Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộng Mị

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: _Lilylys_

Beta: ZzPeanutzZ

Ngày trôi qua như mộng.

Anh cùng cô làʍ t̠ìиɦ, cùng cô ngâm mình trong bồn tắm, cô giúp anh bôi thuốc lên vết thương.

Cô cùng anh làʍ t̠ìиɦ, nắm tay anh đi dạo bên bờ ruộng, cùng hắn ngủ đến mặt trời lên cao.

Ngẫu nhiên cô vẫn sẽ bị ác mộng quấy nhiễu, mỗi khi đó anh sẽ lay cô tỉnh cùng cô thân mật giúp cô thả lỏng để ngủ.

Sau đêm hôm đó cô không còn tẩy rửa bản thân quá độ nữa, lúc anh đem cả người cô tẩy qua một lần, liếʍ hôn qua một lượt cô không cảm thấy người mình bẩn nữa, bị anh đối đãi như vậy cô thật sự cảm thấy toàn thân cao thấp, từ trong ra ngoài tràn ngập hương vị của anh.

Cô thích như vậy, thích cảm giác bản thân lây dính hương vị của anh, thích mình thuộc về anh.

Trong nhà lớn kẻ đến người đi nhưng mỗi người đều có hành động giống nhau, bọn họ vô luận nam hay nữ luôn ở bên cạnh anh chừa ra một vị trí cho cô, lúc anh vô thức đυ.ng chạm cô, nắm tay cô hoặc cúi đầu hôn cô không ai bàn tán câu nào.

Thời gian ở chung với anh Khả Nam dần dần thấy diện mạo bất đồng của người đàn ông này, diện mạo thật trong cuộc sống của anh.

Tuy rằng vết thương chưa lành nhưng mỗi ngày anh đều sẽ đến phòng tập thể thao ở nhà lớn để vận động, anh có năng lực tính toán và trí nhớ siêu phàm, chú Cảnh coi anh như cuốn bách khoa toàn thư di dộng, hóa đơn gì gì đó đều quăng cho anh xử lý, một thoáng là anh có thể giải quyết mấy chuyện này ổn thỏa.

Hơn nữa anh không chỉ sẽ phân loại quần áo cũng sẽ hỗ trợ quét dọn, lau nhà.

Căn nhà này rất lớn, trừ mọi người đều có phòng riêng, mỗi lần quét tước khu vực công cộng và hành lang tốn mất một tiếng đồng hồ, lúc trước cô ở đây sẽ tìm việc để làm chủ động hỗ trợ lau dọn, kết quả mấy ngày nay cô luôn cùng anh nghỉ ngơi, không có quét dọn, sàn nhà tuy không bẩn lắm nhưng đi chân trần vẫn sẽ dính bụi. Mấy người đàn ông trong Hồng Nhãn đều không thích mang giày, chú Cảnh thì khỏi phải bàn, Khẳng Ân cũng giống vậy.

Bọn họ không thèm để ý nhưng cô thì không nhìn nổi nữa.

Cô vốn định giúp chị Hiểu Dạ nấu xong canh gà sẽ dành thời gian để làm, ai ngờ quay lại thấy anh đang lau hơn nữa là quỳ lau, động tác rất thuần thục.

Cô nhìn mà choáng, đến tận bây giờ không nghĩ anh thế mà sẽ quỳ gối lau sàn nhà.

Anh trông...Cô không biết, anh chẳng giống một người biết làm việc nhà nhưng thật ra làm rất tốt.

Hình ảnh trước mắt hơi quỷ dị có điều rất thuận mắt.

Cô cầm khăn lau quỳ gối bên cạnh anh cùng anh lau sàn, anh thấy cô thì cong khóe miệng.

Cô và anh cùng nhau lau xong hành lang và thang lầu rồi cùng nhau quét dọn phòng khách, toàn bộ dọn xong một lượt, cô mệt đến mồ hôi đầy đầu, anh lại giúp cô tắm rửa, sau đó cùng cô ngủ trưa.

Hai người bỏ lỡ cơm trưa, hai giờ chiều anh và cô cùng ăn cơm, anh bị chú Cảnh gọi ra ngoài hỗ trợ nướng thịt, cô giúp chị Hiểu Dạ rửa rau củ và trái cây.

Bọn họ nhóm lửa nướng thịt không lâu sau đó mấy người đàn ông trong phòng bị mùi thịt nướng hấp dẫn từng tên một xuất hiện.

Mấy người phụ nữ đối với thịt không có hứng thú, tụ một chỗ trong phòng khách nói chuyện phiếm uống trà chiều.

Chị Hiểu Dạ thì cô quen nhất, Tú Tú là vợ của A Lỗi, Úy Lam là con gái út của Cảnh gia, Sơ Tĩnh là chị cả cô ấy ở cách vách, chồng cô ấy là vị Irapa trên mặt có vết bỏng.

Chồng chị Như Nhân cũng là nhân viên của Hồng Nhãn, bọn họ có nhà riêng ở gần đây, cô biết Đàm Như Nhân là vì cô nên mới tạm thời chuyển đến đây ở, người phụ nữ này và Khẳng Ân giống nhau, có năng lực đặt biệt, là chị ấy và chị Hiểu Dạ thay phiên giúp đỡ cô cô mới có thể an ổn ngủ một thời gian.

Mà vị mỹ nữ con lai giống như núi băng Hạ Vũ là vợ của Phượng Lực Cương, cô ấy chính là vị bác sĩ lúc trước chăm sóc Khẳng Ân, Khả Nam đối với việc cô ấy gả cho Phượng Lực Cương cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng về sau cô phát hiện Hạ Vũ ở trước mặt Phượng Lực Cương tự giác toát ra vẻ mặt ôn nhu, mà Phượng Lực Cương thích nói đùa vừa đến bên cạnh Hạ Vũ liền ngoan giống như con mèo nhỏ.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, những người ở nơi này tình cảm vợ chồng đều rất tốt, khiến cho người ta nhìn thấy mà hâm mộ.

Khả Nam tìm vị trí trên sofa ngồi xuống, theo lời mấy cô ấy nói, dạo này người đến đây ở đông là vì tòa nhà cách vách Hồng Nhãn đang sửa chữa cho nên bọn họ một nửa người dọn đến đây, chỉ còn mấy người có nhiệm vụ ở lại công ty.

"Đúng rồi, chị Hiểu Dạ gần đây Niệm Đường có gọi cho chị không?"

"Chị mặc kệ nó, nó đi rồi chị xem như vứt bỏ, trở về là chị nhặt được."

Cô ấy vừa bực mình vừa buồn cười trả lời làm mấy người phụ nữ cũng bật cười theo.

"Tú Tú, con còn mấy tháng nữa sẽ sinh."

"Vẫn còn sớm, chắc là bốn tháng nữa..."

Không giống như ở Trạm gia, cô ở đây có loại cảm giác an toàn kỳ lạ, vì an tâm cô ngồi trên sofa nghe các cô ấy câu được câu không trò đến sắp ngủ thϊếp đi.

Đúng lúc này Cảnh Úy Lam đột nhiên nâng ly ca cao nóng đυ.ng vào người cô thấp giọng hỏi.

"Khả Nam, em có thể hỏi chị một việc không?"

"Việc gì?"

"Ngày hôm qua em nghe được anh Phượng và anh A Lãng đấu võ mồm ầm ỹ xem thời gian của ai sẽ dài hơn nhưng ba em nghe thế liền châm chọc nói bởi vì thần kinh cảm giác của Khẳng Ân có chút trì độn cho nên anh ấy so với người bình thường dài hơn, anh ấy mới là hạng nhất, bằng không làm sao có thể cùng chị ngày nào cũng ngủ đến mặt trời lên cao mới xuất hiện. Vậy ba em nói có phải thật không?"

