏe mạnh của anh sau đó chảy xuống, nhiệt độ ở đây chỉ hơn mười độ, anh dường như không thấy lạnh.

Lúc anh chậm rãi tiến về phía cô, tim cô không tự chủ đập mạnh liên hồi, hô hấp dồn dập.

Thân thể đấy không phải của ngôi sao điện ảnh, người đàn ông này không phải loại chỉ lo vẻ ngoài. Hành động của anh tối qua cùng với thân thủ khống chế con cáo vừa rồi nói rõ một thân cơ bắp đấy không chỉ để trưng cho đẹp mắt mà thôi. Cơ bắp trên bụng và ngực khối nào ra khối nấy, mái tóc màu vàng xinh đẹp của anh không phải tóc nhuộm.

Tay phải anh cầm dao, thần sắc tự nhiên nâng tay trái lau nước mưa trên mặt, hướng lên trên lấy ngón tay chải mái tóc vàng ướt sủng, hơi nóng phả ra từ miệng và mũi hóa thành một làn khói trắng trong mưa phùn gió lạnh.

Anh đi đến trước mặt cô, rũ mắt nhìn cô, giọng khàn khàn nói.

"Chỉ là một con cáo xui xẻo."

Mưa vẫn tiếp tục rơi, cô không có cách nào dời tầm mắt khỏi người anh, thậm chí không thể nhúc nhích.

"Anh đặt bẫy?"

"Ừ."

"Dùng cái gì làm?"

Cô nghe thấy mình hỏi như thế nhưng kỳ thực cô chẳng rõ mình đang hỏi cái gì, trong đầu cô đều là người đàn ông kiện mỹ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mắt.

Người đàn ông này không nên có khuôn mặt tuấn mỹ như vậy còn có thân thể cường tráng gợi cảm như thế nữa, tên này đẹp đến đòi mạng, gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ là để hình dung anh.

"Đây." Anh giơ dao lên trả lời vấn đề của cô.

Cô không dời mắt nhìn, tuy anh vừa lau nước mưa trên mặt nhưng cô không thể không chú ý trên môi anh vẫn dính nước mưa, cằm lúng phúng râu cũng thế, kể cả lông mi trên cặp mắt lam cũng vươn bọt nước rất nhỏ.

Cô hoàn toàn đóng băng không thèm để ý đến đáp án của anh, giờ khắc này đầu óc cô không thể hoạt động. Anh đứng rất gần cô, gần đến cô có thể thấy đường vân trên da anh, nếm được hơi thở của anh, thậm chí khi cô gần như chạm vào đôi môi ướŧ áŧ kia cô vẫn không thể động não.

Sau đó, cô nhận ra mình nâng tay vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm của anh.

Nước mưa lạnh như băng nhưng mặt anh rất nóng, cô giúp anh lau nước mưa trên mặt, ngón trỏ mơn trớn lông mi của anh, anh nín thở, khóe mắt hơi giật, cả người cứng đờ chỉ có con ngươi màu lam co rụt lại.

Anh muốn cô, cô biết, cô có thể từ trong mắt anh nhìn ra, mặc dù anh đi về phía cô với tư thái thoải mái tự nhiên nhưng cô vẫn cảm nhận được du͙© vọиɠ vô hình từ trên người anh bắn tới.

Cô nên rút tay lại, nên mở miệng nói gì đó, một giây trôi qua, cô biết mình cái gì cũng có thể làm, chỉ là không nên tiếp tục vuốt ve anh, đây là nghịch lửa.

Ngày hôm qua anh ở trong phòng cô suýt chút không dừng được, nếu không phải Hân Hân xông vào, cô biết cô tuyệt đối không thể kháng cự anh.

Nhưng ngày hôm qua, cảm giác thật xa xôi, giống như ở thế kỷ trước vậy.

Cô không thể rút tay về, tay cô như có ý chí của riêng mình mơn trớn gò má anh, len lõi vào mái tóc ẩm ướt, chậm rãi kéo đầu anh xuống, không nhịn được nghịch lửa.

Anh cúi đầu há miệng như cô mong muốn, hôn cô.

Đây không phải nụ hôn xã giao, miệng lưỡi anh nhiệt tình tham lam, cô quen thuộc hương vị của anh, tay anh ôm eo cô kéo cô tới gần. Cô bị anh ôm chặt áp sát vào người anh, lây dính nước mưa trên người anh, du͙© vọиɠ giữa hai chân anh nóng rực chống lên người cô khiến cô không thể không chú ý, cơ thể không tự chủ được run rẩy nóng lên.

