Chương 5
Trước mắt chỉ có tinh khiết đen cùng thuần trắng, từng hạt tuyết trắng xóa phát sáng nhàn nhạt tựa như sợi bông rơi đầy ngã tư đường đông nghìn nghịt người, ánh ra một mảnh cô đơn lạnh lẽo, Dương Diệp dừng xe đứng ở giữa đường, Hàn Viên cùng Lam Ninh Hiên cũng xuống xe đi tới, Dương Diệp đưa tay khoát lên trên vai tôi, trong nháy mắt, tôi nhận ra bàn tay Dương Diệp so với những bông tuyết đang rơi quanh mình còn làm tôi cảm thấy lạnh giá hơn.
“Tiểu Cận nhi, nói cho tôi biết cậu nhìn thấy gì?” Lời nói vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng ẩn chứa tàn khốc, có lẽ do cái lạnh mùa đông khiến thân thể tôi bắt đầu hơi hơi phát run.
Tôi nhẹ nhàng mấp máy môi, nhưng miệng lại nói không nên lời, ở trước mắt tôi là cửa hàng tạp hóa quen thuộc, hình như cũng đã hai ba năm rồi không đến đây, cảnh tượng này cũng đã từng gặp qua rất nhiều lần trong ác mộng, tôi rưng rưng nước mắt quay đầu lại nhìn Dương Diệp, dùng ánh mắt thử hỏi anh ∶ Anh muốn vứt bỏ tôi trở về... Nơi này sao?
Dương Diệp khẽ hôn lên cái trán lạnh lẽo của tôi, con ngươi đen láy nhìn tôi, chậm rãi mở miệng, “Một người mà thứ gì cũng không có, cho dù mất đi thứ gì, cũng sẽ không đau khổ, hiện tại mất tất cả những thứ cậu có được, cảm giác ra sao? Tôi thật muốn biết cậu có thể nổi điên hay không...? Cậu sẽ thế chứ?”
Tôi mở to hai mắt nhìn Dương Diệp, tôi bây giờ ngay cả tên cũng không có sao?
Trái tim giống như thủng một lỗ để cho băng tuyết tên là Dương Diệp rơi vào trong lòng.
“Diệp, ngươi còn định đợi bao lâu nữa, tuyết càng lúc càng lớn rồi, nếu không đi thì sẽ thật phiền lái xe nha.”
Hàn Viên đã bắt đầu không kiên nhẫn thúc giục Dương Diệp, thì ra Hàn Viên cùng Lam Ninh Hiên đã sớm biết rõ, tôi cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Ngải Nhi, cô ấy muốn tôi đi, chính là không muốn để cho Dương Diệp thương tổn tôi, nhưng mà..., Ngải Nhi thế nhưng không nghĩ tới, Dương Diệp ở trong lòng tôi chính là bầu trời mà tôi chẳng thể nào rời xa được
Dương Diệp là người duy nhất có thể dễ dàng tổn thương tôi.
Dương Diệp đi rồi, đèn xe trong đêm tối lấp lánh ánh sáng đỏ biến hóa kì lạ, cuối cùng trận tuyết dần xóa mờ phương hướng anh rời đi, tôi một mình đứng ở giữa con đường mà Dương Diệp đã bỏ lại tôi, mờ mịt nhìn khung cảnh đau thương trước mắt, qua thật lâu sau, mới từ miệng tôi thốt ra, “Dương Diệp... Tại sao...?”
Tôi lấy tay lau đi giọt nước mắt ấm nóng trên mặt.
“Anh thật sự muốn tôi thành như thế này sao?”
Hàn Viên tựa vào trước cửa sổ sát đất trong suốt, bàn tay thon dài trắng nỏn nhẹ cầm một cái ly thủy tinh đế dài, chút rượu dao động bên trong ly, khóe mắt khinh mị liếc nhìn Dương Diệp cũng đang ở trước cửa sổ uống rượu.
“Ngày lạnh như thế, có lẽ ngươi còn chưa kịp nhìn thấy trò hề của hắn thì hắn đã chết rồi.”
