Chương 48: Quyết định

Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

Nghe tiếng hô của Vương Mực Đồng, mọi người cùng quay đầu lại. Nhìn người trước mắt, toàn thân dường như máu đều bị đông cứng lại, trong lòng Mộng Tịch bỗng nhiên có một loại cảm giác thê lương cùng sầu bi không nói nên lời.

Bạch y tung bay, bóng dáng thanh tao không vướng bụi trần. Người cao cao tại thượng như vậy, cảm giác như không thể nào với tới. Đã từng có một khoảng thời gian, ngay khi nàng đứng bên cạnh người, vẫn còn cảm thấy cái gì đó không đúng, dường như trên đời này không có ai xứng đáng được đứng bên cạnh người. Bất kỳ vật nào cũng không thể xứng đôi với người. Vì thế, để ở bên cạnh người, nàng vĩnh viễn buộc chính mình phải cố gắng, luôn luôn cố gắng.

Nhiều năm như vậy, nàng cho rằng nàng đã không còn cố kỵ khi đứng bên cạnh người, an tâm làm đồ nhi của người. Nhưng hiện giờ nàng biết được, nguyên lai sư phụ so với tưởng tượng của mình lại vô cùng lợi hại như vậy, không chỉ các vị tiên gia cung kính đối với người, mà ngay cả thượng đế cũng phải kính người ba phần.

Khi đó, nàng liền biết, sư phụ không chỉ thuộc về mình nàng. Mà người còn có sứ mạng của mình, còn có trách nhiệm của mình, người còn phải bảo vệ lục giới muôn dân. Hoặc là nói cho tới bây giờ, sư phụ không chỉ của một mình nàng, khi còn ở Sương Vân điện, nàng thường nghĩ lầm rằng, tính mạng sư phụ chung quy chỉ có nàng.

Sau khi xuất môn ra bên ngoài hơn hai tháng, nàng cũng hiểu rõ những sự tình mà mình chưa biết, nàng cũng mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.* Ngay cả một con chim nhỏ bị nhốt trong l*иg, nó cũng sẽ dần dần mất đi khả năng bay lượn vốn có, cho dù có may mắn thoát ra, nó cũng sẽ không cách nào hướng tới bầu trời rộng lớn mà bay lượn. Ngay cả một con hổ có bản tính hung tàn, nếu bị thuần hóa, cũng sẽ biến thành một tiểu bạch miêu dịu ngoan nhu thuận, nếu trở lại rừng rậm, nó cũng chỉ là tiểu bạch miêu nhát gan nhu nhược, mà không phải một vương giả oai hùng.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn.

Nàng cũng không phải là chim nhỏ bị giam trong l*иg, nhưng nàng lại là một tiểu hổ dịu ngoan. Bởi vì đó là nàng tự nguyện. Nếu như có thể, nàng thà rằng cả đời này nàng mãi ở trong Sương Vân điện, luôn bên cạnh sư phụ, chỉ cần làm đồ đệ của hắn.

Nhưng hiện giờ thật sự còn có thể sao? Nếu là trước đây, nàng còn có thể tiếp tục suy nghĩ như vậy, sau đó lại vô ưu vô lo sống cuộc sống hưởng thụ sự sủng nịnh của sư phụ. Nhưng là bây giờ nàng đã biết tâm ý của mình, thì sao lại có thể sống như lúc trước, không có hai lòng mà sống cùng sư phụ?

Quá khứ sở dĩ không cách nào thay đổi được, cũng là bởi vì không thể nào quay về.

Nàng biết, nàng yêu sư phụ của mình, là không thể nào chấp nhận được, là đại nghịch bất đạo. Nàng có thể vì sư phụ mà làm bất kể chuyện gì chỉ đổi lấy nụ cười của người, chỉ duy nhất là không thể yêu người. Nhưng nàng cũng không muốn lừa dối chính bản thân mình. Nàng yêu chính là yêu. Nếu chuyện tình này thế nhân không thể chấp nhận, vậy thì liền đem nó dấu đi đi. Bí mật này vĩnh viện cũng chỉ ở trong lòng nàng, không thể có người nào biết được.