Sau đó không biết làm sao cô về được trong phòng, anh đóng cửa lại.

Bóng tối lần nữa phũ xuống nhưng hình dáng của anh trong bóng tối lại vô cùng rõ ràng.

Hô hấp, hương vị, bàn tay to hữu lực, môi lưỡi trêu chọc....

Làn da anh nóng ấm ẩm ướt dán lên da cô, cọ xát, ôm lấy cô, chiếm lấy mọi giác quan của cô. Cô nghe được tiếng cây dao rơi trên đất, anh nâng cô lên, ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô, cô thở dốc vô thức ôm chặt gáy anh, co người run rẩy.

Anh vững vàng ôm cô rời khỏi cửa, đặt cô trên thảm lông, âu yếm cô, mυ"ŧ hôn cô, trêu chọc cô, cô thở dốc rêи ɾỉ, ngoại trừ người đàn ông này cái gì cũng không nghĩ được.

Tất cả thật điên rồ nhưng thế giới của cô đã vượt khỏi tầm kiểm soát và bị bóp méo trước khi cô đặt chân đến nơi này.

Cô phóng túng bản thân trong vòng tay anh, lúc anh đột nhiên tiến vào thân thể cô đau đớn thình lình kéo đến nhưng không ngăn được những cảm quan mạnh mẽ khác. Khoảnh khắc đó anh hơi ngừng lại, cô rất sợ anh rời đi, ôm chặt anh kéo đến gần ngẩng đầu hôn anh, bức thiết nghĩ làm việc cô muốn làm từ khi gặp anh, giải phóng khát vọng vô danh tích lũy trong thân thể.

Anh không đáp lại kể cả thở cũng không thở, nước mắt không hiểu sao dâng lên trong hốc mắt. Đột nhiên, cô cảm thấy xấu hổ, tức giận, không biết thế nào cho phải, ngay lúc đấy anh đáp lại cô, tiếp tục như cô mong muốn, cô nếm mùi vị trong miệng anh, lưỡi nóng ẩm tiến vào miệng lại chậm rãi lùi về sau, anh ôm chặt eo cô tiến về phía trước.

Cô ưm một tiếng, há miệng thở dốc.

Có chút đau nhưng thực sự dập tắt lửa trong cơ thể cô.

Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng, từ tốn liếʍ hôn, ở trong thân thể cô lùi về sau, tiến tới, lùi về sau, lại tiến tới, không ngừng lặp lại, cho đến khi anh lấp đầy cô, gần như đồng thời anh hôn môi của cô, cằm của cô, khi cô ngẩng đầu khẽ cắn lên cổ cô, dời lực chú ý của cô.

Cô thở gấp, toàn thân nóng vô cùng, cảm nhận bàn tay to của anh ở trong bóng tối vuốt ve đùi và eo của cô, sau đó dời lên mơn trớn sườn ngực, cánh tay, bắt được tay của cô, đan vào nhau nắm chặt.

Cô cảm nhận được những đường cong rắn chắc và mạnh mẽ của anh, cảm giác hơi thở thô ráp phất qua, cả người anh dường như nóng hơn, so với cô còn nóng hơn, nước mưa dính trên người anh lúc nãy cũng không còn lạnh nữa mà nóng lên, hoặc đó là mồ hôi của anh? Cô không biết, không phân biệt được.

Hơi thở anh ấm áp phả đến mặt cô, liếʍ hôn giọt nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuống, nụ hôn đó thật dịu dàng khiến cô run rẩy. Lưỡi anh lại tiến vào miệng cô đồng thời chậm rãi cong eo, lui về phía sau rồi tiến tới, lặp lại hết lần này đến khác, lực đạo càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh.

Trong bóng tối cô cái gì cũng không nhìn thấy nhưng giác quan lại trở nên mạnh mẽ rõ rệt.

Hơi thở thô suyễn của anh, tiếng rêи ɾỉ của cô, mồ hôi và nhiệt độ cơ thể hai người giao hòa, thân thể kề sát bởi vì ma sát và va chạm mà phát ra âm thanh xấu hổ, còn có cảm thụ điên cuồng anh mang đến. Anh đẩy áp lực tích lũy trong cơ thể cô lên cao, bởi vì không thể kìm nén cô nghe thấy mình nghẹn ngào khẽ rên. Nhưng anh không dừng lại, không hề chậm lại, di chuyển ngày càng nhanh hơn.

Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn sóng quét qua toàn thân, cô bất giác ôm chặt cổ anh cong người, nơi nào đó trong cơ thể run rẩy co rút liên tục, gắt gao bao bọc anh.