Cô há hốc mồm, tức khắc xấu hổ đến mặt đỏ bừng, lắp bắp trả lời: "Hả, chị, chị không biết..."

"Sao chị lại không biết?" Cảnh Úy Lam mắt hạnh trợn tròn, nghẹn họng nhìn cô trân trối: "Chị không phải mỗi ngày đều ngủ cùng Khẳng Ân sao? Anh ấy chưa ăn chị?"

Âm lượng cô ấy kéo cao làm Khả Nam càng quẫn, mấy người phụ nữ đều quay đầu nhìn cô hại cả khuôn mặt cô như muốn cháy luôn, may mắn chị Hiểu Dạ mở miệng cứu vớt cô.

"Cảnh Úy Lam, con ở đây nói bậy bạ gì đó?!" Ô Hiểu Dạ vừa tức vừa mắc cười nhìn con gái bảo bối, "Con rất rảnh có phải không? Đi phòng bếp mang trái cây ra cho ba con đi."

"Con chỉ tò mò thôi mà." Cảnh Úy Lam đứng lên, vừa đi vào bếp vừa không nhịn được nói: "Đừng nói các người không suy nghĩ tới chuyện này, bọn họ cãi nhau cả tối đó, các người buổi tối đều làm đến đòi mạng, con phải mang máy trợ thính mới ngủ được —"

Nhìn xem, mặt mấy người phụ nữ đều đỏ hết cả lên.

Phòng khách nháy mắt lâm vào yên tĩnh, ai cũng ngượng muốn chết, Khả Nam vụиɠ ŧяộʍ thở phào đang lúc định mở miệng nói sang chuyện khác thì nghe thấy chị Hiểu Dạ đuổi con gái đi thế nhưng tiếp tục hỏi.

"Vậy, nó biểu hiện thế nào?"

Khả Nam câm nín nhìn chị ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xấu hổ muốn chết.

"Xin lỗi, vì Khẳng Ân không quen bạn gái nên chồng chị có chút lo lắng, có thể là trên phương diện kia nó có chút vấn đề —"

"Anh ấy rất tốt." Cô mặt đỏ tai hồng nhấc tay đánh gãy lời chị ấy. "Thực sự rất tốt."

"Rất tốt là mấy phút?"

Khiến cô kinh ngạc là Hạ Vũ vậy mà hỏi vấn đề này, hơn nữa trông cô ấy thực sự nghiêm túc muốn biết đáp án.

"Hạ Vũ." Đàm Như Nhân đỏ mặt nói: "Tôi nghĩ chúng ta không cần hỏi kỹ càng tỉ mỉ vậy đâu."

Hạ Vũ nghiêm mặt, "Tôi cần, tôi là bác sĩ của cậu ấy, tôi phải biết tình huống thân thể của cậu, nhưng Khẳng Ân không chịu cùng tôi đàm luận vấn đề này."

Cảnh Sơ Tĩnh nghe vậy không nhịn được xen mồm: "Chị cũng biết anh ấy đã trưởng thành, không muốn cùng chị đàm luận vấn đề này rất bình thường, em tin nếu anh ấy có vấn đề anh ấy sẽ nói với A Nam."

Hạ Vũ nhìn cô ấy hỏi, "Nếu Irapa gặp vấn đề tương tự em cảm thấy anh ấy sẽ đi tìm bác sĩ à? Bọn họ là đàn ông, đàn ông đều sĩ diện."

Nói đúng.

Hiểu Dạ nghe vậy quay đầu nhìn Khả Nam: "Chị biết vấn đề này khiến em rất xấu hổ hay là hai đứa đến bên kia nói chuyện đi."

Hạ Vũ đứng dậy Khả Nam không thể không đi theo đến trong góc thấp giọng nói chuyện với nhau.

"Xin lỗi, chị không muốn làm em xấu hổ nhưng thật lâu trước kia cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đó chị giúp cậu ấy phẫu thuật, mấy tháng sau chị mới phát hiện thần kinh cậu ấy bị thương, đối với nhiệt độ và cảm giác đau không mẫn cảm."

Khả Nam thấy trong mắt người phụ nữ này có áy náy, cô vô thức chạm nhẹ tay cô ấy.

"Không phải lỗi của chị, anh ấy biết chị đã cố hết sức, nên mới không nói với chị."

"Nó nói với em rồi sao?" Hạ Vũ sửng sốt, kinh ngạc hỏi cô.

"Chưa." Khả Nam lắc đầu, "Nhưng em biết, em...Em có chút năng lực cảm ứng, trong khoảng thời gian này năng lực của em mạnh hơn, em có thể...Em có thể thấy giấc mộng của anh ấy...Em không phải cố ý, em không thể khống chế được nó, chị Hiểu Dạ đang giúp em."

Hạ Vũ nhìn cô, "Khẳng Ân có biết em biết không?"

"Chắc là có, chúng em còn chưa thực sự nói tới chuyện này." Khả Nam rụt tay về, nhìn người đàn ông ngoài cửa sổ, anh nhận thấy tầm mắt cô quay đầu nhìn lại, sau đó cong khóe miệng, cô không nhịn được cười với hắn.

Thấy cô cười Hạ Vũ nhìn theo tầm mắt cô ra bên ngoài, nhìn thấy Khẳng Ân cũng đang cười.

Có vậy một giây tâm thắt lại.

Cô rất ít quan tâm mấy việc này nhưng lúc này cô thực sự không nhịn được nói với người phụ nữ bên cạnh: "Chị chưa từng thấy cậu ấy để ý ai, có lẽ cậu ấy không giỏi biểu đạt tình cảm, có lẽ em ở cùng cậu ấy sẽ cảm thấy vất vả nhưng Khẳng Ân và chúng ta không có bất đồng, cậu ấy chỉ là...Cần chút thời gian..."

Khả Nam kéo tầm mắt về nhìn vị băng sơn mỹ nhân thấp giọng vì người đàn ông kia mà yêu cầu cô.

"Mong em cho nó chút thời gian."

"Chị yên tâm." Khả Nam nhìn cô ấy, dịu dàng nói: "Nếu anh ấy không muốn nói, em sẽ không ép buộc, em chỉ muốn ở cùng anh ấy là tốt rồi, với em mà nói không quan trọng."

Đột nhiên Hạ Vũ hiểu ra người phụ nữ này đã sớm yêu Khẳng Ân.

Giờ phút này cô thực sự có loại xúc động muốn khóc, nén nước mắt đang dâng lên, mỉm cười thật lòng với Trạm Khả Nam.

"Thế em nói nó tốt là mấy phút?"

Khả Nam ngẩn ngơ, không nghĩ tới cô ấy sẽ tiếp tục truy hỏi vấn đề này.

"Em, em không biết..." Cô vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Em không, em không để ý..."

"Công năng của nó bình thường?"

Hạ Vũ lại hỏi, mặc dù cô biết cho dù là tủy sống bị thương nhưng việc kia cũng có thể thông qua thần kinh phế vị mà sinh phản ứng, cậu ấy không có bị thương tủy sống, chỉ là thần kinh cảm giác có chút chậm, không phải nhất định phương diện này có vấn đề, nhưng Khẳng Ân không để cô kiểm tra toàn diện, cô thực sự khó để không lo lắng.

Khả Nam xấu hổ gật đầu, chỉ có thể cường điệu nhắc lại: "Anh ấy rất tốt."

"Chị ngày mai sẽ về Hồng Nhãn." Hạ Vũ lấy cây bút trong túi viết cho cô dãy số điện thoại: "Nếu có vấn đề gì lúc nào em cũng có thể gọi cho chị."

