- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mộng Huyễn Tình
- Chương 3: Áp bức
Mộng Huyễn Tình
Chương 3: Áp bức
Trong căn phòng chỉ là 1 màn tối đen, thân ảnh của 1 cô gái mặc trên mình bộ đồng phục của trường Trung Sơn từng bước dò dẫm trên mặt sàn lạnh ngắt.
Gương mặt xinh đẹp nhưng hiện rõ đôi phần sợ hãi, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra trước khua qua, khua lại như muốn tìm kiếm 1 điểm cố định nhưng trước mắt lại chỉ là khoảng không vô tận càng khiến Hạ Liên Chi thêm run sợ:
– Xin hỏi, có ai không?
Giọng nói thanh mảnh ấy vang vọng cả 1 không gian rồi lặp đi lặp lại mà không có 1 lời đáp trả.
Bất chợt 1 luồng ánh sáng mờ ảo rọi xuống, cô từ xa thấy được 1 cô gái mặc chiếc váy màu trắng dài chạm đất, mái tóc buông xoã che kín cả gương mặt đang tiến lại gần liền lên tiếng:
– Ai vậy?
Vẫn 1 câu hỏi không lời đáp trả nhưng bóng người kia mỗi lúc 1 tiến lại gần khiến cô kinh hãi lùi về phía sau cho đến khi tấm lưng cô pha vả 1 vật nào đó.
Hạ Liên Chi giật mình quay lại phía sau thì liền kinh hãi khi thấy cô gái kia đang đứng ở đấy liền quay đầu định chạy đi nhưng 4 phía lúc này đều xuất hiện 1 bóng người khiến cô chỉ có thể run rẩy đứng 1 chỗ.
Bỗng lúc này 1 thanh âm mà quye vang lên:
– Cô là ai, tại sao lại chiếm đoạt thể xác của tôi?
Hạ Liên Chi kinh hãi vội vàng lắc đầu liên tục mà lắp bắp nói:
– Không phải tôi…tôi không cố ý…tôi cũng không biết tại sao mọi thứ lại đảo lộn như vậy…
– Cô không cố ý sao? Nếu vậy thì hãy mau trả lại thể xác cho tôi.
– Nhưng tôi không….
Lời chưa kịp nói hết thì 1 luồng gió mạnh thổi đến làm tung bay mái tóc của bóng người kia, gương mặt hiện rõ ra trước mặt cô với 1 bên mặt bị che khuất bởi vết máu loang lổ khiến Hạ Liên Cho kinh sợ mà nhắm chặt mắt hét toáng lên:
– Không phải tôi…làm ơn…
Đôi mắt theo đó cũng liền mở, cô ngồi bật dậy hướng cái nhìn sợ hãi khắp xung quanh, đây là phòng y tế của trường vậy vừa rồi thì ra chỉ là 1 giấc mơ.
Liên Chi run rẩy đưa tay lên chạm vào ngực mình, tim cô vẫn còn cảm giác sợ hãi mà đập mạnh dữ dội.
Cô cho đến bây giờ vẫn không hiểu được chuyện kỳ lạ gì đang diễn ra, cô tại sao lại ở trong thể xá này, cũng không thể biết được làm cách nào để quay trở lại như cũ, mọi việc đành phải miễn cưỡng làm quen.
Cô đưa bàn tay lên xoa xoa thái dương của mình, trong đầu cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, cô tại sao lại ở đây?
Khi ấy bị hắn siết cổ đến nghẹt thở, cô 1 từ cũng không thốt ra được chỉ biết hướng đôi mắt van xin đến hắn, chỉ là khi bàn tay hắn đã nới lỏng mọi thứ trước mắt đều trở nên tối tăm như giấc mơ lúc nãy:
– Chẳng nhẽ…là hắn ta…đưa mình tới đây sao?
Liên Chi khẽ lắc đầu 1 cái rồi bước xuống giường mà trở ra ngoài.
Trường đã tan học từ lúc nào, mà trời cũng đã nhá nhem tối, cô quay lại lớp học để lấy sách vở cùng đồ của mình nhưng cửa đã bị khoá, cô đành bất đắc dĩ để lại mà đi bộ về.
Ở 1 khóc khuất xa kia, bỗng dần dần xuất hiện 1 bóng người đi ra, đôi mắt loé lên tia chán ghét mà khoét sâu vào thân ảnh nhỏ bé ấy.
Đôi chân đã có phần mỏi nhức đứng trước cánh cổng to lớn của căn biệt thự xa hoa, cô đối với nơi này quả thật quá xa lạ, chần chừ mãi cũng chẳng muốn nhấn chuông.
Bỗng lúc này từ phía trong chạy ra 1 người phụ nữ đã ngoài 50 mở cửa cho cô:
– Tiểu thư, cô về rồi sao? Tại sao không gọi tôi mở cửa?
Cô nghe vậy chỉ gượng cười 1 cái cúi đầu chào bà rồi đi vào bên trong.
Người phụ nữ thấy vậy cũng nhìn theo bóng cô, bà cũng biết được, sau vụ tai nạn vừa rồi, Hạ Liên Chi cứ như 1 người khác vậy.
