Liễu Địch nghe vậy trừng mắt lên nhìn cô, ả tức giận đến mặt đỏ tía tai mà lớn tiếng:
– Mày…mày nói ai là chó…?
Liên Chi trông bộ dạng ả như vậy từ từ tiến sát lại người Liễu Địch, chậm rãi rói:
– Tao đâu có nói mày là chó, tao chỉ bảo mày….còn hơn cả chó.
Lời vừa dứt cũng là lúc trên gương mặt cô nở 1 nụ cười giễu cợt, Liên Chi liếc nhìn vẻ tức giận của Liễu Địch 1 cái rồi lướt qua ả mà đi thẳng về phía trước.
Chương Liễu Địch đứng đấy tức giận, lòng bàn tay siết chặt lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, 1 giây sau đó ả liền lao tới túm tóc cô giật ngược lại rồi cấu xé:
– Con khốn, mày nghĩ mày mang họ Hạ là danh giá lắm sao? Loại con gái lẳиɠ ɭơ chỉ biết leo lên giường đàn ông mà nghĩ mình thanh cao à. Tao hôm nay phải cho mày bẽ mặt.
Liên Chi bị ả túm tóc cũng không vừa liền đưa tay ra túm lại đầu ả, giọng nói lộ rõ sự tức giận:
– Liễu Địch, mày đang tức vì không được như tao sao? Thời gian bám đuôi tao thì mày nên dành để chăm chút lại cái bản mặt của mày đi.
– Mày tưởng mày xinh đẹp lắm sao? Lưỡng Minh chắc cũng quá hiểu bộ mặt của mày rồi phải không? Sao? Có phải anh ấy đã thấy mày ở trên giường người khác rồi đúng không? Cho nên hôm nay mày mới bị bỏ rơi như vậy.
– Còn mày có muốn bị bỏ rơi 1 lần cũng không bao giờ được bởi vì hắn ta nhìn mày 1 cái cũng cảm thấy lãng phí.
2 người bọn họ lời qua tiếng lại mà tay chân vẫn cào cấu vào nhau, đầu tóc đã rồi bù, không ai chịu nhường ai.
Sinh viên trong trường đã quây lại thành vòng tròn hiếu kỳ, đa số là đứng về Liễu Địch vì trước giờ Hạ Liên Chi trong mắt bọn họ vô cùng khó ưa.
Bỗng lúc này 1 giọng nói vang lên làm tách đám đông ra:
– Này, các em đang làm trò gì vậy?
Sinh viên nhìn thấy người vừa đến liền vội vàng tản ra trở về lớp học của mình, vậy mà cô và Liễu Địch còn chưa chịu buông nhau.
– HAI EM KIA, CÒN CHƯA CHỊU DỪNG SAO?
Lời nói uy quyền lúc này mới có tác dụng, 2 người bọn họ từ từ buông tay ra.
Liễu Địch chỉnh trang lại đầu tóc rồi nhìn bóng người kia mà hốt hoảng:
– Hiệu trưởng!
Thầy Hiệu trưởng nhìn 2 người bọn họ vẻ tức giận rồi lắc đầu nói:
– 2 em đi lên phòng gặp tôi.
Nói rồi ông cũng quay người đi về phía khu nhà 5 tầng.
Liễu Địch liếc xéo cô 1 cái rồi cũng hậm hực theo sau.
Hạ Liên Chi cúi xuống nhặt lại sách vở phủi sạch sẽ rồi cũng quay người đi.
Bước vào căn phòng có tấm biển treo ngay trước cửa: “Hiệu Trưởng Trần Đông Sảng”, Liễu Địch liền đổi vẻ mặt niềm nở đi sát lại ông cười nói:
– Hiệu trưởng Trần, thật ra chuyện cũng không có gì đâu, thầy không cần phải bận tâm quá làm gì, em giờ sẽ về lớp chăm chỉ học.
Trần Đông Sưởng nghe vậy đập mạnh tay lên bàn trừng mắt nhìn ả:
– Em còn dám nói không có gì sao? Ngang nhiên ở sân trường đánh nhau với bạn, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường sẽ bị đẩy hạng xuống, đến lúc đó thì mới có gì sao?
Liễu Địch bị sự tức giận của ông là cho khϊếp sợ, 1 câu cũng không thốt ra được.