Cô không thở nổi, tế bào toàn thân run run, cao trào chưa từng trải qua. Trong hốt hoảng cô chỉ nghe thấy tiếng anh gầm nhẹ rêи ɾỉ, cảm giác người đàn ông trong lòng cơ bắp căng chặt, sau đó cô mất đi ý thức.

__Lilylys | Peanut__

Anh là một tên ngu ngốc.

Khẳng Ân ở trong mưa làm lại bẫy bị con cáo phá hư.

Căn phòng săn bắn nhỏ này tuy rằng hoang phế nhưng nó còn đang trong phạm vi của tòa lâu đài, mấy tên điên kia sẽ mạo hiểm ra ngoài truy đuổi cô bất cứ lúc nào.

Anh không nên nhất thời xúc động mà tổn hại đến an toàn của cô.

Nhưng mà người phụ nữ đó đứng cạnh cánh cửa, tóc dài đen nhánh che đậy thân thể mềm mại trắng nõn còn dùng cặp mắt to ngập sương mù, môi hồng ướŧ áŧ mê người, biểu cảm khát vọng nhìn anh, anh không có cách nào bình tĩnh.

Quá khứ đen tối và thân thể tổn thương, khi anh có được tự do từng có một khoảng thời gian anh đối với thân thể người khác phái thập phần mê mụi, anh mê luyến cái loại cảm giác da thịt thân cận. Nhưng anh nghĩ anh đã sớm vượt qua giai đoạn đấy, nói cho cùng chỉ là ham muốn thể xác, về sau anh phát hiện quan hệ nam nữ hoan ái ngắn ngủi khiến cảm giác nội tâm trống rỗng càng sâu vì thế anh không tiếp tục.

Có lẽ là anh đã lâu không cùng người phụ nữ nào xảy ra quan hệ?

Hiện tại, chỉ cần nhớ tới bộ dáng cả người cô trống trơn anh lập tức cứng.

Liếc mắt nhìn căn phòng nhỏ cách đó không xa, anh hít một hơi, lau nước mưa trên mặt, nhặt nhánh cây bị mưa gió quật gãy, lấy dao dạt bỏ cành và lá, đem nó tước thẳng tắp, suy nghĩ không cách nào dời khỏi người cô.

Anh không nên khuất phục trước ham muốn của bản thân, nhưng cô muốn anh, anh nhìn ra được, cảm nhận được, khi cô nâng tay vuốt ve mặt anh, anh không thể khống chế phản ứng của mình.

Cô không hề cự tuyệt anh, anh lại không thể không nhận, không có lý do gì không cần.

Quang trọng hơn là, anh muốn cô, cô gái nhỏ này có một sự hấp dẫn đặc biệt đối với anh, anh thậm chí mơ thấy mình cùng cô lên giường, mà cô trong hiện thực so với trong mộng càng thêm gợi cảm mê người.

Ở trong bóng đêm quen thuộc kia anh không có suy xét, không thể suy xét, chỉ có thể cảm nhận.

Cảm nhận hương thơm quyến rũ trên người cô, cảm nhận hô hấp cô dồn dập, cảm nhận tim cô vì anh mà đập nhanh, cảm nhận cô không thể tự chủ ôm chặt anh, cảm nhận cô ở trong bóng đêm thở gấp.

Nhưng cô đón nhận anh, anh rõ ràng nhận thấy được điểm này, cô ôm chặt lấy vai anh, cong người nghênh đón anh, mỗi lần anh hôn cô đều yêu kiều rêи ɾỉ.

Hồi tưởng làm lưng anh căng thẳng, trong miệng như còn vươn tư vị của cô, ngay cả mưa gió lạnh lẽo cũng không thể giúp anh hạ nhiệt. Anh chuốt nhọn đầu nhánh cây, cầm lấy trường mâu tự chế xoay người đi vào trong hồ, trong đầu đều là người phụ nữ kia.

Tuy rằng cô thẹn thùng nhưng lại rất nhiệt tình, khát vọng anh đυ.ng chạm, từ đầu đến cuối không hề có ý muốn anh dừng lại, anh thật sự không ngờ tới cô không có kinh nghiệm.

Chết tiệt, cô cố tình chính là không có kinh nghiệm.

Anh không biết bản thân nên nghĩ như thế nào, anh chỉ biết mình làm cô đau.

