Từng khấc da thịt cô trở nên tê lạnh, cảm giác như hàng ngàn mũi kim đang đâm sâu vào tận xương tuỷ.
Hai chân cô bị anh kẹp chặt, 1 chút phản kháng cũng không tài nào cử động được. Hạ Liên Chi đành phải cắn xuống bờ môi của mình để để ngăn đi những tiếng nức nở ai oán.
Ấy vậy mà người nam nhân phía trên kia lại chẳng đoái hoài nơi bờ môi kia của cô đã tứa máu mà vẫn vô tâm nếm từng chút da thịt trên người cô.
Khi lớp nội y ở phía bên trong đã được cởi ra, Hạ Liên Chi vẫn nuôi 1 phần hy vọng mà hướng đôi mắt ướŧ áŧ đến anh hạ mình cầu xin:
– Dương Phong, làm ơn…tôi xin anh!
Lời nói vào lúc này vốn chẳng còn tác dụng, bởi vị men của rượu khiến anh tăng thêm phần hứng thú với thân thể của cô.
Dương Phong như 1 con sói đã khát máu lâu ngày mà điên cuồng ở trên người cô, bàn tay cũng lần mò xuống dưới thăm khám nơi hoa viên bí mật kia.
Liên Chi vẫn cương quyết phản kháng nhưng điều đấy chỉ làm tăng thêm sự kí©h thí©ɧ cho anh.
Chiếc khoá quần rồi cũng được kéo xuống rồi cởi vứt sang 1 bên, vật thể to lớn kia không ngại ngần mà len vào giữa 2 chân cô mạnh mẽ đi thẳng vào trong.
Không có sự dạo đầu, Hạ Liên Chi đau đớn khẽ nhíu mày mà ngửa đầu ra sau, nước mắt vẫn thi nhau tuôn ra không ngừng ướt đẫm cả gương mặt.
Đôi mắt uất hận nhìn lên phía trần xe, mà đay nghiến nói:
– Lăng Dương Phong, anh hãy gϊếŧ tôi đi.
Dương Phong lúc này không để tai lời của cô bởi tâm trí anh đặt hết vào cơ thể này. Sự xâm nhập không có điều cản trở cũng đủ để anh biết cô không còn trinh trắng, hoá ra cô và hắn sớm đã cùng nhau 1 chỗ.
Nghĩ vậy Dương Phong càng hung dữ hơn, bàn tay siết lấy bờ eo cô dùng sức mà ra vào mạnh mẽ.
Hạ Liên Chi đau đớn mà siết chặt 2 tay lại, móng tay đâm sâu vào da thịt như muốn xuyên thủng nó, đôi mắt uất ức và căm phẫn nhìn về 1 hướng khác.
Dương Phong thấy vậy lại càng tức giận hơn, bàn tay đưa ra bóp lấy cằm cô mà quay đối diện với mặt mình, phía dưới thân vân không ngừng động mạnh mà tức giận nói:
– Hoá ra e và hắn đã xảy ra quan hệ, vậy thì đừng dùng bộ mặt đó khi ở dưới thân tôi. Chỉ còn 2 ngày nữa tôi là chồng em, rồi chuyện này cũng sẽ xảy ra thôi.
Hạ Liên Chi không nói gì chỉ trừng mắt nhìn anh mà dòng lệ vẫn thi nhau tuôn ra.
Hạ thân lúc này kéo đến những cơn đau dồn dập, phía bụng cô như bị 1 lực ép cũng nhói đến quặn thắt cả ruột gan.
Cô không ngừng khóc mà người đàn ông kia cũng không ngừng thú tính của mình, vẫn điên cuồng cúi xuống khắc từng dấu ấn của riêng mình lên cơ thể cô như muốn nhắc nhở cô đã là người của anh.
Mỗi lúc anh càng mạnh bạo, càng điên dại phát tiết, đây không phải là sự thoả mãn của tìиɧ ɖu͙©, mà chính là sự bạo lực khủng khϊếp, đau đớn vô cùng.
Cho đến khi mọi thứ đã bắt đầu trở nên gấp rút, thứ chất lỏng ấy chảy vào bên trong, anh mời từ từ rời ra khỏi cô.
Hạ Liên Chi lúc này cả người như muốn rơi ra từng khúc thịt, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi đến tái nhợt, phía hạ thân vẫn đau dát, nơi bụng cô vẫn từng đợt quặn thắt nhưng vẫn gắng gượng cài lại y phục của mình.