Lam Ninh Hiên nằm ở ghế dài, nhìn ánh trăng trên bầu trời tỏa sáng thuần khiết, làm tôn lên tầng tầng tuyết trắng, tuy rằng xinh đẹp, nhưng cũng có thể trí mạng.
Đối với việc Dương Diệp làm, anh ta cũng không định nhúng tay, cũng giống như Ngải Nhi, bất luận kẻ nào quan tâm cũng có thể làm cho tiểu Cận rơi vào tình cảnh càng thảm hại hơn, kể từ khi Dương Diệp nhặt được cậu ấy, đó đã là định mệnh.
“Viên, vì sao lúc đó ngươi quan tâm đến Cận Nhi như thế?”
Hàn Viên lộ ra nụ cười lạnh khinh thường, một hơi uống cạn ly rượu ngon, đôi môi đỏ tươi khẽ mở, “Hắn làm cho ta hận muốn chết, ta muốn hắn chết còn không kịp, sao có thể quan tâm, nếu ngươi mà đưa hắn cho ta một tuần, ta khẳng định sẽ giúp ngươi chuẩn bị cho hắn một cái quan tài, a....”
Dương Diệp nhẹ nhàng cười, coi như Hàn Viên đang nói nói chuyện tiếu lâm, sắc mặt trầm xuống, từ trong túi tiền lấy ra một cái máy tính mini, chấm xanh trên màn hình từ đầu tới cuối vẫn không di chuyển, vẫn như cũ dừng lại ở nơi bọn họ rời đi, tiểu Cận nhi, cậu đang đợi tôi quay lại đón cậu về sao?
Không nghĩ tới cậu là món đồ chơi không xứng đáng như vậy, cậu vừa mới nãy nếu cầu tôi đừng bỏ lại cậu thì đã không phải ở bên ngoài chịu lạnh rồi, nói đến đây, cũng là do cậu sai thôi.
Rất nhiều năm qua đi đã không còn quen cái rét lạnh đến nỗi có thể đóng băng cả máu, thân thể co ro cũng không có tác dụng gì, quần áo giữ ấm Dương Diệp mặc cho mình cũng không ngăn được băng tuyết lạnh thấu xương, hàng mi tôi đã phủ kín sương tuyết, ngây ngây ngẩn ngẩn nhìn cái đồng hồ màu lam trên tay, nhớ tới Dương Diệp, nhớ tới sự dịu dàng của anh, nhưng cũng nhớ tới tàn nhẫn mà anh đối với tôi.
Ánh mắt cay xè nhưng chẳng thể chảy một giọt nước mắt nào, có lẽ nước mắt đều đã đóng thành một miếng băng mỏng trên mặt tôi rồi, tại những ngày tuyết rơi thế này thực dễ dàng sẽ ngủ say không bao giờ dậy nữa, cuộn mình nằm ở trên thềm đá trước một cửa hàng, nhìn đường cái rộng lớn đã thưa thớt xe, hình ảnh mình băng qua con đường này để nhặt những đồng xu vụn vặt không ngừng hiện lên, kế tiếp là
Chiếc xe thể thao màu đỏ….
“Ai, nơi này có người.”
“Chúng ta thật may nha, ngươi xem cái đồng hồ trên tay hắn kìa?”
Hai kẻ đầu đường xó chợ đến gần tiểu Cận, phát hiện người đã sắp mê man, lòng xấu xa trổi dậy, trong đó một người thô lỗ kéo cổ tay Dương Cận, lực đạo cơ hồ muốn kéo lìa cánh tay yếu ớt kia.
“Mặt trên còn được khảm đá quý kìa! Thứ này nhất định có thể đổi không ít tiền!”
Dương Cận mở to hai tròng mắt mê mang nhìn hai nam nhân, bọn họ bắt lấy cổ tay cậu, ngay cả dây đồng hồ cũng lười tháo ra mà trực tiếp giật mạnh, trên tay cậu xuất hiện một vết máu thật dài, hơi hơi cảm thấy đau đớn, có lẽ thời tiết như vậy thì cho dù đổ máu hẳn là cũng rất mau đọng lại thôi.
Hai kẻ côn đồ nhanh chóng liền bỏ đi, miệng còn nói hôm nay thật may mắn gặp được tên ngu ngốc có tiền, ngay cả chống cự cũng không.