Anh nhíu mày thở dài, chọn nơi có bóng cây đi vào trong hồ. Chân vừa bước vào nước cơ bắp lập tức co rút lại, nói cho anh biết nhiệt độ trong nước rất thấp, anh điều chỉnh hô hấp, hít sâu rồi lẻn vào trong dòng nước lạnh băng, muốn mình chuyên tâm làm việc trong tay.

__Lilylys | Peanut__

Lạnh quá.

Khi Khả Nam tỉnh lại bên trong phòng vẫn một mảnh tối đen, cô không nhìn thấy gì nhưng cô xác định người bên cạnh đã không còn ở đây, trong phòng chỉ có mình cô.

Nhất thời, cô cho rằng cô ở trong lòng anh một đêm nên mơ thấy một giấc mộng xuân sống động, mặc dù toàn thân đều đau nhưng cô vốn là toàn thân đều đau.

Trong giây phút đấy cô có chút khủng hoảng, cô bọc thảm lông gian nan đứng dậy, sờ soạng đi đến cạnh cửa đẩy cửa ra, trên đường mấy lần vấp phải chướng ngại vật, mất chút thời gian vòng qua đống đồ đấy.

Bên ngoài còn đang mưa, người đàn ông đó không ở ngoài cửa, ít nhất là không ở trong tầm mắt cô.

OK, đừng khẩn trương, không cần hoảng, người đàn ông kia sẽ không bỏ cô lại.

Vì sao lại không?

Bởi vì nếu anh muốn bỏ cô lại thì tối qua sẽ không chạy tới cứu cô.

Không sai, Trạm Khả Nam, mày đừng ngu ngốc, anh ấy chỉ là tạm thời có việc đi ra ngoài, có lẽ anh ấy phải đi theo dõi tên điên kia hoặc anh ấy đang ở chỗ nào đấy đặt bẫy.

Cô tự hỏi tự đáp trong đầu, tự mình làm cái mặt quỷ, xoay người hé cửa thêm chút nửa để ánh nắng chiếu vào phòng, quay đầu đánh giá căn phòng che chở hai người trong đêm bão táp. Sau đó cô nhìn thấy quần áo của anh còn treo trên chân cái bàn bị lật ngã, váy của cô và đồ lót cùng thế.

Quần áo của anh đều ở đây chứng tỏ anh không đi xa.

Rốt cuộc anh đi đâu mà không mặt quần áo và giày tất?

Cô khập khiển trở lại cạnh lò sưởi cầm lấy váy và đồ lót anh treo trên bàn, tuy có hơi bẩn và tàn tạ nhưng khô ráo, ít ra so với bọc thảm lông thì tiện hơn.

Lại nói, người đàn ông này trong lúc cô hôn mê quả thật làm không ít chuyện.

Cô nhìn quanh phòng thấy anh dời đồ câu cá đến vị trí khác, đó là nguyên nhân khi cô đi tới cửa nhiều lần gặp chướng ngại vật. Anh dùng giường che khuất cửa sổ, đem bàn ghế và tủ chắn trước lối vào và lò sưởi, chúng nó quăn ngang ném dọc, trông giống như bị người tùy ý làm loạn, ngay cả ngăn kéo cũng bị kéo ra ngoài nằm trên mặt đất.

Nơi này loạn đến không thể ngờ, như là bị cướp.

Cô không nhớ rõ hôm qua vừa đến nơi này đã như vậy, tuy rằng cô đến không bao lâu đã ngất xỉu nhưng cô xác định lúc anh nhóm lửa mấy đồ vật này đều ở vị trí vốn có.

Nếu không phải vừa rồi cô muốn đi ra cửa bị ngáng chân mấy lần sẽ không nghĩ đến ra anh cố ý làm vậy, giống như hắn đặt bẫy bên ngoài.

Cô ngồi xuống cạnh lò sưởi dùng thảm lông bọc lấy bản thân, lấy ấm trà đặt trong lò sưởi rót cho mình chén nước, chậm rãi uống, hương vị trà vẫn đọng lại trong nước lạnh, cô nhớ tối qua anh giúp cô rửa miệng vết thương.

Đột nhiên cô cảm giác được phía sau có người.

Thật vô lý, cô không nghe thấy âm thanh gì, nhưng trong chốc lát cô biết anh đã trở lại, trong không khí có cái gì thay đổi.

Cô xoay người thấy người đàn ông kia đứng ở nơi đó, trường mâu bằng gỗ trong tay xâu một con cá lớn.

Cá đang nhỏ nước, anh cũng thế.

Nhưng anh không phải hoàn toàn không mặc gì, anh mặc một cái qυầи ɭóŧ tứ giác màu đen, cô không biết vì sao bản thân lại cho rằng anh cái gì cũng không mặt liền chạy đi.