Dương Phong lúc này cũng chỉnh trang quần áo của mình rồi bình thản nhất ga lao đi.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cánh cổng to lớn, anh mới nhìn sang cô mà gọi:
– Liên Chi, về đến Hạ gia rồi.
Cô lúc này nằm dựa vào thành ghế, đôi măt miên man nhắm chặt lại, gương mặt nhăn nhó mà lấm tấm mồ hôi.
Dương Phong thấy vậy lại hốt hoảnh ghé người lại gần rồi đưa tay ra khẽ lay lay cô mà gọi tên:
– Liên Chi, Liên Chi!
Cả người cô bây giờ đã lạnh ngắt mà run rẩy, Dương Phong hốt hoảng định đỡ lấy cô ngồi dậy liền phát hiện phía dưới 1 dòng máu đỏ chảy dài ra khiến anh kinh hãi mà vội vàng về lại vị trí của mình mà quay đầu xe lao thẳng đến bệnh viện.
Chiếc xe dừng trước cánh cổng to lớn của bệnh viện thành phố.
Anh vội vàng bước xuống rồi chạy lại phía cánh cửa bên cạnh mở ra rồi bế cô lên, dòng máu đỏ ở phía dưới vẫn chảy mãi không nhừng càng khiến anh thêm lo sợ.
Tim gan anh lúc này không khác gì 1 kẻ sắp thoi thóp, nhìn nét mặt tái nhợt của cô mà đau lòng đến nghẹn thở.
Dương Phong vội vã bế cô vào bên trong mà gọi lớn:
– Bác sĩ, bác sĩ mau cứu lấy cô ấy.
Y tá lúc này liền đẩy ra 1 chiếc giường lại phía anh, Dương Phong đặt cô lên rồi lại gắt gỏng:
–
Bác sĩ giỏi nhất của các người đâu, mau gọi ông ta ra đây.
Lúc này 1 người đàn ông độ tuổi 50 trong chiếc áo blue trắng vội vã tiến lại gần, chỉ nhìn qua tình trạng của cô liền nói:
– Bệnh nhân bị sẩy thai, mau đưa vào phòng cấp cứu.
Lời nói của vị bác sĩ làm Dương Phong chết sững. Sẩy thai? Cô có thai? Anh, anh thật sự không biết, làm sao có thể được.
Dương Phong theo chân người bác sĩ đi đến phòng cấp cứu liền bị y tá chặn lại:
– Người nhà xin mời đợi ở ngoài.
Dứt lời cánh cửa cũng đóng lại, đèn phòng được bật sáng, Dương Phong nét mặt thẫn thờ mà thụt lùi lại phía sau ngồi phịch xuống chiếc ghế chờ.
Bộ vest sang trọng của anh giờ vương lại những vệt máu đỏ ghê rợ, bàn tay run rẩy đưa lên ôm lấy đầu mình, đôi đồng tử cũng phủ 1 mảnh đau thương day dứt.
Một lúc sau, mọi người nhận được tin Quang Hùng, Thiệu Chính và Từ Vân cũng liền có mặt tại bệnh viện.
Khang Thiệu Chính lúc này tiến lại phía Dương Phong hỏi:
– Dương Phong, đã xảy ra chuyện gì? Mau nói ta nghe.
Anh bây giờ đã như người mất hồn, 1 lời cũng chẳng thể thốt lên được, chỉ biết hướng cái nhìn kỳ vọng về phía cánh cửa phòng cấp cứu.
Hạ Quang Hùng thấy anh im lặng cũng sốt ruột lên tiếng:
– Dương Phong, Liên Chi làm sao?
Anh nghe nhưng cũng chỉ biết cúi đầu xuống không dám đối mặt với Quang Hùng, cũng như là không biết nên trả lời ông thế nào.
Bỗng lúc này cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, người bác sĩ bước ra ngoài tháo chiếc khẩu trang xuống mà nói:
– Vùng mông bệnh nhân bị xung huyết, tử ©υиɠ co bóp mạnh dẫn đến sẩy thai. Điểm tiếp giáp giữa âʍ đa͙σ và tử ©υиɠ bị thủng, dẫn đến xuất huyết nhiều, cũng may là được đưa đến bệnh viện kịp thời…(Nói rồi vị bác sĩ định kéo chiếc khẩu trang lên mà quay vào nhưng sực nhớ ra điều gì liền nhìn bọn họ nói)…Khi phẫu thuật nhìn qua cơ thể có nhiều vết bầm tím, tôi nghĩ bệnh nhân có thể bị cưỡng bức, hoặc bạo lực tìиɧ ɖu͙©. Nếu gia đình muốn báo cảnh sát, tôi cũng sẽ phối hợp điều tra.
