Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộng Mị

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: _Lilylys_

Beta: ZzPeanutzZ

Canada.

Lâu dài Jaren là lâu đài có hơn 180 năm lịch sử, nghe nói người xây dựng là một vị hầu tước người Anh, sau nhiều lần đổi chủ cuối cùng 15 năm trước đến tay chủ sở hữu hiện tại là Jaren Ace, đổi tên thành lâu đài Jaren.

Về phần tên trước kia? Không có bao nhiêu người biết được.

Khả Nam bị Hân Hân lôi kéo cùng với chị Lâm ngồi máy bay mười mấy tiếng, sau khi hạ cánh chuyển lên máy bay cỡ nhỏ bay một quãng đường dài, lại đổi qua một lần trực thăng ngồi mấy tiếng, vượt qua mấy ngọn núi rốt cuộc đến được tòa lâu đài.

Cả hành trình cô ngất một lần, ói hai lần, sau đó vì thuốc say máy bay lại mê man thêm một lần.

Đến lúc thuốc sắp hết hiệu lực, cuối cùng tòa lâu đài hùng vĩ cũng xuất hiện trong tầm mắt, cố gắng chịu đựng cảm giác muốn ói, phi cơ trực thăng bay qua một cây cầu đáp xuống mái nhà của một trong những tòa lâu đài, cô nhanh chóng mở cửa nhảy xuống.

Bên ngoài không khí hơi lạnh nhưng rất tươi mát, cô vỗ ngực hít sâu mấy hơi mới cảm thấy đỡ một chút.

"Khả Nam, cậu có khỏe không?" Hân Hân ở phía sau đưa cho cô một miếng khăn giấy và một chai nước khoáng.

"Vẫn ổn." Cô cười khổ tiếp nhận, mở ra uống một ngụm, đè nén cảm giác muốn ói ở yết hầu.

Người đại diện của Hân Hân, chị Lâm cũng bước xuống phi cơ, chống nạnh đánh giá cảnh tượng đồ sộ trước mắt.

"Wow, nơi này thật tuyệt phải không?" Chị Lâm giữ mái tóc dài bị cánh quạt của phi cơ thổi loạn, cảm thán nhìn xung quanh tòa lâu đài to lớn: "Nhìn pho tượng lớn này hẳn là có trên trăm năm rồi."

Khả Nam ngẩng đầu, thấy trên nóc nhà tứ giác có một pho tượng thạch điêu quay mặt ra ngoài. Nhìn xuống tay mình đang chống lên là một pho tượng thạch long có hai cánh, cô hốt hoảng, nhanh chóng rụt tay về.

Đúng lúc này, một người đàn ông lớn tuổi mặc áo bành tô cùng một gã trẻ tuổi mặc đồng phục người hầu tiến lên nghênh đón.

"Hoan nghênh đến với lâu đài Jaren."

Người đàn ông trên mặt có chút nếp nhăn, không biểu cảm chào hỏi: "Tôi là quản gia của lâu đài Jaren, Berlus. Đây là Kony, cậu ấy sẽ giúp các vị tiểu thư chuyển hành lý đến phòng, ba vị mời theo tôi."

Nghe vậy chị Lâm lập tức hưng phấn ôm lấy cánh tay Hân Hân.

"Hân Hân, đến đây, chúng ta đi nhìn xem."

Hân Hân lo lắng quay đầu xem tình huống của Khả Nam: "Cậu có ổn không?"

Khả Nam biết cô ấy lo lắng cho mình, mỉm cười đáp, "Mình không sao, đi thôi."

Hân Hân nghe vậy mới mặc chị Lâm lôi kéo đuổi theo quản gia Berlus.

Khả Nam lại hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi theo Hân Hân vào tòa nhà hình tháp. Đi xuống cầu thang của sân đáp trực thăng.

Bởi vì đầu vẫn choáng, cô cẩn thận duy trì thăng bằng của mình, không có nhìn kỹ bộ dáng của tòa lâu đài, chỉ mơ hồ cảm giác được lâu đài này thật xa hoa. Cô theo Hân Hân đi xuống lầu, vị quản gia kia dẫn các cô đi về phía bên phải đi xuống hai tầng lầu, xuyên qua một hành lang dài, đi lên một thang lầu khác lên trên hai tầng, lại đi trên hành lang một khoảng mới dừng lại trước cửa phòng, mở cửa ra.

"Đây là phòng của Sở tiểu thư, kế bên là của Lâm tiểu thư, đối diện này là Trạm tiểu thư, hành lý của ba vị rất nhanh sẽ được chúng tôi đưa tới, bữa tối sẽ chuẩn bị sau hai giờ nữa tại phòng ăn ở lầu một, nếu cần gì có thể gọi nội tuyến nhấn phím 0, sẽ có người vì các ngài phục vụ."

Quản gia giúp các cô xếp phòng, rồi giải thích một chút mới yên lặng rời đi.

Ba cô gái mang túi xách của mình vào phòng, Khả Nam vừa vào phòng liền ngây ra một lúc, phòng này thật rộng, cô còn tưởng là phòng ngủ bình thường thôi không ngờ lại rộng như cái lớp học, bên trong có sofa, bàn trà, thảm Ba Tư, còn có một cái tủ lạnh nhỏ.

Bên trái phòng khách có một cánh cửa trượt màu trắng đã bị kéo sang hai bên, bên trong có một cái giường lớn, xung quanh treo màn ren màu trắng được cột lại bằng đoạn vải lụa. Trên giường có bốn cái gối đầu, hai cái kiểu dáng bình thường, hai cái gối dựa lớn, khăn trải giường và chăn đều bằng tơ tằm, sàn phòng ngủ trải thảm Ba Tư.

Phòng đẹp làm cô quên đi nỗi khổ say máy bay, Khả Nam đặt ba lô trước cửa phòng ngủ, đi xung quanh tham quan.

Trong phòng ngủ có một cánh cửa thông với phòng tắm, phòng tắm màu trắng gạo còn lớn hơn cửa hàng của cô mấy lần, bên trong trang hoàng so với bên ngoài thì hơi khác biệt, khác ở chỗ bên ngoài rất cổ kính nhưng phòng tắm toàn thiết bị hiện đại, góc tường có một tấm kỷ trà, bên trên đặt một chậu hoa hồng, cô đứng chỗ này còn ngửi được mùi hoa hồng, cô nghĩ hoa kia là thật không phải hoa nhựa.

