Tiếng cuồng tiếu vẫn tiếp tục vang vọng quanh rừng trúc. Trần Bạch Hoàng ngạc nhiên, ngoảnh mặt nhìn lại tán rừng. Ở đó xuất hiện một lão nhân đầu hói, râu tóc lưa thưa, da mặt nhăn nheo đầy vết rỗ, hàm răng đã rụng vài cái, toàn thân khoác lên bộ quần áo rách rưới lôi thôi, thoạt nhìn khiến người đối diện tưởng lão là một kẻ ăn xin bần tiện.
Lão giả rách rưới lúc này đu mình ngả người trên đỉnh tán trúc cao chót vót, một tay lão cầm trường kiếm han gỉ, một tay giữ vò rượu đổ từng ngụm tửu nhưỡng vào miệng, bộ dáng say sưa tiêu sái vô cùng.
" Khinh công thật tốt." – Trần Bạch Hoàng không khỏi thầm khen.
Dương lão đầu cũng đã ngoảnh mặt lại, nhìn thấy bộ dáng người kia, chỉ nhếch mép cười mỉa mai, giọng đủ lớn để lão giả kia nghe tiếng: " Công phu ba xu mà thôi, không có gì đặc sắc cả."
Dường như nghe được Dương lão nói kháy bản thân, lão giả đình chỉ uống rượu, lấy vạt áo lau nhẹ miệng móm, cười tủm tỉm: " Đúng là mồm chó không nhả được ngà voi. Tính khí lão lắm mồm ngươi bao năm vẫn thế, trước mặt tiểu bối cũng không nể mặt lão phu một chút."
" Thế nào! Bằng hữu đến thăm mà không mời vào nhà làm chén rượu ấm à? Dương Vân Châu hào phóng năm nào giờ lại túng bấn keo kiệt đến thế à?"
Dương lão đầu trầm mặt lại, nói: " Con mẹ nó! Thái lão quỷ, một tên ăn chạc uống chùa như ngươi có tài đức gì chất vấn nhân phẩm lão phu?"
Lời vừa dứt, Dương lão ra hiệu cho Trần Bạch Hoàng trở về nhà, trên đường đi không quên quẳng lại một câu: " Tốt nhất giữ lại chút rượu, không thì đừng trách lão phu không đón khách."
Lão giả họ Thái cười lớn: " Yên tâm! Đợi một chút, đợi tên tiểu tử kia mang đến!"
" Mẹ nó! Thật không ngờ Thái Thanh Thản ta cả đời nghèo túng lại có ngày phải mua rượu tặng người."
Dương lão đầu cũng lười phản ứng, vẫn nhẹ nhàng đặt bước chân quay lại gian nhà cũ, theo sau là Trần Bạch Hoàng. Trần Bạch Hoàng thắc mắc lai lịch của người mới đến, bèn hỏi Dương lão: " Người đó là ai vậy sư phụ? Có vẻ quan hệ với người không tệ."
Dương lão đầu nhàn nhạt nói ra: " Một lão tửu quỷ mà thôi. Tên lão là Thái Thanh Thản, kỳ danh Thanh Thản Kiếm Thánh, kiếm đạo nhập thánh. Nhân phẩm y cũng không tệ."
Trần Bạch Hoàng nghe vậy liền hỏi tiếp: " Kiếm đạo nhập thánh! Chẳng lẽ nói người này có kiếm thuật rất mạnh sao."
" Ừm! Không đến nỗi nào. Chiến lực chỉ kém cảnh giới vô địch một chút, nếu không hắn cũng không ngông cuồng tự phong cho mình bốn câu thơ điên rồ kia." – Dương lão đầu đáp, sau đó lập tức ngâm thơ.
" Nhất kiếm tiêu dao giữa hồng trần,
Tay cầm hảo tửu khán giai nhân.
Cầm ca thả mộng ai đưa lối,
Kiếm lạc tinh không dám trảm thần."
Tiếng thơ vừa dứt, Dương lão liền giải thích: " Ý thơ muốn nói hắn cả đời tiêu dao, vô sự lo nghĩ, chỉ thích ăn chơi đàn ca nhảy múa, thế nhưng cũng nhắc nhở kẻ khác chớ cùng hắn gây thù."
Trần Bạch Hoàng vẫn chưa hiểu hết văn cảnh, hỏi tiếp: " Giảng như thế nào?"
Dương lão kiên nhẫn giải đáp: " Bốn chữ đầu câu gộp lại sẽ là 'một tay cầm kiếm', ghép với ba chữ cuối cùng sẽ là 'một tay cầm kiếm dám trảm thần'."
