Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộng Mị

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: _Lilylys_

Beta: ZzPeanutzZ

Thế giới tối.

Rõ ràng là nắng cuối thu rất gắt, mặt trời bên ngoài rực rỡ, bầu trời bao la nhưng cô liếc mắt nhìn một cái lại cảm thấy tất cả đều phủ một lớp bụi đen mờ.

Đương nhiên chúng nó không phải thực sự không có màu sắc chỉ là hết thảy ảm đạm không chút ánh sáng, giống như bị người khác dùng một mảnh vải xám che đi.

Từ sau đêm bão tỉnh dậy từ giấc mơ không khống chế được bật khóc cô liền đối với toàn bộ mọi người, mọi việc đều mất hết hứng thú.

Cô biết cô nằm mơ nhưng cô không nhớ đã mơ thấy gì.

Hằng đêm cô từ trong mộng khóc đến tỉnh, mắt đau mũi đau, khóc không thành tiếng lại không biết vì sao mình khóc. Cô cảm thấy mình mất đi một thứ rất quan trọng nhưng ngay cả đó là gì cô cũng không rõ.

Mỗi khi trời sáng cô cũng chẳng muốn thức dậy rời giường, chỉ muốn tiếp tục nằm trên giường, dùng chăn bọc lấy mình, trốn tránh thế giới u ám này.

Mẹ gọi đến cô cũng không muốn trả lời nhưng cô không muốn mẹ nhìn thấy cô như thế này. Không tiếp điện thoại sẽ chỉ khiến Trạm Nguyệt Noãn lo lắng chạy đến đây. Cuối cùng cô vẫn nhấc máy, chỉ là cô chán ghét miễn cưỡng cười đùa, cô biết mình không cười nổi, đến cả giả bộ cũng không làm được.

"Con tốt lắm, mẹ không cần tới." Cô mắt không chớp nói dối: "Chỉ là hơi mệt, chắc là kinh nguyệt sắp tới."

Mẹ dương như nói gì đó, cô không để trong tai chỉ lặp lại một câu.

"Con tốt lắm."

Nhưng cô không hề tốt chút nào, tình huống của cô không thích hợp, cô biết.

Ngày đêm luân phiên, tình hình không có cải thiện.

Cô sớm phân không rõ đêm hay ngày, cũng không để ý ngày đêm điên đảo, cô chán nản đau khổ, mặc kệ cô ăn gì, làm gì, vô luận thế nào cũng không thể vui lên.

Điều duy nhất thay đổi, chính là nước mắt trước kia không cách nào ngăn được đã ngừng.

Như là chúng nó rốt cuộc chảy hết, hoàn toàn khô cạn.

Mắt cô đã hết sưng đỏ, chỉ còn quầng thâm nhạt.

Cô rõ ràng luôn ngủ lại không cảm thấy bản thân có nghỉ ngơi.

Tâm tình cô sa sút dọa người, cô từ trên giường đứng dậy đi vào toilet giải quyết nhu cầu sinh lý, người phụ nữ trong gương tóc tai bù xù, hai mắt sưng đỏ, tái nhợt không có huyết sắc.

Cô trông rất tệ, giống hệt bệnh nhân tâm thần.

Thật tình mà nói, cô một chút cũng không để ý, cô chỉ muốn bò lên giường vùi đầu ngủ.

Nhưng mẹ gọi làm cô nhớ ra, nếu bị vệ sĩ của Trạm gia nhìn thấy bộ dạng này cô sẽ lập tức bị mang về trên núi kiểm tra tâm lý.

Cô không muốn đối mặt với mẹ, không muốn đối mặt với bất luận kẻ nào.

Cô không thể tiếp tục như vậy, cô từng học tâm lý học, đó là môn học bắt buộc trong gia tộc, cô biết cô có khuynh hướng u uất nghiêm trọng. Cô cần trợ được giúp nhưng cô không muốn nói chuyện cùng người khác.

Bên ngoài ánh mặt trời xán lạn, cô nhìn ánh nắng theo rèm cửa sổ tiến vào ở trên mặt đất tạo thành một vệt màu vàng dừng trên đôi giày thể thao bị cô đặt cạnh cửa.

Chúng nó lấp lánh tỏa sáng.

"Anh rất vui..."

Phảng phất có âm thanh và hình ảnh hiện lên nhưng chợt lóe rồi biến mất.

Cô nghĩ mình nghe được cái gì đó nhưng khi cô quay đầu lại không có gì cả?

Trong phòng không có người khác, không có ai đang nói chuyện.

Ông trời, cô bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Cô lắc đầu, cô cần ra ngoài, chạy bộ giúp giảm bớt căng thẳng, có lẽ có thể giảm bớt thống khổ trong cô.

Cho nên cô ép buộc mình bò xuống giường cầm lấy lược chải đầu buộc bản thân ăn chút gì đó rồi thay đồ thể thao, mang giày, xuống lầu ra ngoài bắt đầu chạy bộ.

Bắt đầu từ ngày đó, cô ép mình mỗi ngày phải chạy.

Cô chạy rồi lại chạy, không ngừng luân phiên hai chân, mồ hôi thấm ướt toàn thân khiến đầu óc hoàn toàn trống rỗng, để sự mệt mỏi làm tê liệt mọi thứ, cô có thể mệt đến nổi buổi tối ngã vào gối liền ngủ.

Bởi vì cô không có đường chạy cố định, hai người vệ sĩ trông coi cô mỗi ngày sẽ thay phiên đi theo vì thế cô để mình càng buông lỏng hơn, cùng đôi giày dưới chân chạy qua mỗi phố lớn ngõ nhỏ, chạy đến mệt mới dừng lại, sau đó chậm rãi trở về.