Không chú ý tới thần sắc kinh ngạc của hai người còn đang nằm trên giường đá, cũng không chú ý tới Lăng Vi đang cúi đầu sợ hãi, Dịch Vân Lạc cũng chỉ lẳng lặng nhìn Mộng Tịch đang đứng nơi đó. Trong ánh đèn mờ mờ trong thạch động, hắn bỗng nhiên có một loại ảo giác, tiểu đồ đệ của mình cùng người kia, rất giống…

-Ân nhân…

Cho đến khi Vương Mực Đồng lại lần nữa lên tiếng, Dịch Vân Lạc mới mất tự nhiên đem ánh mắt nhìn qua. Tại sao vừa rồi, bản thân mình lại như vậy?

Sau khi được Tiểu Vân đỡ dậy, Vương Mực Đồng khó khăn đi xuống giường đá, mang theo Tiểu Vân cùng nhau quỳ gối trước mặt Dịch Vân Lạc. Mặc dù Tiểu Vân cũng không biết người này là ai, nhưng do nàng trời sinh có khứu giác cùng ánh mắt nhạy bén, nàng vừa nhìn cũng biết nam nhân bạch y kia cũng không phải người tầm thường, chỉ là từ trên người hắn phóng ra từng trận tiên khí thuần khiết hùng hậu, làm cho đáy lòng nàng dâng lên cảm giác thần phục.

Nhàn nhạt nhìn lướt qua Tiểu Vân, đáy mắt Dịch Vân Lạc vẫn nhàn nhạt mà khinh đạm. Nhớ lại sự kiện năm năm trước, lúc đó trong lúc đang điều tra thân thế của Mộ Dung Diệc Hàn mà vô tình biết được chuyện của Vương Mực Đồng cùng tiểu hồ ly kia. Nguyên bản loại chuyện này Dịch Vân Lạc cũng không muốn quan tâm, cũng sẽ không nhúng tay. Nhưng không biết tại sao lần đó khi đi ngang qua lại xuất thủ giúp hắn. Lại dạy hắn làm thế nào mới có thể đi vào rừng sương mù này, nói cho hắn biết cách dùng máu người mà hồ ly yêu nhất luyện thành đan dược, mới có thể hóa chân thân hồ ly thành hình người.

Dịch Vân Lạc có thể thấy trước được tương lai, nhưng không có cách nào thay đổi nó, nhưng Dịch Vân Lạc lại không biết, tất cả những việc này đều đã được định sẵn, hai người họ có thể yêu nhau chính là do một tay Dịch Vân Lạc giúp đỡ.Nếu như năm đó không có Dịch Vân Lạc, thì Tiểu Vân cũng đã chết vì thiên kiếp, cũng không có nhân yêu chi yêu như ngày hôm nay. Còn về phần Mộng Tịch, chí ít là vào giờ khắc này còn có thể đơn thuần không nhận ra tình cảm của mình với sư phụ.

-Đứng lên đi.

Nhẹ tay vung lên, vết thương trên người Vương Mực Đồng cùng Tiểu Vân cũng nhanh chóng khôi phục như cũ, một điểm dấu vết cũng không còn lưu lại.

-Đa tạ ân nhân.

Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cánh tay Vương Mực Đồng vẫn hãm tại vai của Tiểu Vân, không có ý đứng dậy.

-Còn có chuyện gì?

Dịch Vân Lạc hỏi.

Mộng Tịch vẫn theo thói quen đi tới phía sau Dịch Vân Lạc, trên người sư phụ vẫn như cũ nhàn nhạt tỏa ra mùi hương đào mang theo ý vị sâu xa.

Vương Mực Đồng ngưng mắt liếc nhìn Tiểu Vân bên cạnh, xoay người bình tĩnh nói với Dịch Vân Lạc:

-Ta biết chuyện này có lẽ không hợp với lẽ thường, nhưng ta mặc kệ phải trả giá bao nhiêu đại giới, ta đều nguyện ý đi thử, chỉ cần có thể cùng Tiểu Vân ở cùng một chỗ. Ân nhân đã có biện pháp đem Tiểu Vân trở thành hình người, như vậy nhất định cũng có biện pháp đem ta biến thành hồ ly…

-Đồng ca ca! không nên…

Tiểu Vân vội vàng cắt ngang lời hắn đang nói, nắm chặt tay hắn, lắc đầu liên tục. Hắn tại sao lại khổ như vậy chứ?

