Trong căn phòng nhỏ bé, chật hẹp nhưng đồ đạc được bày biện ngăn nắp và gọn gàng. Ở trên chiếc giường nhỏ kia là dáng người mảnh mai của 1 cô gái đang thu mình ở phía góc tường.
Mái tóc dài buông xoã ôm lấy gương mặt khả ái, đôi mắt trong veo nhưng lại chẳng có nổi 1 tia cảm xúc, cứ vô hồn nhìn chằm chằm vào 1 tờ giấy được để trên giường.
Cảm giác như cô gái ấy đang cẩn thận đọc từng chữ trên tờ giấy, cố tìm kiếm 1 cái tên nào đấy nhưng lại không có.
Phải, cô là Lưu Tâm Đan – sinh viên của trường Đại học quốc gia Trung Sơn, nằm trong top 50 học sinh giỏi của trường. Chỉ tiếc là lần này, danh sách đấy lại không có tên cô.
Bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi đưa ra cầm lấy tờ giấy kết quả, đôi mắt dò xét 1 lần nữa rồi từ từ bước xuống giường đi lại phía bàn học đặt nó lên.
Cô lúc này lại lấy trong ngăn kéo ra 1 lọ thuốc ngủ, dáng vẻ bình thản mở nó rồi đổ 1 vốc ra tay, với lấy cốc nước đã chuẩn bị sẵn, gương mặt không 1 chút cảm xúc mà bỏ cả nắm thuốc vào miệng.
Những viên trắng xoá rơi vương vãi xuống đất, chạy lăn ngổn ngang trên sàn nhà.
Tâm Đan dáng vẻ vô hồn ngồi xuống chiếc ghế rồi gục mặt lên tờ giấy kết quả để trên bàn – 1 sự tuyệt vọng đến buông xuôi cả cuộc sống.
Giới thiệu nhân vật:
Lưu Tâm Đan – 21 tuổi, là nữ sinh của trường Đại học Quốc gia Trung Sơn của thành phố S. Ba cô mất từ khi cô còn chưa ra đời nên cô lớn lên trong vòng tay của mẹ. Vốn là 1 cô gái luôn khép mình với xã hội nếu không muốn nói là tự kỷ, nên cho dù cô liên tục đứng trong top 50 của trường thì cũng không ai biết đến cái tên đấy.
Tiếng còi xe cấp cứu kêu inh ỏi trước cổng bệnh viện thành phố, 2 nữ
y tá mở cửa xe rỗi đỡ bệnh nhân xuống 1 chiếc giường đẩy. Người phụ nữ đi cùng với họ độ tuổi đã ngoài 40 nhưng nét mặt lại in hằn những nếp nhăn khắc khổ, bà khóc lóc đẩy chiếc xe giường bệnh vào trong trên đấy là 1 cô gái khá dễ nhìn đang nằm lặng thinh, mà kêu gào:
– Bác sĩ, hãy mau cứu con tôi…làm ơn!
1 vị bác sĩ vội vã đi đến, nữ y tá kia liền gấp gáp nói:
– Bác sĩ, bệnh nhân đã uống thuốc ngủ.
Vị bác sĩ kia nghe cũng hiểu được chuyện liền nhìn xuống sắc mặt cô gái, ngón tay chạm vào cổ tay cô để bắt mạch, rồi nói:
– Bệnh nhân đã lâm vào tình trạng hôn mê sâu, hơi thở chậm và nông, mạch đập nhanh….(vị bác sĩ liền đưa tay lên mở mắt cô ra)…đồng tử co và giảm phản xạ với ánh sáng…mau đưa vào phòng cấp cứu để tiến hành rửa dạ dày.
Người phụ nữ nghe vậy cũng vội vàng cùng với y tá đẩy chiếc xe vào căn phòng cấp cứu.
– Thật xin lỗi, người nhà xin đợi ở ngoài.
1 nữ y tá bước lên ngăn bà khi bà có ý định đi vào bên trong căn phòng. Cả gương mặt đầy những nếp nhăn nheo khóc lóc nhìn cô y tá kia mà van xin:
– Làm ơn…hãy cho tôi vào với con bé…van xin cô…tôi nhất định phải ở cùng nó lúc này…tôi sẽ không làm gì cản trở mọi người…làm ơn…tôi chỉ còn mình nó thôi….xin cô.