Thường thì mỗi lần Hạ Liên Chi về nếu không kịp ra mở cửa thì cô sẽ cáu gắt và đòi trừ lương của bà nhưng kể từ khi ở bệnh viện trở về, Hạ Liên Chi lại trở nên ít nói và trầm tính hơn hẳn.
Bà nghĩ vậy nhưng không dám thắc mắc, đóng cửa lại rồi cũng quay người đi vào trong.
Hạ Liên Chi lúc này vừa bước qua cửa chính đã nghe thấy 1 giọng nói giả tạo:
– Liên Chi, về rồi à con, mau lại ăn cơm nào, cả nhà đang đợi con nãy giờ. Hôm nay sao đi học về muộn vậy?
Cô hướng đôi mắt đến người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi đấy chỉ cúi đầu 1 cái rồi lại chuyển tầm nhìn đến người đàn ông ngồi bên cạnh bà đang đọc báo, đôi mắt bất chợt phảng phất 1 nỗi buồn rồi cũng cúi chào.
Hạ Quang Hùng từ lúc cô đi vào cũng không nhìn lấy cô 1 cái, chỉ bỏ tờ báo sang 1 bên rồi cầm đũa lên dùng bữa.
Lúc này, từ trên lầu đi xuống 1 cô gái còn khá trẻ và xinh xắn, cô gái ấy dường như không để cô vào mắt liền đi qua huých mạnh vào vai cô 1 cái rồi đi lại bàn ăn mà ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Lan cười nói:
– Mẹ, hôm nay sao nhiều đồ ngon vậy?
Bà nghe vậy lại nhìn sang Hạ Liên Diệp đôi mắt cưng chiều:
– Diệp Diệp, hôm nay mẹ bảo đầu bếp nấu thêm vài món ngon cho con bồi bổ để chuẩn bị thi vào đại học.
Liên Diệp nghe vậy cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào miệng rồi nhìn bà cười:
– Ngon thật đấy mẹ.
Chu Tử Lan nghe vậy chỉ mỉm cười đưa tay lên xoa đầu Liên Diệp nhẹ nhàng nói:
– Vậy thì ăn nhiều vào.
Hạ Liên Chi đứng đấy nhìn cảnh tượng trước mặt, phút chốc sống mũi lại trở nên cay xè, 2 hốc mắt cũng đã đỏ hoe. Cô vẫn nhớ mỗi lần vào đợt thi cử, Doãn Tịnh Tâm đều làm sủi cảo vì đó là món cô thích, và bà cũng cưng chiều cô như vậy. Cô đã rất nhớ bà.
Chỉ là giờ đây, mọi thứ đảo lộn, cô không phải là Lưu Tâm Đan nữa mà lại là 1 Hạ Liên Chi – vị tiểu thư giàu có, mà người ngồi kia vốn cũng chẳng phải là mẹ ruột của Hạ Liên Chi, cô em gái kia cũng chỉ là người em cùng cha khác mẹ.
Cô lúc đầu về nhà này cũng đã lầm tưởng mối quan hệ của họ là ruột thịt nhưng khi nghe người giúp việc xì xào to nhỏ thì mới biết được sự thật. Chu Tử Lan là vợ 2 của Hạ Quang Hùng, còn mẹ ruột của Hạ Liên Chi nghe nói đã qua đời từ rất lâu rồi. Và tất nhiên, Chu Tử Lan cũng chẳng ưa Hạ Liên Chi, chỉ là ở trước mặt Hạ Quang Hùng, bà luôn ra vẻ yêu thương như vậy. Còn cô em gái kia cũng chẳng tử tế gì với người chị này.
Người ngoài nhìn vào lại cứ nghĩ nhiều tiền, có gia thế là sẽ sung túc và hạnh phúc nhưng có sống trong hoàn cảnh của người ta thì mới biết được, và cô mặc dù không biết được con người của Hạ Liên Chi khi trước như thế nào nhưng sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy cô cũng cảm thấy đáng thương. Chí ít ra, khi cô còn là Lưu Tâm Đan, thì cô vẫn còn 1 người mẹ là Doãn Tịnh Tâm yêu thương cô hết lòng.
Còn ở đây, Hạ Liên Chi chẳng có nổi 1 chút tình thương nào, ngay cả người ba kia cũng quá lạnh nhạt và vô cảm.
– Còn đứng đấy làm gì nữa, không lại mà ăn đi!
Giọng nói khàn đặc của Hạ Quang Hùng làm cô bừng tỉnh. Hạ Liên Chi gạt đi mọi suy nghĩ rồi từng bước đi đến phí bàn kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
Bữa cơm gia đình diễn ra trong 1 không khí quá tẻ nhạt, chỉ nghe được tiếng nói chuyện vui vẻ của mẹ con Chu Tử Lan, khiến cô đôi khi dừng lại mà liếc nhìn bọn họ khẽ chạnh lòng.
Tối hôm ấy, tại VINCENT CLUB.
Nam nhân ngồi tựa lưng vào thành ghế, chiếc áo sơmi trắng thả buông những cúc đầu làm lộ ra vòm ngực săn chắc tạo nên dáng vẻ phong tình mê hoặc.