Nỗi đau trong tâm trí vẫn mãi không tan nhưng cô bắt ép bản thân xem nhẹ nó.

Nửa tháng sau, rốt cuộc cô cũng có thể cùng người bình thường nói chuyện, tuy vẫn không thể phấn chấn nhưng miễn cưỡng có thể cùng người khác chào hỏi, cũng có thể nở nụ cười.

Cô bắt đầu mở cửa buôn bán, cố gắng khiến bản thân khôi phục bình thường.

Chỉ là cô phát hiện cô không còn thích ban đêm không còn mong chờ giấc ngủ, từng có một thời gian, sau khi ngủ cô cảm thấy mọi thứ đều có thể chịu được, cô tìm được ý chí sống, nhưng hôm nay nó như một loại tra tấn.

Khi cô thức dậy luôn cảm thấy thân thể nặng như khối thiết, so với trước khi ngủ còn mệt hơn, hơn nữa vạn phần thống khổ.

Ngủ - biến thành bài tập cần phải làm.

Cô luôn nằm ở trên giường mấy tiếng liền, thậm chí thức đến sáng, chỉ khi quá mệt mỏi mới có thể thực sự ngủ.

Nằm trong đêm tối, trằn trọc miên man, ba giờ sáng, cô mệt đến cực điểm lại vẫn không thể ngủ. Trời còn chưa sáng cô lật người, mu bàn tay đυ.ng phải một vật cứng.

Cô không muốn để ý tới nó nhưng góc nhọn của nó chọc phải mu bàn tay cô, muốn đẩy nó ra thì phát hiện vật kia được đặt dưới gối đầu chỉ lộ ra một góc.

Đó là một quyển sách.

Cô chợt nhớ, đó là quyển sách tháng trước cô mới mua, cô chưa xem xong cũng không đặt nó trên kệ sách bởi vì mỗi ngày trước khi ngủ cô sẽ lật xem vài trang mới ngủ. Nó cứ như vậy luôn ở trên giường của cô, không biết khi nào bị cô đặt dưới gối đầu.

Vì nguyên nhân nào đó không rõ cô không tiếp tục đẩy nó nữa, lấy nó từ dưới gối, mở ra.

Đó là một quyển tiểu thuyết của Mary Shelley viết năm 1818.

Khoa học quái nhân.

Tâm đột nhiên run chuyển.

Cô không thể bỏ nó xuống, không cách nào dời tầm mắt khỏi nó, đầu cô ẩn ẩn đau.

Khoa học quái nhân là tên bản dịch tiếng trung.

Tiêu đề ban đầu thực sự của nó được in trên trang bìa.

Frankenstein.

Bỗng chốc như tia chớp xóa tan sương mù, cô thở hổn hển nắm chặt quyển sách.

'Nói cho em biết, anh tên gì?'

'Frankenstein.'

Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên, trả lời vấn đề của cô.

Một đôi mắt màu lam hiện lên trước mắt, ánh mắt kia rất xanh, giống như biển lớn vậy, sâu thẳm như đêm đen.

Tim cô đập liên hồi, cô cố gắng bắt lấy đôi mắt xanh lam kia, không để nó biến mất trong bóng tối, cô phản xạ nâng tay muốn bắt lấy anh, đương nhiên cái gì cũng không nắm được, trước mặt cô chỉ có không khí. Trong giây cô nhấc tay lên cô phát hiện cô từng chạm vào người đàn ông kia, cô từng chạm vào anh, sờ vào mặt anh, không chỉ một lần.

Cô biết, biết khi đứng anh rất cao, biết lúc hắn ngồi ôm cô trong lòng cao bao nhiêu, cô giống như bản ghi chép, ghi nhớ hình dáng của anh, nhớ anh có bao nhiêu ấm áp, nhớ cảm giác sờ lên râu mới mọc trên cằm anh.

Gương mặt mơ hồ trong trí nhớ bắt đầu rõ ràng hơn.

Cặp mắt màu lam dịu dàng như nước, ngàn vạn nhu tình.

Cô điên rồi. Cô nghĩ thế.

Nhưng cô có thể thấy người đàn ông kia tuấn mỹ vô cùng, một người đàn ông tóc vàng mắt lam, cô thậm chí còn ngửi được hương vị trên người anh, mồ hôi trộn lẫn nước mưa và mùi hương của rừng rậm.

Sau đó anh nở nụ cười, khóe môi khẽ giương khiến lòng cô rung động, làm tâm hồn cô run rẩy.

'Anh rất vui, vì em nguyện ý thử chạy marathon...'

Cô nghe anh nói đầy dịu dàng.

Nước mắt cô cho rằng sớm khô cạn không báo động chảy xuống.

'Nói cho em biết anh là ai?'

'Frankenstein.'

Đó không phải tên anh, cô biết.

'Vì sao khi em tỉnh lại không nhớ rõ anh?'

'Bởi vì, anh chỉ là mộng, em không cần nhớ anh.'

Không, không đúng, anh tồn tại, cô khẳng định.

'Anh chỉ là mộng...Chỉ là quỷ mị trốn trong mộng của em...'

Anh không phải, anh không chỉ là mộng của cô, không chỉ là quỷ mị trốn trong mộng.

'Em thật kiên cường, em biết, em thật kiên cường, em không hề yếu đuối...Em không nên trốn tránh thực tế, em hẳn là nên đem tôi... Đem tôi quên đi...'

Anh tồn tại, nhất định tồn tại, cho nên anh mới ám chỉ trong mộng, anh mới không chịu nói cho cô tên thật của mình, anh muốn cô quên anh đi...

'Em không thể hãm sâu trong mộng, không cần vì tôi, đừng vì tôi...'