– Không được…chúng tôi không thể cho người nhà vào bên trong. Mời bà hãy lại ghế ngồi chờ.
Nói rồi nữ y tá định đóng cánh cửa lại thì bà liền vội vàng đưa bàn tay ra cản lấy liền bị cánh cửa dập vào tay đến đau đớn nhưng bà lại chẳng để tâm đến chỉ nhìn nữ y ta kia cầu xin:
– Làm ơn…tôi xin cô…hãy cho tôi vào với nó….
– Không….
Lời chưa kịp ra hết thì 1 thanh âm từ phía trong vọng ra:
– Hãy để cho bà ấy vào.
Nữ y tá nghe vậy liền lấy làm kinh ngạc nhưng rồi cũng mở cửa cho bà đi vào.
Phía bên trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc tây là những máy móc và dụng cụ y học hiện đại.
Cô gái nằm im lặng ở kia nét mặt đã dần nhợt nhạt, vài vị bác sĩ đã trở nên khẩn trương hơn, các dụng cụ kích tim đã chuẩn bị sẵn sàng.
Kích điện lần 1…Người phụ nữ đứng đấy đau đớn đưa tay lên túm lấy l*иg ngực mình, giọt nước mắt thi nhau chảy dài xuống mu bàn tay đến đau xót.
Kích điện lần 2….bà tưởng chừng như sắp ngã quỵ xuống nhưng vẫn cố bấu víu vào cánh tay của nữ y tá bên cạnh.
Kích điện lần 3…là những tiếng “tít…tít…” kéo dài, bà mất bình tĩnh lao đến ôm lấy thân ảnh mảnh mai của cô gái mà gào lên khóc:
– Tâm Đan…con làm sao có thể bỏ mẹ đi như vậy…làm ơn…ai đó…hãy cứu con tôi đi…ông trời ơi…người đã cướp mất chồng tôi…bây giờ còn cướp luôn cả nguồn sống duy nhất của tôi…tại sao lại như vậy…
1 vị bác sĩ đi đến vỗ vai bà an ủi:
– Xin đừng quá đau buồn!
Bà nghe vậy lại hướng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn đến vị bác sĩ, là người này đã đồng ý để cho bà vào với cô, liệu có phải ngài ấy đã biếy trước được kết quả nên mới vậy?
Bà bất chợt túm lấy cánh tay vị bác sĩ ấy mà gào lên:
– Bác sĩ…làm ơn…hãy cứu lấy con bé…con tôi…nó còn quá trẻ…nó không thể bỏ mặc tôi như vậy được…xin ngài!
Vị bác sĩ nghe vậy cũng cảm thấy thương xót, trách nhiệm của ông là cứu người nhưng khi đã dùng hết nỗ lực mà vẫn không thể thay đổi số phận của họ, ông cũng cảm thấy bản thân quá vô dụng. Ông từ từ rút cánh tay ra khỏi tay bà, đôi mắt nhìn đến bà cũng len lỏi 1 tia bất lực và hổ thẹn, bờ môi chỉ khẽ mấp máy:
– Thật xin lỗi!
3 từ đơn giản ấy lại được thốt ra vào ngay lúc này khiến bà trở nên tuyệt vọng, nước mắt đầm đìa cả gương mặt hiền hậu, bà chậm rãi quay đầu lại nhìn đến cô con gái bé nhỏ của mình rồi ôm chầm lấy mà gào lên than trách.
Cả căn phòng lặng thinh chỉ nghe được tiếng của máy móc cùng thanh âm thê lương, nức nở của người phụ nữ.
Tiếng khóc ai oán ấy bất chợt lại đánh thức 1 linh hồn yếu ớt, hàng mi khẽ động đậy rồi chậm rãi mở ra. Tâm Đan kinh ngạc nhìn không gian trước mặt rồi ngồi bật dậy hướng đến bà, lo lắng lên tiếng:
– Mẹ, sao mẹ lại khóc?
Dường như bà không nghe thấy lời cô, vẫn gào lên những tiến nức nở thương xót.
Tâm Đan khó hiểu đưa tay ra túm lấy bả vai bà, chỉ là 1 điều kỳ lạ xả ra, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới được.
Tâm Đan vội vã bước xuống chiếc giường lạnh ngắt kia rồi bất chợt quay người lại liền nhìn thấy thể xác của mình còn nằm đó khiến cô kinh hãi.
