Lưu Tư Hiền vẫn không biết Cao Vinh đang nấp góc tường nghe lén, hấp tấp nói: «Ai, em đừng nóng giận chứ. Em biết rằng kỳ thực giữa bọn anh cũng không có gì mà.»
«Không nắm tay, cũng không hôn à?»
«Ngoài mấy thứ đó cũng không còn gì, mà những việc kia anh cũng phải nhẫn nhịn lắm mới làm được. Em biết anh không hề thích đàn ông mà.» Lưu Tư Hiền thở dài.
«Đây là điểm mấu chốt...» Cô gái thở hắt ra, nói.
«Dĩ nhiên.»
Cao Vinh thực sự là không biết nói cái gì cho phải, không biết nên vì Tôn Duệ bị gạt thành như vậy mà khϊếp sợ, hay vì Tôn Duệ cùng Lưu Tư Hiền đến nay mới tiến triển đến bước kia mà run rẩy.
Sau đó, âm thanh trong phòng hạ thấp xuống, Cao Vinh cũng không nghe rõ hai người đó nói cái gì, anh đoán là bọn họ lại đang dính nhau, vì vậy liền quay người đi. Nói thế nào thì, sự tình này cũng không đến lượt anh quản, Cao Vinh sẽ không đạp cửa đi vào mà «Bắt kẻ thông da^ʍ».
Anh lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, suy nghĩ rốt cuộc mình có nên nói với Tôn Duệ cái tin bi thống này không. Cao Vinh lấy điện thoại di động ra, có chút do dự, tìm đến số điện thoại của Tôn Duệ, nhìn một chốc lại cất điện thoại đi.
Quay xong phim rồi nói gì thì nói.
Cao Vinh vừa quyết định, ngẩng đầu lên, tính đi về phía trước——
«Anh ở đây làm gì vậy?»
Cao Vinh: «..»
Là ảo giác sao? Tại sao bây giờ, người cần phải ở ngoại địa quay show thực tế lại đang đứng trước mặt mình?
«Lưu Tư Hiền còn chưa đi nhỉ?» Tôn Duệ hướng đầu kia hành lang của phòng nghỉ nhìn xung quanh, «Để anh ấy có một sinh nhật kinh hỉ! May quá vẫn đúng lúc, đều là do máy bay đến muộn.»
«Cái này... Tôi không biết...» Cao Vinh thầm nghĩ, hiện tại nhìn thấy anh người ta cũng chỉ có kinh sợ.
« Ừm, tôi thấy trên weibo, các anh còn vừa mới ở đoàn phim chúc mừng nhỉ. Trước khi lên máy bay, tôi có gọi điện thoại cho anh ấy, ảnh nói đêm nay không có phần diễn,» Tôn Duệ một tay mang túi, bên trong có lẽ là quà sinh nhật, một tay khác làm động tác «Xuỵt», nhẹ giọng nói: «Tôi qua đó đây, anh không cần để ý đến tôi, tiếp tục quay phim đi!»
«Không, đừng, cái này...» Cao Vinh theo bản năng, không muốn cho Tôn Duệ đi qua, đứng ra cản trước mặt hắn một chút.
«Làm sao vậy?» Tôn Duệ cau mày, «Hiện tại không thể đi qua bên kia sao?»
«Hic, lát nữa có lẽ còn phải dọn dẹp bên đó.»
«Anh đang đùa đấy à? Thành viên đoàn phim lát lại đi qua đây, giờ dọn cái gì chứ?»
«Cho nên mới nói là "có lẽ"» Cao Vinh đã không biết mình đang nhảm cái gì.
«... » Tôn Duệ nghi ngờ nói, «Cao đạo, sao hôm nay anh kỳ quái vậy?»
Cao Vinh bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, việc này Tôn Duệ sớm muộn cũng phải biết, bây giờ cứ che giấu cũng không ích gì.
«Thực ra là thế này...» Cao Vinh hắng giọng một cái, quyết định nói vài câu chuẩn bị tâm lý cho Tôn Duệ, «Tôn Duệ, anh cũng biết, có những trường hợp biết mặt không biết lòng...»
Tôn Duệ: «...?»
«Có một số việc mà trước khi nó xảy ra, anh xưa nay hoàn toàn không nghĩ tới khả năng đó...»