Gương mặt đẹp hoàn mỹ trên từng đường nét, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào khoảng không vô tận mà suy tư, dáng vẻ ấy lại khiến hắn trở nên thu hút vô cùng.
Lúc này, Vỹ Khải từ bàn bi-a bỏ cây gậy xuống rồi đi lại phía Lưỡng Minh đánh mạnh vào vai hắn 1 cái:
– Chưa gì đã tương tư rồi sao?
Hắn nghe vậy lại nhếch mép 1 cái, với lấy ly rượu để trên bàn nhấp 1 ngụm:
– Vỹ Khải, cậu thấy cô ta có giống là đang diễn kịch không?
– Lưỡng Minh, cậu là đang nói đến ai? Cô nào thì cũng phải có cái tên thì mình mới biết được.
Hắn lúc này đôi mắt chợt chuyển hoá sắc lạnh, liếc đến Vỹ Khải 1 cái.
Anh thấy vậy đành cười trừ rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, ra vẻ suy tư nói:
– Theo thông tin mà mình có, thì cô ta sau vụ tai nạn có biểu hiện bất thường, thi thoảng luôn tự lẩm bẩm gọi tên….Đan Đan…gì đó thì phải. Tính cách cũng khác lạ, ít nói và trầm tính hơn. Sinh viên trong trường đang đồn thổi đầu óc cô ta có vấn đề. Tất nhiên đấy là những gì mình nghe được từ mỹ nữ ở trong trường, còn có đúng hay không thì…chưa xác nhận. Nhưng mà nếu cô ta là diễn kịch thật, thì mình nghĩ sẽ là 1 diễn viên có triển vọng.
Hắn nghe vậy chợt đăm chiêu 1 hồi rồi lạnh giọng nói:
– Loại người như cô ta…không đáng tin.
– Không phải là vì cô ta rất thích cậu sao? Khang Lưỡng Minh, không riêng gì Trung Sơn mà hầu hết tất cả các trường khác, nữ sinh đều bị cậu làm cho mờ mắt rồi. Đối thủ nhiều như vậy, cô ta dùng chút mánh khoé để loại bỏ họ cũng là điều hiển nhiên. Bọn mình vẫn là không hiểu được lòng dạ con gái đâu.
Hắn cầm ly rượu đưa lên miệng uống cạn rồi đặt xuống bàn, giọng nói cũng trở nên đanh lại:
– Vở kịch của cô ta lại khiến mình có hứng thú. Để xem cô ta còn có thể diễn được nữa không.
Vỹ Khải ngồi bên cạnh hắn nghe vậy chỉ bật cười 1 cái rồi vòng tay ra khoác lấy vai hắn vỗ 1 cái:
– Lưỡng Minh, cậu vì 1 cô gái mà quên bạn bè sao? Mau ra đây cùng mình đấu vài trận đi.
Nói rồi anh liền đứng dậy đi lại phía bàn đá bi-a, hắn thấy vậy bờ môi khẽ cong lên 1 đường rồi cũng đứng lên đi lại phía của Vỹ Khải.
Bọn họ, 2 người 2 dáng vẻ, là thu hút, là mị hoặc, câu dẫn hết tất cả những cái nhìn ở nơi đây.
Ngày hôm sau, trước cổng trường Đại học Quốc gia Trung Sơn, vẫn chiếc xe Maybach màu đen sang trọng dừng ở đấy, bước xuống vẫn là thân ảnh mảnh mai, Hạ Liên Chi sau 1 ngày thê thảm của hôm qua vẫn xinh đẹp rung động lòng người, từng bước đi vào.
Sinh viên trong trường lúc này đều tập trung về phía cô, đâu đó là những lời bàn tán, những cái chỉ trỏ, là những nụ cười chế giễu, mỉa mai.
Cùng lúc này, 1 người từ phía sau đi đến huých mạnh vào vai cô khiến tất cả sách vở, cùng giấy tờ rơi vương vãi xuống đất.
Hạ Liên Chi khẽ nhíu này nhìn bóng lưnb cô gái vừa va vào mình chẳng có ý định quay lại giúp đỡ, cô cũng không lên tiếng mà cúi xuống nhặt lại mọi thứ.
Bỗng ánh sáng bị che khuất bởi bóng người bước đến, chiếc guốc hàng hiệu màu đỏ chói mắt như cố tình dẫm thẳng lên quyển sách của Hạ Liên Chi khiến cô chợt khựng lại mà ngước mắt nhìn lên.
Một cô gái cũng khá ưa nhìn, gương mặt được trang điểm đậm, cả người là mùi nước hoa đắt tiền, nếu cô nhớ không nhầm thì là bạn cùng lớp Chương Liễu Địch.
Ả ta hướng đôi mắt kênh kiệu nhìn xuống cô, giọng nói có nửa phần giễu cợt:
– Ây da, là Hạ tiểu thư sao? Tại sao lại bất cẩn như vậy làm tôi không cẩn thận dẫm phải rồi.
Nói rồi, ả ta cố tình nhấn mạng đế guốc xuống rồi mới nhấc chân ra, nhìn cô cười khinh 1 cái rồi quay đầu rời đi.