Tuyết vẫn như trước lẳng lặng rơi xuống, thân thể lạnh cóng bị tuyết bao phủ giống như xuất hiện ảo giác, thế nhưng cảm thấy bắt đầu ấm áp, khóe miệng cứng ngắc lộ ra một nụ cười mà ngay cả mình cũng chẳng thể hiểu nổi.
Dương Diệp... Anh..., không đến đón tôi sao...?
Đã qua một ngày, Dương Diệp nhìn ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên nền tuyết dày, thông qua vị trí chấm xanh trên máy tính mini, anh có thể biết rõ tung tích của tiểu Cận nhi, lạnh lùng cười, trên màn hình chấm xanh không ngừng di chuyển, thoạt nhìn tựa như đang chật vật lẩn trốn.
“Vẫn còn sức sao? Xem ra tôi quá khinh thường cậu rồi.”
Cặp con ngươi trong suốt kia sâu kín chăm chú nhìn anh, bên trong ẩn chứa đau thương vì bị phản bội, nhưng anh biết, chủ nhân đôi mắt kia vẫn chưa tan vỡ, nội tâm của cậu ta so với tưởng tượng của mình còn kiên cường hơn, anh cũng phát hiện, mặc kệ mình cho cậu ấy thứ gì tốt, cậu ấy vĩnh viễn chỉ mỉm cười, nguyên nhân thì anh không biết, chỉ bởi vì đó là món quà do anh tặng sao, cho nên trái tim trong veo kia còn chưa bị ăn mòn thì trò chơi vẫn chưa thể kết thúc.
“Thiếu gia, Ngải Nhi tiểu thư muốn gặp ngài.”
Dương Diệp thu hồi màn hình theo dõi, không nghĩ tới Ngải Nhi còn có thể bước đến cửa tìm anh, mị lực của tiểu Cận nhi cũng không phải bình thường, ngay cả Ngải Nhi cũng nghe thấy tin tức, nhất định là Ninh Hiên báo cho cô ta.
“Bảo cô ta ở đại sảnh gặp tôi.”
Tôi thong thả bước xuống, Ngải Nhi vẫn như trước xinh đẹp động lòng người, chỉ tiếc cô ta không còn là bạn thân của tôi như ngày xưa, trái tim của cô ta hiện tại tất cả đều hướng tới đứa trẻ ngây ngô trong sáng kia.
“Anh mang tiểu Cận đi đâu vậy? Anh thực nhẫn tâm thương tổn cậu ấy như thế sao? Cậu ấy sẽ tan vỡ mất, anh có biết hay không!”
Nhìn Ngải Nhi trước mắt gần như nổi điên, tôi đột nhiên lĩnh ngộ càng sâu, Dương Cận rốt cuộc có cái gì mà có thể làm cho Ngải Nhi dùng loại thái độ này nói chuyện với mình?
“Ngải Nhi...” Tôi chậm rãi mở miệng, ánh mặt trời bên ngoài đã dần dần yếu đi, “Cậu ta vẫn chưa tan vỡ đâu, tôi biết mà, cho nên cậu ta vẫn còn giá trị, tôi muốn chờ chính cậu ta quay về tìm tôi, tôi càng không hi vọng cô nhúng tay vào, nếu cô không hy vọng tôi đối xử tệ bạc với Cận Nhi thì cô tốt nhất nên hiểu ý tôi.”
Trong con ngươi Ngải Nhi nổi lên đại hồng thủy nhìn Dương Diệp lãnh tình, cũng đồng thời cảm giác mình vô dụng đến tức giận, cho dù chính mình tìm được tiểu Cận trước thì Dương Diệp không từ thủ đoạn vẫn như trước có thể moi ra rất nhiều cơ hội thương tổn tiểu Cận, chẳng lẽ Dương Diệp thật sự chưa từng bị lưu luyến si mê cùng tin tưởng của tiểu Cận cảm động sao?
“Dương Diệp, nếu tiểu Cận thật sự tan vỡ thì anh sẽ lo liệu ra sao?”
“Nếu là một món đồ chơi bị hỏng rồi, đương nhiên là vứt ra bên ngoài.”