«Này này, anh rốt cục là bị cái gì vậy?» Tôn Duệ ngắt lời Cao Vinh, ngày hôm nay bị làm sao thế? Thực sự mờ ám. Hắn không biết Cao Vinh đang chơi đùa cái gì, nhưng hắn bây giờ phải đi gặp Lưu Tư Hiền gấp, cũng không muốn nhiều lời, nói câu tiếp theo «Ầy, có việc chúng ta lần sau lại nói» cũng sắp bước đến đầu kia hành lang, Cao Vinh muốn kéo cũng không được.
«Không phải, anh- sau đó... kỳ thực, hiện tại tôi cũng có điểm hỗn loạn... Ai, thôi, để tôi nói thẳng đi. Vừa nãy tôi chính là...»
Cao Vinh nói được nửa câu liền dừng lại, lúc này không phải là bị Tôn Duệ ngắt lời.
Bởi vì cửa phòng nghỉ mở ra.
«Về nhà em sao? Hay ra quán bar uống một ly chúc mừng nha?»
«Ừm... Sáng sớm mai còn có cảnh muốn quay, trực tiếp về nhà đi.»
Lưu Tư Hiền và cô gái nọ cùng nhau đi ra, một tay cầm quà, tay kia cầm bó hoa, cô ta cũng dựa thật sát vào tay anh, mặc dù không có tay trong tay, nhưng cũng là quá mực gần gũi. Hơn nữa, hai người trước sau cười cười nói nói, ngữ khí cùng thần thái đều vô cùng thân mật.
«...»
«Ây...» Cao Vinh nhìn tình hình một chút, rất thức thời mà lùi về sau hai bước, tự nguyện làm nền.
«A...» Cô gái bên cạnh Lưu Tư Hiền bước vài bước phát hiện không đúng, đột nhiên lui sang bên cạnh. Lưu Tư Hiền thấy cô đột nhiên kinh ngạc, bộ dáng sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, dĩ nhiên nhìn thấy Tôn Duệ, một mặt biểu tình không thể tin.
«Em sao lại...»
Lưu Tư Hiền lập tức ngây dại. Nửa tiếng trước, Tôn Duệ vẫn còn liên lạc qua điện thoại cùng anh ta, tín hiệu báo là ở ngoại địa, than thở hôm nay quay chụp có biết bao khổ cực, sinh nhật không thể trở về kịp, đáng tiếc này kia, hứa sẽ gửi đồ tới trường quay, vân vân.
Kia, chính là Tôn Duệ gọi tới trước khi lên máy bay.
«Lưu Tư Hiền... Anh như vậy là có ý gì?» Tôn Duệ coi như tỉnh táo mở miệng, chỉ là âm thanh có chút run rẩy.
«Ngày hiểu lầm rồi, tôi chỉ là bạn của Lưu Tư Hiền, nghe qua cậu ta có tổ chức sinh nhật ở đoàn phim, mới ghé qua tặng quà...» cô gái đi cùng Lưu Tư Hiền giải thích.
«Tôi hiện tại hỏi anh ta. Không ai nói chuyện với cô.» Tôn Duệ nói một cách lạnh lùng, quay đầu nhìn Lưu Tư Hiền, trong mắt tràn ngập bàng hoàng không thể tin, «Bạn bè? Mấy người nghĩ tôi ngu ngốc lắm sao?»
«Tôi không có ý đó...»
Lưu Tư Hiền mở miệng, lại không biết phải giải thích thế nào. Chủ yếu là vì việc Tôn Duệ xuất hiện ở đây hôm nay thật sự không nằm trong tính toán của anh ta, bất ngờ như vậy, đương nhiên không chuẩn bị kỹ càng lời giải thích.
«Cô trước tiên cút ra ngoài cho tôi.» Tôn Duệ hướng về phía cô gái kia, hất hất cằm.
«Anh... Tôi, tại sao tôi không thể ở lại?»
«Cô dựa vào đâu mà ở trong này?» Tôn Duệ nhìn chòng chọc cô ta, quay đầu hỏi Cao Vinh, «Anh cho cô ta vào?»
«Trước đó, cô ấy nói mình là bạn của Lưu Tư Hiền, chúng tôi đương nhiên không hỏi nhiều...» Cao Vinh nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Tôn Duệ, tám phần mười là vì anh không báo cáo sự tình, bèn nhanh chóng thanh minh «Thật không nghĩ tới là lại như vậy. Quý cô này, tôi là đạo diễn. Xảy ra chút vấn đề nội bộ giữa diễn viên, mời cô ra ngoài trước.»