Khả Nam không có lựa chọn khác đỏ mặt nhận lấy.

"Nếu nó làm em quá mệt mỏi, em cũng có thể nói với chị." Nói đến đây ngay cả Hạ Vũ cũng không nhịn được đỏ mặt, "Chị sẽ nói với Lực Cương trò chuyện với Khẳng Ân."

"Anh ấy không có làm em quá mệt." Vừa nghĩ đến lời Úy Lam nói Khả Nam xấu hổ gần chết, đỏ mặt giải thích: "Chúng em đều rất mệt, cần nghỉ ngơi...Tụi em ở trong phòng đa số thời gian đều là ngủ, em là nói, thực sự ngủ, không phải...Chị biết đó...Không phải nói tụi em không có...Vết thương của anh ấy chưa khỏi..."

Trời ạ, cô cảm thấy mình càng bôi càng đen.

"Được rồi." Hạ Vũ cười nhìn cô, "Thực sự rất tốt."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bạo đỏ, khẩn trương xoay ngón tay: "Kia, cái kia, em đi giúp gọt trái cây."

"Chị và em cùng đi." Hạ Vũ cười: "Cùng nhau làm có vẻ nhanh, mấy người họ nhanh được ăn."

Cô đồng ý.

Vô luận thế nào thì đề tài cũng chuyển sang việc khác.

Hạ Vũ đúng là dùng dao giỏi thật, Úy Lam cũng không kém, ngược lại thì động tác của cô hơi chậm, có điều không phải vấn đề quá lớn vì mấy người phụ nữ lục tục đi vào giúp đỡ.

Các cô cùng nhau bưng trái cây ra ngoài, cô mang trái cây cho Khẳng Ân, anh ăn hai miếng lê không nhịn được hỏi.

"Em vừa cùng Rain nói gì vậy?"

Mặt cô lại đỏ lên, cô không muốn lừa anh nhưng cũng không thể ăn ngay nói thật, chỉ có thể nói: "Chị ấy cho em số điện thoại."

Mặt cô đỏ như vậy làm anh nhướng mày lập tức hiểu ra trọng tâm đề tài của các cô là gì, anh vừa bực mình vừa buồn cười xin lỗi.

"Xin lỗi em, Rain đối với anh có chút quan tâm quá độ."

"Em biết chị ấy có ý tốt." Cô đỏ mặt đáp.

Anh nắm tay cô rồi gắp miếng thịt nướng đút cho cô, cô ngoan ngoãn cắn một miếng, cô biết anh lo lắng cô gầy nên rất thích đút cô ăn. Chờ cô ăn xong mới phát hiện mấy ánh mắt đều đang nhìn cô, hại cô cả lỗ tai cũng đỏ, rất muốn đào cái động chui xuống.

Cô thẹn thùng siêu đáng yêu, anh không nhịn được cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này thời gian quá dài, Khả Nam xấu hổ từ đầu đến chân đều đỏ.

Bình thường Phượng Lực Cương không rên tiếng nào, rốt cuộc vừa gắp thịt nướng trên vĩ vừa không nhịn được la hét.

"Chết tiệt, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa! Bà xã, thua người không thua trận —"

"Phượng Lực Cương, anh dám —"

Lời Hạ Vũ uy hϊếp còn chưa nói xong vì bị tên sắc lang kia một tay ôm vào trong ngực, tặng cho nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ dài theo cách tiêu chuẩn.

Tiếng cười vui vẻ nhất thời tràn ngập trong không khí.

Ngay cả Khẳng Ân cũng dừng nụ hôn, bật cười.

Lúc này Khả Nam mới phát hiện anh cố ý kéo dài cái hôn kia, anh biết đàn ông có bao nhiêu để ý đến việc này, cả chú Cảnh cũng muốn kéo chị Hiểu Dạ vào lòng.

Khả Nam không nhịn được cũng cười ra tiếng, anh tiếp tục hôn cô, cô ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh không để ý đến cái nhìn của người ngoài nữa.

Vì mấy người đàn ông kia không chịu thua Khẳng Ân nên sẽ không có ai chú ý đến cô và anh.

__Lilylys | Peanut__

Một ngày lại một ngày trôi qua.

Khẳng Ân không nằm mơ thấy cơn ác mộng đó nữa, anh không đề cập đến cô cũng không nói gì.

Thỉnh thoảng Khả Nam thức dậy thấy anh đã sớm tỉnh, không làm gì cả chỉ nằm nghiêng bên cạnh cô, dùng một loại vẻ mặt làm người ta vạn phần đau lòng nhìn cô.

Cô biết anh sợ cô sẽ biến mất, cô cảm nhận được nổi bất an của anh, giống như nổi bất an của cô vậy.

Cô luôn không kiềm được hôn anh, vuốt ve anh đến khi cô và anh hợp làm một, thật sâu mà chôn trong thân thể cô để cô bao bọc anh, cảm giác lẫn nhau.

Cô không biết mình là nữ nhân cơ khát như vậy nhưng cô thật sự rất thích làʍ t̠ìиɦ với anh, cảm nhận anh khát vọng cô, dùng tất cả phương pháp yêu thương cô.

Anh thường ở thời điểm làʍ t̠ìиɦ muốn cô nói yêu anh, mới đầu cô còn cảm thấy thẹn thùng nhưng cô biết anh cần phải nghe nên cô luôn đáp ứng yêu cầu của anh, tuy rằng anh chưa đề cập qua lần nào.

Nói thật, anb không phải không có chờ mong, nhưng cô hiểu được anh sợ cái gì.

Cô không ép buộc anh cũng không cầu xin anh nói ra, cô chỉ cần anh ở cùng cô là tốt rồi, chỉ cần anh nguyện ý ở bên cô là được.

Anh trở lại bên cạnh cô không trốn tránh, đối với cô hiện tại đã đủ vừa lòng.

Đủ rồi.

__Lilylys | Peanut__

Nắng ấm mùa đông dâng lên lướt qua biển núi như mọi hôm lặng lẽ chiếu lên tường xuyên qua cửa sổ tiến vào.

Khẳng Ân tỉnh lại như mọi ngày.

Người phụ nữ bé nhỏ vẫn đang ở trong lòng.

Quầng thâm dưới mắt cô đã biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn gầy yếu, anh đút cô ăn ba tuần lễ đã chậm rãi khôi phục bộ dáng trước đây, tóc anh giúp cô cắt đã dài hơn chút, ôm lấy mặt cô, từ góc nhìn của anh da thịt cô trắng ngần gần như trong suốt.

Đêm qua anh mơ một giấc mơ rất đẹp.

Ở trong mộng anh và cô vượt qua phong sương gió lạnh, vượt qua xuân hạ thu đông.

Cô gả cho anh, cùng anh nắm tay đến bạc đầu.

Anh không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm nhận một chút ấm áp của cô thấm vào đầu ngón tay làm ấm tay anh.

Môi cô phấn nộn cong cong như một đóa hoa dịu dàng.

Anh biết cô nhận ra anh, còn chưa tỉnh ngủ đã nhận ra là anh.

Nó mang theo một cảm giác hơi, hơi...Hắn không nói được là cái gì...Trong lòng anh...

Sau đó, cô ở trong nắng sớm chậm rãi tỉnh lại, anh biết cô tỉnh, lông mi cô khẽ run nhập nhèm mở mắt nhìn vào mắt anh tim cô đập nhanh hơn, trong con ngươi đen nhánh lộ ra e lệ vui sướиɠ.

Giây tiếp theo cô cũng nâng tay ôm nhu vuốt ve mặt và râu trên cằm anh.