Người phụ nữ kia vẫn ôm lấy thân ảnh của cô gái mà gào khóc thảm thiết. Tâm Đan run rẩy từng bước tiến lại gần bà mà lòng nặng trĩu xuống, cô rốt cuộc bây giờ là thế nào đây?
Đôi mắt đỏ ngàu nhìm chằm chằm vào thể xác của mình còn nằm im lặng ở đấy, rồi lại hướng cái nhìn đến xung quanh, mọi người đều đứng đấy ngậm ngùi xót thương cho 1 tuổi trẻ và họ đều không nhìn thấy cô.
Thứ cảm giác dù cô ở đây nhưng mọi người lại không thấy sự tồn tại đó cô đã nếm trải rồi huống gì, giờ đây lại là 1 linh hồn đã lìa khỏi xác.
Từng giọt nước mắt chảy dài xuống nhìn đến mái tóc của bà đã sớm điểm vài sợi bạc, cô đau đớn đưa cánh tay ra ôm lấy dáng người khắc khổ ấy nhưng tất cả chỉ là 1 khoảng không vô tận, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể với tới.
Tâm Đan cả người run rẩy đưa tay lên bịt lấy miệng mình để ngăn đi những tiếng nức nở. 1 linh hồn cô độc nhưng cô lại có thể nhìn thấy, nghe thấy được những âm thanh xung quanh.
Tiếng khóc của bà xé nát cả cõi lòng, cô đến giờ phút này lại cảm thấy hối hận với sự dại dột của bản thân:
– Mẹ…con sai rồi… làm ơn…con không muốn xa người nữa…
Nhìn bà cứ ôm chặt lấy thi thể của cô mà quằn quại khóc lóc, cô lại chỉ là 1 linh hồn đứng đấy oà lên nức nở với bà.
1 người nhắm mắt ra đi để lại cả 1 trời thương tiếc cho người còn sống nhưng 1 người đã chết lại chẳng thể biến mất vĩnh viễn mà ở lại ngay bên cạnh gặm nhấm nỗi đau của người thân.
Dù là người ở lại hay là người đã ra đi cũng đều mang trong mình sự thương tổn nhất định.
Trong không gian thê lương đó, bỗng những tiếng hốt hoảng lại vang lên:
– Mau lên, mau đẩy cô gái ấy vào phòng cấp cứu. Nhịp tim đã yếu dần, chuẩn bị kích điện.
Những vị bác sĩ khi nãy vừa dốc sức để cứu chưa cô cũng vội vàng đi ra phía cửa.
Tâm Đan theo phản xạ nhìn về hướng đó, 1 chiếc giường đẩy được đưa vào, trên đấy là 1 cô gái trạc tuổi cô, cả người là 1 màu đỏ tanh tưởi, máu chảy lênh láng che đi nửa khuôn mặt của cô gái ấy nhưng vẫn nhìn ra được nét xinh đẹp tuyệt mỹ.
Y tá, bác sĩ lúc này khẩn trương như cô khi nãy, máy kích điện cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Kích điện lần 1……kích điện lần 2……kích điện lần 3……bỗng 1 luồng ánh sáng huyền ảo từ khoảng trời cực lạc chiếu xuống, Tâm Đan khẽ nhíu mày đưa bàn tay lên che đi đôi mắt của mình, bên tai lại vang vọng 1 thanh âm huyền bí:
– Đi đi…linh hồn nhỏ bé đáng thương, hãy hoà làm 1 với thể xác kia, là nơi mà cô nên thuộc về!
Giọng nói ấy vừa dứt liền xuất hiện 1 lỗ hổng ở không gian, luồng ánh sáng huyền ảo toả ra sức hút nuốt trọn lấy linh hồn cô kéo vào lỗ hổng ấy, Tâm Đan chỉ kịp hét lên 1 tiếng rồi tắt lịm trong bóng tối.
Cùng lúc này, 2 máy Monitor cùng lúc phát lên những tiếng “tút…tút” đều đặn đến kinh ngạc!
Vài ngày dau, Trường Đại học Quốc gia Trung Sơn, 1 đám nam sinh tay cầm gậy gộc đứng vây kín trước cổng trường như đang đón đợi người nào đấy.
1 tên tóc xanh đỏ, dáng vẻ ngỗ ngược bước lên trước nói lớn:
– Tao muốn gặp thủ lĩnh của trường chúng mày.