Cô gái kia cũng không phải không biết nhìn tình hình mà lằng nhà lằng nhằng, nhìn Lưu Tư Hiền, lại liếc mắt qua Tôn Duệ, không do dự một chút liền rời đi.
Không khí tĩnh lặng, Cao Vinh lúng túng, cảm thấy đây chính là thời điểm mình nên xuống sân khấu, nhưng Tôn Duệ lại lập tức lên tiếng, dường như quên mất sự tồn tại của Cao Vinh.
«Tôi cho rằng hiện tại chúng ta là người yêu?» Tôn Duệ ngẩng đầu nhìn thẳng Lưu Tư Hiền, «... Không phải sao?»
«... »
Đã đi đến mức này, Lưu Tư Hiền cũng biết chỉ «Đây là bạn bè bình thường» là vô dụng. Cho nên đối với vấn này, anh ta đều trầm mặc.
Tôn Duệ «A» một tiếng: «Vậy anh cảm thấy giữa chúng ta là mối quan hệ như thế nào? Tôi là người bao dưỡng anh? Vậy tôi thật đúng là Bồ Tát sống nhỉ, trả thù lao, cấp việc làm, cái gì cũng không muốn anh phải động tay động chân...Nhưng nói đi nói lại, cứ coi là vậy đi, anh lại cầm tiền tôi cho nuôi gái, cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp nhỉ? »
«Không phải, tôi cảm thấy chúng ta...»
Tôn Duệ không nhịn được muốn cười: «Anh đừng nói với tôi, anh cảm thấy chúng ta là bạn tốt.»
Lưu Tư Hiền trầm mặc, cũng không biết là anh ta ngầm thừa nhận, hay da mặt không dày đến nỗi có thể mở miệng ra đồng ý.
«Được thôi. Coi như anh cảm thấy mọi điều tôi làm vì anh đều xuất phát từ tình hữu nghị. Chúng ta trước đây cũng có hôn đi? Anh cũng không từ chối mà? Anh đối với bạn tốt còn hôn môi cơ đấy? »
Lưu Tư Hiền vẫn không thể hé răng, phỏng chừng là thật sự không biết nên nói thế nào.
«Con mẹ nó anh mở miệng ra nói cho tôi!» Tôn Duệ đột nhiên vung tay, đập một cái vào vách tường.
Lưu Tư Hiền kinh ngạc một chút. Tôn Duệ từ lúc mới gặp đến nay, chưa từng nổi giận đến vậy trước mặt anh ta. Với anh, Tôn Duệ vẫn luôn ôn nhu, thậm chí là rất nghe lời, cái gì cũng theo ý anh ta.
«... Xin lỗi. Ngày đó tôi uống nhiều...»
«Uống nhiều à...» Tôn Duệ lập lại một lần, biểu tình như thể đang nói một truyện đùa không hề buồn cười.
«Anh còn áy náy cái gì? Cứ phải để tôi hỏi từng câu một?» Tôn Duệ cao giọng, «Anh nói hết ra đi, bây giờ còn lừa gạt nữa cũng chả ích gì.»
«... » Lưu Tư Hiền thấy thật sự không còn cách nguỵ biện, nửa ngày mới mở miệng nói: «Thật xin lỗi. Thực ra tôi không thích đàn ông...»
«Vậy anh cứ nói vậy từ đầu đi! Tôi bắt ép anh sao? Tôi lấy đao kề cổ anh à? Hả? Hay là thế nào?»
«Lúc mới đầu... Có lẽ anh có chút hiểu lầm. Là tôi không nói cho rõ ràng, sau đó liền không biết phải nói như thế nào... Xin lỗi. Đều là lỗi của tôi.»
Cao Vinh ở một bên nghe được không khỏi nhíu mày. Thật giỏi nha, ôm toàn bộ lỗi lầm lên mình, sau đó thì sao? Trực tiếp đem nguyên nhân thành «Là tôi chưa giải thích», chung quy lại chỉ vì Tôn Duệ tự «hiểu lầm».
Tôn Duệ «nhât châm kiến huyết» hỏi*: « Mặc kệ là lỗi của ai. Thời điểm chúng ta quen nhau, anh đã có bạn gái đúng không?»
(* Hỏi đúng trọng tâm/ Điểm quan trọng)
«... Phải.» Lưu Tư Hiền do dự nửa ngày, nghĩ lúc này nói dối nữa cũng không có ý nghĩa, không thể làm gì khác ngoài gật gật đầu.