Cảm xúc không rõ chân tướng trong lòng khuếch trương bao vây anh làm da đầu anh hơi tê dại trái tim ấm áp run rẩy.

Anh rốt cuộc hiểu được đó là gì.

Ngắm nhìn người phụ nữ đáng yêu trước mắt, Khẳng Ân hỏi nhỏ.

"Em đi theo giúp anh một chút được không?"

Cô không chút suy nghĩ, không hỏi anh phải đi nơi nào, không hỏi anh muốn đi bao lâu chỉ mỉm cười trả lời một chữ.

"Được."

__Lilylys | Peanut__

Anh lái xe mang cô rời khỏi thung lũng, băng qua nội thành đến một nhà hàng ven biển.

Cô từng thấy chỗ này, trong nhà lớn có ảnh chụp nhà hàng này, rất nhiều nhân viên Hồng Nhãn chụp hình ở đây, anh đỗ xe xong cùng cô xuống xe có người phụ nữ trong nhà đi ra.

Đó là Đào Hoa, Hà Đào Hoa.

Khả Nam biết cô ấy, Đào Hoa là bạn tốt của chị Hiểu Dạ.

"Khẳng Ân?" Đào Hoa thấy anh thì mỉm cười bước nhanh lên đón, vươn hai tay ôm anh. "Vết thương của con đã đỡ hơn chưa."

"Tốt hơn nhiều, thật xin lỗi bây giờ mới về đây." Anh ôm lấy Đào Hoa.

"Không sao, mẹ vốn định sẽ tới đó nhưng Hiểu Dạ nói với mẹ con đang vội." Bà cười nhìn anh.

Trên mặt Khẳng Ân khó có khi hiện lên chút ngại ngùng, anh lui về sau một bước giới thiệu người phụ nữ bên cạnh.

"Đào Hoa đây là Khả Nam."

"Mẹ biết, chúng ta đã gặp nhau." Đào Hoa bật cười, tiến lên ôm cô, "Rất vui khi thấy con tốt hơn nhiều."

"Cám ơn." Khả Nam không nhịn được mỉm cười cũng ôm lại bà.

Người phụ nữ này luôn kiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp, lúc tinh thần cô sa sút nhất bà từng đến nhà lớn bồi cô, Hà Đào Hoa đối xử với cô rất tốt, cô biết bà mở nhà hàng ở đây nhưng không có cơ hội đến. Cô thật sự không muốn rời khỏi nơi đó, cô sợ sau khi trở về mọi người sẽ nói với cô căn phòng của anh không tồn tại.

Đào Hoa nở nụ cười thật tâm nhiệt tình ôm lấy cô.

"Con có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau ăn sáng."

Cô quả thật đói bụng, cô quay đầu nhìn về phía Khẳng Ân thấy anh đi phía sau các cô, hướng cô mỉm cười.

Đào Hoa mang cô xuyên qua nhà ăn đi đến phòng bếp, bên trong đã có một vị mỹ nữ đang nấu canh nghe thấy tiếng vang cô ấy quay đầu lại.

"Khẳng Ân?" Thấy anh, mỹ nữ buông muỗng canh xuống mỉm cười sau đó nhìn cô vươn tay: "Chị nhất định là Khả Nam, em là Đồ Ái, em gái của Khẳng Ân, nếu chị cảm thấy bộ dạng tụi em không giống đó là vởi vì chúng em không có quan hệ huyết thống."

Một chuỗi giới thiệu dài làm Khả Nam phát hoảng không khỏi quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông kia đứng phía sau cô, cúi mắt nhìn cô, trong mắt có chút cảm xúc cô không phải rất xác định.

Đợi chút, Đồ Ái và Hà Đào Hoa bộ dạng rất giống nhau, cô nhìn ra được Đồ Ái là con của Đào Hoa, chứng tỏ Khẳng Ân là con của Đào Hoa, nói cách khác —

"Đây là nhà anh?" Cô không nhịn được thốt lên.

Khẳng Ân chống hai tay trong túi quần, gật đầu, "Ừ, là nhà anh."

Cô ngây người tức khắc đỏ mặt, tim đập nhanh.

Cô không rõ anh đang nghĩ gì, không hiểu sao anh không nói tiếng nào đã mang cô về nhà, cô nghi hoặc liệu anh có biết mang phụ nữ về nhà là có ý nghĩa gì không.

Anh nắm tay cô kéo cô đến bàn ăn, để cô ngồi bên cạnh mình.

Cô ăn bữa sáng mà tâm thần không yên.

Người của Đồ gia lục tục xuất hiện, Đồ Hải Dương thân hình cao lớn như Titans là người ngồi xuống cuối cùng.

Theo đối thoại trong bữa sáng cô rất nhanh phát hiện.

Trừ Đồ Ái anh còn có một em gái tên Đồ Hoan bên trên có ba người anh trai nhưng hôm nay chỉ có anh cả Đồ Cần ở nhà Giang Tĩnh Hà là vợ anh ấy, anh hai Đồ Ưng và anh ba Đồ Chấn đều đã kết hôn, ngoài người lớn thì trên bàn cơm có năm đứa trẻ, nhưng cô không biết bọn chúng là con trai hay con gái của ai bởi vì mấy bạn nhỏ này căn bản không an tĩnh nổi, ăn xong liền chạy mất dạng.

Người nhà Đồ gia đối đãi với cô rất tự nhiên, không có đề tài cấm kị nào, cô biết bốn anh em Đồ gia và em gái lớn đều làm việc ở Hồng Nhãn, thậm chí cô còn nghe được Đồ Cần nói với Đồ Khẳng Ân hai ngày nữa phải đi châu Âu giúp Đồ Hoan bắt người.

"Cần em hỗ trợ không?" Khẳng Ân hỏi.

"Không cần, em ở lại chỗ này là được, Đồ Ưng nói nó rảnh Hải Dương cũng sẽ đi, trong nhà nên có người đàn ông ở lại."

"Ừ." Khẳng Ân gật đầu.

"Vết thương của em thế nào?"

"Rất tốt."

Đồ Cần gật đầu không nói thêm nữa quay đầu trả lời vấn đề của bà xã anh ấy.

Không khí ở Đồ gia rất tốt, giống như Cảnh gia vậy, tuy rằng Đồ Hải Dương trầm mặc ít lời nhưng Đào Hoa là người nhiệt tình Đồ Ái và Đồ Hoan là di truyền từ mẹ, vẻ ngoài sáng sủa nhiệt tình, trên bàn cơm thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười.

Khả Nam kỳ thực đã sớm gặp Hải Dương và Đào Hoa, vợ chồng Cảnh gia và Đồ gia là bạn bè thân thiết, Đào Hoa và Hải Dương thường đi nhà lớn, cô biết qua mấy tháng nữa hai người bọn họ sẽ chuyển đến nhà lớn sống cuộc sống về hưu. Hải Dương và Đào Hoa là người tốt nhưng cô không biết Khẳng Ân có quan hệ với cặp vợ chồng này, mặc dù Đồ Hải Dương đầu bóng lưỡng lông mày lại đen, giống như lời Đồ Ái nói anh và người của Đồ gia bộ dạng tuyệt đối không giống, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ Khẳng Ân và Đồ gia là người một nhà.

Thế nhưng bọn họ thực sự là người một nhà.

Đào Hoa xem anh như con ruột.

Sau khi ăn xong Đào Hoa không để bọn họ đến nhà ăn phụ giúp, kiên trì nói khí trời đẹp nhất định bắt Khẳng Ân phải mang Khả Nam đến bờ biển tản bộ, Khả Nam có chút xấu hổ nhưng cô chú ý tới phong cảnh trước nhà ăn rất quen mắt, cô không nhịn được muốn đi xem.