Dứt lời, ông liền quay người lại mà đi vào phía sau cánh cửa tử thần kia.
Diệp Từ Vân lúc này mới sửng sốt mà nói:
– Sẩy thai? Con bé có thai sao? Là của Lưỡng Minh, chắc là vậy rôi? Nhưng ai lại cưỡng bức nó? Dương Phong đưa con bé về mà, chẳng lẽ…
Bà không dám nói ra cái tên phía sau, chỉ trợn tròn mắt nhìn anh vẻ sợ hãi. Mọi người bây giờ cũng ngỡ ngàng chẳng kém.
Bỗng lúc này 1 bóng người lướt qua họ mà lao thẳng đến phía Dương Phong đấm thẳng vào mặt anh 1 cái.
Cú đấm khá mạnh khiến Dương Phong phải khạc ra máu.
Diệp Từ Vân lúc này kinh sợ mà nhìn người vừa đến, lắp bắp gọi tên:
– Lưỡng…Minh…!
Cả người hắn bây giờ như 1 con mãnh thú đã ngửi thấy được mùi máu tươi mà đôi mắt loé lên những tia chết chóc đáng sợ. Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Diệp Từ Vân báo cô gặp chuyện hắn liền tức tốc lái xe lao thẳng đến bệnh vừa, vừa hay thế nào lại kịp nghe đủ lời của vị bác sĩ kia khiến hắn chỉ muốn lao vào gϊếŧ chết anh.
Dương Phong lúc này cả mồm đấy máu nhưng đôi mắt anh vẫn như 1 kẻ ngây dại.
Lưỡng Minh thấy vậy càng thêm tức giận lao vào đấm anh thêm 1 cái nữa vào mặt khiến Dương Phong ngã văng xuống đất.
Không dừng ở đó, hắn lại tiếp tục tiến lại dùng chân sút thẳng vào mặt anh, mỗi 1 đòn như muốn khiến anh phải ngũ mã phanh thây.
Ấy vậy mà Dương Phong lại không 1 đòn phản kháng, đầu óc anh lúc này chỉ quay vòng vòng quanh câu nói của vị bác sĩ. Sẩy thai? Cưỡng bức? Bạo lực? Tất cả đều là do anh làm, thật kinh khủng.
Lưỡng Minh thấy anh cứ thẫn thờ như vậy càng khiến hắn thêm bực mà gào lên:
– Mẹ kiếp, mày đã hại cô ấy, tao nhất định phải gϊếŧ chết mày.
Nói rồi hắn liền đi lại nhấc chiếc ghế chờ lên rồi đi lại đập thẳng xuống người anh, chiếc ghế biến dạng mà Dương Phong cũng đã ho ra máu.
Diệp Từ Vân nãy giờ kinh sợ đến đỏ mắt laii thấy hắn chỉ 1 lòng muốn gϊếŧ Dương Phong, bà khóc lóc đi đến ôm hắn lại mà nói:
– Lưỡng Minh, con hãy bình tĩnh lại. Điều quan trọng bây giờ là sức khoẻ của Liên Chi.
Hạ Quang Hùng bị hắn làm cho 1 phen khϊếp sợ, thêm phần ông cũng muốn trừng trị Dương Phong nên mới không lên tiếng.
Thiệu Chính lại quá hiểu tính hắn, biết lúc này có can ngăn chỉ khiến thêm dầu vào lửa.
Lưỡng Minh lúc này cả người toát ra tà khí ghê rợn, bàn tay hắn siết chặt lại nổi rõ từng đường gân xanh, đôi mắt như 1 lưỡi dao sắc nhọn hướng đến con người đang nằm sõng soài dưới đất kia mà 1 mực lao lại phía anh.
Từ Vân Thấy vậy liền vội vàng níu hắn lại:
– Lưỡng Minh, ta xin con…dừng tay lại…đừng đánh cậu ta nữa.