Hạ Liên Chi vẻ mặt vẫn vô cảm nhìn theo bóng dáng đang xa dần đấy 1 lúc rồi cũng đưa tay nhặt quyển sách mà đứng dậy đi đến lớp học.
Cô tất nhiên lần này cũng có đề phòng, đôi mắt khá lanh lợi khẽ nhìn xung quanh, cảm thấy an toàn rồi mới bước vào trong.
Hạ Liên Chi nhìn xuống phía dưới, vị trí hôm qua cô đề nghị đổi giờ đã có người ngồi, chỗ trống duy nhất vẫn là ở bên cạnh hắn.
Cô siết chặt chồng sách trong tay rồi bước đến vị trí của mình mà ngồi xuống, khẽ nhìn sang bên cạnh, hắn vẫn chưa đến làm cô thấy yên tâm hơn phần nào.
Buổi học bắt đầu trong sự vắng mặt của hắn, Hạ Liên Chi mới cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Chỉ là những sinh viên trong lớp lại đang truyền tai nhau nhưng câu to nhỏ bí ẩn khiến cô đôi lần bị mất tập trung.
Tiết học trôi qua 1 cách khá bình yên so với ngày hôm qua, tiếng chuông vang lên là tất cả liền vội buông bút đứng dậy và đi xuống căng tin.
Đợi khi mọi người đi hết cô mới để gọn sách vở rồi trở ra ngoài.
Cô xuống căng tin cũng là lúc mọi người đều có vị trí, Hạ Liên Chi đi vào lấy phần ăn của mình rồi vẫn tìm 1 vị trí khuất mắt mà ngồi xuống.
Khi miếng cơm thứ 2 vừa được đưa lên miệng, bỗng 1 nữ sinh cầm khay cơm của mình đi đến, cô ta không nói không không rằng liền gạt phần thức ăn còn thừa vào khay cơm của cô rồi quay người đi.
Hạ Liên Chi đáy mắt chợt loé lên 1 tia khó chịu, còn chưa kịp có phản ứng thì lại 1 cô gái khác đi đến.
Hành động vẫn tương tự như nữ sinh ban nãy, cô ta gạt hết phần thức ăn còn thừa vào khay cơm của cô rồi cũng quay người đi.
Người thứ 3, rồi người thứ 4 cũng vậy, Hạ Liên Chi siết chặt đôi đũa đang cầm trong tay tưởng chừng như muốn bẻ gãy nó nhưng vẻ mặt lại vẫn không 1 chút biểu cảm.
Lúc này, Chương Liễu Địch cũng cầm khay cơm của mình đi đến, phần bữa của ả hầu như chưa có đυ.ng tới, ả nhìn cô cười 1 cái rồi nhổ 1 bãi nước bọt lên khay cơm của ả rồi bình thản đổ thẳng xuống phần ăn của cô:
– Cơm hôm nay của căng tin không hợp khẩu vị với tôi, nhưng thấy Hạ tiểu thư lại ăn ngon miệng như vậy hay là cũng ăn giúp tôi đi.
Cô nghe vậy đặt mạnh đôi đũa xuống bàn rồi đứng dậy hướng đôi mắt sắc lạnh nhìn đến ả.
Chương Liễu Địch cũng chẳng vừa, ngạo mạn nhìn lên cô dáng vẻ thách thức:
– Sao? Muốn tức giận rồi ư?
Lúc này, vài nữ sinh khác cũng đi đến đứng sau Chương Liễu Địch, dáng vẻ kênh kiệu cũng chẳng kém.
Hạ Liên Chi đưa mắt nhìn bọn họ, trong lòng nửa phần là tức giận nhưng cố nén xuống rồi phớt lờ bọn họ mà rời đi.
Chương Liễu Định thấy cô bỏ đi như vậy lại tức giận ra hiệu cho 1 nữ sinh khác chắn đường cô lại.
Ả ta đi đến trước mặt cô, bờ môi nhếch lên 1 đường rồi liền vung tay tát thẳng vào mặt cô 1 cái đau dát.
Cả gương mặt xinh đẹp lúc này in hằn rõ bàn tay mạnh bạo kia, Hạ Liên Chi có phần sững sờ nhìn đến ả, đôi mắt cũng hoá căm phẫn.
Chương Liễu Địch thấy vậy lại tiếp lời:
– Hạ Liên Chi, mày đừng cố giả vờ nữa, mau lộ bản mặt ra đi.
Nói rồi ả cũng mạnh tay tát lên mặt cô 1 cái “chát” đến chói tai, mà Hạ Liên Chi đến giờ nửa lời cũng chưa nói.
Chương Liễu Địch đánh cô đến muốn đau dát cả bàn tay mà cô vẫn nhẫn nhịn như vậy quả khiến ả tức giận.
– Được, để tao xem mày có thể chịu được mấy cái.
Lời vừa dứt ả liền giơ tay lên chỉ là lần này, cánh tay ấy của ả lại bị cô bắt được và giữ chặt.