__Lilylys | Peanut__

Nắng mùa đông rất thoải mái, chiếu lên người làm cho người ta ấm áp.

Anh nắm tay cô bước chậm trên đường.

Khả Nam rất muốn hỏi anh vì sao lại dẫn cô về nhà, vì sao muốn giới thiệu cô với người nhà của anh nhưng cô không dám, cô không nhịn được chờ mong rồi sợ mình lầm tưởng.

Hai người bước đi trên mặt cỏ xanh biếc, đi đến dưới bóng cây thấy biển rộng và mây ở xa xa. Cô nhận ra cảnh sắc đó không khỏi quay đầu nhìn anh.

"Anh đã dẫn em tới đây." Cô kinh ngạc, "Ở trong mộng."

"Ừ." Khóe miệng anh nhếch lên, "Anh thích nơi này, anh đoán em cũng sẽ thích."

Cô rất thích, đất trời rộng lớn, trời xanh mây trắng, đại thụ xanh biếc khiến tâm tình cô vô thức thả lỏng.

"Em còn tưởng chỉ là mơ thôi, em không biết nơi này là thật." Cô mỉm cười quay đầu nhìn không khỏi hít sâu một hơi, trong gió có hương vị của biển, hơi mằn mặn, cây dừa đón gió lay động rất có không khí của phía Nam.

"Nơi này rất đẹp." Cô cười nói.

Cô trông rất vui vẻ, gió biển thổi qua tóc cô ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu trên mặt cô.

Cô kéo anh đi về phía trước muốn xem phía trước có gì, bỗng nhiên cô ngừng lại nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Anh thấy cô nhìn đến nơi đó.

Một cây đại thụ, đó là nơi anh đưa cô đến trong mộng.

Anh nắm chặt tay cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Anh xin lỗi." Anh chân thành nói.

Cô nhìn anh rồi bật cười, kéo tay anh tiến về phía trước.

"Anh đi theo em."

Anh ngoan ngoãn đi theo, cô dẫn anh đi đến dưới cây đại thụ bảo anh ngồi xuống, sau đó cô cũng ngồi xuống cuộn mình trong lòng anh, còn lôi kéo tay anh ôm eo cô.

Ánh nắng ấm áp nhưng ngồi dưới bóng cây gió thổi tới rất lạnh.

Cô co ro, hắn kéo cô đến gần hơn hai tay giúp cô chắn gió lạnh thổi tới, cô nâng tay trái vỗ về mặt anh, cười hỏi: "Nói cho em biết, tên của anh là gì?"

Phát hiện cô muốn làm gì, cổ họng anh nghèn nghẹn nhưng vẫn trả lời, "Khẳng Ân, anh tên Đồ Khẳng Ân."

"Khẳng Ân, anh có biết em tên gì không?" Cô mỉm cười hỏi tiếp.

"Tiểu Gypsy." Anh cố ý nói.

"Này!" Cô cười đánh lên ngực anh.

Anh bắt được tay cô kéo đến bên môi hôn, "Khả Nam, em tên Trạm Khả Nam, Khả của đáng yêu, Nam của gỗ lim."

"Vậy nên anh là con thứ tư của Đồ gia?" Cô vuốt cằm anh.

"Ừ." Anh gật đầu.

"Bọn họ thu dưỡng anh?"

"Đúng vậy, bọn họ thu dưỡng anh, khi anh..." anh hít sâu nhìn người phụ nữ trước mắt, anh có thể đơn giản hóa chuyện này, nhưng anh biết cô muốn biết, cô cũng nên biết.

"Khi anh đã trưởng thành."

Khả Nam kinh ngạc, không ngờ anh sẽ chủ động nhắc tới.

Cô nhìn mặt anh, nhìn vào mắt anh, cô cảm giác được anh khẩn trương, nhận thấy được sự u ám trong anh.

Cô không nhịn được ngừng thở rồi anh hắn cong khóe miệng, nói.

"Em hẳn là nên hỏi anh tại sao."

Cô ngắm nhìn đôi mắt căng thẳng của anh, "Nếu anh không muốn nói thì em không cần biết."

"Em cần, anh muốn em biết." Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng khàn khàn, "Anh nghĩ em cũng biết rồi, anh...Có chút vấn đề..."

Đúng vậy, cô biết anh có vấn đề.

Sau khi cô đến nơi này, khôi phục trí nhớ cô biết anh có việc giấu cô, không biết anh giấu cô chuyện gì, người nhà của anh, bạn bè của anh không chịu cũng không ai nguyện ý nói ra.

Nhưng mà năng lực cảm ứng của cô trong thời gian qua tăng mạnh, lúc anh chưa trở về cô ngủ trên giường của anh cảm nhận được anh, cũng cảm nhận được ác mộng của anh, so với ác mộng của cô còn khủng bố hơn vạn lần.

Mà việc đó chỉ làm cô càng thêm đau lòng.

"Hỏi anh vì sao." Anh nhìn cô: "Vì sao sau khi anh trưởng thành Đồ gia còn muốn thu dưỡng anh."

Tâm Khả Nam căng thẳng, theo yêu cầu của anh mở miệng.

"Vì sao?"

Anh lại hít một hơi, "Bởi vì trước đó anh ở trên thế giới này không có thân phận, không có hộ khẩu, thậm chí không có một tên gọi chính thức. Họ cho anh một thân phận, một cái hộ khẩu, Hải Dương cho anh họ của ông ấy là vì anh và Đồ Chấn giống nhau, bộ dáng tụi anh giống nhau như đúc, anh và anh ấy, tụi anh là..."

Cổ họng anh co rút, không có cách nào nói ra sự thật này.

Cô không ép buộc anh, cô biết anh nói không nên lời, nhưng anh muốn nói, cô hiểu được anh cần nói ra.

Cô chậm rãi đặt tay lên ngực anh ngay tại vết sẹo anh phẫu thuật, nhẹ nhàng vỗ về nó, thấp giọng hỏi.

"Nói cho em biết nơi này xảy ra chuyện gì?"

Anh không thể cự tuyệt cô, anh biết cô đang nghĩ gì, anh hiểu được cô đã sớm biết chuyện gì xảy ra, cô hỏi chỉ là để anh có thể tiếp tục, có thể trả lời.

"Sau khi em bị mang đi ở lâu đài Jaren anh bị thương nặng tim ngừng đập, Đồ Chấn không thể không giúp anh mở ngực kích tim."

"Anh xém chút đã chết." Cô đau lòng nói.

"Anh không có." Anh nắm tay cô đặt trên ngực.

Khả Nam nâng tay kia lên vuốt ve mặt anh sau đó là tai anh tiếp theo là vết sẹo sau gáy.

Khóe mắt anh nhíu chặt tim đập nhanh hơn hô hấp hoàn toàn ngừng hẳn.

Vết sẹo kia, không thấy, ẩn trong tóc không rõ nhưng cô có thể cảm nhận được, có thể chạm đến.

"Nói cho em biết." Cô đau lòng nhìn anh, lặng lẽ hỏi: "Nơi này, đã xảy ra chuyện gì?"

Anh đoán được, anh đã sớm biết, tựa như cô đã sớm nhớ tới tên anh, tựa như kỳ thực cô biết hắn từng phẫu thuật mở não —

Đúng vậy, cô biết.

Anh có thể từ trong con ngươi tràn ngập đau lòng và nhu tình của cô nhìn ra, cô đã biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ở bên anh, không hề rời đi. Anh có chút khó tưởng tượng cô làm sao chấp nhận được nhưng cô luôn ở đây, dù đã biết chuyện xảy ra cô vẫn ở lại, mà việc đó cho anh thêm dũng khí để thừa nhận.