Có người gõ cửa phòng, cô từ trong phòng tắm đi ra, bước nhanh đến mở cửa.

Một người hầu đứng bên ngoài giúp cô mang hành lý vào trong.

"Cám ơn anh."

Cô lễ phép mỉm cười nói lời cảm tạ, đối phương giống như không nghe thấy, mặt không cảm xúc xoay người rời đi.

Khả Nam kéo hành lý đến phòng ngủ mới chú ý gian phòng này tuy lớn nhưng ít xa hoa, không giống đại sảnh dưới lầu khắp nơi đều mạ vàng.

Nói thật, nơi nay rất có phong cách.

Đáng tiếc, lâu đài này tuy rằng không làm cô khó chịu nhưng cảm giác trong đây tràn ngập bầu không khí kỳ quái.

Trong phòng ngủ có cánh cửa sổ sát đất thông với ban công, phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, trời xanh mây trắng, núi xanh nước biếc, nước hồ tĩnh lặng như mặt gương, hình ảnh phản chiếu của ngọn núi trong đó, đẹp như tranh vẽ.

Cô tò mò đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện ban công phòng ngủ thông với ban công phòng khách, cùng với ban công phòng kế bên mặt dù cách một khoảng nhưng không xa, lan can làm bằng đá cẩm thạch màu trắng. Năm đó khi xây dựng toà lâu đài này vị tước gia kia hẳn đã đổ một đống tiền vào đây.

Cảnh đẹp trước mắt thật mê người, gió nhẹ mang theo hương vị của rừng rậm, cô không nhịn được hít sâu mấy hơi, cảm thấy ổn định hơn nhiều.

Nhưng là, cô bước đến ban công nhìn về hướng bên kia, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Lúc mới đến cô chỉ thấy chóng mặt muốn ói, mơ hồ nhớ phía trước lâu đài hình như có một cây cầu, cũng không cẩn thận đánh giá tòa lâu đài này. Từ bên trong nhìn ra mới thấy cây cầu đó thế mà lại được xây bắt ngang hẻm núi dốc đứng, hơn nữa —

Cô đỡ lan can cẩm thạch cúi đầu nhìn xuống, một cơn gió núi lạnh lẽo ập đến, gió không đáng sợ, đáng sợ là vách núi trước mặt thẳng đứng gần như không thấy đáy.

Cô sợ tới mức mắt trợn tròn, đình chỉ hô hấp, vội vàng ôm ngực, chân mềm nhũn lùi về sau hai bước rời xa lan can.

Đáng chết, tòa lâu đài này nằm trên vách núi!

"Nơi này thực đồ sộ phải không?!"

Một câu bình luận mang theo tiếng cười truyền đến, là tiếng Anh.

Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy ban công cách vách vừa rồi không có ai nay lại có người đàn ông đứng đó.

Ngay lập tức, cô lại nín thở.

Người đàn ông trên mặt đeo kính đen, cằm lúng phúng râu, nửa người trên mặt áo sơ mi trắng và áo vest đen, bộ trang phục nhã nhặn đấy không thể che đậy sự tục tằng của anh ta, bởi vì anh ta xoắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, cổ áo có mấy nút chưa gài.

Mái tóc màu vàng của người đàn ông bị gió núi thổi loạn, giống như ngọn cỏ trên cao nguyên, nhưng anh ta thoạt nhìn vẫn rất ngầu và đẹp trai, giống như nam minh tinh quảng cáo rượu vang.

Hai tay anh khoanh trước ngực tựa vào cánh cửa, nghiêng đầu.

"Cô là hàng xóm mới đến?"

Mặc dù anh ta đeo kính đen, nhưng Khả Nam biết anh ta đang đánh giá cô.

Cô hồi thần, vụиɠ ŧяộʍ thở dài một hơi, đề phòng nhìn anh ta: "Có vấn đề gì sao?"

"Không." Khóe miệng anh mang ý cười, nói: "Chỉ là cô không có bộ dáng như tôi kỳ vọng."

"Anh hy vọng tôi có bộ dáng gì?" Cô không thể khống chế nhìn chằm chằm vào môi anh ta, làm sao lại có đôi môi đẹp vậy?

"Lúc tôi đến có người nói với tôi nơi này được xưng là 'Ác Ma Bảo', tôi cho rằng hàng xóm không phải ma cà rồng thì chính là người sói, không nghĩ tới thế nhưng lại là...tiểu bạch thỏ đáng yêu."

Tiểu bạch thỏ đáng yêu?

Cô không nghĩ đây là lời khen, mặt dù cô có chút tán thành với nhận xét này, nhưng quật cường từ trong xương khiến cô nhịn không được mở miệng phản bác: "Sao anh biết tôi là tiểu bạch thỏ? Nói không chừng tôi là yêu quái đấy."

"Như là cái gì?" Anh nhịn cười, nhìn cô.

"Như là...." Nàng tiên cá dụ hoặc các thủy thủ? Không, cô không có mị lực khiêu gợi. Medusa? Ấy, cô không thích cái loại động vật đầu đầy rắn đâu.

Anh nhướng mày, cô có thể nhìn ra khıêυ khí©h từ cặp lông mày và khóe miệng trào phúng của anh.

Người đàn ông này cho rằng cô không phản bác được, cô có chút ảo não, một hình ảnh nhảy ra trong đầu, một tấm poster điện ảnh, mặt tái nhợt, vết sẹo đáng sợ, tiếng thét đau buồn phẫn nộ —

Cô nhận ra bộ phim đó không chút suy nghĩ thốt lên.

"Cô dâu của Frankenstein."

Người đàn ông rõ ràng ngây ra một lúc, nụ cười trên miệng cứng đơ.

"Cô ấy không phải quái vật." Anh ta nhìn cô, lãnh đạm nói: "Cô ấy là một thiên tài sáng tạo."

Dứt lời anh ta xoay người đi vào phòng không để ý tới cô.

Gió lạnh vù vù thổi, sắc trời dần dần tối.

Đáng chết, tên kia vốn rất hòa thuận, đến khi cô dẫm phải chỗ đau của anh ta mặc dù cô không biết vì sao anh ta trở mặt.