Đau, nỗi đau từ sâu trong tâm khảm dâng lên chạy dọc tứ chi, tràn ngập mỗi một tấc tế bào trên người cô.

Hiện tại cô rốt cuộc biết cô mất đi thứ gì.

Cô mất đi không phải là vật phẩm, không chỉ là trí nhớ.

'Em không cần sợ hãi, vĩnh viễn, vĩnh viễn đều không cần sợ hãi...'

Cô mất đi anh.

'Anh sẽ bảo vệ em...Anh sẽ bảo vệ em...Anh sẽ bảo vệ em...'

Cô mất đi người yêu cô nhất, cô cũng yêu người đàn ông ấy.

Nước mắt lại vỡ đê, nỗi đau không thể hình dung khiến cô khó có thể kiểm soát nước mắt.

Chỗ hổng trong trí nhớ từng giấc mơ về anh hiện lên, anh cùng cô chạy trốn trong tòa lâu đài mê cung, bảo vệ cô, vì cô ngăn cản tất cả thương tổn.

Cô cố gắng bắt lấy những ảo ảnh đó.

Không, đó không phải ảo ảnh, người đàn ông đó không phải ảo ảnh.

Anh không phải mộng, những cái khác có lẽ là phải nhưng anh thì không, cô biết mộng sẽ có bộ dáng gì, mộng không chân thực như anh, sẽ không có được cảm xúc mãnh liệt như vậy, không có nhiều chi tiết như vậy.

Cô nhớ bộ dáng anh nói chuyện, mỉm cười, đi đứng, thậm chí hương vị, cảm giác chạm vào anh, cô nhớ nếp nhăn nơi khóe mắt anh, độ ấm trên làn da anh, xúc cảm của tóc...

Có lẽ cô thực sự bị bệnh, có lẽ do là trước khi ngủ cô đọc quyển tiểu thuyết khủng bố này nên mới đem mộng và hiện thực lẫn lộn. Nhưng cô không thể bài trừ suy nghĩ anh chân thật tồn tại, không có cách nào đem chuyện anh tồn tại đẩy ra khỏi đầu.

Cô biết anh tồn tại, không chỉ là ở trong mộng.

Mộng không có khả năng miêu tả người chân thật tinh tế như thế, cô nhất định từng gặp anh, từng chạm vào anh, từng hôn anh, từng ôm anh...

Mà tất cả những thứ này cùng với việc cô mất hai tháng trí nhớ có liên quan.

Cô rất sợ hãi.

Chỉ nghĩ đến thôi đã dựng tóc gáy.

Nhưng mà, cảm xúc muốn nhìn thấy anh vô cùng mãnh liệt, áp chế đi nỗi sợ hãi uy hϊếp cô. Cô cần gặp anh, cần chạm vào anh, cô cần anh, cô nhất định phải tìm được anh.

Cô hoàn hồn, cầm điện thoại định gọi hỏi mẹ về việc trí nhớ đã mất nhưng cô không nhấn phím gọi, ngay lúc này cô phát giác mẹ sẽ không nói sự thật với cô.

Trí nhớ hai tháng cô bị mất nhất định đã xảy ra việc đáng sợ, đáng sợ đến nỗi cô không muốn đối mặt, đáng sợ đến nỗi Trạm Nguyệt Noãn phải hạ quyết tâm giấu diếm việc đó.

Mẹ sẽ không nói, bà còn kín miệng hơn bất kì ai.

Bệnh viện, bệnh viện nơi cô ở, cô phải trở lại Pháp, cô được đưa đến đó, nếu cô muốn tìm anh thì trước hết phải tra ra bản thân trong hai tháng kia đã xảy ra chuyện gì.

Cô gọi đến công ty hàng không đặt vé máy bay.

__Lilylys | Peanut__

Muốn thoát khỏi hai vệ sĩ của Trạm gia không phải chuyện đơn giản nhưng đối với cô thì dễ dàng, từ nhỏ cô đã bị vệ sĩ đi theo, cô biết nên làm thế nào dưới mí mắt bọn họ chuồn đi.

Cô không thu dọn hành lý chỉ mang theo điện thoại, hộ chiếu và ví tiền. Cô không thể để hai người đó phát hiện cô muốn đi đâu hoặc làm cái gì, mẹ sẽ bảo bọn họ ngăn cản cô.

Cô ngồi trên giường chờ, chờ thời gian trôi qua, chờ có người và xe cộ đi trên đường. Sau đó cô mặc đồ thể thao mang giày xuống lầu chạy bộ buổi sáng, một người trong bọn họ đi theo cô.

Cô chạy được nửa đường không báo động quẹo vào trạm xe điện ngầm, cô chưa từng dùng phương tiện giao thông khi chạy bộ. Cô thấy hắn đẩy đám người đông nghịt lao xuống cầu thang nhưng cửa toa xe đã đóng, nhanh chóng xuất phát.

Người đàn ông ảo não nhìn cô, cấp tốc nhấn phím gọi liên lạc với đồng đội, cô biết bọn họ không tới kịp, hiện tại là thời gian đi làm, nơi nơi đều kẹt xe.

Chuyến bay thẳng buổi tối mới có, trên đường đi cô đến ngân hàng rút tiền mua một cái túi xách và một ít đồ dùng sau đó di chuyển đến sân bay, lên máy bay.

Trên máy bay rất lạnh, tiếp viên hàng không cho cô một cái mền, vị trí của cô ở cuối cùng cạnh cửa sổ thật may mắn bên cạnh không có hành khách khác.

Gần hai ngày một đêm không ngủ cô vô thức khép mắt lại.

Nước Pháp rất xa, cô lúc ngủ lúc tỉnh, mơ màng có hình ảnh hiện lên.