Giây phút nhìn thấy anh cô lặng lẽ thở ra.

Cô chợt nhận ra mặc dù tối qua anh cứu cô, ngay cả quần áo anh cũng để lại nhưng cô vẫn rất sợ anh bỏ đi, gần như cùng lúc anh nhìn cô, cô cũng nhìn chằm chằm vào mắt anh, thân thể cô vì sự tồn tại của anh mà nóng lên, cô xác định một sự kiện khác — kia không phải mộng xuân.

Anh thật sự cùng cô lên giường, người đàn ông trước mắt từng ở trên người cô, ở trong lòng cô, ở trong thân thể cô, cùng cô triền miên cọ xát, cùng cô kết hợp.

Ngay lúc anh xuất hiện mọi thứ về anh bao trùm lấy cô, trở nên rõ ràng chân thật khiến nhịp tim cô tăng tốc, cô vô thức ngừng thở.

Cô không biết bây giờ anh nghĩ cái gì nhưng cô có thể thấy khát vọng trong mắt anh, quai hàm anh bất giác cắn chặt.

Sau đó, anh bước qua cửa, đi tới.

Khả Nam buông cái chén trong tay, hít vào, duỗi thẳng vai lưng đứng dậy nghênh đón anh.

__Lilylys | Peanut__

Anh không biết cô tỉnh.

Anh tưởng cô còn ngủ, không nghĩ đến cô đã tỉnh.

Không ngờ khi anh trở về thấy cô bọc thảm lông ngồi dựa vào tường cạnh lò sưởi, tay cầm chén trà, tóc dài đen nhánh rối tung phía sau, tôn lên khuôn mặt trắng nhỏ. Bộ dáng cô nhìn thật mảnh mai như thể cô bị bỏ rơi trong rừng rậm.

Nhìn cô rất bình tĩnh, không có chút hốt hoảng cuồng loạn nào.

Nhưng anh nhìn thấy yếu ớt chợt lóe lên trong mắt cô rồi biến mất sau đó là an tâm còn có chút ngượng ngùng, giây đó anh biết cô đang nghĩ tới cái gì. Khuôn mặt tái nhợt nhiễm một tầng đỏ ửng.

Sự ngượng ngùng của cô làm tim anh xoắn lại nhớ đến nhiệt tình triền miên khi ấy.

Anh biết cô hiểu được anh đang nhớ tới việc gì mặt cô càng đỏ hơn, anh nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục ngồi ở chỗ đấy nhưng cô hít một hơi khởi động bả vai gầy yếu đứng dậy đi về phía anh.

Từ lúc bước vào anh không biết nên nói gì với cô, cô đưa thảm lông trên cho anh, nhìn anh nói: "Anh không nên không mặc quần áo mà chạy ra ngoài."

Anh rũ mắt nhìn khuôn mặt cô có chút ửng hồng, cô giả bộ bình tĩnh, không né tránh tầm mắt của anh nhưng không kiềm được liếʍ đôi môi phấn nộn.

Điều đó khiến anh muốn cúi đầu hôn cô, cô gái nhỏ này tới quá gần, anh ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, nó làm anh mất tự chủ hít một hơi thật sâu.

Anh suýt nữa không nhịn được, kế đến anh nhìn thấy vết trầy trên thái dương cô, cô bây giờ không cần nhất chính là bị anh giày vò.

Anh buộc mình lùi một bước nhận lấy thảm lông nhưng lại lấy áo sơ mi lau nước trên người, mỉm cười: "Anh định đi bắt cá, cho dù mặc cũng phải cởi ra. Huống hồ bên ngoài đang mưa."

Lúc anh lùi lại cô cũng lặng lẽ thở phào, con ngươi đen mê người lộ ra chút.....Đó là thất vọng sao?

Anh chưa kịp nhìn cô đã nhanh rũ mắt nhìn con cá bị xuyên trên trường mâu trong tay anh.

"Hy vọng con cá này là đồ ăn, em đói bụng."

"Nó đúng là đồ ăn." Anh buông mâu trong tay, xoay người cởϊ qυầи lót ướt đẫm, lấy quần dài mặc vào.

Lúc anh xoay người cô không nhịn được giương mắt, không thể không chú ý tới cơ hông rắn chắc co duỗi khi anh nhấc chân mặc quần, cô đỏ mặt ép mình dời mắt đi nhìn con cá mập ú hình như đã chết.

"May là không phải cáo."