Không đúng, cô biết. Bởi vì bộ phim điện ảnh kia tám chín phần mười có liên quan tới sự khó chịu của anh ta cho nên cô mới có thể nhìn thấy hình ảnh kia, nhưng cô không hiểu được vì sao liên quan.

Cô ghét bản thân không khống chế được năng lực, nếu những hình ảnh đó giống như TV, nói mở liền mở, nói đóng liền đóng thì thật tốt?

Mẹ cô sẽ không gặp mấy vấn đề phiền toái này.

Nhưng cô không học được cách điều khiển năng lực.

Quên đi, tại sao cô phải vì vậy mà cảm thấy không vui, nói không chừng phía sau kính râm của vị cách vách là một đôi mắt ủ rũ.

Không nhịn được trong lòng oán thầm tên kia lòng dạ hẹp hòi, cô quay vào phòng.

Điện thoại trong túi đúng lúc vang lên dọa cô nhảy dựng, cô không biết là cái nơi núi hoang này cũng có tín hiệu, kẻ có tiền chuyện gì cũng làm được.

Cô nhìn màn hình điện thoại.

Aha, nhắc tào tháo, tào tháo lập tức đến.

Thở dài tiếp điện thoại.

"Bảo bối, con chạy đi đâu? Dì hai con nói cửa hàng con đóng cửa, con không mở tiệm sao?"

"Con đi du lịch."

"Du lịch? Đi đâu du lịch?"

Âm thanh bên kia thoáng kéo cao, cô dường như thấy được mẹ đang nhướng mày.

Khả Nam đi vào phòng, vừa đóng cửa, vừa trả lời: "Canada."

"Cùng ai?"

"Hân Hân."

Bà ấy vạch trần cô: "Con bé gặp phiền toái?"

"Tụi con chỉ là đi du lịch." Cô mắt không chớp trả lời.

"Bạn của con vẫn là không tin năng lực của con đúng không?"

"Mẹ, con không có năng lực gì." Cô bất đắc dĩ nói: "Có năng lực là mẹ, không phải con. Con thật sự chỉ đi du lịch."

"Con có, con chính là không muốn thừa nhận. Bảo bối, mẹ là mẹ con đừng nói dối mẹ, vô dụng thôi."

Đương nhiên, nói dối mẹ là vô dụng, cô biết, cô chỉ là theo thói quen muốn phản bác.

Khả Nam chống eo, đối diện gương trang điểm trong phòng ngủ bĩu môi cười khổ: "Được rồi, cho dù con có, mẹ cũng biết con chỉ là gà mờ, nếu con thực sự có năng lực, con hiện tại không ở chỗ này mà ở chỗ mẹ bên kia không phải sao?"

"Con yêu, nhà chúng ta không phải thấy bói, là nhà ngoại cảm, bà ngoại của con từng là người Gyspy, con hẳn là nên tin tưởng năng lực của bản thân, con bói bài Tarot rất khá."

"Con chỉ biết xem bài Tarot mà thôi, hơn nữa bài Tarot không cần năng lực gì."

"Giải mặt bài đó."

Cô buồn cười: "Mẹ, đó là dịch thuật, con không phải khách hàng của mẹ, con là con gái mẹ, mẹ đừng dùng mấy chiêu đối phó khách hàng để đối phó con."

"Hắc, mẹ đối với khách hàng thật chân thành."

"Con không hề nói mẹ không chân thành." Cô biết mẹ luôn là người thành thật. "Mẹ không cần an ủi con, con tự biết năng lực mình tới đâu, con không có thiên phú —"

"Con đương nhiên có —"

"Con không có." Cô kiên định đánh gãy lời mẹ, sau đó thả chậm ngữ khí ôn nhu tiếp lời: "Con không có nhưng con tuyệt không khổ sở. Con đã sớm thông suốt, làm một người bình thường không có gì không tốt, trước kia con luôn cảm thấy mình làm không đúng, không tốt, nhưng hiện tại con biết con không có gì không đúng, cũng không có không tốt, con chỉ là cùng đại đa số người trên đời này giống nhau, con chỉ là thật...bình thường."

Nhìn chính mình trong gương, cô hít vào một hơi rồi thở ra, "Con thật bình thường, như vậy không có gì không tốt, nhận thức rõ chuyện này khiến con rất vui vẻ. Bây giờ con đang đi du lịch, giống như bao người, làm việc, nghỉ ngơi, sau đó lại trở về làm việc, đây đều là một phần của cuộc sống."

Cô nói nửa thật nửa giả, làm mẹ cô bên kia trầm mặc nửa ngày.

Khả Nam biết mẹ không thật sự tin cô, nhưng mẹ nhượng bộ.

"Được rồi, vậy con phải nhớ một việc."

"Chuyện gì?"

"Mặc kệ phát sinh chuyện gì, phải tin tưởng vào bản thân mình."

Cô nâng khóe miệng, mỉm cười.

"Con sẽ."

Đầu bên kia truyền đến tiếng chị họ gọi to, mẹ nói với cô thêm hai câu rồi cúp máy đi đón tiếp khách hàng mang tiền đến bái phỏng.

Khả Nam thở ra nhấn kết thúc cuộc gọi, mở hành lý treo quần áo vào tủ.

Cô thật sự không nói dối mẹ, trước đây cô nhận ra mình đúng là có chút năng lực trời phú, nhưng trời phú cũng có nhiều ít, cũng chia cấp bậc.

Thân là thành viên của gia đình có truyền thống tâm linh, cô chẳng qua chỉ là gà mờ.

Không giống với đại bộ phận con gái trong gia tộc, tuy rằng có cùng huyết thống nhưng không có thiên phú trời cho, cô có thể thấy được vài hình ảnh, cảm ứng được vài thứ nhưng cô hoàn toàn không thể phân biệt đó là chuyện xảy ra ở quá khứ hay là tương lai, hoặc giả là chi tiết không quan trọng.

Tựa như cô nhìn thấy cái poster 'Cô dâu của Frankenstein', lại không rõ tên kia với cái này có liên quan gì với nhau.

Cô có thể cảm nhận được một ít ý niệm tự do và hình ảnh, nhưng hoàn toàn không thể nhận biết và vận dụng.

Năng lực của cô không ổn định nên cô mới không dám nói với Hân Hân.