Hạ Liên Chi đôi mắt lạnh như tảng băng nhìn ả 1 cái rồi không chần chừ trả cho ả 1 cái tát đau đến gấp đôi khiến Chương Liễu Địch lảo đảo lùi lại vài bước mà khoé miệng cũng tứa máu.
Ả ta tức giận nhìn cô mà quát lên:
– Mày dám đánh tao? Con khốn! Đánh nó cho tao.
Lời ả vừa dứt, đám nữ sinh kia cũng lao vào túm tóc cô mà Liên Chi cũng chẳng nhẫn nhịn nữa liền đánh trả.
Dù là có phản kháng nhưng mình cô đấu lại 1 lúc trên 3 người quả thật là quá sức.
Hạ Liên Chi bị đám người kia đánh đến ngã ngào ra đất, bỗng lúc này 1 đôi giày màu đen xuất hiện trước mắt cô, Liên Chi chậm rãi ngước mặt lên nhìn người vừa đến, đôi mắt chợt có phần sợ hãi.
Khang Lưỡng Minh đứng đấy 2 tay đút, dáng vẻ ngạo mạn, đưa chân ra nâng cằm cô lên, lạnh giọng nói:
– Vở kịch mới bắt đầu, tại sao hạ màn sớm như vậy? Cô vẫn nên là chịu đựng thêm chút nữa…tôi vừa mới vui vẻ thôi.
Cô nghe hắn nói vậy có phần run rẩy, hắn không xuất hiện từ đâu đến giờ thì ra là ở sau sắp đặt tất cả mọi chuyện sao?
Rốt cuộc Hạ Liên Chi đã đắc tội gì với hắn, tai sao hắn lại nhất định không buông tha cô?
– Lưỡng Minh…anh nói tôi dù có dùng dáng vẻ nào cũng đều khiến anh chán ghét…nhưng tôi thấy…tôi mới là người…đang phải chán ghét anh…!
Hắn nghe vậy trong lòng liền trở nên tức giận, bàn chân đang nâng cằm cô liền dùng lực nhấn mạnh cô xuống đất.
Hạ Liên Chi bị sức lực của hắn làm cho nghẹt thở, gương mặt trở nên nhăn nhó tái nhợt mà vẫn nhìn đến hắn.
– Hạ Liên Chi, tôi còn chơi chưa đã, cô muốn dừng cũng không có khả năng.
Nói rồi hắn nhìn cô 1 cái rồi nhấc chân ra quay người rời đi.
Chương Liễu Địch thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo sau hắn mà vui vẻ nói:
– Lưỡng Minh, em làm vậy đã tốt chưa? Anh có thể hẹn hò với em 1 ngày không? Lưỡng Minh….Lưỡng Minh…
Hắn không trả lời ả, bóng lưng cao thẳng vẫn hướng về phía trước.
Chương Liễu Địch đứng đấy hậm hực dậm chân vài cái rồi cũng bỏ đi.
Đám sinh viên ở căng tin lúc này cũng tản ra rồi trở về lớp học, chỉ còn lại 1 bóng dáng nhỏ bé đang rũ rượu trên nền gạch đến đáng thương.
Buổi học sau cũng trải qua trong yên ả, tan trường cô cũng liền thu gọn sách vờ mà trở ra ngoài.
Hạ Liên Chi thấy chiếc xe màu đen quen thuộc cũng lãnh đạm đi lại mở cửa mà ngồi vào.
Người lái xe nhìn cô qua chiếc gương chiếu hậu, thấy quần áo đã nhếch nhác, lem luốc liền quan tâm hỏi:
– Hạ tiểu thư, cô không sao chứ?
Cô nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu 1 cái rồi tựa lưng vào thành ghế, đôi mắt mệt mỏi khẽ nhắm lại.
Người lái xe thấy vậy cũng không dám hỏi nhiều liền nhấn ga lao đi.
Chiếc xe vừa chạy vào trong sân của căn biệt thự, người phụ nữ giúp việc đợi cô mở cửa bước xuống liền đi lại nói:
– Tiểu thư, lão gia có dặn hôm nay cô cùng với lão gia, phu nhân và nhị tiểu thư đi dự tiệc.
Cô nghe vậy khẽ nhíu mày rồi hỏi lại:
– Dự tiệc?
– Phải, mọi người đang chuẩn bị ở trong nhà. Tiểu thư hãy vào đi.
Hạ Liên Chi nhìn bà 1 hồi rồi cũng hướng đến nhà chính mà đi vào.
Vừa bước qua cánh cửa, đã thấy cô em gái rạng rỡ trong bộ y phục dạ hội nhìn cô lên mặt rồi đi lại phía Chu Tử Lan cười nói:
– Mẹ, chiếc váy này thật là đẹp.
Chu Tử Lan nhìn ngắm Liên Diệp 1 hồi rồi mỉm cười:
– Diệp Diệp, chiếc váy này là ta đã đặt nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp làm riêng cho con đấy. Không có cái thứ 2 đâu.
– Thật sao mẹ? Diệp Diệp cảm ơn mẹ.
Chu Tử Lan nghe vậy xoa đầu Liên Diệp 1 cái rồi hướng đôi mắt chán ghét nhìn đến cô:
– Quần áo thì nhếch nhác như vậy, cô tốt nhất đừng đến buổi tiệc kẻo làm mất mặt ba mình.