Hắn lúc này mới nhìn sang bà, người phụ nữ này luôn nhân từ như vậy, nhân từ với cả đứa con của kẻ cướp đi hạnh phúc của bà:
– Mẹ, người có thể nhân từ với đứa con của kẻ đã cướp đi hạnh phúc cả đời của người nhưng con thì không thể, vì hắn đã gϊếŧ chết con của con, đã đẩy người con yêu thương nhất đi đến cánh cửa tử thần. Gϊếŧ chết hắn đã là quá nhẹ.
Diệp Từ Vân nghe vậy nhìn hắn mà nước mắt rơi lã chã:
– Lưỡng Minh, con có gϊếŧ cậu ta cũng đâu thể khiến mọi chuyện thay đổi. Để cậu ta sống trong sự đăn vặt và dày vò đó mới chính là cách tàn nhẫn nhất.
Hắn nhìn bà mà đôi mắt cũng đã đỏ hoe:
– Nhưng con của con, cả Liên Chi nữa, cô ấy…
– Lưỡng Minh, đừng sợ, đứa bé sẽ phù hộ cho mẹ nó, chúng ta cũng sẽ cùng cầu nguyện, được không?
Hắn nghe vậy đôi mắt sắc lạnh kia cũng dần dần dịu đi mà hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu rồi bất lực mà ngồi thụp xuống.
Hắn đang tự trách bản thân mình, tại sao khi đó không nhất quyết giữ cô lại. Trách bản thân mình tại sao khi đó không đuổi theo cô. Trách bản thân mình vô dụng đến cả những người quan trọng nhất cũng không thể bảo vệ nổi.
Cả thân ảnh to lớn ấy lúc này lại trở nên yếu đuối kỳ lạ.
Diệp Từ Vân thấy vậy cũng nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn mà ngồi xuống rồi đưa bàn tay già nua kia ra ôm lấy hắn vào lòng vỗ về.
Lưỡng Minh lúc này bỗng chốc trở thành 1 đứa trẻ cần được bao bọc mà gục đầu lên bờ vai gầy gò của bà khóc.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi mất mát lớn đến như vậy mới nhận ra bản thân thật sự không tàn khốc bằng nỗi đau này.
Phải mất mấy tiếng đồng hồ chiếc đèn phòng cấp cứu mới được tắt.
Nữ y tá mở cửa đẩy chiếc giường ra, trên đấy là thân ảnh nhỏ nhắn của 1 cô gái xinh đẹp với gương mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
Hắn lúc này vội vàng đi đến bên cạnh chiếc giường đẩy mà nhìn cô lòng thắt quặn lại.
Dương Phong thấy vậy cũng chẳng kìm được lòng mình mà tiến lại gần liền bị hắn quét cái nhìn sắc lạnh lên gương mặt đầy máu kia rồi gằn lên 1 tiếng:
– CÚT!
Nói rồi hắn cùng Diệp Từ Vân theo chiếc giường chở cô mà đi thẳng về phía hành lang đến khu chăm sóc đặc biệt.
Hạ Quang Hùng thấy vậy cũng vội vã đi theo.
Khang Thiệu Chính lúc này tiến lại phía anh chỉ biết thở dài 1 cái rồi khẽ lắc đầu nói:
– Dương Phong, lần này…con và cả ta đều sai thật rồi.
Dứt lời ông cũng lạnh nhạt quay người trở ra phía ngoài.
Bầu trời đêm lúc này bất chợt kéo đến 1 cơn giông dữ dội, mưa theo đó cũng ào ào trút xuống như 1 cơn thịnh nộ của trời.
Dương Phong lúc này như 1 kẻ không hồn lững thững đi ra, mặc kể mưa tạt gió phả, anh ở giữa khoảng đen âm u ấy mặt ngửa mặt lên trời đón nhận sự trừng phạt, 1 tia chớp sáng chói loé lên rạch ngang trên gương mặt máu me ấy, mọi thứ giờ có hối hận cũng đều quá muộn.
Những tia nắng dịu nhẹ của buổi sáng bình minh chiếu vào khung cửa sổ len lỏi lên gương mặt xanh xao của cô gái đang yên giấc.
Những tiếng động lạch cạch nho nhỏ khiến đôi hàng mi cong vυ"t kia khẽ động đậy rồi từ từ mở mắt ra rồi nhìn sang bên cạnh.
Thứ ánh sáng chiếu ngược vào thân ảnh quen thuộc đang đứng ở kia khiến cô khẽ nhíu mày mà gọi tên:
– Lưỡng Minh!