Thứ nhất là sợ Hân Hân không tin, thứ hai là sợ chính mình nhầm lẫn.

Cô hiểu hơn bất kỳ ai nó nguy hiểm bao nhiêu, có đôi khi so với hoàn toàn không biết còn phiền toái hơn, vậy nên cô thà làm một người bình thường không có năng lực là được rồi.

Nếu có thể, cô hy vọng chuyện gì cũng đừng xảy ra, cô rất hy vọng mình lầm, hy vọng cảm giác bất an là do cô khẩn trương. Đáng tiếc, từ khi cô tiến vào đại môn(*) của toà lâu đài này thì luôn có cảm giác khác thường khó nói. Hết thảy thoạt nhìn đều bình thường nhưng lại không bình thường, như là mất đi một sự cân bằng nhất định...

*Đại môn: Cửa lớn (cửa chính) để hán việt cho nó soang.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cô đứng đậy đi ra phòng khách nhỏ mở cửa, Hân Hân đứng ngoài cửa đã thay một bộ âu phục màu trắng.

"Cậu khá hơn chút nào không?"

"Ừ, đã tốt hơn nhiều." Cô cười nhìn bạn tốt.

"Cậu chắc chứ?" Hân Hân nhìn cô: "Cậu đừng miễn cưỡng, nếu còn mệt thì ở trong phòng nghỉ ngơi, mình sẽ nhờ người mang bữa tối lên giúp cậu."

"Không sao." Cô mỉm cười nói: "Mình không thấy choáng nữa."

Hân Hân thở ra: "Chúng ta cùng nhau đi xuống đi."

Khả Nam gật đầu, hỏi: "Chị Lâm đâu?"

"Chị ấy nói vừa gặp được người quen đi xuống trước rồi."

Khả Nam cùng Hân Hân xuống lầu, vừa đi vừa đánh giá toàn bộ lâu đài. Nơi này thật sự là lớn kinh người, kiến trúc lâu đài hình chữ Hồi, bên ngoài một tầng, bên trong một tầng, tầng ngoài chủ yếu là tường thành, độ cao thấp, tầng trong kiến trúc khá cao, ở giữa hai tầng này là sân vườn. Tòa nhà chính có một khu vườn kiểu châu Âu cổ điển, chính giữa có đài phun nước, mỗi góc của lâu đài có một tòa tháp cao chót vót, phía trên nóc tòa tháp cờ xí tung bay, trông rất đặc sắc.

Cô nhanh chóng xác định được vị trí phòng mình ở phía sau bên phải tòa lâu đài, gần với tòa nhà chính, lúc trước cô là từ cầu thang của toàn nhà đối diện đi lên. Khi xuống lầu Hân Hân cố ý chọn bên này đi xuống, muốn thuận tiện tham quan tòa lâu đài lớn kinh người này.

Bất quá, bọn cô vẫn suýt chút là lạc đường, may mắn trên đường gặp được mấy người hầu, nhờ họ dẫn đường nên hai người mới đến được phòng chờ bên ngoài nhà ăn ở cánh phải tầng một. Gian phòng có trần rất cao và có cửa sổ sát đất, vì đối diện vườn cây nên ngay cả khi gần chạng vạng ánh sáng vẫn rất dồi dào. Có mấy người tới trước, tốp 3 tốp 5 ngồi đằng kia uống cafe, hoặc ngồi hoặc đứng nhàn hạ tán gẫu.

Chị Lâm thấy các cô đi tới, hớn hở vẫy tay với các cô, "Hân Hân, Khả Nam, giới thiệu với hai người vị này là đại danh đỉnh đỉnh Davy Rembrandt, ông ấy là tác giả chị yêu thích nhất. Năm trước bộ tiểu thuyết đã quét ngang năm châu lục 'Nụ hôn của sói' là do ông ấy viết."

Khả Nam nghe nói đến bộ tiểu thuyết bán chạy này, cũng nghe nói nó sắp được chuyển thể thành phim điện ảnh, cô lễ phép cùng với người đàn ông ước chừng bốn mấy năm mươi tuổi, mặc áo Polo và quần jean, chân đi giày da màu đen mỉm cười gật đầu, nhưng sự chú ý của đối phương sớm bị dời đến trên người Hân Hân, đứng lên ân cần chào hỏi cô ấy.

"Vị còn lại này là đại đạo diễn nổi danh Hollywood, Mary Taylor." Chị Lâm mỉm cười giới thiệu người phu nhân tóc bạc ngồi trên sofa.

"Thật ra thì —" Vị phu nhân tóc bạc ăn mặc giản dị chậm rải cất tiếng: "Tôi là người Anh quốc, chỉ vừa kéo đến Hollywood làm chút điện ảnh."

Chị Lâm nhất thời có chút xấu hổ may mà Hân Hân kịp thời mở miệng giải vây: "Nhưng đạo diễn so với người Mỹ còn muốn hiểu người Mỹ hơn, tôi nghĩ đại khái là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê nhỉ."

Một người đàn ông lớn tuổi bụng bia lung lay đi tới, ha ha cười cất lời: "Tám phần là vì Mary cưới ba ông chồng Mỹ."

Mặc dù đã năm sáu mươi tuổi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy mị, đạo diễn Mary dùng lỗ mũi hừ một tiếng, nhướng đôi mi dài nhỏ: "Đó là ba việc ngu dốt nhất đời này tôi làm."

"Tôi đồng ý." Người đàn ông bụng bia cười gật đầu, vươn tay với Khả Nam và Hân Hân giới thiệu: "Tôi là Marcus Livius, nhà làm phim, đây là danh thϊếp của tôi. Tôi đoán cô chính là Hân Hân? Cô xinh đẹp như trong phim vậy. Còn vị này là? Thật có lỗi trí nhớ tôi không tốt lắm."

"Tôi tên Khả Nam." Khả Nam nhận danh thϊếp, mỉm cười đáp: "Thật ngại quá tôi không có danh thϊếp."

"Khả Nam là bạn tốt của Hân Hân, cô ấy bói bài Tarot rất giỏi." Chị Lâm mỉm cười lấy lòng.

Trong mắt ba người kia lập tức lóe lên tia khác thường.

"Tôi còn tưởng rằng người phương Đông tương đối hiểu biết kinh dịch và xem tử vi?" Nhà văn Davy nghiêng người, tò mò hỏi.