Cô nhìn bà vẻ mặt vẫn bình thản, dù sao cô cũng chẳng muốn đến những nơi tiệc tùng như vậy.
Hạ Liên Chi định quay người trở lên lầu thì Hạ Quang Hùng trong bộ vest sang trọng đi xuống nhìn cô nói:
– Mau lên thay y phục đi, không còn nhiều thời gian đâu.
Chu Tử Lan nhìn thấy ông cũng liền thay đổi vẻ mặt, không để cô nói liền chen vào:
– Liên Chi, ta vì không biết số đo của con nên không có đặt giúp con được. Hay để ta gọi người mua tạm cho con nhé.
Hạ Liên Chi nghe vậy trong lòng lại cười nhạt 1 cái rồi nhìn đến ông nhẹ giọng nói:
– Ba, hôm nay con mệt, không đi có được không?
– Không được, bắt buộc phải đi. Y phục ta đã cho người chuẩn bị rồi, mau lên.
Nói rồi ông cũng lướt qua cô mà trở ra ngoài, Chu Tử Lan nghe ông nói đã chuẩn bị y phục cho cô trong lòng lại tức giận liếc xéo cô 1 cái rồi cũng quay sang Liên Diệp nói:
– Diệp Diệp, chúng ta cũng ra ngoài thôi.
Nói rồi, 2 mẹ con họ cũng đi ra, Hạ Liên Chi thấy vậy đành bất đắc dĩ trở về phòng mà sửa soạn 1 chút.
Cô bước vừa bước vào, đập vào mắt là chiếc váy dạ hội được khoác trên 1 mẫu canh dựng ngay giữa căn phòng.
Đôi mắt vô cảm lúc này chợt loé lên 1 tia rung động. Cô quả thật chưa bao giờ thấy 1 chiếc váy nào đẹp đến như vậy, có lẽ nó là chiếc váy mà khi cô là Lưu Tâm Đan có mơ tưởng cũng chẳng bao giờ được chạm đến.
Hạ Liên Chi từng bước đi lại cần nó, bàn tay thon dài đưa lên chạm vào tà váy mềm mại, khoé miệng bất giác lại nở 1 nụ cười.
Cô chậm rãi khoác nó lên mình, rồi đi lại phía bàn trang điểm với vô vàn loại mỹ phẩm, khẽ lựa chọn 1 màu son mà cô cảm thấy vừa mắt rồi đánh lên.
Cô không phủ nhận Hạ Liên Chi rất đẹp, đơn giản chỉ cần 1 chút son là đã có thể khiến lòng người xao xuyến.
Chẳng cần cầu kỳ gì nhiều, cô như vậy mà trở xuống lầu rồi đi ra ngoài.
Chu Tử Lan cùng Hạ Liên Diệp nhìn thấy cô như vậy trong lòng liền sinh ghen ghét nhưng vẫn cố nhẫn nhịn xuống mà ngồi vào xe rồi đến thẳng buổi tiệc.
Chiếc xe sang trọng dừng trước 1 căn biệt thự xa hoa, tráng lệ. Hạ Liên Chi bước xuống trong bao con mắt si mê của những vị quan khách, từng bước nhẹ nhàng theo chân Quang Hùng mà đi vào.
Chu Tử Lan cùng Liên Diệp đi sau đều bị vẻ đẹp của cô lấn át khiến Liên Diệp hậm hực khẽ giật tay bà:
– Mẹ, con không thích thua kém cô ta.
Chu Tử Lan nghe vậy lại nói nhỏ vào tai Liên Diệp:
– Nhẫn nhịn 1 chút đi, mẹ sẽ có cách làm nó bẽ mặt.
Liên Diệp nghe vậy cũng yên tâm phần nào mà cùng bà đi vào bên trong.
Đi qua cánh cổng rộng lớn là 1 khuôn viên đẹp mắt với những ánh đèn vàng rực rỡ.
Hạ Liên Chi ở giữa nơi này lại trở nên nổi bật bởi chiếc váy dạ hội đính kim sa lấp lánh. Váy được thiết kế cúp ngực khoe lên lấy vòng 1 đẫy đà. Thân váy ôm sát vào cơ thể làm lộ rõ bờ eo thon gọn cùng vòng 3 chuẩn mẫu. Đuôi váy xoè rộng trên mặt đất được xẻ tà 1 bên lên cao tới ngang đùi làm lộ rõ đôi chân thon dài và trắng mịn.
Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mãi tóc buông xoã tự do càng khiến cô thêm phần quyến rũ.
Vẻ đẹp đó phút chốc trở thành điểm tâm của buổi tiệc mà ở 1 góc khuất xa, 1 đôi mắt lại trở nên ngây dại.
Lúc này, 1 người đàn ông đã ngoài 50 ăn mặc lịch sự khoác tay 1 người phụ nữ khá hiền hậu đi đến trước mặt bọn họ:
– Rất vui vì ngài và phu nhân đã bớt chút thời gian mà đến đây chung vui cùng chúng tôi.