"Anh không có thói quen ăn cáo." Anh mặc xong quần dài xoay người lại phũ thêm thảm lông.

"Thật khéo." Thấy anh xoay người Khả Nam điềm tĩnh nâng mắt nhìn anh: "Em cũng vậy."

Lời này khiến khóe miệng anh không nhịn được nhếch lên cười ra tiếng, cô cũng cười.

Tiếng cười của hai người phiêu đãng trong không gian, không khí cũng vì vậy mà bắt đầu trở nên thoải mái, anh nhóm lửa cô ra ngoài hứng chút nước mưa, thừa dịp có lửa nấu nước sôi, lúc cô quay lại anh cong một chân ngồi nướng cá ở lò sưởi.

"Anh xác định chúng ta nhóm lửa như vậy không có vấn đề gì chứ?"

Con cá được nướng chín tỏa mùi thơm. Cô muốn ăn uống no đủ rồi mới để ý đến uy hϊếp bên ngoài, cô không muốn phá hư giây phút yên bình ngắn ngủi của hai người nhưng vấn đề an toàn là quan trọng nhất, vì thế cô vẫn mở miệng hỏi ra lo lắng của bản thân.

"Ban ngày không sao, mặc dù có khói nhưng mưa gió sẽ thổi bay nó, buổi tối thì phải lưu ý, với lại củi để chúng ta có thể sử dụng không nhiều lắm, tiết kiệm một chút tương đối an toàn."

Anh vừa nói vừa cho lá trà vào nước sôi, lấy nước trà đã nấu xong rót cho cô một chén.

"Cám ơn." Khả Nam nhận lấy nói cám ơn anh.

Anh nâng cong môi mỉm cười, không nói gì, ánh lửa chiếu vào mặt anh, cô thấy trên mặt anh cũng bị thương. Khi anh xoay người sang chỗ khác cô thấy trên lưng anh bầm tím một mảng, nhớ tới đêm qua lúc lăn xuống triền núi anh ôm cô trong lòng từng đυ.ng vào đâu đó rồi mới dừng lại.

Cô không thể tin được mình thế nhưng lại quên anh có khả năng cũng bị thương. Nhưng người đàn ông này từ đầu đến giờ chưa từng biểu hiện đau đớn ra ngoài, từ đầu đến cuối anh hành động tự nhiên như không hề biết vết bầm trên lưng sẽ đau.

Không kìm hãm được cô nhấc tay nhẹ nhàng chạm vào vết bầm chiếm hết một phần ba lưng anh.

Anh yên lặng dừng động tác trong tay.

"Có đau không?" Cô không kiềm được hỏi.

Anh quay người nhìn cô: "Không quá đau, thật lâu trước đây anh xảy ra chút việc ngoài ý muốn cho nên thần kinh cảm giác có chút trì độn."

Khóe miệng anh có ý cười nhưng trong mắt lại cất giấu cảm xúc đau đớn, anh nói thần kinh cảm giác có chút trì độn, đau đớn tiềm tàng trong mắt lại nói lên chuyện khác.

Đột nhiên cô nghĩ muốn hỏi cho rõ, muốn biết anh xảy ra chuyện gì, nhưng việc này vượt quá giới hạn. Cô và anh lên giường chỉ là nhất thời xúc động, hai người gặp nhau mới vài ngày, hết thảy chỉ là thân thể hấp dẫn lẫn nhau, giữa hai người không có tình cảm sâu đậm gì.

Tốt nhất là cô không nên hỏi nhiều, cho nên cô áp chế cảm giác tò mò thu tay lại: "Anh nên cẩn thận chút."

Nụ cười trên môi anh nở rộ xóa tan u buồn trong mắt.

Lòng của cô lại run lên một trận.

Anh rũ mắt, nắm lấy mắt cá chân của cô, đổ nước trà vào miếng vải đen giúp cô rửa chân. Cô ngây ra một lúc, khôn phản kháng, miếng vải kia rất mềm mại, cô phát hiện đó là áo sơ mi bằng tơ tằm của anh.

Anh vừa rửa vừa kiểm tra, hai chân cô xem ra đã tốt hơn rất nhiều, tuy vẫn có chút sưng đỏ nhưng miệng vết thương đều đã khép lại không có nhiễm trùng.

Động tác của anh rất tự nhiên thuận tay, cô nhận ra từ đêm qua đến bây giờ anh đã giúp cô rửa như vậy rất nhiều lần.

Nhiệt độ nước trà đã nguội bớt, cảm giác rất ấm áp, động tác của anh cũng rất dịu dàng, có nơi vẫn còn đau cô kiềm chế không rút chân lại.