Trần Đông Sương lúc này mời nhìn sang cô tiếp lời:
– Còn em nữa, nhìn lại mình xem. Đường đường là 1 đại tiểu thư của nhà họ Hạ mà hành xử không khác gì 1 đám không có học. Em không giữ thể diện cho trường thì cũng nên giữ cho nhà họ Hạ.
Cô nghe vậy chỉ bình thản nhìn ông cúi đầu 1 cái:
– Em xin lỗi!
– Chuyện này tôi sẽ báo về với phụ huynh của 2 em.
Nói rồi ồng liền nhấc chiếc điện thoại để bàn lên thì Chương Liễu Địch liền vội vàng chặn tay ông ngăn cản mà cười cười:
– Hiệu trưởng Trần, thầy hãy bỏ qua cho em đi. Dù sao đây cũng là lần đầu, thầy nhắc nhở là được. Nếu lần sau còn vi phạm thì thầy hãy gọi điện được không?
– Em còn định có lần sau sao?
– Ấy không, ý em là thầy bỏ qua lần này, em sẽ không tái phạm nữa. Nếu có thì khi ấy thầy hãy xử phạt thật nặng, em sẽ chịu.
Trần Đông Sương nhìn Liễu Địch nghiêm nghị 1 cái rồi cũng thở dài nói:
– Được rồi, lần này tôi chỉ nhắc nhở các em. Nếu còn lần sau tôi sẽ xử đúng quy định của trường. Còn giờ thì về lớp học đi.
Liễu Địch nghe vậy cười hớn hở rồi quay người lại huých vào vai cô mà rời đi.
Hạ Liên Chi thấy vậy vẻ mặt vẫn vô cảm cúi đầu chào ông:
– Hiệu trưởng Trần, cảm ơn thầy!
Dứt lời cô cũng quay người định rời đi thì bất chợt đôi mắt lại dừng lại ở 1 tờ giấy được đặt trên bàn của Trần Đông Sương.
Hạ Liên Chi cả người khựng lại, đôi mắt nheo nheo nhìn vào hàng chữ được viết rõ ràng ở trên đấy: ĐƠN XIN THÔI HỌC và điều cô để tâm là người làm đơn chính là Lưu Tâm Đan.
Hạ Liên Chi nhìn cái tên ấy trong lòng bỗng nhói lên 1 cảm giác khó tả, sống mũi cô bỗng chốc cũng trở nên cay xè, 2 hốc mắt liền đỏ hoe.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy đấy mà hướng đến Trần Đông Sương hỏi:
– Hiệu trưởng Trần, bạn này…sao lại xin thôi học?
Ông nghe vậy liền nhìn theo hướng của cô rồi cầm tờ giấy lên nói:
– À, em hỏi Tâm Đan sao? Mẹ bạn ấy sáng nay vừa đến đưa cho tôi. Haiz…kể ra cũng đáng tiếc. Tâm Đan cũng là 1 trò giỏi, kì thi nào cũng đứng trong top 50 của trường. Chỉ là kì vừa rồi không biết vì lý do gì mà lại tụt hạng liền không thấy đi học nữa. Mãi mấy hôm sau mẹ bạn ấy mới báo là do buồn vì việc học nên đã tự tử, con bé ấy thật là dại dột quá nhưng cũng may còn giữ được mạng, chỉ bị hôn mê lâu ngày. Hôm nay, mẹ Tâm Đan đến nói bác sĩ bảo con bé có khả năng không tỉnh được nữa…vậy nên mới gửi đơn thôi học….Trông bà ấy mắt sưng húp, vừa kể vừa khóc quả thật đáng thương.
Lời ông vừa dứt cũng là lúc trên gương mặt xinh đẹp kia đã trở nên ướŧ áŧ. Cô vội vàng đưa tay lên quẹt ngang đi dòng nước mắt của mình rồi nhìn ông hỏi:
– Thầy có biết bạn ấy hiện đang điều trị ở bệnh viện nào không?
Trần Đông Sương nghe vậy lại nhìn cô khó hiểu:
– Em quen Tâm Đan sao?
Cô lúc này mới sực giật mình nhưng rất nhanh sau đó liền nói đỡ:
– Dạ không, nhưng nghe thầy kể chuyện em cảm thấy thương nên muốn đến thăm bạn ấy, kích động tinh thần 1 chút, biết đâu bạn ấy có thể tỉnh lại.