Khả Nam vừa muốn mở miệng chị Lâm lại cướp lời.

"Thật ra Khả Nam là con lai, gia tộc cô ấy có người Gypsy*."

*Gypsy: theo chị Gồ thì là người dân tộc Di-gan, có xuất phát từ Ấn Độ.

"A, phải không?" Marcus ha ha cười, "Tôi thích người Gypsy, bọn họ đều rất thú vị. Cô biết thông linh chứ?"

"Không, tôi không biết." Không đợi chị Lâm mở miệng, Khả Nam đã giành trước mỉm cười, mở miệng nói: "Tôi không có thiên phú."

"Cô có thể thông qua thủy tinh cầu xem thử chủ nhân tòa lâu đài này trông thế nào?"

Âm thanh trầm khàn phía sau truyền đến, mang theo một chút trào phúng và khinh miệt.

Khả Nam không cần quay đầu cũng biết âm thanh đấy là của tên ở cách vách cô, quả nhiên, giây tiếp theo anh ta liền xuất hiện.

"Jessie, cậu rất không lễ phép." Đạo diễn Mary nhỏ giọng quở trách, nhướng mày nói: "Đừng khi dễ tiểu cô nương."

Cái tên kêu Jessie đi ngang qua người cô, cúi người hôn má Mary, "Mary thân ái, tôi chưa từng gặp qua người Gypsy, tôi chỉ là tò mò. Huống hồ, thân là người Gypsy nói không chừng còn mang theo thủy tinh cầu bên người."

Ok, tên gia hỏa này muốn gây sự.

"Tôi không có tùy thân mang theo thủy tinh cầu." Khoé mắt Khả Nam híp lại, không chút suy nghĩ đáp trả: "Nếu anh muốn, tôi có thể xem chỉ tay miễn phí cho anh."

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Mary, cách mắt kính nhíu mày nhìn cô, nở nụ cười.

"Phải không? Tôi rất muốn nghe xem, chỉ tay của tôi nói lên cái gì."

Nói xong, anh ta vươn tay về phía cô.

Lời vừa ra khỏi miệng cô có chút hối hận, đại bộ phận người khắp mọi nơi không tin thầy tướng số, cô bình thường sẽ không cùng người khác tranh chấp, nhưng tên này là cố ý gây sự.

Vậy nên cô đi lên phía trước, cầm tay anh ta.

Cô vốn định mở miệng trào phúng anh ta hai câu nhưng lúc chạm vào anh ta có một dòng điện kỳ lạ va phải cô, làm cô suýt buông tay.

Cô kịp thời dừng lại, không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, chỉ nhìn chằm chằm tay anh ta.

Tay anh ta rất lớn, làn da có chút thô ráp, khớp xương rõ ràng, đường sinh mệnh mười phần rõ, đường tình duyên sâu như dùng dao khắc lên, đường trí tuệ cũng dị thường rõ.

"Anh là người thông minh, táo bạo, lúc còn nhỏ anh không được tốt cho lắm, rất khó khăn gian khổ nhưng anh cố gắng vượt qua khảo nghiệm mà ông trời cho anh...."

Bóng tối cường đại đáng sợ bỗng nhiên ập đến không hề báo động gần như che khuất tầm nhìn của cô, nó tối như ngọn lửa đen, rất tối, rất tối.

Cô phát hoảng, cứng đơ, Khả Nam không nhịn được giương mắt nhìn anh ta nhưng cảm giác đấy biến mất vô tung, mà trên mặt người đàn ông này không có biểu cảm gì.

Cô nuốt nước miếng, hoài nghi vừa rồi là ảo giác của bản thân, ngừng một lúc mới nói: "Nhưng mà, anh tính tình không tốt —"

Lời này làm vị đạo diễn bên cạnh bật cười.

"Đúng vậy, tính tình Jessie xác thực không được tốt, cậu ta có cái tánh thật thối." Mary cười hỏi: "Tình duyên thì sao, cậu ta có cơ hội bị thần tình yêu bắn trúng không?"

Cô buộc mình đem tầm mắt dời về trên tay anh ta, nhìn đường tình duyên khắc sâu.

"Tình cảm của anh mãnh liệt mà sâu sắc, phi thường..."

Nguy hiểm. Nhiệt tình.

Bốn chữ hiện lên trong đầu, cô suýt thì thốt lên.

Đột nhiên, cô cảm nhận được mạch đập của anh ta, hình ảnh có chút trêu chọc thoáng lóe trong đầu, đàn ông và phụ nữ, hô hấp dồn dập, hương vị khiêu gợi, người đàn ông vươn lưỡi nóng ấm chầm chậm liếʍ hôn nhịp đập trên gáy mẫn cảm của cô —

Không phải sự thật, cái này không phải sự thật.

Cô nhịn xuống xúc động muốn né tránh, liếʍ môi khàn khàn, liều mạng đẩy hình ảnh nóng bỏng đấy ra khỏi đầu, sửa lời nói: "Anh rất cố chấp, trong tình yêu có chút mẫn cảm, yếu ớt, dễ dàng lo âu bất an —"

Anh ta đột nhiên rút tay về.

Cô ngơ ngác một lúc, ngẩng đầu lên.

"Thì ra tôi là một người yếu ớt." Anh ta cao giọng cười ra tiếng.

Tiếng cười của anh ta rất êm tai, tiếng cười lanh lảnh quanh quẩn trong phòng, dẫn tới sự chú ý của người khác.

Khả Nam trợn mắt nhìn, không phản ứng, chỉ thấy anh ta cười châm chọc.

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói, Tiểu Gypsy, cô giỏi thật, cô vẫn nên lấy thủy tinh cầu của cô ra đi để chúng tôi có thể thông qua thủy tinh cầu nhìn thấy chủ nhân tòa lâu dài này."

Anh ta đang cười nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có.

Xem ra, cô lại đắc tội người đàn ông này.

"Này, Jessie, cậu hẳn là nên nhớ phép lịch sự của mình, tôi thấy cô ấy nói không tệ." Mary cười nói.

Cám ơn trời đất, một giây sau anh ta rốt cục chuyển tầm mắt từ trên người cô, cười với vị đạo diễn bên cạnh, "Mary thân ái, chẳng lẽ cô không hiếu kỳ bộ dáng của chủ nhân tòa lâu đài này sao? Đến giờ vẫn chưa ai gặp ông ta, không phải à?"