Đám nam sinh, nữ sinh ở trong trường nghe vậy có phần run rẩy chỉ biết đứng khép vào nhau xì xào to nhỏ:
– Bọn họ là ai vậy? Tại sao đến trường chúng ta?
– Nhìn đồng phục hình như là sinh viên của trường Trùng Khánh.
– Bọn họ mang theo cả gậy gộc, chắc không phải là muốn gây lộn chứ?
– Chẳng lẽ lại liên quan đến cậu ta?
Cùng lúc này, từ phía trong của khoảng sân đi ra là 1 đám nam sinh, mà người đi đầu dáng vẻ lại ngạo mạn 2 tay đút túi, gương mặt đẹp không 1 vết tì, từng đường nét hoàn hảo đến mức như được những bàn tay chuyên gia nhào nặn, điêu khắc.
Đôi mắt đẹp gây sự mê hoặc nhưng lại toát ra những tia sắc lạnh nhìn đến đám người trước mặt, bình thản nói:
– Chúng mày, muốn tìm tao?
Tên tóc xanh đỏ lúc này nhìn đến người trước mặt vênh váo nói:
– Mày là Khang Lưỡng Minh – thủ lĩnh của trường Trung Sơn?
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày rồi lạnh giọng nói:
– Mày biết rõ tên tao vậy mà không biết tao rất ghét người khác gọi rõ tên mình sao?
Tên tóc xanh đỏ nghe vậy lại cười lớn:
– Thì ra cũng là 1 tên vắt mũi chưa sạch mà mày lại dám đυ.ng tới người của trường tao. Hôm nay tao sẽ cho Khang Lưỡng Minh mày phải quỳ rạp xuống chân tao.
Ai ngờ lời vừa dứt, tên đấy liền bị 1 đòn của hắn đá thẳng vào mặt, ngã lăn ra đất.
– 1 lần, tao có thể châm trước cho mày, coi như là mày không biết. Nhưng lần thứ 2, tất nhiên sẽ không có ngoại lệ.
Tên tóc xanh đỏ lúc này lồm cồm đứng dậy nhìn hắn vẻ tức giận mà quát lên:
– Lên hết cho tao.
Lời vừa dứt thì đám thanh niên hùng hổ ở phía sau tên đó liền lao lên, Lưỡng Minh lại chỉ bình thản lấy 1 điếu thuốc ra châm lên rồi hút.
Phía sau hắn, đám nam sinh kia cũng hung hăng chẳng kém bước lên trước tạo thành 1 vòng vây bao vệ cho hắn, cuộc ẩu đả liền diễn ra.
Lúc này, ở phía sau đám hỗn loạn kia, 1 nam sinh vẻ ngoài ưu tú, gương mặt sáng giá bước đến bên cạnh hắn khoác tay lên vai:
– Khang Lưỡng Minh, cậu lại gây chuyện rồi.
Hắn nghe vậy hàng lông mày khẽ nhíu lại, đưa tay lên lấy điếu thuốc ở trên miệng vứt xuống đất, tầm mắt vẫn nhìn về đám người kia, thanh âm phát ra sắc lạnh:
– Lương Vỹ Khải, cậu thử nhắc lại 1 lần nữa xem.
Vỹ Khải nghe vậy bật cười 1 cái rồi bỏ tay xuống, lại hướng đôi mắt đến đám trước mặt kia nhàn nhạt nói:
– Tên cầm đầu kia là đàn em của Đường Minh Viễn. Nếu mình không nhầm thì hôm qua cậu vừa đá em gái của hắn là Đường Minh Trân, hắn không phải cho người đến đây để đòi lại thể diện cho em gái hắn chứ?
– Đường Minh Trân?
– Lưỡng Minh, đừng nói là cậu không nhớ cô ta. Là cô gái đã đề nghị cậu làm bạn trai nhưng bị cậu thẳng thừng từ chối bằng 1 câu nói “nhìn cô còn nhiều tuổi hơn mẹ tôi”. Chậc, kể ra cô ta cũng là tiểu thư nhà họ Đường, cậu nói như vậy đúng là làm đau lòng mỹ nhân.
Lưỡng Minh nghe vậy đáy mắt có chút dao động như chợt nhớ lại rồi lãnh đạm nói:
– Nếu cậu thích, có thể đi an ủi cô ta.
– Haha…chỉ tiếc là, cô ta cũng không phải khẩu vị của mình.