Thiếu niên nghe xong liền thay đổi ánh mắt, mang vẻ kinh ngạc: " Lời này không khỏi quá ngông cuồng."
Lão sư phụ cười khẩy, nói: " Có vốn liếng ngông cuồng liền ngông cuồng, cần gì phải sợ đầu sợ đuôi. Thái lão già này kiếm pháp một nghệ cũng là hàng đầu thiên hạ, lại chẳng thuộc phe phái nào của chính ma, tính tình thì ẩm ương, thích độc lai độc vãng, phong cách sinh hoạt chẳng khác tên ăn mày là mấy. Hắn tha không làm phiền người khác thì thôi, ai dám làm phiền hắn. Đang yên đang lành vô sự đi tìm cường địch, ai ngu vậy?"
" Nên nhớ, để được phong cái danh kiếm thánh chắc chắn chiến lực kiếm đạo phải đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, nhân kiếm hợp nhất, tùy tâm sở dục."
" Thì ra là vậy!" – Trần Bạch Hoàng gật gù hiểu ý.
Dương lão lại nói tiếp: " Bắt lấy con gà làm thịt đãi khách! Tuy ta cũng không ưa tên ăn mày này lắm nhưng dù sao cũng là bằng hữu, không cho lão ăn lại phiền phức."
Thiếu niên vâng dạ, lập tức tách hướng sư phụ đi chuẩn bị cơm nước. Người đến là khách, đã vậy lại là một cao thủ, hảo hữu của sư phụ, không thể hời hợt tiếp đón được.
...
Thái Thanh Thản tính tình bất cần, chỉ nhoẻn miệng cười nhìn hai sư đồ kia rời đi. Lão nhân vẫn ngả người trên cành trúc dính bụi tuyết, thanh kiếm han gỉ đã đặt lại ngực áo, một tay lão xoa nhẹ cái đầu hói cho ấm, tay còn lại vẫn đổ rượu uống ực ực.
Đột nhiên, nhãn thần của lão sáng lên, dường như cảm nhận được điều gì đó. Thái Thanh Thản đình chỉ uống rượu, lau nhẹ miệng ướt, miệng cười cười độc thoại: " Đến rồi đến rồi! Tiểu tử này chạy chậm quá."
Dưới con đường mòn ở bìa rừng trúc, xuất hiện một thiếu niên trạc tuổi Trần Bạch Hoàng, mặt mũi khôi ngô, ngũ quan cân đối, ánh mắt sáng trong không tì vết, lúc này đang khom tay trống gối, thở từng hơi thật sâu vì mỏi mệt, trên lưng thiếu niên vẫn còn treo lủng lẳng bốn vò rượu lớn bọc trong giỏ rơm. Thiếu niên có màu da trắng khỏe khoắn, thân thể cao lớn, mặc ngoài một lớp áo lụa màu tím đắt tiền, giữ vẻ ngoài sạch sẽ tươm tất, thoạt nhìn hắn giống như xuất thân từ một gia đình hào phú.
Thấy lão giả đang ngả người nhàn nhã trên tán trúc, thiếu niên không khỏi nổi giận lên tiếng: " Lão già! Lão xem có ai làm sư phụ như lão không? Bắt tiểu tử ta chạy một mạch theo sau còn lão thì ngồi đây nhàn nhã uống rượu, lẽ nào lại vậy?"
Thái Thanh Thản chỉ cười cười, sau đó làm bộ thở dài nói ra: " Ai da! Thượng Bảo a! Ngươi thật chẳng hiểu lòng vi sư. Vi sư muốn ngươi chạy là muốn tốt cho ngươi a. Cổ nhân xưa đã nói rồi, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, chả lẽ gia gia ngươi ở nhà không nói hay sao?"
Thiếu niên tên Thượng Bảo nghe vậy không khỏi nhổ một bãi nước bọt: " Phì! Lão già, ta mặc kệ lão có ý định gì. Nếu lão cứ tiếp tục bắt ta làm chân chạy loanh quanh như vậy ta sẽ bỏ trốn về lại Trương gia."
Thái Thanh Thản cười ha hả, nói: " Rồi rồi! Thôi! Ta dẫn ngươi đi gặp bằng hữu của ta."
Lời dứt, lão nhân lập tức rời cành trúc, hạ người xuống bên cạnh thiếu niên. Lão nhân một tay ôm ngang người hắn, thi triển khinh công bay về phía căn nhà cũ của Dương lão.
Thiếu niên kia bỏ đi bộ mặt nhăn nhó, khuôn mặt tươi tỉnh trở lại, có chút cười cười thích thú. Hắn thích nhất cảm giác bay bổng này, lúc nào cũng thích lão nhân nhấc người cho bay cùng. Cảm giác gió phả vào mặt mũi mát lạnh khiến hắn phấn khích vô cùng. Mặc dù bản thân hắn cũng đã hình thành một chút kỹ thuật khinh công, nhưng so với lão giả này thì chẳng đáng so sánh.