Đề tài bị chuyển đi, Khả Nam thở ra, lập tức lùi về phía sau một bước, không tiếng động lui đến bên cạnh chị Lâm.

"Đương nhiên, ai không hiếu kỳ chuyện này?" Marcus đặt mông ngồi vào sofa đơn, từ trong áo khoác tây trang lấy ra một điếu xì gà, dùng bật lửa màu bạc châm lửa, hít một hơi dài. "Nhưng mà Mảy này, cô đã gặp chưa?"

"Chưa, tôi chưa từng gặp." Mary lắc đầu.

Marcus nhìn sang Davy, vị tác giả kia cũng lắc đầu, Marcus lại nhìn chị Lâm và Hân Hân, "Còn các cô?"

"Chúng tôi vừa mới đến." Hân Hân mỉm cười thừa nhận: "Nói thật, trước khi nhận được thư mời, tôi căn bản không biết có người tên Jaren Ace."

Chị Lâm sửng sốt, mở miệng ngăn cô ấy: "Hân Hân."

Hân Hân không chút quan tâm: "Chị đừng khẩn trương, em không có khả năng quen hết người trên thế giới, không biết chính là không biết, em nghĩ Ace tiên sinh sẽ không để ý."

Khả Nam nghe vậy không nhịn được muốn cười nhưng cô không muốn khiến mọi người chú ý cho nên cố nhịn xuống, Mary trực tiếp cười ha hả.

"Nói cho cùng, không biết thì không biết, không cần làm bộ quen biết."

Sau đó đại đạo diễn kia nghiêng người vươn tay về phía Hân Hân, cùng cô ấy giới thiệu: "Xin chào, tôi là Mary Taylor."

Tuy màn giới thiệu này chậm vài chục phút nhưng Hân Hân vẫn lễ phép bắt tay với bà ấy, trong mắt mang ý cười: "Xin chào, tôi là Sở Hân Hân, hy vọng tương lai có cơ hội cùng bà hợp tác."

Những lời này khiến cho vị đạo diễn kia vui vẻ: "Cô quả nhiên như lời đồn, trung thực, thẳng thắn."

Hân Hân khẽ giương đôi môi đỏ mọng, đáp: "Tôi hy vọng đó là một ưu điểm."

"Đương nhiên, đương nhiên. Đến đây đi thân ái, ngồi bên cạnh tôi, chúng ta tâm sự."

Mary mời cô ấy, Hân Hân không khách khí đi qua ngồi xuống, chị Lâm thở dài một hơi, thức thời "cáo lui" đi lấy đồ uống cho mọi người, Khả Nam thông minh đi theo phía sau hỗ trợ.

"Mẹ ơi, dọa chết chị." Chị Lâm đứng sau bàn rượu, vỗ ngực than thở với cô: "Những người này thật khó đối phó, tính tình người này quái dị hơn người kia, mỗi lần nói chuyện với họ, chị thấy mình giống kẻ ngốc."

Khả Nam buồn cười: "Vất vả cho chị rồi."

"Vất vả cũng đáng, làm nghề này nếu không mặt dày một chút sao được?" Chị Lâm thở dài: "Chị không sợ mất mặt, chỉ sợ giúp Hân Hân không xong lại thành ra phá hỏng việc của cô ấy."

"Sẽ không, chị phải tin tưởng mình, mấy năm nay chị luôn làm rất tốt không phải sao? Nhìn xem, Hân Hân hiện tại là siêu sao đó! Nếu không phải có chị, cậu ấy sẽ không làm được như vậy." Khả Nam hếch cằm về hướng đạo diễn Mary đang vui vẻ trò chuyện cùng Hân Hân, hảo tâm an ủi chị Lâm.

"Đó là đương nhiên." Chị Lâm nghe vậy bật cười: "Chị làm rất tốt, đúng không?"

"Đúng vậy, chị làm rất tốt." Khả Nam khẽ gật đầu. Thật ra chị Lâm là một người đại diện tốt, tuy rằng cô ấy không có thủ đoạn cao minh gì lắm nhưng so với những người khác chị ấy rất quan tâm tới Hân Hân, cho nên Hân Hân nổi tiếng thế giới cũng không đổi người dại diện.

Nhìn Hân Hân, Khả Nam rất khó mà không chú ý tới người đàn ông ngồi cạnh đạo diễn Mary, nhận thấy được tầm mắt của cô, anh ta giương mắt nhìn về hướng cô đứng.

Anh ta đã tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt thâm thúy.

Vì lịch sự, cô theo quán tính nâng khóe miệng mỉm cười với anh ta, nhưng tên kia mặt không biểu cảm thu hồi tầm mắt, hại cô nhất thời lúng túng.

Được rồi, hiển nhiên thằng cha đấy không ưa cô.

Cô không trách anh ta, cô cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Cô không nên ở trước mặt nhiều người nói anh ta mẫn cảm yếu ớt hoặc dễ dàng lo âu bất an, không có người đàn ông nào thích bị nói như thế, đáng tiếc cô lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng muốn đẩy hình ảnh tình ái nhiệt tình nguy hiểm trong đầu ra. Mà dĩ nhiên đầu cô không thể một lúc làm hai công việc mới hại cô trực tiếp nói ra mấy lời như vậy.

Nói đi thì phải nói lại, anh ta và cô triền miên, mồ hôi đầm đìa, hình ảnh gợi cảm như thế là cái quỷ gì đang xảy ra?

Tuy rằng nó chỉ lóe lên rồi biến mất nhưng cô biết đó là anh ta, cảm giác chân thật đến nổi khiến cho toàn thân cô nóng lên tim đập nhanh.

Ngay từ đầu khi thấy ánh mắt của anh ta, cô liền không có cách nào bình tĩnh suy xét.

Không hiểu vì sao tên này lại hấp dẫn cô, khiến cô luôn có mấy hành động ngu xuẩn với vài lời nói ngu xuẩn.

Chắc chắn là vì anh ta không gài nút áo trước ngực lại, cơ ngực như ẩn như hiện thật sự làm người ta phân tâm.

Đáng ghét, vừa mới nãy rốt cuộc là cô đoán được tương lai hay là ảo tưởng trong nội tâm cô chứ?