Lúc này, cuộc ẩu đả phí trước đã dần được khống chế, thực lực bên nào mạnh hơn, nhìn là đã rõ.
Hắn mỉm cười bước đến chỗ tên tóc xanh đỏ đang nằm gục trên đất mà dùng chân dẫm lên đầu tên đấy:
– Bò về nói với chủ nhân của bọn mày, muốn tao quỳ xuống – hắn…chưa đủ khả năng.
Nói rồi Lưỡng Minh liền nhấc chân ra, 1 giây sau đó sút thẳng vào mặt tên kia khiến tên đó lăn ra xa.
Đàm đàn em cũng lồm cồm đứng dậy đỡ lấy tên đấy rồi kéo nhau rút về.
Sinh viên của trường Trung Sơn lại được chứng kiến 1 màn ẩu đả kịch liệt lâu lâu xảy ra vài lần.
Vỹ Khải lúc này đi đến huých vai hắn 1 cái:
– Lưỡng Minh, dù sao Khang Thị cũng là nhà tài trợ lớn nhất, cậu không thể để cho trường yên ổn vài ngày sao?
Hắn nghe vậy đôi mắt chợt trở nên sắc lạnh:
– Chính vị Khang Thị là nhà tài trợ lớn nhất nên mình muốn huỷ hoại cả cái trường này.
Nói rồi, hắn 2 tay đút túi bước ra phía cổng, Vỹ Khải nhìn theo chỉ thở dài lắc đầu 1 cái rồi cũng đuổi theo:
– Lưỡng Minh, mình nghe nói Hạ Liên Chi cô ta bị tai nạn ngay hôm đấy.
Hắn vẻ mặt chẳng mấy quan tâm, lạnh nhạt nói:
– Bớt 1 phiền phức.
– Lòng dạ cậu làm bằng gì thế, không biết thương hoa tiếc ngọc sao?
– Không liên quan đến mình.
Nói rồi hắn cũng đi lại phía chiếc xe Lamborghini Veneno Roadster màu xám đậu gần đấy mở cửa ngồi vào, Vỹ Khải thấy vậy cũng bước đến ghé vào cánh cửa nói:
– Đến VINCENT CLUB thư giãn 1 chút đi.
Dứt lời, anh cũng đi lại phía chiếc Ferrari LaFerrari Aperta màu đen đậu ở phía trước xe của hắn ngồi vào rồi lái đi.
Giới thiệu nhân vật:
Khang Lưỡng Minh – 21 tuổi, là người nối dõi của gia tộc họ Khang, cũng là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Khang Thị lớn mạnh trong nước.
Là người đứng đầu của trường Trung Sơn bởi Khang Thị là nhà đầu tư lớn nhất cho trường. Tính cách lạnh lùng, đôi khi cực tàn nhẫn, đại ca của đám nam sinh trong trường, tuyệt nhiên không 1 ai dám đυ.ng đến.
Lương Vỹ Khải – 21 tuổi, bạn thân của hắn. Gia thế cũng chẳng kém cạnh, là thiếu gia của của dòng tộc họ Lương – nổi tiếng với nghề truyền thống sản xuất vải lụa thượng hạng. Tính cách lại có phần trái ngược, với vẻ ngoài điển trai lại thêm nụ cười toả nắng, khá thân thiện với mọi người nên Vỹ Khai cũng là nam sinh được nhiều cô gái trong trường yêu thích.
Ngày hôm sau, trong căn phòng với gam màu trắng xoá, nữ nhân nằm trên chiếc giường bệnh với gương mặt xinh đẹp nhưng lại nhợt nhạt thiếu sức sống.
Đôi hàng mi đen cong vυ"t mệt mỏi nhắm chặt từ rất lâu rồi giờ lại khẽ động đậy rồi bất chợt mở mắt.
Nữ y tá túc trực bên cạnh cô thấy vậy liền vội vàng chạy ra ngoài nói lớn:
– Bệnh nhân phòng VIP số 4 đã tỉnh lại, mau báo cho người nhà cô ấy.
Lúc này, vài vị bác sĩ gấp gáp đi vào tiến hành 1 cuộc kiểm tra tổng quát rồi nhìn nhau gật đầu:
– Mọi thứ đều bình thường. Những vết thương bên ngoài còn phục hồi nhanh hơn dự định.