" Đến rồi đây, đến rồi đây! 'Ma Trảo Long Thánh' Dương Vân Châu ra đón khách." – Thái Thanh Thản làm bộ dáng hiên ngang đứng trước sân nhà, nói oang oang.
Dương lão đang huơ tay sưởi ấm trong lúc đợi rượu nóng, chỉ nhàn nhạt nói ra: " Đón ai? Có chân tự vào!"
Thái Thanh Thản mặt nhăn nhúm lại, gằn giọng nói: " Vậy ngươi tốt nhất đừng có ra! Lạc Hoa Nhưỡng ta mua hôm nay miễn phần ngươi."
Nghe được lời này, Dương lão không khỏi trố mắt nhìn ra ngoài, giọng tràn đầy vẻ ngạc nhiên: " Ngươi mua rượu? Lại còn là Lạc Hoa Nhưỡng? Thái Thanh Thản, chớ có chọc cười ta."
Thái lão đầu nghe vậy không khỏi cười lạnh: " Lão già ngươi quá coi thường ta. Thật cho rằng ai cũng nghèo rớt mồng tơi như ngươi."
" Thượng Bảo! Đến, mau nói cho lão thất phu kia biết một chút." – Thái lão đầu vỗ nhẹ vai thiếu niên.
Đang yên đang lành bị kéo vào vở tuồng kịch của hai lão già mất nết, thiếu niên lè lưỡi lắc đầu, thế nhưng bị Thái Thanh Thản béo nhẹ bên má đau điếng, hắn bất đắc dĩ lên tiếng: " Tiền bối! Đúng là Lạc Thủy Nhưỡng, nhưng là do sư phụ trộm..."
Lời còn chưa dứt, thiếu niên lập tức bị lão giả đầu hói che miệng lại, tránh để lộ thiên cơ.
" E hèm... Thế nào? Đủ uy tín chưa?" – Thái lão đầu ngoảnh mặt lại phía căn nhà, cười lớn.
Dương lão cũng chẳng có lời nào để từ chối nữa, mặc dù trong lòng có chút ý vị mỉa mai nhưng chỉ có thể hạ giọng nói: " Mời Thanh Thản Kiếm Thánh vào nhà làm chén nước."
" Có thế chứ, có thế chứ. Ha ha ha." – Thái lão đầu vô cùng đắc ý.
Bước vào trong nhà, mặc kệ địa vị chủ khách, Thái lão đầu lập tức chạy đến bên cạnh bếp lửa giữa gian phòng, lập tức huơ tay sưởi ấm.
Thiếu niên kia không có thoải mái tự tiện như sư phụ mình, khom lưng về phía Dương lão đầu, hành lễ ra mắt: " Vãn bối Trương gia tử tôn, Trương Thượng Bảo, ra mắt Dương tiền bối."
Dương lão đầu khoát tay, ra hiệu miễn lễ, ánh mắt không rời khỏi đống than hồng, chỉ nhàn nhạt hỏi: " Trương gia tử tôn? Ngươi là gì với Trương Thủ Cữu."
" Thưa! Đó là ông nội vãn bối." – Trương Thượng Bảo cung kính nói ra.
Dương lão gật đầu, nói tiếp: " Ừm! Cũng thật không ngờ cái lão già cổ hủ đó lại cho ngươi theo chân Thái lão mất nết này."
" Là do sư phụ cưỡng bắt vãn bối. Vãn bối không..."
" E hèm."
Thiếu niên lời còn chưa dứt lập tức bị Thái Thanh Thản chặn lời. Lão hắng giọng: " Nói cái gì khốn nạn lời nói. Là vi sư thấy ngươi thân thể cùng ngộ tính bẩm sinh kiếm phôi, thích hợp luyện kiếm. Ngươi luyện Trương Gia Quyền là phí phạm tài năng, có hiểu hay không?"
Trương Thượng Bảo làm sao không hiểu ý Thái lão đầu, trong lòng hắn cũng thừa biết Thái lão đầu không có ý xấu, thực tâm muốn hắn làm đồ đệ, nếu không gia gia hắn sẽ không để yên cho Thái lão dẫn hắn rời đi. Nghĩ là như vậy, thế nhưng nhìn ra vị sư phụ tiện nghi này của mình có ý khinh thường tuyệt học gia tộc Trương Gia Quyền, thiếu niên không khỏi khó chịu.