Hiệu trưởng Trần nghe vậy cũng có phần kinh ngạc, ông tuy ít tiếp xúc với cô nhưng những lần tiếp xúc khi trước, Hạ Liên Chi luôn ra vẻ là tiểu thư danh giá, nói chuyện với người khác bằng thái độ kênh kiệu chứ không phải như Hạ Liên Chi bây giờ.
Suy nghĩ chỉ là thế, ông cũng không thắc mắc, dù sao cô cũng có ý tốt nên ông đồng ý.
Trần Đông Sương lấy 1 quyển sổ tay nhỏ để trong ngăn kéo bàn, ông mở ra lật qua vài trang rồi xé lấy 1 tờ nhỏ đưa cho cô:
– Ở đây có cả số phòng, nếu em có thời gian thì hãy đến thăm bạn ấy 1 chút.
Hạ Liên Chi đưa tay ra nhận lấy tờ giấy rồi cúi đầu chào ông:
– Cảm ơn thầy.
Nói rồi cô cũng quay người trở ra ngoài, tờ giấy trên tay cô cẩn thận kẹp vào trang sách rồi đi về lớp học.
Liên Chi ôm tập sách vở bước vào cửa lớp liền bị 1 viên đạn được gấp bằng giấy do ai đấy bắn vào cánh tay cô khiến Liên Chi tuột tay mà làm rơi cả tập sách khiến tờ giấy khi nãy bị bay ra.
Cô vội vàng cúi xuống nhặt lấy nó rồi định quay lại nhặt sách vở thì 1 đôi guốc hàng hiệu đi đến đá thẳng quyển sách của cô ra ngoài.
Liên Chi thấy vậy hướng đôi mắt lạnh nhạt nhìn lên người trước mặt, quả nhiên vẫn là Chương Liễu Địch.
Ả ta thấy cô nhìn liền ra vẻ vô tình:
– Ây da, là Hạ tiểu thư sao? Tại sao lại làm vương vãi hết ra đây là tôi tưởng rác rưởi nên đá nó ra ngoài.
Liên Chi nghe vậy nhưng vẻ mặt vẫn không 1 tia cảm xúc, cô không muốn dây vào ả vậy nên cũng phớt lờ đi ra nhặt lại sách vở rồi lướt qua ả mà đến vị trí của mình ngồi xuống.
Lúc này tầm mắt cô không hiểu sao lại chuyển sang hướng bên cạnh, hắn vấn ngồi ở vị trí đấy chỉ là quay mặt lại phía cô mà nằm gục trên bàn.
Hạ Liên Chi nhận thấy bản thân để ý hắn quá nhiều liền vội quay lại mở sách vở ra tập trung vào bài học.
Cả tiết trôi qua đối với cô cũng không yên ổn là mấy.
Vài nữ sinh ngồi gần xì xào to nhỏ nhưng như cố tình muốn cô nghe thậy. Có người lại mỗi lần thấy cô định cầm bút lên viết liền đυ.ng mạnh vào bàn khiến chữ cô bị lệch đi.
Hạ Liên Chi vẫn cô gắng lờ đi bọn họ cho đến khi tiếng chuông kết thúc réo lên, sinh viên trong lớp vội vàng gấp sách vở rồi kéo nhau xuống căng tin.
Hắn lúc này cũng đứng dậy, từ đầu buổi đến giờ không liếc qua cô lấy 1 cái, giờ cũng thế lãnh đạm trở ra ngoài.
Khi mọi người đã đi gần hếy, Hạ Liên Chi mới rời khỏi vị trí của mình mà đi xuống căng tin.
Vừa bước vào gian phòng rộng lớn, Hạ Liên Chi liền bị 1 hắt 1 thùng rác vào người toàn là rau cỏ và đồ ăn thừa.
Nữ sinh tay còn cầm chiếc thùng nhìn cô ra vẻ hốt hoảng:
– Ối, là Hạ Liên Chi sao? Tại sao lại chọn ngay chỗ người ta đổ rác mà đứng vậy?
Cô lúc này trừng mắt lên nhìn nữ sinh kia, có lẽ sự nhẫn nại của cô đã lên đến đỉnh điểm rồi.
Bị cô nhìn như vậy nữ sinh kia liền hếch mặt lên thách thức:
– Tao thấy loại mày chỉ hợp với cái mùi hôi thối này thôi. Sao? Có muốn nữa không?
Hạ Liên Chi nhìn ả ta chằm chằm rồi liếc xuống bản tên treo ở ngực ả mà ghi nhớ cái tên “Điền Khả Thy”.