Vương Mực Đồng dường như hiểu thấu được tâm tư nàng, mỉm cười nói:

-Hôm nay, chúng ta coi như cũng đã chết một lần. Lần trước nàng có thể vì ta cam nguyện buông tha tu vi ngàn năm của mình. Như vậy lần này hãy để cho ta vì nàng, bỏ qua thân xác vô dụng này. Sau này dù cho chân trời góc bể, chúng ta cũng không bao giờ tách rời.

Lời nói của hắn kiên định như vậy, làm cho viền mắt Tiểu Vân dần dần ẩm ướt, mà cũng làm cho lòng Mộ Dung Diệc Hàn bên cạnh chấn động, hắn cũng không có quên Vương Mực Đồng là rất quan tâm bộ dáng của mình. Lúc trước hắn đã từng cười nhạo Vương Mực Đồng rằng, bộ dáng lúc nhỏ thì dễ nhìn như vậy thôi, như khi trưởng thành thì không nhất định đẹp đẽ như vậy… Nhưng hắn thật không ngờ người huynh đệ của mình lại nguyện ý vì nàng ta, mà cũng không cần để ý đến bộ dáng của chính mình.

Lăng Vi ở một bên yên lặng cười lạnh, từ trước đến nay chỉ thấy có yêu tinh muốn thành người, cũng chưa bao giờ nghe nói có chuyện người mà lại tự nguyện muốn trở thành yêu.

Bên trong động đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, qua một lúc lên, Dịch Vân Lạc mới mở miệng:

-Nếu như chỉ có thể sống được một năm, người cũng nguyện ý sao?

Ngẩng đầu, đáy mắt Vương Mực Đồng cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại giật mình mà nhắm nghiền hai mắt, che dấu đi cảm xúc bên trong, lại một lần nữa mở mắt ra, nhưng lúc này trong mắt chỉ tràn ngập kiên định, không có do dự mà nói:

-Nguyện ý…

Một năm được ở bên cạnh người mình thương, dù cho chỉ có một tháng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

-Đồng ca ca… Không nên… không nên…

Nước mắt trào ra khỏi mi, Tiểu Vân mở miệng nói khẽ. Hắn yêu nàng như vậy, như thế nào lúc trước nàng lại cho rằng hắn vì nàng không phải là người mà sẽ ghét bỏ nàng, không cần nàng đây?

Tâm vô cùng đau đớn, liền ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

-Sư Phụ…

Tâm trạng Mộng Tịch đột nhiên quýnh lên, giơ tay nắm lấy tay áo Dịch Vân Lạc, lại thấy sư phụ quanh đầu nhìn nàng, lại lúng túng bỏ ra.

-Nhất định là còn có biện pháp khác, đúng không sư phụ?

Bộ dáng Mộng Tịch có chút quẫn bách, nhưng trong mắt Dịch Vân Lạc lại không phải như vậy, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, nàng rốt cục cũng lại làm nũng đối với mình sao?

Trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại có cảm giác vui sướиɠ cùng dễ chịu khó hiểu, Dịch Vân Lạc lạnh nhạt nói:

-Mặc dù ta không có cách nào, nhưng lại không có nghĩa là con không làm được.

-Con?

Mộng Tịch không hiểu ý tứ của sư phụ, chỉ vào chính mình.

Nhẹ nhàng gật đầu, Dịch Vân Lạc nói:

-Lúc trước Tư Mệnh tinh quân có đưa cho con Tinh luân, bây giờ có mang theo không?

Tinh luân? Đây là cái gì? Tư mệnh tinh quân là khi nào thì có đưa cho nàng một vật như vậy? Mộng Tịch mờ mịt nhìn Dịch Vân Lạc:

-Thần tiên bá bá chỉ cho con ột viên dạ minh châu a…

Dạ minh châu…

Dịch Vân Lac bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thế nhưng lại đem một thần khí thành viên dạ minh châu bình thường. Phải biết rằng, dù có đem tất cả dạ minh châu có ở trên đời cũng không đổi được vật vô giá kia. Bất qua điều này cũng không thể trách nàng được, ai bảo lão nhân kia đem thần khí biến thành một viên dạ minh châu. Nhưng lại nói, muốn sử dụng Tinh Luân cũng không dễ dàng, chỉ sợ…

Mộng Tịch cầm Tinh luân trong tay, giao cho Dịch Vân Lạc, trong bóng tối, Tinh luân phát ra ánh sáng quang mang làm cho thạch động như được chiếu sáng như ban ngày. Nguyên bản xung quanh thạch động đốt những cây nến phát ra ánh sang ảm đạm, giờ phút này lại càng buồn bã thất sắc.