Hắn nghe thấy giọng nói ấy liền vội vàng đặt chiếc bát xuống bàn rồi quay người lại đi về phía cô mà gấp gáp hỏi:
– Liên Chi, em tỉnh rồi sao? Có cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?
Vừa nói hắn vừa đỡ cô ngồi dậy, Hạ Liên Chi lúc này khẽ cựa mình liền cảm nhận được cơn đau ở phía dưới nơi hạ thân khiến cô khẽ nhíu mày đưa tay ôm lấy bụng mình.
Lưỡng Minh thấy vậy liền hốt hoảng nói:
– Liên Chi, em đau sao? Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ 1 chút.
Cả người cô lúc này tưởng như chẳng còn nổi 1 chút sức lực, chân tay muốn rã rời rơi ra từng mảnh.
Hạ Liên Chi mệt mỏi đưa ngón tay của mình lên xoa xoa thái dương mà hỏi:
– Lưỡng Minh, sao em lại ở đây?
Hắn nghe vậy chợt khựng người lại, rất nhanh sau đó liền lấy lại dáng vẻ bình thường mà nói:
– Bác sĩ nói cơ thể em có chút yếu thôi. Được rồi, để tôi lại lấy cháo cho em.
Hắn đỡ cô ngồi cẩn thận rồi quay người đi lại phía bàn.
Hạ Liên Chi lúc này mới lục lọi lại trí nhớ của mình. Cô là tối qua đi gặp mặt 2 bên gia đình còn gặp được hắn, sau đó thì được Dương Phong đưa về, và rồi….những hình ảnh ở trong khoang xe lần lượt tái hiện ra trong đầu cô.
Lời van xin của cô, giọt nước mắt căm phẫn và cả cái nhìn xâu xé của Dương Phong nó in hằn vào tâm trí.
Đôi mắt đã đỏ hoe mà trợn tròn lên, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy siết chặt vào tấm chăn mỏng được đắp trên người, tim gan nhói lên từng đợt nhức nhối, thật bẩn thỉu, thật ghê tởm.
Lưỡng Minh lúc này cầm bát cháo vừa đi vừa thổi mà tiến lại phía cô rồi đưa ra:
– Liên Chi, tôi đã thổi nguội rồi, em mau ăn đi.
Ai ngờ lời hắn vừa dứt, cô liền thẳng tay hắt mạnh bát cháo khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành, những hạt trắng xoá cũng vương vãi trên nền gạnh lạnh buốt.
Hắn lúc này nhìn cô có chút sửng sốt mà Hạ Liên Chi nét mặt lại vô cảm nói:
– Tôi muốn được 1 mình, anh về đi.
Hắn nghe vậy cũng đoán được phần nào cô đã biết chuyện liền vội vàng ngồi xuống bên mép giường mà túm lấy cánh tay cô gấp gáp nói:
– Liên Chi, tôi xin em, em có thể mắng, có thể chửi, có thể trút giận lên tôi nhưng đừng đẩy tôi ra xa em. Tôi sẽ không chịu nổi.
Hạ Liên Chi đôi mắt đã lưng tròng nước nhìn hắn mà nghẹn ngào nói:
– Anh biết rồi?
Hắn nghe vậy lại nhìn cô bằng đôi mắt thương xót, thanh âm trở nên dịu dàng:
– Liên Chi, tôi yêu em vậy nên mọi thứ tôi đều không quan tâm.
Lời nói của hắn chạm đến giới hạn của cô, bao nhiêu sức lực gồng gánh phút chốc bỗng sụp đổ, nước mắt chẳng cầm cự được nữa liền ào ào chảy ra. Cô vùng vằng rút tay ra khỏi tay hắn mà nghẹn ngào nói:
– Lưỡng Minh, anh đi đi, ngày mai tôi sẽ trở thành vợ của Dương Phong rồi, chúng ta sẽ chẳng thể được nữa.
Hắn nghe vậy liền đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng siết chặt lại:
– Dương Phong đã huỷ bỏ hôn lễ, ba tôi cũng không còn can thiệp vào chuyện này nữa. Liên Chi, đợi em khỏi chúng ta sẽ kết hôn, được không?
Cô nghe vậy lại cảm thấy kinh ngạc nhưng rồi cũng quay lại vẻ bi thương mà khóc lóc. Hôn lễ huỷ rồi thì sao? Khang Thiệu Chính không phản đối nữa thì sao? Cô vẫn là không giữ được tấm thân của mình sạch sẽ, thứ bẩn thỉu như vậy 1 chút cũng chẳng xứng đáng với hắn.