Cô phủi hết rác rước trên người mình rồi đi lại 1 phía khiến ả ta khó hiểu, cứ nghĩ cô sẽ đáp trả không ngời lại bỏ đi như vậy.
Điền Khả Thy thấy vậy cũng ra thái độ kênh kiệu mà đi lại phía bàn của mình ngồi xuống.
Chỉ là khi ả vừa ngồi xuống, 1 đống rác từ phí trên rơi thẳng lên đầu ả khiến Khả Thy hốt hoảng đứng dậy hét lên:
– Áhhh….Cái gì vậy?
Hạ Liên Chi lúc này tay còn cầm cái thùng đứng ở phía sau ả, bình thản nói:
– Tao thấy mùi này cũng hợp với mày lắm đấy.
Khả Thy tức giận nhìn cô trừng mắt rồi liền lao vào cấu xé:
– Con khốn, mày dám làm thế sao?
Đám bạn đi cùng Khả Thy thấy vậy cũng liền lao để giúp sức cho ả, 1 trận hỗn loạn diễn ra khiến sinh viên ở đây buông cả đũa.
Tất nhiên 1 mình cô không đấu lại được bọn họ, 1 lúc sau Hạ Liên Chi đã quần áo sộc sệch, đầu tóc rối bù, gương mặt đã có vài vết xước bị xô thẳng ngã xuống đất.
Điền Khả Thy lúc này đứng đấy nhìn cô còn hậm hực:
– Loại con gái lẳиɠ ɭơ như mày, đánh mày chỉ làm bẩn tay tao, tốt nhất về sau nên tránh xa tao ra.
Nói rồi ả cũng quay người rời đi, đám bản của ả thấy vậy cũng theo sau.
Chương Liễu Địch có lẽ nãy giờ xem được 1 màn đã mắt liền cầm ly nước cam của mình tiến lại phía cô cười giễu 1 cái:
– Sao? Đẹp mặt chưa? Bây giờ cả cái trường này đều biết mày leo lên giường của Dương Phong rồi và mày cũng nên biết anh ấy còn được lòng nữ sinh hơn Lưỡng Minh nhiều….(gương mặt ả lúc này chợt đanh lại, trừng mắt nhìn cô rồi nói)…Tiện nhân!
Dứt lời, ả đổ thẳng ly nước cam xuống đầu cô rồi đặt cái ly lên bàn mà trở ra ngoài.
Đám sinh viên trong căng tin nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô như vậy lại cười rầm rộ.
Liên Chi lúc này bờ vai đã bắt đầu run rẩy ngồi rũ rượi trên nền gạch lạnh lẽo, lòng bàn tay siết chặt lại đến nổi cả gân xanh, 2 hốc mắt cô đã đỏ ngàu vì tức giận và cả vì tủi nhục.
Cô không hiểu được tại sao đám người này vẫn không chịu buông tha cho cô mặc dù cô đối với bọn họ đã cố gắng không va chạm.
Nếu những ngày như vậy cứ tiếp diễn mãi cô sợ bản thân không còn đủ sức lực để mà đi học được nữa.
1 giọt pha lê trong suốt từ khoé mắt chảy dài rơi thẳng xuống nền gạch bóng loáng, liền xuất hiện 1 đôi giày nam ở trước mặt.
Hạ Liên Chi sống mũi cay xè từ từ ngước mặt lên, trong cái nhìn đang nhoè đi vì nước, cô vẫn thấy được gương mặt đẹp đẽ của người phía trước mình.
Hắn lúc này 2 tay đút túi, giữ cái nhìn lạnh nhạt đặt lên gương mặt nhỏ nhắn kia lãnh đạm nói:
– Cô chỉ cần nói với tôi 1 câu giải thích, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nhưng cô thà nhận lấy sự ngược đãi của bọn họ cũng không chịu mở lời, quả nhiên là muốn chống đối tôi. Được, tôi muốn xem xem sức bền bỉ của cô đến đâu. Cô tâm không phục cũng được, khẩu không phục cũng được. Tôi sẽ khiến Hạ Liên Chi cô dù tâm, khẩu không phục cũng phải ghi nhớ lấy cái tên Khang Lưỡng Minh!
Nói rồi hắn cũng quay người lại rời đi, khi đến gần phía cửa chợt khựng lại mà lạnh giọng nói:
– Trò chơi, bắt đầu!
Lời hắn vừa dứt, đám sinh viên liền ồ lên 1 tiếng mà hắn vẫn dánh vẻ cao ngạo trở ra ngoài.