Bỗng từ phía ngoài bước vào là người phụ nữ đã ngoài 40, ăn mặc sang trọng, nước hoa thời thượng toả ra lấn lát hết cả mùi thuốc tây:
– Vẫn còn sống sao? Thật tốt số đấy.
Cô ngồi trên giường theo phản xả quay đầu về nơi vừa phát ra âm thanh khẽ nhiud mày mà nghĩ thầm “người này là ai?”
Vị bác sĩ nhìn đến người phụ nữ kia cúi đầu chào 1 cái rồi chậm rãi nói:
– Hạ phu nhân, bà đến rồi sao? Hạ tiểu thư đã tỉnh, chúng tôi cũng đã kiểm tra, tất cả mọi thứ đều bình phục khá nhanh.
Người phụ nữ kia nghe vậy cũng chẳng để tâm đến:
– Được rồi, nếu cô ta đã không sao thì tôi còn có việc phải đi. Mọi chuyện giao cho các người.
Nói rồi bà cũng quay người trở ra ngoài mà cô ngồi đấy còn chưa hiểu chuyện gì thì 1 vị bác sĩ đi tiến lại phía cô:
– Hạ tiểu thư, không biết cô còn cảm thấy chỗ nào không khoẻ.
Cô nhìn vị bác sĩ thêm khó hiểu mà hỏi lại:
– Hạ tiểu thư?
– Phải, cô không nhớ gì sao? Cô là Hạ Liên Chi – tiểu thư của Hạ Thị.
Cô nghe vậy đầu óc trở nên hoang mang, cái gì mà Hạ Liên Chi, cái gì mà tiểu thư của Hạ Thị, cô là Lưu Tâm Đan – 1 cô gái bình thường.
Tâm Đan vội vã bước xuống giường đi lại phí chiếc gương nhỏ được treo ở phía bức tường gần đó mà nhìn vào thân ảnh được phản chiếu lại.
1 cô gái có mái tóc dài buông xoã ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, làn da trắng mịn không có 1 vết tì, đôi mắt to tròn cùng hàng mi cong vυ"t, sống mùi thon gọn cùng đôi cánh đào đỏ mọng – 1 cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ.
Bàn tay thon dài chậm rãi đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt, cô như không tin vào chính mắt mình. Tại sao chỉ vừa nhắm mắt ngủ 1 giấc, tất cả lại chợt đảo lộn đến kỳ lạ như vậy? Cơ thể của cô, người mẹ của cô ở đâu…và rồi…cô rốt cuộc là ai đây?
Bất chợt thân ảnh trong gương trở nên mờ nhạt đi, đầu óc bỗng quay vòng, đâu đó vọng đến 1 thanh âm huyền bí: “hãy làm quen với thể xác này đi”.
Thanh âm ấy vừa dứt cũng là lúc trước mắt trở nên tối sầm, cả người cô không trọng lượng ngã gục xuống, 1 cuộc sống mới bắt đầu.
(Bắt đầu từ đây, vì đã nhập vào thể xác mới nên em sẽ gọi Lưu Tâm Đan bằng Hạ Liên Chi nhé)
Ngày hôm sau, trước cổng trường Đại học Quốc gia Trung Sơn, 2 con siêu xe dừng lại ngay trước cổng, mở cửa bước xuống là nam sinh gương mặt tuấn mỹ, dáng vẻ lạnh lùng khiến mọi nữ sinh say mê nhưng lại không giám lại gần – hắn là Khang Lưỡng Minh.
Bước bên cạnh hắn là 1 chàng trai thu hút chẳng kém, nụ cười toả sáng làm bao trái tim nữ sinh như được sưởi ấm, nghiễm nhiên, không ai khác là Lương Vỹ Khải.
2 người bọn họ bước vào trong bao con mắt ngây dại của các cô gái trong trường.
Bỗng lúc này, 1 chiếc xe maybach màu đen dừng lại, người đàn ông trở ra đi lại phía sau mở cửa.
Cô gái bước xuống trong bộ đồng phục của trường, áo sơmi trắng cổ thắt nơ kết hợp với chân váy caro xếp ly như bao nữ sinh khác nhưng ở cô lại có 1 vẻ đẹp khiến mọi người không rời được tầm mắt.
Hạ Liên Chi bước xuống, tầm nhìn lại chỉ chú tâm tên đến tên lớp được ghi trên bìa quyển sách mà cô cầm trên tay từng bước đi vào mà không để ý đến bao nhiêu con mắt ghen ghét đang chĩa thẳng vào người.