Ném Tinh luân ra không trung, miệng Dịch Vân Lạc niệm khẩu quyết, trong miệng như ẩn như hiện bay ra từng đạo ngân sắc, sau đó lại bay nhập vào Tinh luân. Chỉ thấy xung quanh càng ngày càng sáng lên, chỉ trong chốc lát, một đạo bạch quang chói mắt bắn ra bốn phía, Mộng Tịch vô ý thức đứng nép sát vào người Dịch Vân Lạc. Một lúc sau, nguyên bản chỉ là một viên dạ minh châu nho nhỏ, giờ này lại biến thành một vật thể vô cùng to lớn, bốn phía khảm từng viên bảo thạch nhỏ, tản ra ngũ sắc quang mang, làm cho mọi người lóa mắt giống như có hàng ngàn ngôi sao chiếu sáng.

-Vạn vật trên thế gian đều không thể tách re khỏi tuần hoàn nhân quả, tương sinh tương khắc. Tư mệnh tinh quân đã có thể an bài sinh mệnh cho chúng sinh, vậy tất nhiên cũng có thể thay đổi.

-Sư phụ, ý của người là, Tinh luân này có thể thay đổi số vận của Tiểu Vân cùng Vương công tử sao?

Dịch Vân Lạc lắc đầu, hắn cũng chỉ có nghe sư phụ nhắc tới một lần, về phần có thể thành công hay không, bản thân hắn cũng không biết. Lại nói, hắn cũng không nghĩ ra tại sao Tư mệnh tinh quân lại đưa một vật quan trọng như vậy cho Mộng Tịch, thậm chí còn không nói cho nàng biết đây là Tinh luân, ngay cả hắn cho tới khi thu phục Thi vương mới ngoài ý muốn biết được điều này.

-Vật này nguyên bản chính là thần khí, đã ở bên Tư mệnh tinh quân được hơn một ngàn năm, dùng linh khí của nó thử xem như thế nào!

-Mực Đồng nguyện ý thử một lần.

Quỳ xuống phía trước một bước, Vương Mực Đồng nóng lòng lên tiếng.

Dịch Vân Lạc cúi đầu nhìn Vương Mực Đồng:

-Ta có nói để ngươi thử sao? Ngươi chỉ là một người phàm mắt thịt, sao có thể chống đỡ được thần lực của Tinh luân?

-Ta đến!

Yên lặng nhìn Dịch Vân Lạc, Tiểu Vân như đang nói với chính mình:

-Ta nguyện ý bỏ đi yêu tịch, từ nay về sau chỉ làm một người phàm bình thường.

-Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Phải biết rằng một khi khởi động Tinh luân, thì không thể từ bỏ, bằng không, ngươi ngay lập tức sẽ hồn phi phách tán.

Nhìn qua Vương Mực Đồng một cái, Tiểu Vân dịu dàng cười, con ngươi đen nhánh lấp lánh như vì sao, cười như gió xuân êm dịu.

-Ta đã nghĩ kỹ.

***

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Mộng Tịch ngồi ngẩn ngồi ngẩn người trên thềm đá trong hậu viện của Vương phủ, nhìn bầu trời xa xăm đến phát ngốc.

Sau ngày hôm đó, bọn họ liền theo nhau trở lại Vương phủ. Đứng trước cửa Vương phủ bồi hồi một lúc lâu, Tiểu Vân do dự không biết có nên vào hay không, thì đột nhiên cửa Vương phủ mở ra, Vương viên ngoại cùng phu nhân lại tự mình tiến ra đón họ vào. Trong lúc mọi người có trăm mối nghi ngờ không có được lời giải đáp, trong lúc vô ý ngẩng đầu, lại nhìn thấy Dịch Vân Lạc đang chắp tay sau lưng đứng lẫn trong đám mây. Mà phía trên vương phủ lại bị bao vây bởi một tần sương mù nhàn nhạt.

Mộng Tịch biết, chính là sư phụ đã giúp bọn họ. Lúc đó trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm thấy, kỳ thực sư phụ cũng không phải là người vô yêu vô tình. Người chẳng qua là một mình cô đơn đã lâu, mà trong nội tâm người cũng không biết thế nào là yêu.

-Đang suy nghĩ gì vậy?