"Em nhịn một lát, nước trà có thể giảm đau tiêu viêm, nhịn một lát là được rồi."

Cô mơ hồ nhớ tối qua anh cũng nói vậy nhưng cô vẫn tò mò: "Anh làm sao biết nước trà có thể giảm đau tiêu viêm?"

"Trong lá trà chưa nhiều Polyphenol, Saponin, diệp lục,..." Anh không ngẩng đầu trực tiếp giải thích: "Các Monome và Polyme catchin trong Polyphenol, Saponin có tác dụng kháng khuẩn, diệp lục có thể kí©h thí©ɧ sự sinh trưởng của nguyên bào sợi trong mô, đẩy nhanh quá trình tái sinh, cũng có thể ức chế sự phát triển S.Aureus và S.Pyogenes —"

Anh nói nữa chừng ngẩng đầu lên, thấy cô trừng lớn mắt vì anh giải thích một chuỗi dài mới nhận ra bản thân nói nhiều, đột nhiên ngừng thao thao bất tuyệt lại, rũ mắt duy trì ngữ khí vừng vàng nói.

"Tóm lại, nó có thể giảm đau tránh nhiễm trùng."

Cô trợn tròn mà nhìn, còn tưởng rằng mình nhìn lầm vẻ mặt anh hơi không tự nhiên, nhưng nét xấu hổ kia thật sự hiện lên.

Người đàn ông này thật kỳ quái, anh có thể mặt không đổi sắc tán tỉnh cô, chất vấn cô, lại chỉ vì anh hiểu biết nhiều mà cảm thấy xấu hổ.

Anh rửa sạch chân cô, bình tĩnh giương mắt nhìn cô, chỉ chỉ vết thương trên trán cô: "Em nơi này còn đau không?"

"Nói thật thì." Lúc anh nâng mắt, cô nhăn mũi cười với anh: "Toàn thân em đều đau."

Bộ dáng của cô khiến anh bình tĩnh lại, khóe miệng nhếch lên, ôn nhu nói: "Qua hai ngày sẽ tốt hơn."

Nhìn người đàn ông trước mắt Khả Nam phát hiện nét mặt anh so với hai ngày trước ở lâu đài không giống nhau, như là...hai người khác nhau.

Người đàn ông trước mặt này biết ngại ngùng, người bên trong lâu đài kia thì không. Giờ phút này nhìn anh có vẻ thoải mái, ôn nhu dễ gần, không lạnh lùng mỉa mai, cũng không kiêu ngạo như quý tộc Anh quốc, không dùng ánh mắt hèn mọn nhìn người khác.

Khẳng Ân.

Giọng nói từ tính của anh đột nhiên vang lên trong đầu, cô nhận ra, người bên trong lâu đài kia gọi Jessie nhưng người đàn ông trước mắt không phải.

Đồ Khẳng Ân.

Đây là tên thật của anh, anh nói cho cô biêt.

Jessie là tên giả, là nhân vật anh sắm vai, nhưng Khẳng Ân không phải.

"Khẳng Ân."

Nghe thấy tên mình anh hơi kinh ngạc, giương mắt nhìn cô.

Không kìm lòng được Khả Nam buông chén trà uống được một nửa trong tay, nâng tay vỗ về cánh tay anh, nhìn anh chân thành nói: "Cám ơn anh đã cứu em."

Anh nhìn cô, mắt lam khẩn trương, giọng khàn khàn: "Không có gì."

"Có chứ, tên điên kia đuổi gϊếŧ em." Khả Nam nhìn người đàn ông trước mặt: "Nếu không phải có anh, em cho dù không bị hắn chém chết cũng sẽ tự mình ngã gãy cổ."

Anh nhìn cô, liếʍ môi cười khổ: "Nếu em không nhanh chân trốn đi anh cũng sẽ không kịp cứu em."

"Anh làm sao biết được em ở đâu?" Thấy anh liếʍ môi biết anh khát cô phản xạ muốn đem chén trà trong tay đưa cho anh rồi mới nhận ra mình làm cái gì.

Này hình như không được lễ phép, nước trà này cô đã uống rồi, cô hẳn là nên uống hết sau đó giúp anh rót một chén khác. Nhưng anh không để ý, không chần chờ tiếp nhận uống hết chén trà.

"Anh ở trên lầu nhìn thấy các em và cả tên hung thủ."

Cô nhìn anh rót chén trà khác đưa lại cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu sao lại nóng lên. Cô cực lực áp chế cảm giác xấu hổ vươn tay nhận lấy chén trà, uống một ngụm.