Ngải Nhi thật sâu nhìn tôi, cầm lấy túi xách trên ghế salon, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, xem ra là bởi vì câu trả lời vô tình của tôi làm cho cô ta tức giận, tôi mỉm cười sung sướиɠ, ngay cả Ngải Nhi cũng bị vô tình của tôi đánh bại.
“Dương Diệp...” Ngải Nhi không quay đầu, giọng nói bình tĩnh ngày xưa có chút thay đổi.
“Anh sai lầm rồi, sẽ có một ngày anh phải chảy xuống giọt nước mắt hối hận.”
Lúc ấy câu nói đó của Ngải Nhi cũng không làm tôi để trong lòng.
Đợi qua ngày thứ ba, chấm xanh vững vàng đứng ở một địa phương, tôi giơ lên nụ cười lạnh như băng không chút độ ấm, tiểu Cận nhi của tôi, cậu cuối cùng cũng mệt mỏi rồi sao?
Lên xe hướng đến địa điểm cuối cùng hiển thị chấm xanh, trong lòng không ngừng suy nghĩ, trải qua ba ngày tra tấn, cậu sẽ biến thành bộ dáng như thế nào nhỉ? Tôi thật sự nóng lòng muốn nhìn thấy.
Tìm được chính là gã trung niên mập mạp, không phải Cận nhi, lòng tôi dâng lên một cỗ tức giận, tôi không nhịn được kích động ra sức đánh cho gã đàn ông này một trận, muốn lột cái đồng hồ ra khỏi cánh tay đầy mỡ kia, gã đàn ông bị tôi dọa sợ hãi, chân nhũn ra quỳ trên mặt đất.
“Chủ nhân của đồng hồ này ở đâu?”
Tôi không nghĩ rằng Cận nhi sẽ đưa thứ này cho gã, chẳng lẽ tôi thật sự đánh giá sai lầm rồi sao? Mấy ngày ngược lại tự biến mình thành trò hề ở trong nhà theo dõi tung tích của cậu ta.
Đây là do tôi dùng ba vạn đồng mua của hai nam nhân nọ, tôi không biết đây là đồng hồ của ngài, ngài cứ việc cầm đi.”
Tôi nheo lại đôi mắt sắc nhọn, thanh âm tràn ngập tàn khốc, “Hai nam nhân?”
Trên mặt gã đàn ông đã lấm tấm mồ hôi, khủng hoảng nói, Đúng vậy, tôi còn đang suy nghĩ đồng hồ này sao chỉ có ba vạn đồng, tôi nhất thời tham lam nên mới mua nó, có lẽ bọn họ trộm được rồi bán cho tôi.”
Sai thủ hạ theo như miêu tả đi điều tra hai nam nhân bán đồng hồ kia, tôi ngồi lên xe, trong tay gắt gao nắm chặt cái đồng hồ tinh xảo màu lam, trong đầu hiện lên địa phương mà Cận nhi có thể ở, trong lòng thế nhưng nhiều chỗ bắt đầu nhói đau, xua đi loại cảm xúc kì lạ này, hướng lái xe phía trước ra lệnh.
“Đến phố cũ đi.”
Sau khi xuống xe, cảnh sắc ban ngày và ban đêm ở phố cũ thì ra khác xa nhau như vậy, những cửa hàng vốn đóng chặt tất cả đều khai trương, con ngươi đen theo bản năng hướng tới tiệm tạp hóa đối diện, một bóng dáng nho nhỏ co ro nằm ở bên tường, cũng không nhúc nhích.
Tôi đi tới, trên thân thể Cận Nhi vẫn phủ cái áo khoác mà ba ngày trước tôi mặc cho cậu ấy, vén sợi tóc lạnh như băng lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút máu, hàng lông mi dày phủ tầng băng sương mỏng manh, da thịt tựa như trong suốt, tôi cúi thấp thân mình, đặt đôi môi ấm áp lên đôi môi đã không còn độ ấm kia, cảm giác được máu trong thân thể vẫn lẳng lặng chảy, nhẹ nhàng đối Cận nhi đang hôn mê nói.
“Tiểu Cận nhi, Dương Diệp tới đón cậu.”