Từ xa xa đã nhìn thấy Mộng Tịch đang ngồi ngẩn ngơi ở chỗ này, Tiểu Vân cười nhẹ đi tới chỗ nàng. Tiểu Vân lúc này mặc dù mất đi pháp lực, mất đi dung mạo trường sinh bất lão, mất đi sinh mệnh dài dằng dặc vô bờ, nhưng là giờ đây nàng lại có một thứ đáng trân trọng hơn, đó là hạnh phúc vĩnh hằng, cái này cũng không phải dễ dàng mới đạt được đâu!

Đứng lên, duỗi tay phủi đi bụi bặm trên y phục, gương mặt Mộng Tịch giãn ra, cười khẽ:

-Tiểu Vân tỷ tỷ.

-Muội như thế nào lại một mình trốn ra đây? Diệc Hàn đang tìm muội khắp nơi !

Tiểu Vân vừa suy nghĩ vừa nhìn nàng, khóe mắt lại lộ ra tia tiếu ý.

Mộng Tịch lại cố ý bỏ qua câu nói phí sau của Tiểu Vân.

-Muội… đang suy nghĩ một sự việc…

-Vậy sao? Vậy muội có thể nói với ta, nói không chừng ta có thể giúp muội !

Mộng Tịch chỉ lẳng lặng nhìn nàng một hồi, nhẹ giọng nói:

-Tiểu Vân tỷ tỷ, nếu như… muội nói là nếu như tỷ yêu phải một người không thể yêu, tỷ sẽ làm như thế nào?

Ánh mắt Tiểu Vân không rõ nhìn nàng, ngược lại thu hồi tiếu ý trong mắt, lẳng lặng nhìn ánh nắng mặt trời ban mai nói:

-Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muội đã quên, chẳng phải ta cũng yêu một người không nên yêu sao?

A… Đúng vậy nhỉ, nàng cùng Vương công tử cũng như vậy . Nhưng là nàng muốn hỏi là, nếu như người không thể yêu lại chính là sư phụ nàng, thì sẽ như thế nào đây?

Nụ cười trên môi dần phai nhạt, Mộng Tịch cúi đầu nhìn xuống lá cây trên thềm đất bị gió thổ nhẹ mà bay đi, mày liễu hơi nhíu, sóng mắt trong suốt lại nhiễm một tia mê man.

-Mộng Tịch.

Tiểu Vân nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng, kỳ thật tâm tư của Mộng Tịch từ lúc trong thạch động nàng đã nhìn ra, chỉ là không có thẳng thắn vạch trần. Thứ nhất là bởi vì chuyện này cũng làm cho nàng thập phần khϊếp sợ, không dám tin. Thứ hai, dù sao Mộ Dung Diệc Hàn tốt xấu gì cũng là huynh đệ của phu quân nàng, nàng cũng nhìn ra được cảm tình hắn đối với Mộng Tịch, nếu như bây giờ mà nói ra, sợ rằng sự tình sẽ không thể vãn hồi.

-Trong cuộc sống của ta chính là không có đúng sai, duy nhất chỉ có tình cùng yêu. Đã không thể khống chế tình cảm của mình, vậy thì cứ để nó thuận theo tự nhiên đi, dùng tình cảm chân thành của muội đu cảm thụ, dùng lý trí của muội để phán đoán… Tin tưởng tâm của chính mình, nếu quả thật yêu người đó, liền không cần bận tâm nhiều thứ như vậy. Hạnh phúc, thường thường sẽ là chính bản thân mình phải tranh thủ. Nhưng nếu…

Tiểu Vân dừng lại một chút, càm lấy tay Mộng Tịch, nhìn nàng mang theo ánh mắt thâm ý:

-Nếu như quả thật không thể yêu, cũng không thể nhẫn tâm kết thúc, vậy hãy để tất cả mọi chuyện như cũ. Có lẽ như vậy mới là lựa chọn tốt nhất dành cho muội lúc này…

Ánh mắt Mộng Tịch hoảng hốt, chần chừ lui về phía sau nửa bước, Mộng Tịch cúi đầu xuống, thân thể có chút run khẽ. Tiểu Vân là đã nhìn ra được cái gì sao? Vì sao lời nói của tỷ ấy lại như là cổ vũ, nhưng cũng như là đanh nhắc nhở nàng…

Tiểu Vân nói, so với kết thúc, thì giữ nguyên là tốt hơn. Nhưng tỷ ấy cũng nói, hạnh phúc, thường thường là phải dựa vào chính mình phải đi tranh giành…

Tiểu Vân nỗ lực, vì thế tỷ ấy mới có thể hạnh phúc cùng Vương công tử. Như vậy, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng có thể cùng sư phụ ở chung một chỗ vĩnh viễn sao?