Hạ Liên Chi ở trong lòng hắn mà gào lên trong nước mắt:
– Lưỡng Minh, muộn rồi, chúng ta không thể nữa. Em không tài nào quên được hình ảnh đáng sợ ấy, nó ám ảnh vào từng khấc da thịt, chỉ cần chạm vào thôi cũng cảm nhận được sự ghê tởm đó, dù có gột rửa như thế nào cũng không được. Đã không còn sạch sẽ…đã không còn xứng với anh.
Hắn nghe vậy mà tim gan như bị dao cứa vào, nỗi đau của cô hắn hiểu và hắn còn thấm thía hơn nhiều nhưng ít ra hắn vẫn còn cảm thấy có chút may mắn. Thì ra cô không biết đến sự tồn tại của đứa bé, nếu không trái tim nhỏ bé này làm sao có thể chịu nổi cú sốc này.
– Liên Chi, là tôi không xứng với em, là tôi không bảo vệ được em vậy nên tôi muốn bù đắp, em cũng đừng tự dằn vặt nữa. Em đau tôi cũng đau, em khóc tôi cũng khóc, em càng dằn vặt tôi càng hận bản thân mình. Liên Chi, làm ơn, chúng ta hãy bỏ qua nó có được không?
Cô nghe vậy chỉ biết túm lấy l*иg ngực mình, nước mắt thi nhau chảy ra ồ ạt rơi xuống ướt đẫm cả mu bàn tay, thấm sâu vào tận xương tuỷ đến tê buốt.
Hai con người ấy, 2 tâm hồn tách biệt nhưng lại chung 1 nỗi đau thấu tận tâm can, tình yêu của họ liệu có vượt qua nổi rào cản tâm lý và những vết thương đã quá lớn?
Ngày hôm sau, vào buổi chiều với cơn nắng nhẹ, làn gió mát dịu khẽ thổi qua làm tung bay mái tóc của cô gái đứng bên cạnh khung cửa sổ đang hướng đôi mắt buồn bã nhìn ra phía ngoài.
Gương mặt xinh đẹp nhưng có phần thiếu sắc, đôi cánh đào đỏ mọng ngày nào giờ chỉ còn lại 1 mảnh tái nhợt. Thân ảnh nhỏ nhắn trông bộ đồ rộng thùng thình của bệnh nhân khiến cô trở nên yếu đuổi mà cô độc vô cùng.
Bỗng lúc này phía sau lưng phát ra 1 tiếng động mở cửa, Hạ Liên Chi không quay người lại nhìn chỉ nhàn nhạt nói:
– Lưỡng Minh, em vẫn ổn, anh không cần phải đến thường xuyên như vậy.
Lời cô nói ra nhưng người vừa đến kia lại chẳng lên tiếng đáp trả khiến Liên Chi có chút khó hiểu.
Cô từ từ quay người lại nhìn ra phía cửa, hình ảnh người nam nhân đập ngay vào mắt khiến cô kinh ngạc, cả người đã bắt đầu run rẩy, nửa lời cũng không thốt lên được.
Lúc này bóng người kia mới từng bước tiến lại gần, thanh âm có phần da diết:
– Liên Chi, em đã khoẻ hơn chưa?
Cô nghe vậy đôi mắt liền đỏ ngàu, hình ảnh của tối hôm ấy lại hiện về trong tâm trí, mất bình tĩnh mà quát lên:
– Anh đi đi, đừng lại gần tôi…!
Anh nghe vậy mà trong tim như thắt lại, đôi chân cũng khựng bước nhìn cô thương xót nói:
– Liên Chi, đừng sợ. Tôi không làm gì em cả, tôi chỉ muốn đến nói lời xin lỗi!
Cô lúc này cảm xúc đã không khống chế được nữa, bàn tay đưa lên ôm lấy đầu mình, đôi mắt lộ rõ những tia hoảng loạn mà nói:
– Không, tôi không tin anh! Tránh xa tôi ra, làm ơn!
Nói rồi cô liền tiện tay khua hết đồ đạc trên bàn xuống đất tạo nên những âm thanh hỗn độn, bàn tay nhỏ nhắn không cẩn thận bị 1 vết cứa là cho chảy máu.