Không biết có phải ảo giác của cô không, mùi vị của anh phảng phất như ngấm vào nước trà.

Cô muốn mình đừng miên man suy nghĩ: "Anh có biết...Chuyện gì xảy ra với những người khác không? Bọn em trên đường chạy trốn không phát hiện người sống nào."

"Anh cũng không thấy." Anh nói với cô. "Nhưng anh không chắc vì anh không thấy thi thể người hầu nào, em có thấy không?"

Cô hoang mang lắc đầu, "Không có."

Chuyện này rất kỳ quái, anh không hỏi cô cũng không nghĩ đến việc này.

"Tại sao anh hỏi vậy? Anh hoài nghi cái gì?"

"Anh không biết, không xác định, đêm qua anh ở phòng Mary."

Cô ngây ra một lúc, đột nhiên nhớ chị Lâm nói anh là tiểu lang của Mary, ngực giống như bị người dùng sức bóp nghẹt, không biết mình để ý cái gì, người nên để ý cũng là vị đại đạo diễn kia chứ nhỉ?

Trời ạ, cô làm tiểu tam sao?

Lĩnh ngộ này khiến mặt cô trắng bệch.

"Mary không phải người phụ nữ của anh."

Cô sửng sốt, mạnh mẽ nâng mắt, thấy anh dùng cặp mắt lam nhìn cô như là nhìn thấu lòng cô.

Tâm Khả Nam run lên, mặt lại đỏ, ngượng ngùng mở miệng.

"Em không...Em không phải...."

"Anh và Mary không phải loại quan hệ này." Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, không giải thích nhiều về quan hệ hai người, chỉ nói: "Vụ án này khiến bà ấy bất an, nên anh ở đó bồi bà."

Cô muốn hỏi anh và vị đạo diễn kia có quan hệ gì nhưng lại ngại, mà hắn tiếp tục mở miệng.

"Nửa đêm có người lẻn vào phòng bà ấy, anh giải quyết tên đó, sau đó nghe thấy tiếng thét của các, anh bảo bà ấy trốn đi, lên lầu thì các em đã không ở trong phòng."

Nhớ đến việc đó cô lại khẩn trương, Khả Nam ôm lấy mình nhìn anh: "Bọn em chạy đến thư phòng, Hân Hân đề nghị đi tìm chủ nhân tòa lâu đài nhưng ông ta đã chết."

Anh ngẩng ra, "Anh cũng đến nơi đó, đại khái là khi các em vừa đi anh nhặt được kẹp tóc của em rơi trên sàn."

"Bọn em nếu ở đó thêm một lát sẽ gặp anh." Có lẽ cô không nên đề nghị rời khỏi lâu đài, hiện tại cô không biết Hân Hân và chị Lâm có an toàn không.

"Quả thật là bọn em sẽ gặp anh, nhưng cũng có khả năng đợi được tên cầm búa kia đến." Biết cô đang nghĩ gì, anh nói với cô: "Em không làm sai, thực tế thì anh không nghĩ ở lại tòa lâu đài kia là ý kiến hay."

"Có ý gì?"

Anh giơ một ngón tay lên, ý bảo cô chờ nhút, mang theo ấm trà ra ngoài hứng nước mưa rồi đóng chặt cửa đặt ấm trà lên bếp lửa.

Khi anh ngồi xuống lần nữa không ngồi ở vị trí ban đầu mà ngồi dựa vào tường cạnh lò sưởi, vươn tay với cô: "Em nên đến đây ngồi, chúng ta chỉ có một tấm thảm lông."

Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông đang khoác thảm lông, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên, anh nói không sai, nơi này chỉ có một cái thảm lông mà cô đang rất lạnh.

Nhưng mà trước khi cô tiếp tục chia sẻ nhiệt độ cơ thể với người đàn ông này cô nghĩ nên nói mọi việc cho anh biết.

Cô không di chuyển chỉ nhìn anh và nói.

"Có chuyện em phải nói cho anh biết."

Anh nhíu mày.

"Đêm qua, em không phải tỉnh lại trong phòng mình." Cô khẩn trương liếʍ liếʍ môi, ngửa đầu nhìn anh: "Em tỉnh lại trong phòng Marcus Livius, ông ta đã chết, trên người bị đế nến cắm mười mấy hai mươi cái, máu chảy đầm đìa."

Cô ngừng một chút, hít sâu, thì thào nói cho anh biết: "Thời điểm em tỉnh lại, đế nến kia ở trên tay em."

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