Nội tâm mềm mại, đột nhiên lại bị một loại ý nghĩ không biết tên xúc động, giống như một thanh âm réo rắt, dần lan truyền khắp toàn thân Mộng Tịch. Cảm giác thoải mái như vậy, làm cho cả người Mộng Tịch lâng lâng, dường như bản thân chìm trong đám mây mù. Ngẩng đầu, Mộng Tịch nhìn Tiểu Vân, Tiểu Vân nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía nàng gật đầu.

Phía trên đầu hai người, một nhóm chim nhạn đột nhiên tung cánh, thuận gió mà bay lên bầu trời cao rộng lớn. Lúc trên trời đã không còn nhìn thấy bóng chim nhạn, hai tròng mắt Mộng Tịch bỗng nhiên trở nên sáng sủa hẳn lên, sương mù dày đặc trong nội tâm cũng chậm rãi tiêu tan.

Khóe miệng vung lên, cảm xúc bị thất lạc cũng trở lại, ánh nắng tươi đẹp trong nháy mắt làm khuôn mặt Mộng Tịch tươi sáng hẳn lên. Khi ánh mắt nàng thấy trong viện bỗng xuất hiện một bóng dáng màu trắng, Mộng Tịch thả ra tay đang nắm tay Tiểu Vân, vẻ mặt tươi cười nhào vào trong lòng Dịch Vân Lạc, chăm chú ôm chặt sư phụ.

Dịch Vân Lạc bị thái độ đột nhiên thân thiết của Mộng Tịch làm cho nhất thời không biết phải làm sao, nhưng một giây sau, lại bất giác lấy tay đỡ lấy vai nàng, một tay khác lại ôn nhu vuốt lại sợi tóc rối bời trên đầu Mộng Tịch.

Tiểu Vân ở xa nhìn thấy hết thảy sự tình, hiểu ý cười, sau đó xoay người rời đi. Có lẽ con đường sau này phải đi của Mộng Tịch so với nàng còn gian nan hơn nhiều. Nhưng nàng tin tưởng, cho dù bất luận là quá trình như thế nào, cuối cùng nàng ấy cũng sẽ đạt được ý nguyện của mình.

Mỗi người đều sở hữu một hạnh phúc không giống nhau, nhưng một khi biết nên làm như thế nào, thì khi xuyên qua tầng sương mù dày đặc ấy, đó sẽ chính là kết quả.

-Sư Phụ, chúng ta trở lại Thiên Thanh có được không?

Nhắm mắt lại, mặt ở trước ngực sư phụ, nghe thoang thoảng hương hoa đào quen thuộc, Mộng Tịch lại có chút cảm giác say sưa. Nếu đây là một giấc mộng, nàng thật muốn cứ như vậy mà say đi, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại.

Nàng hiện tại cái gì cũng đều không muốn, không muốn để ý đến lời nói thế gian, cũng muốn xen vào chuyện của lục giới. Nàng chỉ nghĩ cùng với sư phụ trở lại Sương Vân điện, cứ giống như trước đây, trải qua cuộc sống vô cùng đơn giản, khoái khoái hoạt hoạt tiếp tục làm đồ đệ của sư phụ.

Tươi cười lan tràn đến hai má Mộng Tịch, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn. Là ai nói yêu liền nhất định phải có được? Nếu như tương lai có cơ hội, nàng tuyệt đối cũng sẽ không buông tha, nhưng nếu như mà không được, vậy thì mình cứ ở bên cạnh sư phụ, đó cũng là một cách hưởng thụ hạnh phúc khác.

Nhớ tới đêm đó nàng cái gì cũng không muốn, bỗng nhiên lại trở nên chẳng còn quan trọng. Nàng hiện tại chỉ quý trọng những gì trước mắt, về phần mọi chuyện sảy ra sau này, nếu như không thể tránh khỏi, thì cứ theo lời Tiểu Vân nói, cùng với sư phụ đi đến cùng trời cuối đất, cùng sinh cùng tử. Sư phụ đi đâu, nàng theo tới đó là được