Dương Phong thấy vậy lo lắng mà chẳng nghĩa ngợi gì liền lao vội đến chỗ cô:
– Liên Chi, tay em bị thương rồi.
Hành động của anh càng khiến cô điên loạn mà sợ hãi hơn, nước mắt theo đó cũng rơi lã chã:
– Cút đi, tránh xa tôi ra, tôi xin anh.
Nói rồi cô liền như người điên lao chạy ra phía ngoài, vừa bước qua cánh cửa liền va phải 1 người khϊếp cặp l*иg cháo trên tay người đó rơi xuống đất đổ tung ra khiến Lưỡng Minh phải nhìn lên, thấy cô nét mặt hốt hoảng liền túm lấy bả vai mà gấp gáp hỏi
– Liên Chi, em sao vậy? Muốn đi đâu?
Liên Chi lúc này dường như không còn kiểm soát được ý thức của mình chỉ lẩm nhẩm nói:
– Tránh xa tôi ra, tránh xa tôi ra.
Dứt lời cô cũng vùng ra khỏi hắn mà chạy ra ngoài, Dương Phong ở trong phòng chạy ra đυ.ng mặt hắn liền cảm thấy chột dạ.
Lưỡng Minh lúc này thấy anh liền hiểu ra mọi chuyện mà trừng mắt gằn lên:
– Mày mau cút khỏi đây trước khi tao gϊếŧ mày 1 lần nữa.
Nói rồi hắn cũng vội vàng đuổi theo cô, Dương Phong mặc dù nghe hắn nói vậy nhưng thâm tâm cũng lo lắng cho Liên Chi nên gấp gáp chạy theo sau.
Hạ Liên Chi lúc này trong bộ quần áo bệnh nhân thùng thình, đầu tóc rồi bù, bàn chân trần trắng nõn giờ đã lấm lem bụi bặm.
Cô cứ như người điên đi vào giữa lòng đường xe cộ qua lại, tiếng bíp còi kêu inh ỏi đến chói tai nhưng nữ nhân kia vẫn cứ hoảng loạn mà lẩm nhẩm:
– Tránh xa tôi ra, đừng đυ.ng vào tôi.
Hắn lúc này đuổi theo đến nơi, đôi mắt dáo dác tìm kiếm 1 bóng hình rồi bất chợt gọi tên:
– Liên Chi!
Thanh âm ấy kéo cô về thực tại, Hạ Liên Chi ở giữa dòng xe cộ nhìn về phía hắn, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.
Hắn thấy vậy liền đứng từ xa mà lớn tiếng:
– Liên Chi, đứng đấy đợi tôi.
Nói rồi hắn định bước sang phía cô nhưng Liên Chi có lẽ không nghe thấy lời hắn liền vội vàng băng qua đường.
Bỗng từ xa 1 chiếc xe container lao đến với tiếng còi inh ỏi kéo dài, cô bất giác đứng chôn chân lại mà từ từ quay người về phía đó, 2 thanh âm cùng lúc vang lên:
– LIÊN CHI!
“RẦM” 1 tiếng động lớn khiến cả con phố sầm uất kinh hãi, bóng người nằm lặng thinh trên vũng máu lênh láng.
Lưỡng Minh lúc này lồm cồm đứng dậy đi lại đỡ cô lên lo lắng hỏi:
– Liên Chi, em có sao không?
Cô nghe vậy chỉ im lặng lắc đầu, đôi mắt dán chặt vào thi thể của Dương Phong đang nằm bất động ở vũng máu kia, mọi thứ trước mắt cũng hoá thành 1 màu đỏ ghê rợn, cả người cô không còn trọng lực ngã vào vòng tay của ai đó, bên tai còn nghe được thanh âm da diết:
– Liên Chi!
Cũng lúc đấy, tại bệnh viện, ở căn phòng 303, nữ y tá túc trực liền hốt hoảng chạy ra ngoài nói lớn:
– Bác sĩ, bệnh nhân Lưu Tâm Đan ở phòng 303 đã tỉnh lại.
Phía bên trong, cô gái nằm ở trên chiếc giường bệnh có gương mặt khả ái, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm lên phía trần nhà, bờ môi khẽ cong lên 1 đường tuyệt mỹ, thanh âm có phần ma mị:
– Hạ Liên Chi, đến lúc mày nên biến khỏi thế giới này rồi!
HẾT PHẦN 1
Đọc tiếp:
Mộng Huyễn Tình – Phần 2