Mọi người lúc này liền tiến lại phía cô đang ngồi rũ rượi ở đấy mà bắt đầu nói cười, có kẻ gớm mặt liền vứt thức ăn thừa lên người cô rồi lên giọng:
– Ăn đi mà còn có sức leo đên giường đàn ông nữa.
1 nữ sinh khác thấy vậy lại cũng được đà thêm vào:
– Mày thật là kinh tởm, nghĩ mình thanh cao lắm sao? Đừng mơ tưởng Dương Phong sẽ thích mày. Đồ con gái lẳиɠ ɭơ.
– Đến Lưỡng Minh anh ấy còn kinh tởm nó thì Dương Phong cũng vậy thôi.
Vừa nói đám người đó vừa ném những thức ăn thừa thãi vào người cô mà Hạ Liên Chi bây giờ chỉ có cắn xuống bờ môi đang run bần bật kia mà ngăn đi tiếng khóc.
Bỗng lúc này 1 giọng nói vang lên:
– Các ngươi đang làm gì thế?
Thanh âm ấy dường như quá quen thuộc nên khi nghe thấy, bọn nam nữ sinh kia cũng vội vàng tác ra nhường đường:
– Dương Phong kìa, sao anh ấy lại đến đây?
– Không lẽ đến giúp con khốn đó sao?
Lăng Dương Phong mặc kệ những lời bàn tán đó tiến lại đỡ cô đứng lên rồi hỏi:
– Liên Chi, cô không sao chứ?
Hạ Liên Chi nghe nhưng không đáp trả lại mà hắt anh ra rồi lê từng bước nặng trịch ra phía ngoài.
Dương Phong đứng đấy nhìn theo bóng cô trong lòng chợt cảm thấy thương xót kỳ lạ. Chì là không hiểu sao anh không muốn giúp cô giải thích sự hiểu lầm này.
Bất chợt gương mặt anh liền chuyển hoá sắc lạnh, anh nhìn qua 1 lượt đám người đang đứng khép nép kia mà lên tiếng:
– Đừng để tôi phải mạnh tay với các người.
Nói rồi anh cũng rời đi mà đám người ở phía sau cảm thấy kinh ngạc và đáng sợ đến 1 động thái cũng không dám làm.
Hạ Liên Chi cả người nhếch nhách đi ra khỏi trường.
Cô bây giờ chẳng còn tâm trí để học nữa, mà thật ra có muốn cũng không thể học trong bộ dạng như vậy được.
Hạ Liên Chi từng bước mệt mỏi đi trên con phố người người qua lại, cô đã cảm thấy kiệt sức với cái tên Hạ Liên Chi này rồi.
Ít ra khi trước còn là Lưu Tâm Đan, cô có 1 người mẹ ở bên cạnh mình nhưng bây giờ nhìn mà xem, 1 người đứng về phía cô cũng chẳng có ngay đến cả người mà cô gọi là ba kia cũng đối với cô tàn nhẫn vô cùng.
Hạ Liên Chi dừng chân ở 1 ghế đá mà ngồi phịch xuống, bao nhiêu nỗ lực cô cố tạo ra để bảo vệ mình giờ liền vỡ ào.
2 bàn tay nhỏ nhắn túm vào tà váy mà run lên, cảm xúc không kìm nén nữa liền vỡ oà ra mà khóc nức nở.
Mọi người qua đường thấy vậy lại chỉ nhìn cô bằng 1 ánh mắt hiếu kỳ rồi cũng lướt qua như không có gì.
Có lẽ ai cũng bận rộn với bộn bề của cuộc sống, họ sẽ chẳng dành thời gian để tâm đến 1 người dưng như vậy, có chăng cũng chỉ là bố thi cho cô 1 cái nhìn thương hại mà thôi.
Bỗng lúc này có 1 bàn tay nhăn nheo đặt nhẹ lên vai cô, thanh âm phát ra dịu dàng:
– Cô gái, cô làm sao vậy? Cô gặp phải chuyện gì sao?
Hạ Liên Chi nức nở từ từ nhìn sang bóng người vừa đến, dáng người phụ nữ hao gầy này sao lại giống đến thế.
Cô chậm rãi ngước đôi mắt ướŧ áŧ nhìn lên người phụ nữ, 1 giây sau đó nước mắt liền ồ ạt chảy dài ra, cô bất giác lại nói:
– Mẹ!