Anh nghe thấy mình trầm giọng đáp.

"Anh là người do John Mark phục chế, hắn chế tạo anh để thay thân thể."

Trong mắt cô không có kinh ngạc chỉ có đau lòng nhìn anh.

Sau đó, cô thấp giọng hỏi.

"John Mark là ai?"

Khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt hắn bắt đầu kể, kể với cô tất cả những chuyện đã xảy ra, kể với cô những chuyện khoa học gia điên cuồng John Mark đã làm.

Khả Nam yên lặng nghe anh kể, kể về cuộc sống vô nhân đạo lúc nhỏ của anh, vật chất cuộc sống của anh rất tốt, không lo ăn mặc nhưng từ nhỏ anh đã bị những nhà khoa học vây quanh kiểm tra, bị theo dõi hai mươi tư giờ, bị giam cầm, đúng giờ rời giường, cố định thời gian vận động, cố định thời gian học, một ngày kiểm tra thân thể năm lần.

"Anh luôn cho rằng, mọi người đều lớn lên như thế." Anh chua xót nói với cô: "Chỉ cần anh học tập đạt thành tích tốt những người mặc áo blouse trắng kia sẽ thật vui mừng, vô luận là vận động, học tập, hay làm gì khác. Bọn họ dạy anh các ngôn ngữ khác nhau, toán học, vật lý, hóa học, võ thuật, hội họa, nhạc cụ, anh thử làm tốt hơn thầy giáo, chính vì như thế anh bắt đầu phát hiện không thích hợp."

"Vì sao?" Tay cô đặt trên ngực anh.

"Người sẽ có cảm xúc." Anh nhàn nhạt nói: "Khi anh làm được tốt nhất anh phát hiện những người đó rất vui mừng, trong mắt có khoái trá, khi anh chỉ ra cách dạy của bọn họ sai có một số người thẹn quá thành giận sẽ nói ra lời thật lòng, có một số người thậm chí trực tiếp gọi anh là quái vật, là Frankenstein. Tiếp sau đó người dạy anh sẽ đổi thành một người khác. Anh hỏi qua từng người anh có thể gặp, quái vật là cái gì, Frankenstein lại là cái gì, không ai trả lời anh, không ai dám."

"Sau đó có một ngày Hạ Vũ xuất hiện." Anh thì thào kể: "Chị ấy đối xử với anh rất tốt, thực sự rất tốt, chị ấy còn nói ăn xong Mark có thể để anh đến bờ biển dạo, đấy là lần đầu tiên anh ra khỏi nơi đó, lần đầu tiên biết thì ra bên ngoài có nhiều nước như vậy, chị ấy nói với anh đó là biển, nói với anh, anh thật ra ở trong tòa nhà trên đảo nhỏ, chị ấy ở trên bờ cát vẽ bản đồ thế giới cho anh xem."

"Chị ấy dạy anh rất nhiều việc, bồi anh đã nhiều năm, cho anh một cái tên, chị nói mỗi người đều sẽ có tên, gọi anh là Khẳng Ân xem anh như em trai ruột mà đối đãi, tuy anh biết, chị ấy có việc giấu anh mà anh hiểu được là vì tốt cho anh, nhưng về sau chị ấy phát hiện chân tướng nghe được Mark muốn làm gì thì không có cách nào ngăn cản, chờ anh tỉnh lại, anh đã — bị hoán đổi —"

Nghe thế Khả Nam không nhịn được ôm lấy anh.

Cổ họng anh nghẹn uất, không dừng lại tiếp tục kể: "Anh biến thành Mark, hoặc là, hoặc là em có thể nói, Mark biến thành anh. Rain luôn nói xin lỗi anh, chị ấy nói chị ấy sẽ nghĩ biện pháp cứu anh, anh không biết chị ấy có thể làm gì, sự việc đến nước này chị ấy có thể làm cái gì? Hồi nhỏ anh còn tưởng rằng chờ anh trưởng thành có thể giống như những người mặc áo blouse trắng bên cạnh. Anh chưa từng nghĩ tới, từ đầu đến cuối, anh chỉ là vật chứa chờ bị thay, chỉ là một thân thể, hắn cho anh học tập mọi thứ, khiển trách những người tổn thương anh chỉ là muốn xác định cơ thể của anh bình thường —"

Bỗng nhiên Khả Nam biết đây là nguyên nhân.

Nguyên nhân anh khinh thường cơ thể mình, Mark muốn thân thể anh, muốn anh hoàn hảo vô khuyết, mà anh thì không thích như vậy, anh thống hận mình là một khối thân thể, thống hận bị trở thành vật chứa, nên anh để mình bị thương để sẹo lưu lại trên người.

Cô ôm anh, ôm cơ thể đầy sẹo của anh, tâm hồn đầy sẹo của anh không ngăn được nước mắt.

Anh gắt gao ôm lấy cô, vùi mặt trên vai cô ngửi mùi hương ấm áp ngọt ngào trên người cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô truyền cho anh, cảm nhận hai tay cô vuốt ve anh, ôm anh, an ủi anh.

Anh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng xuyên thấu qua tán lá.

Phương xa trời biển một màu trong vắt.

Anh lại chầm chậm thì thầm.

"Có một đoạn thời gian dài, anh rất muốn chết nhưng Rain cầu xin anh đừng chết, chị ấy chạy đi tìm người hỗ trợ, anh biết Mark sẽ cho người đuổi gϊếŧ chị ấy. Những người đó tiếp tục lấy anh làm vật thí nghiệm, mặc dù thân thể già nua, cũng là Mark nhưng não của anh không phải, mà bọn họ muốn tư liệu thí nghiệm Thần Hành Giả,...Ngược lại cho anh cơ hội liên lạc được với Đàm Như Nhân..."

Anh kể nói với cô những chuyện đã trải qua, kể với cô Hạ Vũ làm sao thoát ra làm sao liên lạc được với người của Hồng Nhãn rồi làm sao cứu anh.

Lúc anh kể xong cô đã sớm khóc như mưa nhưng vẫn bắt buộc mình hỏi.

"Vì sao anh nói với em anh là Frankenstein?"

"Bởi vì...hắn là người, Frankenstein là người, anh muốn làm người." Anh thống khổ nhìn cô, thì thào: "Anh không muốn làm quái vật."

Câu này làm cô ngữ khí cứng lại, đau lòng, bất lực, nước mắt lại tràn khỏi khoé mắt.

Cô nâng tay vuốt ve gò má anh, hôn anh: "Anh không phải quái vật, anh không phải, hắn mới phải, Mark mới phải. Cho dù anh phải em cũng không để ý, cho dù anh là quái vật em cũng nguyện ý làm vợ của quái vật —"

Hơi nóng đột nhiên dâng lên bao phủ lòng anh.

Anh nín thở nhìn cô, thì thầm hỏi nhỏ: "Em có biết em đang nói gì không?"

"Em đương nhiên biết." Khả Nam rưng rưng mỉm cười, đau lòng nói: "Em đã nói rồi, em ở lại đây là vì anh ở đây, vô luận anh là ai mặc kệ anh ở nơi nào, ở trong mộng hay ở hiện thực em đều muốn ở bên anh."

Tâm anh níu chặt nhìn người phụ nữ đáng yêu trước mắt, vươn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn vì anh mà đẫm lệ, hôn lên môi cô, khàn khàn hỏi: "Vậy nên, nếu anh cầu hôn em, em nguyện ý gả cho anh sao?"

Những lời này tự ti như thế, sợ hãi như thế, giống như cảm xúc trong mắt anh trước bữa sáng.