Tòa thành, búa, rừng rậm, mưa —

Cô nghe tiếng sấm vang, nhận thấy bạch quang hiện lên trước mắt.

Người bị treo ngược, tòa nhà hình tháp sụp đổ, tử thần cầm búa, tia chớp, kỵ sĩ hoàn mĩ —

Người đàn ông mỉm cười, cô không có cách nào nhúc nhích, không có cách nào —

Từ trong mộng kinh hãi tỉnh lại suýt thét thành tiếng nhưng rất nhanh cô nhận ra mình ở đâu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay mây đen giăng đầy, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua bầu trời. Giây phút đó, cô chỉ có thể ngồi đơ trên ghế thở hổn hển.

Cô nhanh chóng vươn tay kéo cửa sổ xuống, che khuất mưa gió bên ngoài.

Quần áo toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, cô lấy mu bàn tay che khuất mắt, cảm giác tay vẫn không ngừng run.

Kỵ sĩ hoàn mĩ với nụ cười hoàn mĩ.

Cô không thấy rõ mặt hắn chỉ nhớ rõ hắn một thân hoàn mĩ với nụ cười khiến cô sợ hãi.

Ít nhất cô có thể động, cô có thể động.

Suy nghĩ tự dưng hiện lên làm cô hoảng sợ, đột nhiên một bàn tay chạm nhẹ vào vai cô hoảng hốt muốn bật dậy thì nhận ra là tiếp viên hàng không.

"Tiểu thư, cô có khỏe không? Cô cần trợ giúp gì không?" Tiếp viên hàng không lo lắng nhìn cô.

"Không cần." Cô lắc đầu, giọng khàn khàn: "Cám ơn cô."

"Cô có muốn tôi lấy cho cô ly nước chứ?" Thấy hành khách sắc mặt tái nhợt đổ mồ hôi lạnh tiếp viên ân cần hỏi.

Cô cảm kích gật đầu, tiếp viên giúp cô rót ly nước lọc, cô cùng cô gái tốt bụng kia nói cảm tạ nâng tay tiếp nhận ly nước nắm chặt trong tay không uống miếng nào.

Máy bay bay qua bão táp, không còn chấn động nhưng cô không thể ngủ, toàn bộ quá trình cô đều trợn tròn mắt, cảm giác sợ hãi ngày càng sâu.

'Em thật kiên cường, em cũng không yếu đuối...Em không cần tôi...'

Anh sai rồi.

Cô không kiên cường chút nào, nếu có thể cô thực sự rất muốn chạy trốn, cô thực sự có ý nghĩ bật dậy yêu cầu máy bay quay đầu.

Nhưng cô muốn gặp anh.

Cô ôm lấy mình, nhẫn nại đè nén, để máy bay chở cô bay xuyên qua bầu trời đêm.

__Lilylys | Peanut__

Khi cô đến Pháp đã là buổi sáng.

Lúc máy bay đáp cô không nghĩ muốn đi xuống, cô muốn phi cơ bay về nhưng cô buộc mình đi theo người phía trước xuống máy bay, buộc bản thân đi qua cửa hải quan, lên taxi.

Mặc dù đã ở trên xe cô vẫn muốn kêu tài xế quay đầu chở cô về sân bay.

Nhưng cô biết, nếu rời đi cô sẽ không bao giờ có dũng khí quay lại nơi này.

Taxi ngừng trước cửa bệnh viện, cô thanh toán tiền, hít sâu, sau đó xuống xe.

Cô vốn nghĩ rằng sẽ rất khó nhưng hôm nay trời trong nắng ấm mà bệnh viện trước mắt vẫn giống như trong trí nhớ của cô, nó nằm ở ngoại thành, chiếm hết một khu vực rộng lớn. Cô nhớ lúc vừa tỉnh rất yếu nên mẹ chỉ có thể dùng xe lăn đẩy cô đi tản bộ, cô nhớ ánh mặt ấm áp trời chiếu lên người mình.

Cô nên gọi cho mẹ báo bình an, hiện tại cô ở Pháp mẹ thân ái của cô ở xa ngàn dặm không có cách nào tới kịp để ngăn cản cô.

Cô lấy điện thoại, mở nguồn, nhấn gọi, tiến về tòa nhà màu trắng trước mặt.

Điện thoại reo vài tiếng, sau đó có người nhấc máy.

"Alo? Khả Nam? Con ở đâu? Con chạy đi đâu vậy? Con có biết mẹ lo lắng thế nào không?"

"Rất xin lỗi." Cô xin lỗi nói: "Con ở Pháp."

Nghe thế Trạm Nguyệt Noãn trầm mặc vài giây rồi ôn nhu mở miệng: "Bảo bối, con chạy đến nơi đó làm gì?"

"Con muốn biết mình xảy ra chuyện gì." Cô đi đến cửa bệnh viện.

"Con bị ngã đập đầu."

"Chúng ta đều biết đó không phải nguyên nhân thật sự." Khả Nam mím môi: "Con phải đối mặt với nó."

"Con không cần đối mặt với nó, chút chân tướng đó, không đáng." Trạm Nguyệt Noãn lo âu: "Việc cần làm là ném nó ra sau đầu."

Vậy nên, ở đây quả thật có chân tướng.

"Con không có cách nào, con không làm được." Cô trả lời.

"Khả Nam, đừng như vậy, con không biết bản thân muốn đối mặt là cái gì —"

Trạm Nguyệt Noãn muốn khuyên con gái nhưng Khả Nam ngắt lời bà.

"Mẹ, rất xin lỗi, con sẽ gọi mẹ sau."

Không đợi mẹ trả lời, trực tiếp gác điện thoại, đồng thời tắt nguồn.