Trương gia là một gia tộc lớn ở Tâm Châu, được coi như là một trong các đại gia tộc thuộc quản hạt của Thiên Nhai Thư Viện, nhiều đời nghiên cứu học vấn cùng kinh doanh sách vở ở Cửu Địa. Trương gia trên dưới đều cư xử theo khuôn phép Thư Đạo, vì vậy hiếm khi dính vào các cuộc tranh đấu đầy gió tanh mưa máu trên giang hồ. Tuy nhiên, là một gia tộc tại Cửu Địa, vùng đất được coi là thiên đường võ lâm, Trương gia cũng không hề ngoại lệ khi có các tuyệt học võ công trấn tộc, trong đó Trương Gia Quyền là nổi bật nhất.
Trương Thượng Bảo không khỏi buồn rầu trong lòng, Trương Gia Quyền chia làm tám bộ quyền, hắn mặc dù luyện quyền từ năm lên sáu nhưng mới chỉ luyện thành bộ thứ tư. Tuy nói bộ thứ tư Trương Gia Quyền uy lực hơn nhiều so với các võ kỹ tầm thường bên ngoài, nhưng là trước mặt vị Thanh Thản Kiếm Thánh này vẫn chưa đủ thành đạo.
Bỏ đi những suy nghĩ phức tạp trong lòng, thiếu niên lập tức gỡ xuống bốn vò rượu, đặt cạnh bếp lửa để hâm nóng, nhỏ giọng hỏi ý Dương lão cho nhờ. Dương lão chỉ nhẹ gật đầu, không quá để ý đến hắn, mắt vẫn chăm chăm vào đống lửa.
" Thiếu niên ngoài đầm nước kia là đệ tử của ngươi à? Lát nữa cho hắn luận bàn chút với ái đồ của ta được không." – Thái lão đầu hai tay huơ lửa, lên tiếng.
" Con mẹ nó! Mấy năm không gặp chẳng một lời hỏi thăm xem bạn sống hay mái, giờ mới đến đã đòi cho con trẻ đánh nhau. Bằng hữu cứt chó, tình nghĩa ba xu." – Dương lão đầu sắc mặt tối sầm, gằn giọng nói.
Thái lão cười ha hả, nói: " Làm gì nổi nóng! Chẳng phải ngươi vẫn đang độ sắp chết đấy thôi, chỗ huynh đệ cần gì lời thừa thãi. Nhưng mà hắn đúng là đệ tử của ngươi đấy chứ?"
Dương lão đầu vuột nhẹ chòm râu dài, nhàn nhạt nói: " Có gì không đúng! Chả lẽ Thái Thanh Thản ngươi thu đồ đệ được mà ta thì không?"
Thái lão đầu cũng giả bộ vuốt mấy sợi râu lưa thưa của mình, nói: " Ngươi thì có gì dạy hắn chứ? Hay bảo hắn bái ta làm thầy, ta dạy hắn kiếm pháp. Ngươi yên tâm! Dưới sự dạy dỗ cẩn thận của ta, tương lai hắn ắt thành một vị kiếm thánh."
Trương Thượng bảo nghe thấy sư phụ mình nói lời như vậy trong lòng không khỏi rủa thầm lão trảm phong. Lần trước Thái Thanh Thản cũng dùng lời y hệt để thuyết phục gia gia Trương Thủ Cữu cho hắn bái lão làm sư phụ.
" Bớt mấy trò khích bác đi! Ta xem ra ngươi chưa có dạy tiểu tử này chút kiếm thuật nào. Coi như hắn luyện được một chút Trương Gia Quyền, so với đệ tử của ta thì hắn vẫn chưa đủ nhìn."
Thiếu niên họ Trương nghe vậy không khỏi tối sầm mặt mày, hai lão đầu này quả là cá mè một lứa, nói chuyện chẳng nể nang gì. Hắn tự than thầm lẽ nào lại vậy, tuy nói mới chỉ luyện thành bộ thứ tư Trương Gia Quyền, nhưng hắn tự tin vào thực lực của bản thân không thua kém bất kì ai cùng lứa tuổi trong gia tộc, ít nhất tự tâm hắn cho là vậy. Tuổi trẻ khí thịnh, thiếu niên bị hai lão nhân khơi gợi lên sự hiếu thắng xốc nổi, hắn không tin tên nhóc ngoài đầm nước ăn mặc lôi thôi kia có cái gì lợi hại hơn hắn. Nghĩ đến đây, thiếu niên nóng lòng chờ xem thái độ của hai vị trưởng bối trước mặt, thật muốn luận bàn với kẻ kia một chút xem dài ngắn ra sao.
.................................
Chiều tối một chương nữa. Quân tử nhất ngôn. =)))