Anh quả thật biết, biết mang cô về gặp cha mẹ có nghĩa là gì.

Khả Nam nghẹn ngào, nhấc tay vỗ về mái tóc vàng của anh, vỗ về khóe mắt đuôi mày của anh, vỗ về mỗi vết sẹo anh vì cô mà chịu, sau đặt tay lên ngực anh ôn nhu nói.

"Anh hỏi lại lần nữa đi."

Anh hít một hơi, tay run run.

Anh thấy ảnh ngược của mình trong mắt cô.

Không kìm lòng được, anh nâng tay bao lấy tay cô đặt trên ngực hắn.

"Đêm qua, anh mơ một giấc mơ. Giấc mơ kia rất đẹp, rất đẹp. Trong mộng, em gả cho anh, sống cùng anh đến bạc đầu...Sau khi tỉnh lại, anh thấy em ngay bên cạnh anh...Anh phát hiện...Anh hy vọng..."

Trong hốc mắt cô chứa đầy nước mắt nhưng trên môi có ý cười.

Giọng anh mờ mịt, bàn tay run rẩy nâng mặt cô tràn đầy khát vọng nói.

"Anh hy vọng đó không chỉ là mộng, không chỉ là một giấc mộng."

Giọng anh run rẩy thở hổn hển, chân thành nói: "Nếu...Nếu là mộng, tất cả mọi thứ cũng chỉ là mộng mà anh vẫn còn ở trên chiếc giường kia, cho dù anh có bị nhốt ở nơi đó cũng không sao, bởi vì cho dù mất đi cả thế giới, ít nhất anh còn có em, nếu anh có em bên cạnh muốn anh bị nhốt ở đó cả đời anh cũng nguyện ý."

Lệ trong suốt từ hốc mắt cô chảy xuống thấm ướt đầu ngón tay anh.

Đây là câu nói đau lòng nhất cũng đẹp đẽ nhất cả đời này cô nghe được.

Cô biết cảm giác của anh, cô có thể sự hiểu sợ hãi của anh, hiểu mọi điều anh nói.

Cô còn nghĩ rằng anh sẽ chỉ nói một phần của việc đó, không ngờ anh sẽ nói tất cả, cứ như vậy đem trái tim giao cho cô.

Gió biển thổi đến làm rối mái tóc anh, cô có thể thấy trong đôi mắt thâm lam tình ý lay động cô.

Sau đó, anh lén lút, lén lút mở miệng hỏi.

"Trạm Khả Nam, anh yêu em, em nguyện ý gả cho anh không?"

Cô rơi lệ đầy mặt nắm lấy hai tay anh để trên mặt mình, kéo đến bên môi hôn rồi đặt lên ngực.

"Ừ, em nguyện ý..." Cô mỉm cười: "Em nguyện ý gả cho anh, mặc kệ ở nơi nào, nếu đây là mộng, em sẽ không tỉnh lại, nếu tỉnh mộng em cũng sẽ tìm được anh..."

Lời của cô làm hốc mắt anh ẩm ướt, không kìm lòng được ôm cô vào lòng, hôn sâu.

"Anh yêu em, anh sẽ không bao giờ, tuyệt đối sẽ không rời khỏi em."

Cô rưng rưng mỉm cười, cả đời này cô không cần lo lắng nữa, bởi vì có anh ở đây, ở trong lòng cô, vô luận tương lai như thế nào cô đều sẽ có anh bên cạnh.

__Lilylys | Peanut__

Nghe tin hai người quyết định kết hôn Đào Hoa khóc nhanh hơn so với bất kì ai, bà vui vẻ hết ôm lại hôn cô.

Tối đó cô và Khẳng Ân ở lại Đồ gia, sau khi Đào Hoa tiễn Hải Dương, Đồ Hoan và Đồ Cần ra sân bay ở trong phòng lấy bốn cuốn album ảnh kiên trì muốn cô xem ảnh chụp lúc trước của Khẳng Ân.

Đào Hoa ngồi bên cạnh chỉ trỏ mấy tấm ảnh cười đùa, Đồ Ái cũng không nhịn được chen vào.

Mẹ con hai người tranh nhau muốn nói cho cô nghe ảnh này là chụp vào năm nào tháng nào, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.

Cô thấy anh ở bờ biển, ở trên thuyền, ở trên sân thể dục, nhìn thấy anh lần đầu tiên đá bóng, lần đầu tiên câu cá, lần đầu tiên rơi xuống biển...

Khi anh mới đến vẻ mặt u buồn biểu cảm cứng ngắc, thời điểm đó anh rất trẻ, mới hai mươi tuổi, da có chút tái nhợt, mặc dù có cơ bắp cũng không cường tráng như bây giờ.

Người của Đồ gia hằng năm đều sẽ chúc mừng sinh nhật anh, sinh nhật hằng năm đều chụp ảnh, lúc đầu anh sẽ không cười nhưng về sau khi chụp ảnh anh bắt đầu cười, tuy rằng cười có chút cứng nhắc, có chút miễn cưỡng nhưng cuối cùng cũng dần trở nên tự nhiên.

Sau đó, cô đột nhiên thấy một tấm ảnh chụp, trong ảnh có một người khác bộ dáng giống anh như đúc, hai người họ cùng ngồi trên một cái bàn nghiêm túc chơi cờ.

"Đúng rồi, Khẳng Ân, ván cờ đó anh và A Chấn ai thắng?" Đồ Ái nhìn tấm ảnh đột nhiên nhớ tới không khỏi quay đầu hỏi cái người đang xấu hổ trốn sau quầy bar.

"Đúng vậy, ai thắng?" Đào Hoa cũng tò mò: "Các con đánh mãi không xong, mẹ chờ đến mệt mỏi."

Khẳng Ân cầm lon bia trong tay, vuốt mái tóc vàng trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, nói: "Chúng con còn đang đánh."

"Anh nói chơi có phải không?" Đồ Ái bất ngờ, "Đó là chuyện của nhiều năm về trước mà."

"Anh A Chấn mang ván cờ chuyển lên máy tính, nghĩ được bước tiếp theo lại đánh tiếp."

"Mấy người cũng quá khoa trương rồi đó!" Mắt Đồ Ái trợn trừng.

Khả Nam bật cười, đang muốn lật trang tiếp theo Đồ Ái lại xáng tới lấy khuỷu tay huýt cô: "Khả Nam, chờ chút, chị đoán xem hai người bọn ai là ai?"

Đào Hoa buồn cười, "Đồ Ái, tốt nhất là tự con cũng nhận ra được —"

Ai biết bà còn chưa dứt lời Khả Nam không chút suy nghĩ chỉ vào người bên phải, "Đây là anh ấy."

"Hả? Gạt người! Chị làm sao mà biết được?" Đồ Ái lắp bắp kinh hãi.

Ngay cả Khẳng Ân cũng sửng sốt, không nhịn được đi tới.

Đó quả thật là anh, nhưng anh không hiểu làm sao mà cô biết được, anh biết cô nhìn ra được anh và anh A Chấn khác nhau, nhưng trong ảnh hai người bọn họ giống nhau như đúc, ngay cả biểu cảm trầm tư cũng giống.

"Em làm sao biết được đó là anh?" Anh hỏi cô.

Cô vươn tay chỉ vào vết sẹo cũ trên cánh tay phải của anh, dịu dàng trả lời: "Cái này."

Bị thương đã rất nhiều năm, vết sẹo kia trên tay anh rất nhạt gần như nhìn không thấy nhưng trong ảnh lại rất rõ, khi đó anh vừa bị thương không bao lâu.

Không nghĩ tới cô sẽ chú ý đến.