Cô đi qua đi lại trước cửa, cảm giác lạnh lẽo thổi đến, cô biết mình ở phòng nào, đi thang máy lên lầu tiến đến phòng bệnh lúc trước.

Nơi đó đã có người khác ở, cô đối với địa phương kia không có quá nhiều cảm giác, tiếp tục đi về một hướng khác, đi đến phòng chăm sóc đặt biệt nơi cô nằm hai tuần lễ.

Đây là địa phương ấn tượng đầu tiên khi cô tỉnh lại.

Phòng chăm sóc đặt biệt trống không, không ai chú ý tới cô, cô không nhịn được đi vào trong.

Cô nhớ cô mở mắt thấy trần nhà bệnh viện, thấy được mặt của mẹ, còn có một vị bác sĩ Hoa kiều ở cạnh giường bệnh.

Nick, anh ta tên Nick, tên tiếng Trung kêu Tằng Kiếm Nam.

Vị bác sĩ đó rất thú vị thường đến nói chuyện phiếm cùng cô, anh ta rất chiếu cố cô, trên thực tế anh ta rất siêng đến phòng bệnh của cô, hơn rất nhiều so với những bác sĩ chủ trị khác.

Lúc trước cô không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại ngẫm lại, vị bác sĩ đó rất quái lạ.

Khả Nam xoay người đối mặt với hành lang bên ngoài cửa kính, đột nhiên cả người cô chấn động, nhớ tới một việc.

Cô thấy anh, người đàn ông đó, người đàn ông trong mộng của cô.

Khi vị bác sĩ kia nói chuyện với cô, cô cảm giác có người nhìn mình bất giác quay đầu nhìn lại, có một vị tóc vàng mắt lam mặc quần áo bệnh nhân đứng nơi đó, anh trông rất suy yếu, hốc mắt lõm xuống, vẻ mặt tiều tụy nhưng vẫn soái khiến cho người ta không nhịn được nhìn anh nhiều thêm một chút.

Anh dùng một loại vẻ mặt thật đặc biệt nhìn cô, mắt lam sâu thẳn, nháy mắt cô cảm thấy mình quen biết anh, nhưng cô không nhớ rõ anh, cô nghĩ không ra, đầu cô lại đau.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh chuyển tầm mắt, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, mỹ nữ bác sĩ phía sau đi theo anh, trước khi rời đi cũng nhìn cô một cái.

Sau đó vị bác sĩ Hoa kiều đứng bên giường chặn tầm mắt của cô, hỏi cô một vài vấn đề dời lực chú ý của cô —

Vậy là cô thật sự từng gặp anh, anh là chân thật tồn tại.

Bởi vì anh chỉ lưu lại một giây nên cô cho rằng anh cũng là một bệnh nhân, cô không nghĩ nhiều, lúc ấy cái gì cô cũng không muốn nghĩ, cô quá mệt, quá mệt mỏi.

Sau lần đó cô không còn thấy anh.

Nhưng cô biết người đàn ông kia quen cô, ánh mắt đó không phải nhìn một người xa lạ —

"Tiểu thư, nơi này không thể vào."

Câu này là tiếng Pháp, cô giật mình, nâng mắt nhìn thấy một vị y tá có chút lớn tuối đứng cạnh cô, khuôn mặt nghiêm túc.

Tiếng Pháp của cô không tốt, chỉ biết vài câu đơn giản nhưng cô hiểu đối phương đang nói gì.

"Rất xin lỗi, tôi không biết." Cô hoàn hồn ngượng ngùng dùng tiếng Anh xin lỗi: "Trước kia tôi ở nơi này, tôi thấy không có ai ở cho nên —"

"Trước kia cô ở đây?" Nghe thấy tiếng Anh y tá ngây ra cẩn thận nhìn cô, sau đó nhận ra là bệnh nhân trước đây hơn nữa đã khỏe tâm tình lập tức vui mừng dùng tiếng Anh nói chuyện với cô: "Trạm tiểu thư?! Cô trông tốt hơn nhiều, tôi bỗng chốc không nhận ra."

"Cám ơn cô." Khả Nam miễn cưỡng cười, "Thật ra lần này tôi đến là muốn tìm người, trước đó ở cùng thời gian với tôi có người đàn ông cũng ở đây."

Tuy rằng biết không có khả năng nhưng cô vẫn miêu tả một chút bộ dáng của anh.

"Rất xin lỗi, nơi này người đến người đi rất nhiều, tôi thật sự không nghĩ ra." Y tá áy nay đáp: "Với lại, bệnh viện cũng có quy định, không thể tiết lộ tư liệu của bệnh nhân."

Lòng Khả Nam căng thẳng: "Anh ấy lúc đó giúp tôi một việc tôi muốn cám ơn anh ấy."

Ý tá nhìn cô thở dài: "Anh ta tên gì?"

Cô hơi sửng sốt, chỉ có thể nói: "Tôi không biết, anh ấy không nói cho tôi."

"Tôi đây đành bất lực." Cô ấy nhún vai, vỗ vai cô, xoay người đi ra ngoài.

Khả Nam chưa từ bỏ ý định vội vàng đuổi theo, hỏi nữ bác sĩ đi theo phía sau anh.

"Vậy cô có thể cho tôi biết bác sĩ lúc trước chữa trị cho tôi, Nick, ở đâu không?" Cô nhớ lúc cô nằm viện từng thấy nữ bác sĩ kia nói chuyện với Nick mấy lần ở hành lang.

"Nick?" Nhớ tới tên kia y tá dừng bước chân, mỉm cười, "Thân ái, Nick không phải là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi, anh ta là mẹ cô mời đến, bất quá anh thật là đẹp trai, đúng không?"

