Chương 7

"Hoàng tử có phép dùng binh đặc biệt thật!"

Đó là cảm nghĩ của lão Hoàng khi nghe tới dự tính chia quân làm ba nối đuôi nhau tiến về phương Nam của hoàng tử.

Hoàng tử đưa tay chỉ vào con đường độc đạo trên sa bàn nói:

- Phó tướng Hoàng, phó tướng Phạm, hai ông xem, đường độc đạo này vừa nhỏ vừa khó đi. Ta thấy việc chia nhỏ quân tiến lên có thể giúp việc hành quân dễ dàng hơn. Mà ta là Đại tướng quân thì phải đi đầu đúng không?

Phạm phó tướng không còn ôn hoà nữa, ông ta buông lời mỉa mai:

- Hoàng tử, ta và lão Hoàng đây cũng chỉ là lo cho an nguy của ngài. Nếu ngài vẫn cố chấp muốn đi đầu dẫn quân thì ta cũng không có gì ý kiến nữa. Nhưng ta vẫn hi vọng hoàng tử ngài cân nhắc về quyết định của mình. Ta xin cáo lui trước!

Càng nói, Đăng càng nói to. Nói xong, ông ta đứng phắt dậy đi ra ngoài. Lão Hoàng ngồi bên điềm tĩnh hỏi:

- Ngài chắc chắn về quyết định của mình?

- Hoàng phó tướng trông ta có như đang nói đùa không?

Đức Hạo hỏi ngược lại khiến Hoàng Kiến Đạt có chút bối rối. Lão Hoàng đứng dậy cúi đầu:

- Hoàng tử đã nói vậy, ta cũng không có ý kiến. Vậy thuộc hạ xin cáo lui!

Hạo gật đầu. Chờ cho lão Hoàng đi ra ngoài rồi, Hạo liền lôi mấy quyển sách ra đọc.

"Lý luận binh pháp cũng được đấy! Tiếc là vẫn kém xa mấy quyển sách kia"

Buổi tối, bên bờ sông. Hạo cầm cây đuốc trong tay giơ lên cao, nói lớn:



- Trước khi sang sông, ta hỏi binh lính các ngươi một câu, đó là cơm ăn áo mặc của các ngươi từ đâu mà có?

Phạm Văn Đăng cưỡi ngựa, cười phì:

- Hoàng tử, ngài rảnh thật đấy, nếu sang sông thì sang luôn đi, còn đứng đó hỏi mấy câu tào lao không đâu làm gì.

Ngô Đức Hạo cúi xuống bốc nắm đất, thả cho bay theo chiều gió hô lớn:

- Binh sĩ các ngươi, ta dám chắc cũng đều thắc mắc như Phạm phó tướng đây đúng không? Nếu các ngươi không trả lời được, vậy để ta trả lời giùm cho. Cơm các ngươi ăn, áo các ngươi mặc, có được đều là nhờ những nông phu trên khắp đất nước này, trong số đó có bố mẹ, người thân, người quen của các ngươi. Các ngươi định báo đáp họ như thế nào? Nơi mà các ngươi đang đứng, vài trăm năm trước là chiến trường. Nơi này có xương, có máu, có nước mắt của vô số các vị tiền nhân, trong số đó rất có thể có cả tổ tiên của các ngươi. Hãy nói đi, các binh sĩ thân yêu của ta, các ngươi muốn phụ sự hi sinh của tổ tiên, cam tâm cúi đầu chịu nhục trước giặc ngoại xâm hay tiếp bước cha anh, hiến giọt máu đào cho quốc gia? Hãy nói đi, nếu binh sĩ các ngươi không phải là những kẻ câm!

Tiếng gió thổi càng làm tiếng nói trầm bổng khúc chiết của Đức Hạo lan xa. Những lời nói ấy như chạm đến trái tim của những tướng sĩ đang đứng thành hàng thẳng tắp phía trước.

Hoàng phó tướng đưa tay quẹt mặt, thấy Phạm đang nhìn mình liền nói lảng:

- Gió lớn thật! Làm ta chảy cả nước mắt!

Hoàng Kiến Đạt quay lưng tuốt gươm:

- Các binh sĩ, noi bước tiền nhân, quyết không lùi bước! Vì bố mẹ, người thân của chúng ta! Vì cuộc sống sau này của chúng ta!

Binh sĩ đồng loạt hô lớn, tiếng hô lớn như rung chuyển cửu trùng:

- Vì bố mẹ, người thân của chúng ta! Vì cuộc sống sau này của chúng ta!

Đức Hạo hài lòng gật đầu:

- Đoàn kết ắt chiến thắng! - Hạo chỉ vào mấy bè tre bày đồ cúng, giọng như lạc đi - Đó là mâm cỗ lớn dâng lên các vị tiền bối, bốn người đi thả một bè xuống sông, còn lại thì từng mười người một đến nhận phần rồi xuống bè vượt sông.



Nhìn đám binh lính chỉnh tề lấy đồ cúng rồi thẳng hàng xuống sông, Đăng trong lòng dấy lên một sự lo lắng: "Nếu cứ thế này thì kế hoạch của Tể tướng sẽ tan vỡ mất! Thật không thể ngờ cái tên bạch diện này lại lắm chiêu trò đến vậy! Phải báo tin này cho Tể tướng biết mới được! Còn cái tên Kiến Đạt đó

nữa, không biết hắn ta bị làm sao nữa mà cứ im ru không nói gì?"

- Quân tiên phong sang sông hết rồi, Phạm phó tướng!

Tên lính chèo bè đứng dưới sông gọi bất ngờ khiến Phạm giật mình nhìn ra. Bên kia bờ một loáng thoáng những đốm lửa, trông xã như ma trơi. Ngoài mặt bình tĩnh, nhưng lá gan nhỏ thì không, Phạm phó tướng chậm bước xuống bè. Đức Hạo nhìn thấy thì cười lắc đầu:

- Tể tướng vậy mà lại chọn tên nhát gan làm phó tướng kể cũng lạ thật đấy!

Hoàng phó tướng nhìn theo hướng nhìn của Hạo ra bờ sông, thấy bè của Đăng đang từ từ trôi ra giữa sông, cũng không hiểu gì cho lắm liền hỏi:

- Sao hoàng tử dám chắc đó là một tên nhát gan?

- Phó tướng nhìn xem, lông mày dài quá mắt, mũi dài, ánh mắt vô thần, miệng nhỏ, đó quả thực là tướng mạo của một kẻ nhút nhát.

"Nhìn tướng đoán tính cách, thực là có dáng dấp của một người làm nên việc lớn! Khi về ta phải bảo hai đứa nó theo hầu hoàng tử mới được"

Khi toàn quân sang hết sông thì trời cũng đã tảng sáng. Một tên lính bước đến trước Hạo nói:

- Hoàng tử, đã sang sông hết rồi, chỉ còn hai người chèo bè đợi lương thảo đến sau.

Hạo gật đầu, đưa quyển sách cho tên lính:

- Quyển thứ nhất là Tam tự thiên, tìm ai biết chữ nhờ đọc cho nghe rồi học theo, quyển thứ hai đưa cho Hoàng phó tướng nhờ ông ấy giảng giải cho!

Tên lính đưa tay nhận sách, cúi đầu vâng một tiếng rồi lui xuống.