Cô ghét năng lực gà mờ của bản thân.

Nhìn góc nghiên anh tuấn của anh ta, cô không nhịn được mở miệng hỏi: "Chị Lâm, chị có biết người tên Jessie kia là ai không?"

"Chị không biết." Chị Lâm nói xong, đi qua một bên cùng người quen tìm hiểu mới quay trở về nói: "Anh ta đến cùng đạo diễn Mary, hình như là diễn viên trong một bộ phim nào đó sắp tới, bà ấy rất thích dùng người mới, bà rất tinh mắt, diễn viên bà xem trọng đều có mị lực độc đáo."

Cô đồng ý với điều này.

Vị Jessie tiên sinh kia phi thường có mị lực, anh ta chỉ ngồi ở bên kia thôi mà giống như là người mẫu trên bìa tạp chí, thần thái bình thản ung dung, mọi người bên cạnh đều như bối cảnh vì phụ trợ anh ta mà tồn tại.

Khả Nam lại thở dài, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác của Hân Hân và vị đại đạo diễn kia, cô biết Hân Hân rất thích vị đạo diễn đó, rất thích nghe bà ấy kể chuyện.

Xem ra cô nên cách tên gia hỏa này xa một chút, tránh để anh ta giận chó đánh mèo đến trên đầu Hân Hân.

Bartender đã pha rượu xong, cô và chị Lâm bưng rượu trở về.

Mấy người ở đây đã sớm tán gẫu đến quên trời quên đất, không ai chú ý đến cô và chị Lâm, kể cả tên Jessie tiên sinh kia, anh ta đã quên mất sự hiện diện của cô, liếc cũng không liếc cô lấy một cái.

Cô đã sớm quen với việc bị đối xử như thế cho nên không để ý, nói thật, tốt nhất là anh ta quên mấy việc vừa rồi đi.

Hơn nữa, cô rất thích làm bình hoa, thân là một cái bình hoa chuyên nghiệp, nhìn rất nhiều nhân sinh thế thái, có thể tận hưởng sự yên tĩnh mà người khác không tận hưởng được.

Chính vì vậy, trong lúc chị Lâm kéo Hân Hân đi xã giao, cô rất phối hợp làm một cái bình hoa di động, ở thời điểm thích hợp mỉm cười một cái hoặc im lặng đứng bên cạnh họ.

Cũng bởi vì thế nên cô nghe được rất nhiều chuyện bát quái lớn nhỏ.

Đại bộ phận người ở đây rất tự giác, phảng phất như sự chú ý luôn ở trên người họ, không quan tâm đến những người bình thường như cô, thậm chí có một nhà làm phim cho rằng cô là trợ lý của Hân Hân, muốn cô giúp ông ta lấy rượu.

Cô không để tâm đi lấy rượu, đối phương không chút khách khí nhận lấy.

Trước khi bắt đầu dùng cơm, cô có một kết luận nho nhỏ.

Jaren Ace tiên sinh này rất nhiều tiền.

Jaren Ace là một tỷ phú, dựa vào đầu tư bất động sản buôn bán kiếm lời, nhiều tiền đến không đếm được, nhưng ông ta rất quái gở, nghe nói chỉ có một đứa con gái tên Diana, phi thường sủng ái cô con gái một này, vô luận cô ta muốn cái gì, chỉ cần có thể ông đều nghĩ biện pháp tìm cho cô ta.

Theo như một vị tác giả ăn mặc như siêu sao Rock'n'Roll nói thì tiểu công chúa rất thích xem phim điện ảnh người sói hoặc ma cà rồng, cho nên Ace tích cực đầu tư vào các phim hoặc album liên quan, mời rất nhiều người có chuyên môn đến tham dự sinh nhật con gái ba ngày sau.

Cô tự hỏi gương mặt phương đông như Hân Hân có thể đóng vai gì trong phim Gothic nhưng kết quả không phải vấn đề. Chị Lâm nói với cô, hiện tại Ma cà rồng từ lâu đã không sống ở thế kỷ 18 19 mà sống trong xã hội hiện đại 21 này.

Khả Nam cẩn thận quan sát mọi người có mặt tại hiện trường, muốn tìm ra nơi phát ra ác ý kia lại không nhìn thấy gì, cảm giác như nó được bao phũ một tầng lá mỏng nặng nề.

Sau đó vị quản gia người Anh xuất hiện, thông báo đến giờ dùng cơm, mời mọi người dời bước đến phòng ăn dùng bữa.

Nhà ăn của tòa lâu đài hình chữ nhật rất hoa lệ, trong phòng có một cái bàn dài chứa được 50 người, chẳng những trên tường có điêu khắc hoa lá mạ vàng trên bàn cách một khoảng có một chậu hoa tươi, trên nóc còn treo ba chùm đèn thủy tinh lớn, vì nhàm chán nên cô cẩn thận quan sát một chút, đèn thủy tinh tất cả đều là thuần thiên nhiên, không phải thủy tinh chế phẩm.

Bộ đồ ăn trên bàn làm bằng bạc nguyên chất, những chiếc bình sứ có niên đại hai trăm năm lịch sử, ngay cả khăn ăn cũng là nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, đến bình thủy tinh đựng rượu cũng là đồ cổ.

Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi, cánh cửa gần ghế chủ vị mở ra dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Toàn bộ kháng phòng nháy mắt an tĩnh.

Một vị lão nhân tóc trắng xóa ngồi trên xe lăng được một người hầu đẩy tới, dìu người đàn ông đấy ngồi lên ghế chủ vị.

Quản gia thận trọng tiến lên nghênh đón, giúp lão chủ nhân rót một ly rượu.

Lão nhân ngẩng đầu nhìn mọi người sau đó chậm rãi mở miệng.

"Ta là Jaren Ace." Ông ấy nhìn từng người ở đây, thanh âm khàn khàn khẽ run: "Hoan nghênh các vị đến với lâu đài Jaren..."

Nói xong ông ta thở hổn hển, tiếp lời: "Như mọi người đã thấy, tình trạng sức khỏe của ta không tốt lắm, thứ lỗi không thể ở lại cùng nhau dùng cơm...Ta đã căn dặn Berlus, cần phải tiếp đón mọi người thật tốt, cứ tận hứng, nếu có cần gì thì hãy nói với Berlus."