"Mẹ tôi mời đến?" Cô sửng sốt.

"Cô không biết sao?"

Khả Nam lắc đầu, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Xin hỏi, cô có biết cách liên hệ với bác sĩ Nick không? Tôi có một số việc muốn hỏi anh ấy."

"Rất xin lỗi, sau khi cô xuất viện, anh ta đã rời khỏi." Y tá lắc đầu.

Cái này, cô thật sự không có biện pháp.

Sắc mặt Khả Nam tái nhợt, vốn tưởng rằng cứ như vậy mất hy vọng, ai ngờ vị y tá kia đột nhiên nói: "À, đợi chút, Nick có cho tôi danh thϊếp, tôi nhớ tôi để trong ngăn kéo."

Nói xong, cô ấy vội vàng đi về phòng của y tá, lục lọi trong ngăn kéo đưa danh thϊếp cho cô.

Cô nhận danh thiết thấy trên đó viết thông tin đơn giản bằng tiếng Trung và tiếng Anh, tên họ của anh ta, email và số điện thoại, còn có tên của một công ty —

Công ty điều tra ngoài ý muốn Hồng Nhãn.

Tên công ty này rất quen thuộc, làm cho lòng cô hơi hoảng, đầu lại ẩn ẩn đau.

Bởi vì, cô biết, cô tìm đúng nơi rồi.

"Anh ta nói hiện tại anh ta làm việc ở công ty này, nếu tôi cần có thể gọi điện thoại cho anh ta." Y tá cười cười.

"Cám ơn cô." Khả Nam kích động cầm lấy danh thϊếp, không nhịn được ôm lấy vị y tá kia, rưng rưng nói cám ơn cô ấy. "Thực sự cám ơn cô, cô không biết thứ này đối với tôi có bao nhiêu quan trọng —"

Y tá cười cười khoát tay rồi xoay người đi làm việc.

Tạm biệt cô ấy, cô rời khỏi bệnh viện lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại đấy.

Điện thoại reo vài tiếng một người phụ nữ nhấc máy.

"Công ty điều tra ngoài ý muốn Hồng Nhãn xin chào." Âm thanh phụ nữ ngọt ngào, cô ấy nói tiếng Trung.

Cô đè chặt ngực, cất tiếng: "Xin chào, tôi muốn tìm bác sĩ Tằng Kiếm Nam."

"A Nam? A Nam anh ấy đi đón mấy bạn nhỏ tan học rồi. Xin hỏi cô tên gì? Chờ anh ấy về tôi lại nói anh ấy gọi cho cô."

"À, không cần." Cô khẩn trương: "Tôi sắp lên máy bay, tôi sẽ liên lạc với anh ấy sau, xin hỏi cô có thể cho biết tôi địa chỉ của công ty cô không?"

"Đương nhiên." Người phụ nữ nhanh chóng đọc địa chỉ.

Cô nghe được thì hơi bất ngờ một chút, công ty đó ở cùng một thành phố với cô.

Người phụ nữ nhiệt tình nói: "Công ty chúng tôi mở cửa lúc chín giờ đến năm giờ nhưng nếu có tình huống khẩn cấp ngài có thể gọi điện tới bất cứ lúc nào. Tuy rằng thời gian tan tầm là hộp thư thoại nhưng chỉ cần y theo chỉ thị máy tính sẽ tự động thông báo cho điều tra viên của chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức phái người đến vì khách hàng giải quyết vấn đề — a, cô hiện tại có cần hỗ trợ không? Thật ngại quá, tôi mãi nói chuyện, cô ở đâu? Tôi lập tức cho người qua."

"Không cần, cám ơn cô, cô đã giúp tôi, tôi tự mình tới đó."

Nói xong, Khả Nam vội tắt điện thoại nhanh chóng đặt vé máy bay, ai ngờ không còn vé trống cô đành phải chờ.

Cô hẳn nên tìm một khách sạn để nghỉ ngơi nhưng cô vẫn trực tiếp đến sân bay ngồi chờ. Cô không muốn chờ nhiều thêm một ngày, cô tình nguyện ở đây thử thời vận.

Trong sân bay người đến người đi, cô mệt mỏi ngồi trên ghế dựa, mặc dù mệt đến cùng cực tinh thần cô lại vì adrenalin mà quá độ phấn khởi, hoàn toàn không buồn ngủ tí nào.

Nói thật, cô cũng không quá muốn ngủ, cô không ngừng sắp xếp trí nhớ trong đầu.

Đợi mấy tiếng, trong lúc đấy cô mua một tách cà phê, một quyển notebook đem những gì cô nhớ viết ra.

Đặc thù của cô, tòa thành mê cung, búa tử thần, tòa nhà hình tháp sập, rồng phun lửa...

Người phụ nữ bị treo ngược trên đèn thủy tinh tên Sarah, người đàn ông mập mạp ở trên giường bị chân nến cắm lên người chết rất thống khổ...

Cô không muốn lặp lại cơn ác mộng kia nhưng làm như vậy trí nhớ cô sẽ càng thêm rõ ràng. Khi cô bắt đầu phát họa tòa lâu đài như mê cung cô phát hiện cô vẽ là bên ngoài tòa thành, cô ở trong mộng chưa từng đi ra ngoài nhưng bắt đầu vẽ thì không dừng được. Cô nhớ bộ dạng toà thành kia, nó nằm cô lập trên vách núi, phía trước có cây cầu đá, phía sau có một cái viện giống như đèn nhưng cô biết kỳ thực nó là thang máy khá lâu đời.

Cô bị chính mình dọa, cô dừng bút, nhìn bản phác họa, trái tim đập không ngừng, sau đó cô nhận ra cô vừa mới không chỉ vẽ một bản phác họa còn vẽ cái khác.