– Haha, ngài không cần khách sáo. Hôm nay là tiệc sinh nhật của Khang thiếu gia – người thừa kế duy nhất của Khang Thị, tôi làm sao có thể không đến.
– Thật quý hoá quá. Không biết vị tiểu thư này là….?
Hạ Quang Hùng nghe vậy cũng mỉm cười quay sang giới thiệu:
– Đây là con gái đầu của tôi, Hạ Liên Chi. Còn kia là Hạ Liên Diệp.
Khang Lưỡng Kỳ nghe vậy nhìn sang cô gật đầu 1 cái:
– Haha, không ngờ ngài lại có 1 vị tiểu thư xinh đẹp đến như vậy. Lưỡng Minh nhà tôi nếu gặp được con bé chắc sẽ thích lắm đây.
Cái tên “Lưỡng Minh” được nói ra khiến cô sửng sốt, buổi tiệc này là của hắn sao?
Hạ Liên Chi lòng bàn tay chợt đổ mồ hôi, cô không hiểu tại sao đã cố né tránh nhưng vẫn phải đυ.ng mặt hắn khiến cô cảm thấy không an tâm.
Khang Lưỡng Kỳ lúc này dẫn đường mời bọn họ đi vào giữa trung tâm buổi tiệc rồi cũng quay ra chào đón những quan khách khác.
Khi buổi tiệc đã bắt đầu, Khang Lưỡng Kỳ cùng hắn đi thẳng đến vị trí của cô.
Cô không phủ nhận hắn quả thực rất thu hút, từ gương mặt, đến khí chất và cả dáng vẻ đều vô cùng mê hoặc. Đặc biệt hắn với bộ âu phục màu trắng lại trở nên quyết rũ kỳ lạ.
Khang Lưỡng Kỳ lúc này nhìn đến Quang Hùng mà cười nói:
– Ngài Hạ, đây là con trai tôi, Khang Lưỡng Minh.
Hạ Quang Hùng nghe vậy gật đầu cười 1 cái rồi bắt tay với hắn:
– Quả nhiên là người thừa kế Khang Thị, đúng là có khí chất, hơn nữa cũng rất sáng giá.
– Bác quá khen rồi.
– Haha…Khiêm tốn, ta rất thích tính cách của cậu.
Hạ Liên Chi lúc này nhìn bọ họ tay bắt mặt mừng, lại thấy điệu bộ của hắn khác hẳn với ở trường khiến cô cũng kinh ngạc 1 phần.
Lúc này Hạ Liên Diệp đứng đấy si mê nhìn hắn rồi mạnh dạn đi đến bên cạnh khoác lấy tay hắn nói:
– Lưỡng Minh, em là Hạ Liên Diệp, có thể cùng em nhảy 1 bài được không?
Hắn nghe vậy đôi mắt lại nhìn đến cô, bờ môi cong lên ý cười:
– Thật ngại quá, tôi lại muốn mời đại tiểu thư 1 điệu nhảy, không biết có được hay không?
Hạ Liên Diệp nghe vậy tức giận khẽ lườm cô 1 cái mà Liên Chi cũng cảm thấy có phần lo lắng lên tiếng từ chối:
– Tôi không biết nhảy.
Hắn nghe vậy lại chỉ bình thản tiến lại phía cô, thanh âm phát ra có phần bí hiểm:
– Không sao, tôi có thể giúp cô.
Ở khoảng cách 2 người gần như vậy tim cô lại đập mạnh dữ dội, 1 phần bởi khí thế bức người của hắn, 1 phần bởi vì cô có thể quan sát được nét đẹo tuyệt mỹ ở cự ly như thế này.
Hạ Liên Chi bỗng chốc trở nên luống cuống, khẽ cúi đầu rồi gấp gáp nói:
– Thật xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh 1 chút.
Nói rồi cô cũng lướt qua hắn mà rời đi, Liên Diệp lúc này thấy vậy liền đi đến chỗ hắn mỉm cười nói:
– Lưỡng Minh, hay anh dạy em nhảy đi.
Hắn nghe vậy đôi mắt liền chuyển hoá sắc lạnh nhìn sang rồi lãnh đạm nói:
– Tôi…không có hứng thú.
Dứt lời hắn cũng quay người bước đi, để Hạ Liên Diệp đứng đấy tực giận siết chặt bàn tay lại.
Lúc này, ở nhà vệ sinh, Liên Chi xả nước rồi dùng tay hắt thẳng vào mặt mình, miệng vẫn không ngừng mấp máy:
– Tâm Đan, mày không cần phải sợ hắn ta. Ở đây, hắn chắc chắn không dám làm gì mày.
Cô khẽ ngẩng mặt nhìn vào thân ảnh ở trong gương, đôi mắt loé lên 1 tia kiên định rồi khoá nước lại mà hướng ra ngoài.
Chỉ là cánh cửa vừa mở, cô bước ra ngoài liền bị bóng người đứng đấy làm cho khϊếp sợ.
Lưỡng Minh từng bước tiến lại gân cô, gương mặt sắc lạnh đến đáng sợ:
– Hạ Liên Chi, cô quả nhiên là giảo biện. Cô nói chán ghét tôi, nhưng bữa tiệc của tôi lại vẫn cả gan đến, hơn nữa còn ăn mặc như vậy, không phải là muốn câu dẫn tôi ư?