Đồ Ái không nhịn được cúi đầu nhìn tấm ảnh kia và vết sẹo trên tay Khẳng Ân, cảm thán: "Khả Nam lực quan sát của chị cũng tốt quá đó."

"Ai, con cái đứa nhỏ này chẳng hiểu gì, đây là vì yêu đó." Đào Hoa cười chế nhạo hai người, "Vì yêu."

"Đợi chút, con không tin, con muốn thử lại lần nữa." Đồ Ái nói xong mở một quyển album khác trên bàn tìm một tấm cũ hơn.

"Cái này cái này, chị xem ai là ai?"

Mặt Khả Nam đỏ ửng nhưng vẫn cúi đầu nhìn, vừa thấy cô đã bất ngờ, tấm ảnh chụp kia không chỉ có hai người, bốn người chụp trên thuyền đánh cá, hai người bọn họ đứng phía sau, trước mặt có hai thiếu niên, tay cầm cần câu ngồi cợt nhã.

Mặt cô bỗng chốc trắng bệch, không nói ai là Khẳng Ân ngược lại chỉ vào một trong hai cậu bé hỏi.

"Cậu ấy là ai vậy?"

Nụ cười trên khóe miệng Đồ Ái biến mất, "Đó là A Quang, em trai sinh đôi của A Lỗi."

Thấy biểu cảm cô không đúng lắm Khẳng Ân hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cậu ấy...Cậu ấy có phải đã mất tích hay không?"

"Làm sao chị biết được?" Đồ Ái ngẩn ra, "A Lỗi nói với chị?"

"Không phải." Khả Nam ngẩng đầu nhìn anh, sầu lo nói: "Khẳng Ân, em đã thấy cậu ấy."

Mọi người đều ngây ngốc, Đào Hoa bỗng nhiên xoay người cầm lấy tay cô: "Con gặp A Quang? Con xác định?"

"Con, con không xác định, còn cần xem ảnh chụp khác, mọi người có ảnh chụp cuối cùng của cậu ấy không?" Lúc trước cô không nhận ra là vì A Lỗi và thiếu niên này kém ít nhất mười tuổi, bộ dáng đã thay đổi, nhưng cô nhìn thấy, thiếu niên đó là A Quang.

Đồ Ái nghe vậy lấp tức rút ra một quyển trong đó lật đến một trang, "Đây là ảnh chụp cuối cùng của anh ấy."

Trong mấy tấm ảnh kia hai thiếu niên hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm, người tên A Quang đặt biệt khôi hài, hỉ nộ ái ố đều viết hết lên mặt.

Cô nhìn biểu cảm cũng thấy được sợi dây chuyền cậu ấy đeo, cô xác định mở miệng. "Em đã thấy cậu ấy, tuy rằng khi em thấy cậu ấy tuổi đã lớn hơn một chút nhưng thật sự là cậu ấy, cậu ấy đeo cùng một sợi dây chuyền."

"Ở nơi nào?" Khẳng Ân hỏi.

Cô hít một hơi thật sâu, nói với anh: "Trong trò chơi săn bắn của Địch Lợi Khải. Sử Thác."

Khẳng Ân thấp giọng rủa một tiếng, không chút suy nghĩ gọi điện về Hồng Nhãn báo cho A Chấn.

"Ai là Địch Lợi Khải. Sử Thác." Đồ Ái hỏi.

Khả Nam không muốn nhắc đến nhưng vẫn không thể không nói: "Hắn chính là người bắt cóc chị."

Đào Hoa trắng mặt, ôm môi, giây tiếp theo bà ấy đứng dậy chỉ huy Đồ Ái: "Gọi điện cho chú Cảnh của con, nói chú ấy lập tức tới đây, mẹ đi cách vách tìm Mạc Sâm và Như Nguyệt —"

Hai người phụ nữ nhanh chóng rời đi, còn lại Khả Nam một mình ngồi trên bàn cơm, Khẳng Ân gọi điện thoại xong đi về phía cô quỳ xuống nhìn cô: "Máy tính của Địch Lợi Khải đã bị thiêu hủy từ lúc hắn bị bắt, thật xin lỗi nhưng A Quang đã mất tích rất lâu, em xác định đó là cậu ấy?"

Cô gật đầu, "Em xác định, Địch Lợi Khải hay xem lại trò chơi mấy lần vì cậu ấy nhỏ tuổi nhất nhưng chống đỡ lâu nhất..."

"Mấy lần?"

"Cậu ấy rất lợi hại, luôn không trốn thoát thành công nhưng cậu ấy ở trên một hòn đảo, không có cách nào rời đi." Khả Nam dừng một chút, nắm chặt hai tay nói với anh, "Cậu ấy có chứng sợ nước, bọn họ cố ý dồn cậu đến bờ biển thậm chí cố ý cho cậu ấy cơ hội, cho cậu ấy một cái thuyền nhỏ, nhưng cậu ấy không thể, không có cách nào lên thuyền, nên cậu ấy đem thuyền tặng cho người khác, người kia cuối cùng vẫn chết."

"A Quang thì sao?"

Cô áy náy nhìn anh: "Em không biết, Địch Lợi Khải không có nhắc tới."

Khẳng Ân nắm tay cô, "Anh phải đi châu Âu một chuyến."

"Em biết." Cô nắm lại tay anh, nhìn anh nói: "Anh và em cùng đi, đừng để em chờ ở đây, em không muốn chờ nữa."

"Em biết anh muốn đi —"

Khả Nam cuối người cho anh một nụ hôn, mỉm cười, "Em biết, em không sợ, có anh ở đó em còn sợ cái gì."

Lòng Khẳng Ân căng thẳng, không khỏi nâng tay ôm cô vào lòng.

"Anh yêu em."

Cô ôm lấy người đàn ông trước mặt, tim trong l*иg ngực nảy lên.

"Em cũng yêu anh." Cổ họng cô nghẹn uất, vỗ về lưng anh, "Anh không cần lo, cậu ấy nhất định còn sống, ý chí muốn sống của đứa trẻ kia rất kiên cường, A Lỗi giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta cùng nhau đi tìm em cậu ấy trở về."

Sự việc cũng không đơn giản như vậy, A Quang mất tích rất lâu, tuy cô không nói nhưng anh hiểu được cô nhìn thấy A Quang so với năm đó không lớn hơn là bao, nếu không cô sẽ nhận ra.

Nhiều năm như vậy, có rất nhiều chuyện xảy ra, A Quang không nhất định còn ở trên hòn đảo kia, nhưng anh thích suy nghĩ tích cực của cô.

"Được." Anh lui về nhìn cô, "Chúng ta cùng nhau đi."

Cô cười rộ lên, thâm tình cho anh thêm nụ cái hôn.

Cô gái này làm anh động lòng, cũng làm tâm anh ấm áp.

Cả đời này anh sẽ không cảm thấy cô đơn tịch mịch nữa, bởi vì vô luận đến nơi nào cô đều sẽ ở cùng anh.

Là mộng hay thực tại thật, đều được.

Đời này kiếp này, anh sẽ không lo anh tỉnh mộng bởi vì tình yêu của cô cho anh dũng khí chống lại thế giới này, để anh không còn e ngại.

Tiếng bước chân truyền đến, anh và cô cùng nhau đứng lên đối mặt với người vào nhà.

Sinh mệnh rất thống khổ, thực tế là rất đáng sợ, có được hòa bình không đơn giản, không phải luôn hạnh phúc mỹ mãn, nhưng tất cả đều thật đáng giá.

Bởi vì anh biết, anh có thể cùng cô nắm tay nhau đối mặt với tương lai.

Hoàn Chính Văn

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋
« Chương TrướcChương Tiếp »