«Haha, cô ta cũng rất rộng lượng đi? Vì tiền đồ của cả hai? Nên anh chịu nhục? Là như vậy sao?»
«Tôi không nghĩ như vậy. Cùng anh ở chung rất vui vẻ, anh là người tốt. Chỉ là tôi thực sự không...»
«... Không thích đàn ông, chỉ muốn cùng tôi làm bạn bè? Vậy lúc tôi sắp xếp công việc cho anh, sao không thấy anh nói như vậy?» Tôn Duệ lắc lắc đầu, tựa như muốn đem thứ gì đó trong đầu quăng đi, âm thanh có chút run rẩy, «Lưu Tư Hiền, nói thật, anh tự hỏi bản thân mình đi, anh xứng với tôi sao? Dù coi chúng ta là bằng hữu, anh xứng với tôi sao? Tôi giúp anh đi cửa sau, anh liền giả mù sa mưa mà nói như vậy khiến anh thấy tự ti, ngược lại còn làm tôi áy náy một hồi. Sau đó thì sao? Càng ngày càng không khách khí mà lấy tiền... Tôi còn cho rằng anh cuối cùng cũng gần gũi hơn với tôi, không nghĩ tới nguyên nhân lại là vì sốt ruột cầm tiền nuôi kỹ nữ.»
«Anh đừng nói cô ấy như vậy...» Lưu Tư Hiền theo bản năng phản bác.
Tôn Duệ: «... »
Cao Vinh từ phía sau không nhìn ra nét mặt của Tôn Duệ, nhưng anh nhìn thấy đối phương siết chặt tay thành nắm đấm, mong tay dường như muốn hãm sâu trong da thịt.
Tình cảnh có chút giằng co, Cao Vinh suy nghĩ, không biết mình có nên tiến vào làm đại sứ hoà bình không, dù sao đây cũng là đoàn phim của anh. Nhưng lại sợ dính vào chuyện cá nhân, gây thêm khó xử.
Rất nhanh, Tôn Duệ liền cử động, cầm túi quà trong tay, gần như là đập mạnh lên tường, xoay người rời đi: «Anh cùng ả đàn bà kia đều cút hết đi!»
Cao Vinh nhìn Tôn Duệ đi lướt qua mình, đôi mắt tựa hồ ửng hồng, bước nhanh ra ngoài. Anh quay đầu nhìn Lưu Tư Hiền, anh ta vẻ mặt trắng bệch, nhìn thế này chắc cũng hiểu bây giờ làm gì cũng vô dụng, nên lại càng thêm kinh hoảng.
E rằng người này muốn tự mình lừa gạt dụ dỗ, nhẫn nhịn tầm nừa năm, lấy được chút tài nguyên, sau đó tìm một cái lý do phổ thông để « chia tay », thế là mọi việc đều thành —— Cao Vinh nghĩ thầm, vậy anh cũng nên cẩn thận mà nhịn xuống chứ, cách bạn gái anh xa xa chút a.
«Dù sao hôm nay cũng không có phần diễn của anh, nhanh đi về đi.» Cao Vinh nói với Lưu Tư Hiền.
«Ừm, được... »
Nếu như phần diễn ngày mai của anh vẫn là của anh hẵng nói——
Cao Vinh không chút nghi ngờ, Tôn Duệ bị đả kích như vậy, từ yêu chuyển hận, lập tức sẽ đem Lưu Tư Hiền loại khỏi đoàn.
Anh đi về hướng trường quay, mọi người đều tụ tập ở bên kia, hoàn toàn không biết vừa nãy ở phòng nghỉ đã xảy ra một tiết mục cẩu huyết đến mức nào.
Chờ chút, không được nha...
Bộ phim này cũng đã quay được phân nửa, chỉ còn một tháng nữa có lẽ cũng hoàn thành. Lần này Tôn Duệ mà muốn vung tay đổi diễn viên, hoặc trực tiếp nản lòng thoái chí, cấm cản Lưu Tư Hiền, tự mình cũng rời đi rút lại tiền tài trợ...
Cao Vinh cảm thấy rất muốn mắng người.
Người nguyên lai không muốn dính dáng vào cuộc vui này như anh vẫn ý thức được điểm mấu chốt. Hiện tại, gấp nhất không phải là việc làm đạo diễn ngày mai, mà là đến động viên Tôn Duệ, làm hắn lưu lại trong đoàn phim...!