Cô bị hắn dồn đến bức tường, gương mặt đã có phần lo sợ nhìn hắn nói:
– Tôi không biết đây là bữa tiệc của anh.
– Không biết? Hạ Liên Chi, cô nghĩ tôi dễ dàng tin 1 lời như vậy sao?
– Tin hay không là tuỳ anh. Tôi quả thực là không muốn nhìn thấy anh 1 phút nào mà anh cũng không ưa tôi, vậy nên hãy cứ xem là không quen biết đi. Tôi đi trước.
Cô gấp gáp nói, cô cũng gấp gáp muốn rời đi bởi cô sợ cái khí thể bức người của hắn.
Chỉ là khi cô vừa quay người rời đi thì liền bị hắn 1 tay giữ lại áp sát vào tường.
Đôi mắt hắn lúc này hằn rõ sự tức giận tột cùng:
– Hạ Liên Chi, tôi không tin không thể lật tẩy được bộ mặt của cô.
Nói rồi hắn liền cúi xuống gắt gao hôn lấy cô, mà Liên Chi cũng kinh ngạc trợn to mắt còn chẳng kịp phản ứng.
Đến khi ý thức được mọi chuyện cô mới vùng vằng đẩy hắn ra, sự tức giận không tự chủ được liền thẳng tay tát hắn 1 cái, 1 giây sau đó cô liền trở nên khϊếp sợ bởi hành động của mình.
Lưỡng Minh lúc này đôi mắt hằn lên những đường tơ máu, bàn tay đưa lên bóp thắt lấy cổ cô mà gằn lên:
– Cô giỏi lắm. Được, tôi sẽ khiến cô phải trả giá cho hành động của mình.
Nói rồi hắn liền buông tay ra rồi lôi cô đi, Hạ Liên Chi kinh hãi vùng vằng nhưng không được liền bị hắn đẩy thẳng vào 1 căn phòng rồi hắn mạnh cô lên giường.
Liên Chi kinh hãi thụt lùi lại nhìn hắn lắp bắp nói:
– Anh…anh…định làm gì?
Hắn nghe vậy vẻ mặt đanh lại, từng bước tiến về phía cô:
– Sao? Sợ rồi? Cô nên biết hậu của của việc dám chọc giận tôi.
Nói rồi hắn tiền đi lại gần mạnh tay xé toạc bộ y phục trên người cô, cả thân thể mỹ miều được bày ra trước mắt khiến hắn cũng phải rung động.
Liên Chi sợ hãi hét toáng lên mà thu mình lại:
– Không được…Lưỡng Minh…tôi sai rồi…làm ơn…
Đáng tiếc cô nhận ra được thì đã quá muộn bởi hắn lúc này vì thân thể của cô mà du͙© vọиɠ đã trỗi dậy.
Hắn mặc kệ lời van xin, ghì chặt cô xuống giường rồi cúi xuống gắt gao hôn lấy.
Liên Chi lúc này sợ hãi đến tột cùng, nước mắt theo đó cũng chảy ra đầm đìa cả ga giường nhăn nhúm.
Cô dùng hết sức lực của mình để phản khác nhưng quả thực không thể so được với hắn, quá mệt mỏi mà đành phải buông xuôi.
Khi tất cả được trút bỏ hết, cô vẫn không những van xin hắn chỉ là hắn chẳng để tâm, thô bạo tách chân cô ra mà đi sâu vào.
Thứ cảm giác lần đầu bị 1 vật thể khác xâm nhập khiến cô đau đớn mà kêu lên 1 tiếng. Dù thể xác này là không phải của cô nhưng cô vẫn cảm thấy tủi nhục và thương xót vô cùng.
Cả gương mặt xin đẹp ửng hồng nhưng đầm đìa những giọt nước mắt ai oán, cô nhìn đến hắn 1 tia căm phẫn nhưng lại bất lực buông xuông. Bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt vào ga giường đến nhàu nát:
– Khang Lưỡng Minh, tôi hận anh…tôi hận chết anh…!
Hắn nghe vậy càng mạnh bảo mà ra vào trong cô, bàn tay đưa lên bóp lấy mạnh lấy miệng cô:
– Được, tôi cho cô hận.
Nói rồi hắn liền rời ra, xoay người cô lại, để cô ở tư thế nhục nhã nhất mà đi vào.
Những giọt nước mắt tủi nhục cứ thi nhau rớt xuống ướt đẫm cả 1 vùng, Hạ Liên Chi cắn chặt lên môi mình để ngăn đi những âm thanh nhục nhã. Mùi máu tanh xộc thẳng vào khoang miệng đến khó chịu nhưng cô mỗi lúc càng cắn mạnh nó hơn.
Nỗi đau thể xác này, làm sao so được với sự tổn thương tinh thần.
Trong căn phòng xa hoa, sang trọng ấy, 2 thân ảnh loã lồ dính chặt lấy nhau mà mây mưa 1 trận kí©ɧ ŧìиɧ đỏ mặt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mộng Huyễn Tình
- Chương 3: Áp bức