Phòng ánh sáng, thư phòng, sau đó là bàn ăn dài...

Cái bàn ăn này làm cô đau đầu, vị trí của nó có chút không đúng, cô rất sợ hãi, rất khủng hoảng, cô nhanh chóng khép notebook lại, không muốn nhìn thấy nó.

Nhưng một hình ảnh có bàn ăn khác đột nhiên hiện lên, cùng với cái cô vẽ không giống nhau, trên bàn ăn không có người khác. Đèn thủy tinh ở trên đầu cô lấp lánh, cô ngồi ở cuối bàn, trên bàn dọn xong bộ đồ ăn bằng kim loại, phản xạ ánh sáng của ngọn đèn.

Hô hấp của cô dồn dập.

Người đàn ông đứng phía sau kề bên tai cô, hôn lên mặt cô...

Cảm giác đó rất chân thật, cô sợ tới mức quay đầu lại.

Phía sau cô không có ai, mọi người vội vàng qua lại không ai dừng chân liếc nhìn.

"Thân ái, thật có lỗi bữa tối tôi đến muộn."

Cô theo hướng đó nhìn lên, kinh hoảng quay đầu, bút và notebook tren tay rơi xuống đất.

Lần này, mọi người quay đầu kỳ quái nhìn cô.

Nhưng bọn họ cách cô rất xa, không ai đến gần bên tai cô.

Mặt Khả Nam trắng bệch, vội vàng ngồi xuống, run tay bỏ notebook vào túi.

Hắn cầm tay cô, kéo tay cô lại gần trên mu bàn tay in xuống một nụ hôn.

Vừa nuốt miếng sandwich vào đột nhiên cô không nhịn được thu tay lại, dùng tay kia lau mu bàn tay.

Cô cần đi rửa mặt và tay.

Cảm xúc chân thật khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Khả Nam đứng dậy, xách túi nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh, cô rửa mặt và cổ, cũng rửa luôn tay. Cô rửa rất nhiều lần, thiếu chút thì đem mình chà mất một tầng da.

Vì sao người đàn ông đó gọi cô là thân ái? Vì sao hắn nói với cô xin lỗi bữa tối đến muộn? Vì sao cô sẽ sợ hãi như thế?

Người phụ nữ trong gương mặt mất hết huyết sắc, tái nhợt như hồn ma, cô cảm nhận được tay mình còn đang run, cô rút giấy vệ sinh lau khô tay, lau nước trên mặt.

Đầu cô đau đến lợi hại, nước lạnh cũng không thể khiến nó tốt hơn.

Cô cần một chút không khí trong lành.

Khả Nam hít sâu, xoay người đẩy cửa ra ngoài, thử đi đến bên ngoài sân bay để thoáng khí không cẩn thận đυ.ng phải một người đàn ông ở ngoài cửa. Cô đi quá nhanh, không chú ý, cô đang định mở miệng xin lỗi một mùi hương kinh tởm tiến vào khoang mũi làm cô suýt thì nôn ra.

Mùi hương đó quá nồng ngược lại trở nên rất hôi.

Rất hôi —

Cô không rõ xảy ra chuyện gì, cô ngẩng đầu thấy người đàn ông hoàn mĩ kia.

Người đàn ông nét mặt kiêu ngạo biểu cảm ghét bỏ nhưng khi nhìn thấy cô hắn kinh ngạc. Cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong mắt, hắn nở nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch không cao không thấp, lộ ra nụ cười hoàn mĩ.

Bàn ăn dài, trà chiều, giường lớn —

Khả Nam không thể ngừng run rẩy, tay chân lạnh như băng mất đi tri giác, sợ hãi đến tim cũng ngừng đập.

Nhà kính trồng hoa sẽ không héo, sảnh khiêu vũ xoay tròn —

Cô không thể nhúc nhích, sợ hãi chiếm lấy thân thể làm tê liệt thần kinh cô, cô hoàn toàn không có cách nào hô hấp.

Hắn hôn ngón tay cô, vuốt ve thân thể cô, hắn nắm chặt cổ cô, hành hạ cô —

Hắn bắt được cánh tay cô, kéo cô về phía trước cuối thấp đầu đến gần, cô thấy trong mắt hắn lộ ra hưng phấn, ngửi được mùi hương đáng sợ trên người hắn, cô bất lực mà sợ hãi.

Hắn hé miệng, nhe hàm răng trắng ngần, phun ra một câu làm lông tơ toàn thân cô dựng đứng.

"Thân ái, đã lâu không gặp."

Cô muốn chạy trốn nhưng cô không động được, tuyệt vọng bao trùm cô, giây tiếp theo —

Cô ói ra.

Cà phê còn có sandwich lúc nãy mới ăn toàn bộ đều nôn sạch, phun hết lên người nam nhân trước mặt.

Trận nôn này làm hắn kinh ngạc, phẫn nộ, gương mặt hoàn mĩ vặn vẹo.

"Này, này, cô đang làm cái gì?!" Hắn thét chói tai, thật sự là thét chói tai, hai tay giơ cao giống như đứa trẻ ba tuổi đứng ở quảng trường mà thét.

Nhưng cô chỉ chú ý tới một chuyện, chính là cô không phải không thể động, cô có thể động đậy, buồn nôn làm cô xoay người ói lần thứ hai, triệt để hủy đi bộ tây trang thuần trắng của hắn.

Bởi vì quá mức khϊếp sợ mà hắn buông lỏng tay, nâng tay tát cô một cái.