Ông ta nâng ly rượu "Chúc mọi người dùng cơm ngon miệng."

Nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly lên bàn.

"Ace tiên sinh." Mary đức cao vọng trọng được an bài ngồi cạnh ghế chủ vị đứng dậy nâng ly: "Tôi xin thay mặt cho tất cả những người có mặt tại đây, cám ơn lời mời của ông."

Jaren Ace nhìn bà một cái, hơi gật đầu, sau khi Mary ngồi xuống thì nâng tay ý bảo người hầu đẩy ông ta rời đi.

Tình huống này khiến mọi người nhìn nhau khó hiểu, tò mò vì sao tiểu công chúa trong truyền thuyết không xuất hiện, nhưng không ai dám nói ra miệng.

Chủ nhân vừa rời khỏi, Marcus đột nhiên bật cười nâng ly nói: "Được rồi, chủ nhân nơi này đã nói muốn chúng ta tận hứng, tôi đây liền không khách khí, này phục vụ, xe đẩy kia là đồ ăn phải không? Tôi đói bụng, lên món thôi!"

Người phục vụ nghe vậy đưa mắt nhìn quản gia, quản gia hơi gật đầu hắn lập tức lên món, vài người hầu khác cũng theo trình tự đặt món ăn lên.

Bắt đầu ăn uống, mọi người rất nhanh yên tĩnh lại.

Khả Nam nghe mọi người thấp giọng thảo luận về người chủ nhà cổ quái, đoán xem sẽ nhận được đầu tư tài chính từ ông ta hay là đi một chuyến tay không. Cơm nước xong, cô không nghe thấy ai có ý định rời đi.

Tuy rằng bầu không khí có chút kì quái nhưng bữa ăn rất ngon, đáng tiếc bao tử cô còn vì say máy bay mà đình công cho nên chỉ tùy tiện ăn hai muỗng cho xong việc.

Sau bữa ăn mọi người lục tục rời đi, có vài người đi ra ngoài sân nói chuyện phiếm, một vài kết bạn cùng nhau tham quan tòa thành hoa lệ này, cô không có khí lực xã giao với người khác liền nói một tiếng với Hân Hân, lên lầu trở về phòng.

Khả Nam bước chậm lên lầu, lúc ở hành lang không cẩn thận quẹo nhầm hướng, đi ngang một gian phòng.

Cửa phòng cao ngất đóng kín có loại cảm giác kỳ quái khiến cô không kiềm được nhìn chằm chằm nó.

Cánh cửa này hoặc nên là căn phòng này tản mát ra bầu không khí quỷ dị khiến người ta bất an.

Giống như giấc mộng đó.

Chờ khi cô hồi thần cô đã đi tới cạnh cửa.

Cửa phòng không mở, đại biểu đối phương không chào đón ai tiến vào, cô không biết bản thân bị làm sao, cô hẳn là phải rời khỏi nơi này, xoay người tránh đi nhưng phảng phất như nhập ma cô không thể không nâng tay vặn tay nắm cửa, mở nó ra.

Tiếng mở cửa vang lên rất nhỏ, rất nhẹ, sau đó mở ra.

Một cỗ hương vị quen thuộc ập đến.

Là sách, mùi sách.

Cô mở to mắt nhìn, nhờ có ánh trăng cô rất nhanh thích ứng với bóng tối trong phòng.

Đây là thư phòng, rất nhiều giá sách cao ngất dựng đứng dựa vào tường, trên đó có đủ loại sách.

Chúng nó tất cả đều là sách cổ, cô biết, cô nhận thấy được. Những quyển sách này giống như sách ở nhà cô, chúng có mùi hương giống nhau, có lẽ vì trải qua thời gian dài nên có được linh hồn.

Nhất thời cô quên mất cảm giác bất an lúc đầu, tuy biết rõ thế này rất không lịch sự, không nên đột nhập vào phòng người khác nhưng cô vẫn không khống chế được bước vào, đóng cửa lại.

Thư phòng này có sức chứa kinh người, thậm chí có chút vết tích đã tồn tại mấy trăm năm.

Cô không kiềm được vươn tay vuốt ve chúng nó, cô có thể nghe chúng nó nhỏ giọng thì thầm, âm thanh nhỏ vụn gần như không nghe được, nhưng nó tồn tại, kể câu chuyện cho những người lắng nghe chúng kể.

Tri thức là sức mạnh.

Mà sách vở ghi lại tri thức, cô vì thể cảm thấy kính sợ(*).

(*) Kính trọng + sợ hãi.

Cô rút một quyển sách thủ công ở trên giá sách, quyển 'Thực vật đồ giám' có niên đại hai trăm năm, mỗi một trang đều in đủ loại kiểu dáng hoa cỏ thực vật, màu sắc sặc sỡ, những năm đó còn chưa có màu in rực rỡ như vậy, đây là do người ta dùng màu tô lên từng trang một.

Bởi vì quá mức kinh hỉ, cô không khỏi dè dặt cẩn trọng lật xem hết quyển này đến quyển khác, từ giá sách này nhìn đến giá sách khác, từ bức tường này đến bức tường khác.

Nơi này chất chứa phức tạp, ngôn ngữ các quốc gia đều có, tiếng Anh là cơ bản nhưng vẫn có tiếng Trung, tiếng Tây Ban Nha thậm chí là tiếng Latinh.

Sợ bị phát hiện cô không dám bật đèn mang sách đến cửa sổ vén rèm cửa dựa vào ánh trăng lật xem cuốn sách trân quý này.

Bên trong nhiều sách như vậy cô thích nhất là xem tiểu thuyết và đồ giám, cô có thể cảm nhận thậm chí tiến vào thế giới mà tác giả miêu tả, tựa như Alice lạc vào sứ sở thần tiên. Cô mê mẫn lật xem, cho đến khi cửa thư phòng bị người đẩy mạnh, một đôi nam nữ tiến vào tiếng cười nói truyền đến.

Khả Nam phát hoảng, xoay người nhìn đôi nam nữ xông vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Sợ bị phát hiện, cô vội vàng cầm sách ngồi xổm xuống trốn dưới chiếc bàn gỗ lớn, ai ngờ dưới kia sớm có người chiếm trước...Một người đàn ông quỳ ngồi ở góc bàn gỗ —

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋
« Chương TrướcChương Tiếp »