Cô vừa đi vừa lật từng trang sách mà lẩm nhẩm như để ghi nhớ điều gì đó, bỗng chợt cả người liền va phải 1 vật cản ở phía trước khiến sách vở trên tay cô rơi xuống đất.
Hạ Liên Chi vội vàng cúi đầu nói “xin lỗi” rồi cúi xuống nhặt lại đồ rồi đứng lên mới phát hiện được bao cái nhìn xâu xé đang dồn hết lên người cô.
Hạ Liên Chi có phần e ngại nhìn đến người trước mặt có chút kinh ngạc bởi gương mặt đẹp đẽ ấy nhưng rồi cũng quay lại dáng vẻ vô cảm, nhẹ giọng nói:
– Xin lỗi, có thể đi qua được không?
– Hạ Liên Chi, cô lại muốn dùng chiêu trò mới sao?
Khang Lưỡng Minh đứng đấy 2 tay đút túi, dáng vẻ ngạo mạn hướng đôi mắt khinh bỉ nhìn đến cô mà Hạ Liên Chi cũng có phần khó hiểu, bất giác nói:
– Chúng ta quen nhau sao?
Hắn nghe vậy lại khẽ nhíu mày, bàn tay liền đưa ra bóp thắt lấy cổ cô rồi gằn lên:
– Tôi cực kỳ chán ghét cái bản mặt ra vẻ này của cô, tốt nhất đừng cố lảng vảng trước mặt tôi.
Nói rồi hắn liền thẳng tay hắt mạnh cô ngã xuống đất rồi quay người đi.
Hạ Liên Chi lúc này gương mặt tái nhợt mà gấp gáp thở, bàn tay đưa lên chạm vào cổ mình còn cảm nhận được sự thô bạo của hắn, cô cảm giác lúc đó hắn thật sự muốn gϊếŧ cô vậy, nhưng rốt cuộc hắn là ai? Là có quan hệ với Hạ Liên Chi sao?
Mọi người lúc này nhìn xuống cô xì xào to nhỏ gì đấy rồi cũng tản ra mà trở về lớp học.
Hạ Liên Chi gạt phăng đi mọi suy nghĩ rồi đứng dậy phủi sạch bụi bẩn mà vội vã tìm đến lớp học.
Tuy là học cùng trường nhưng cô ngày trước vốn sống khép kín nên ngoài lớp học của mình cô vốn không có để tâm đến cái khác nên việc tìm được lớp học của Hạ Liên Chi cũng rất mất thời gian đối với cô.
Cô bước chân vào lớp thì giờ học cũng đã bắt đầu được 1 lúc, Hạ Liên Chi khẽ cúi đầu nhìn cô giáo ở trên bục giảng nói:
– Thật xin lỗi, em đến muộn.
Lớp học lúc này nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc mà Hạ Liên Chi cũng chẳng để tâm đến chỉ đợi cô giáo gật đầu cô liền đi vào.
Khẽ đảo mắt nhìn xung quanh lớp học, thấy 1 chỗ trống liền đi thẳng xuống mà không biết rằng vị trí của cô lại ngay cạnh hắn. Hạ Liên Chi đặt sách vở lên bàn rồi ngồi xuống, ai ngờ hắn lại dùng chân đạp chiếc ghế của cô ra khiến cô không kịp phản ứng mà ngã nhào ra đất.
Đám sinh viên kia trông thấy cảnh tượng này liền cười ầm lên. Cô hướng đôi mắt kinh hãi nhìn đến hắn mà Lưỡng Minh chỉ đáp lại cô bằng 1 cái nhếch mép.
Tuy biết là hắn gây rối, nhưng giáo viên trong trường hay đến cả hiệu trưởng cũng không dám lên tiếng chỉ bởi vì thế lực của gia đình hắn nên cô giáo cũng đành phớt lờ mà nhìn xuống cô:
– Liên Chi, em không sao chứ?
Cô nghe vậy không nói gì, chỉ lặng lẽ dựng lại ghế rồi ngồi vào vị trí của mình.
Hắn lúc này ngồi bên cạnh nhìn cô như vậy, bờ môi khẽ cong lên, thanh âm phát ra lạnh nhạt:
– Hạ Liên Chi, cô lại muốn diễn trò với tôi sao? Cũng thú vị đấy, vậy để xem cô có thể diễn được bao lâu.