Rất đau, nhưng đánh cho cô tỉnh, cho cô cơ hội, hắn buông cô ra, Khả Nam không chút suy nghĩ xoay người bỏ chạy, dùng hết toàn lực chạy về phía trước. Cô đẩy đám người ra chui qua đám đông đi về hướng đại sảnh, cô nghe được phía sau có tiếng truy đuổi náo động, nghe được hắn phẫn nộ chửi mắng. Cô quay đầu thấy hắn ra lệnh vài tên mặc tây trang đuổi theo cô, tốc độ bọn họ rất nhanh, thậm chí không khách khí đánh cảnh vệ hàng không tiến lên ngăn cản.

Cô sợ muốn gần chết, tâm phế đều quặn lên, tiếp tục chạy trối chết, xông lên lầu hai, bọn họ đuổi theo, có hai người đàn ông tốc độ đặc biệt mau, mọi người né tránh hai tên hung thần sát ác, gã vươn tay muốn bắt lấy cô, cô cảm nhận được ngón tay gã đυ.ng phải bờ vai mình. Ngay tại thời điểm cô cho rằng mình bị bắt một chiếc ô xông ra từ bên hông đánh mạnh vào xương sườn của gã, gã đau đớn rút tay về, người cầm ô quay lại đá một cước đá tên còn lại bay ra ngoài, kế đó lại hung hăng ném một quyền đánh vào huyệt thái dương của gã khiến gã ngã xuống đất.

Cú đấm của anh ta rất nặng làm gã kia không đứng dậy nổi, tên còn lại xui xẻo bị anh ta đá xuống lầu.

Người đàn ông giúp cô có một mái tóc vàng mắt màu lam chiều cao không sai biệt lắm, có vậy một giây tim cô hoảng loạng cho rằng là người cô muốn tìm —

Nhưng thân hình anh ta không giống, kiểu tóc cũng không quá giống nhau, không phải là anh.

Người đàn ông giải quyết hai tên kia xong cũng không ngừng lại xoay người đi về phía cô.

Không phải anh.

Yết hầu cô co rút, người đàn ông cởi khăn choàng trên cổ xuống choàng lên vai cô, thuận thế lấy mũ lưỡi trai trên đầu anh tạ đội lên đầu cô, ôm vai cô đi về phía trước.

"Đừng dừng lại."

Anh ta nói tiếng Trung, cô không chần chờ lập tức đi theo anh ta, hai người nhanh chóng xuyên qua đám người, nhóm người khác đuổi theo cô đi ngang qua bọn cô, cô cúi thấp đầu để mũ che khuất hơn nữa khuôn mặt nhưng cô phát hiện anh ta mang cô đi đến cửa hải quan không nhịn được mở miệng.

"Tôi không có vé máy bay." Cô hoảng hốt nói.

"Cô không cần vé máy bay." Người đàn ông trả lời, đưa một tờ tài liệu cho cô. "Lát nữa giao cái này cho hải quan."

Trên tài liệu viết tên cô, chân cô không ngừng di chuyển nhưng trong lòng dị thường hoảng hốt, tưởng rằng bản thân vừa rời khỏi miệng sói lại rơi vào miệng hổ.

"Anh làm sao mà biết tên của tôi?"

"Mẹ cô để tôi tới, lấy hộ chiếu của cô ra." Anh ta nói xong không mang cô đi xếp hàng mà đi vào một cửa khác, anh ta lưu loát dùng tiếng Pháp câu thông, đối phương nhanh chóng để anh ta và cô đi qua.

Cô dựa theo chỉ thị của anh ta mà làm để hải quan xem xét hộ chiếu của cô, đi theo anh ta qua cửa hải quan rời khỏi sân bay theo lối đặc biệt, người đàn ông mang cô một đường không bị ngăn trở lên máy bay tư nhân.

Cô vốn có chút chần chờ, sau đó cô phát hiện chủ nhân chiếc máy bay không phải ai khác mà là một vị siêu cấp giàu có nổi tiếng thế giới. Người đàn ông giàu có đáng giá hàng tỉ đồng cưới một người vợ là nhà khoa học, đôi vợ chồng này nổi danh không chỉ vì họ có tiền mà còn vì họ quyên tiền phát triển công nghệ y tế nano.

Vị tỷ phú có chiếc mũi như chim ưng đứng ở ngoài cửa lên máy bay trong tay chống một cây gậy, thấy hai người bọn họ đi đến thì gật đầu chào hỏi với người đàn ông kia sau đó vươn tay với cô.

"Trạm tiểu thư, xin chào."

"Xin chào." Cô vô cùng kinh ngạc chỉ có thể vươn tay theo.

Tay ông ấy rắn chắc có lực, nhìn thẳng vào mắt cô gật đầu sau đó thu tay.

Cô bỗng nhiên hiểu, cô có thể thuận lợi thông quan tất cả đều là vì người đàn ông trước mặt.

"Bart tiên sinh, cám ơn ông." Cô cảm tạ nói.

"Không có gì, tôi chỉ là vừa hay muốn tới châu Á."

Ông ta lạnh nhạt nói rồi xoay người lên máy bay, người đàn ông bên cạnh cô cũng đi theo.

Cho đến khi ngồi xuống vị trí thoải mái rộng rãi Khả Nam vẫn còn chút xấu hổ, cảm giác mọi chuyện vừa mới xảy ra giống như nằm mơ.

Máy bay rất nhanh cất cánh, người đàn ông bên cạnh cô rời đi một lúc khi trở về mang cho cô một ly nước.

Cô nhìn người trước mắt đồng dạng thân thủ nhanh nhẹn, tóc vàng mắt lam, nâng tay tiếp nhận ly nước, sau đó hỏi.

"Anh là ai?"

"Tôi tên Mạc Lỗi, là điều tra viên của công ty điều tra ngoài ý muốn Hồng Nhãn."

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋
« Chương TrướcChương Tiếp »