Sau một hồi suy nghĩ, lúc này Khúc Long Vương không còn bảo toàn trạng thái nhập định, lão nhân đứng lên, ánh mắt nhìn về phía bình nguyên xa xăm. Nếu Thần Quyền Bang đã chủ động lên tiếng, vậy lão cũng không cần vẽ rắn cho thêm chân làm gì.
Khúc Long Vương cất tiếng nói: “ Cũng không có gì to tát, chiến tranh cũng sắp kết thúc. Thần Quyền Bang cứ thuận theo tự nhiên mà làm. Chỉ là chúng ta cũng mong Hạ bang chủ rõ ràng, Long Quốc chúng ta trước giờ không giúp người may áo không công. Chiến tranh kéo dài chúng ta cũng là tổn thất rất lớn, cần hao tài tốn của tái thiết. Còn mong Thần Quyền Bang các ngươi cẩn thận suy xét rồi.”
Nghe lão nhân nói vậy, Hạ Thiến Sơn lập tức khom người cảm tạ. Khúc Long Vương nói ít nhưng ý nhiều, Hạ Thiến Sơn cũng đã nhận được thái độ mà hắn mong muốn từ long vương.
Hạ Thiến Sơn thở dài, nhoẻn miệng cười đắc ý, phen này Thần Quyền Bang chắc chắn một phen đổi đời, chuyến đi này vậy mà không có uổng phí, Chấn Xứ hứa hẹn tứ bề gió nổi, không biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào đây.
..........
Không muốn chậm trễ quân tình, ngay khi Thần Quyền Bang đưa lễ mọn là mấy trăm thạch lương cùng rương vàng bạc xong, Khúc Long Vương lập tức cho chư quân lên đường, băng qua Đại Chấn bình nguyên, tiến về thành Bắc Biên.
Một đường có nhiều biến cố, Cơm Trắng không khỏi mở mang tầm mắt, thế gian rộng lớn, có rất nhiều chuyện mà hắn chưa từng thấy bao giờ, rõ ràng chỉ ru rú một góc trời thì chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Tuy nói ra ngoài sẽ biết nhiều thứ hơn nhưng rủi ro cũng cao hơn, không chừng có thể mất mạng nhỏ, biến cố ở rừng Tặc Lâm là bằng chứng rõ ràng cho việc đó. Hài tử tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn một chút, sắp tới sinh hoạt trong quân doanh, có trời mới biết điều gì sẽ xảy ra bất ngờ ngoài hiểu biết của hắn.
Bình nguyên tuyết trắng phủ một lớp dày, chư quân Long Quốc lao đi với tốc độ nhanh nhất về phía trước. Nói là tốc độ nhanh nhất, nhưng do lớp tuyết quá dày, cũng không thực sự nhanh bao nhiêu so với bình thường.
Từ phương xa, điểm cuối của bình nguyên tuyết trắng dần hiện ra, một triền đê thật lớn kéo dài từ đông sang tây, những hàng cây phủ một lớp áo trắng từ từ xuất hiện. Một thành trì xây dựng từ cẩm thạch thật lớn tọa lạc ở giữa triền đê, rõ ràng nơi đây từng là nơi rất sầm uất.
“ Kia chính là Bắc Biên Thành, là thành trì lớn nhất Chấn Xứ, là trung tâm giao thương của cả Chấn Xứ. Chỉ là lúc này đang chiến tranh, nơi đây tạm thời làm tổng bộ của Long Quốc, việc kinh doanh chắc cũng có nhiều hạn chế.”- Phạm Tuyệt vừa đánh xe ngựa vừa chỉ roi về phía trước, giải thích cho Cơm Trắng.
Hai người lúc này đang ngồi trên xe ngựa tải lương mà Thần Quyền Bang tặng, tư thế ngồi của Cơm Trắng trở nên thoải mái hơn rất nhiều so với khi ở trên ngựa cùng Phạm Tuyệt. Vừa ngồi co ro một góc xe, vừa đánh mắt về phía thành Bắc Biên, hắn không khỏi hâm mộ, đây là lần đầu tiên hắn thấy một thành trì lớn như vậy, tường thành vậy mà cao hơn chục trượng, xây toàn bằng đá cẩm thạch màu trắng, nếu nhìn từ xa trong tiết trời đầy tuyết này thì thực sự rất khó để nhận ra, quả là kiệt tác của công tượng Chấn Xứ.
Bắc Biên thành chia làm 3 vòng thành sắp xếp riêng cho từng loại dân cư. Vòng ngoài cùng là dành cho binh lính bảo vệ thành cư ngụ, lúc này do quân lính Long Quốc kiểm soát. Vòng ở giữa là nội thành sắp xếp riêng cho người dân, thương nhân và khách thập phương đến giao thương và sinh sống, do đó nơi đây luôn là nơi náo nhiệt nhất của Bắc Biên thành. Vòng nhỏ nhất ở trong cùng là các phủ doãn, hành cung của thành chủ và các thế lực kiểm soát Bắc Biên thành. Bắc Biên thành không thuộc sở hữu riêng của bất kì thế lực lớn nào trong 4 thế lực lớn của Chấn Xứ, mà là nơi tất cả các thế lực cùng chia sẻ ảnh hưởng của mình, do đó chức vị thành chủ vì vậy cũng chỉ gọi là làm thuê cho các thế lực. Thành chủ Bắc Biên Thành hiện tại là một vị danh sĩ bản địa tên Ngụy Thư, một người được đánh giá là thức thời và mưu lược. Dưới sự quản lý của y, Bắc Biên thành những năm qua tuy là tổng đà của cuộc chiến với Thiên Quốc, song vẫn kinh doanh rất tốt, lại khéo léo ngoại giao với các tướng lĩnh Long Quốc nên hầu như không có nhiều thiệt hại cho thành trì này.
Cổng thành mở ra, một đoàn tướng lĩnh khoác chiến bào, long hành hổ bộ bước ra nghênh đón hai vị long vương. Người đi đầu là một tướng quân tuổi trạc tứ tuấn thân hình vạm vỡ tráng kiện, râu hùm, hàm én, mày ngài, trán cao, ánh mắt sắc lẹm như dao, cả người toát lên một vẻ oai phong lẫm liệt, có vài phần sát khí vây quanh. Đây rõ ràng không phải người tầm thường, hẳn địa vị rất cao trong quân Long Quốc. Nhưng là lúc này, quản chi vị tướng quân kia thân phận là gì, hắn vẫn phải đi đầu, khom người hành lễ, nghênh đón hai vị long vương nhập thành.
“ Đại thống lĩnh Cửu Địa quân, Ngô Hạo ra mắt Khúc Long Vương, Thiên Vũ Vương.”
“ Quân tình cấp thiết, miễn đi lễ nghi rườm rà, vào quân trướng đi thôi.” – Khúc Long Vương gật đầu, nhàn nhạt nói, sau đó đi theo sự dẫn đường của Ngô đại thống lĩnh vào thành.
Kì thực là những tướng lĩnh kia nghênh đón hai vị long vương mà thôi, long kỵ đi theo hai vị long vương đều được sắp xếp đi hướng khác. Đại lễ lớn như vậy, đám binh lính cũng không có gan nhận. Do Phạm Tuyệt phải hộ tống hai vị long vương, Cơm Trắng lúc này đi theo Tiểu Á tiến về quân doanh đóng ở trong thành Bắc Biên. Cổng thành sau lưng hắn từ từ đóng lại như chưa hề có việc gì xảy ra.
Cơm Trắng và Tiểu Á được dắt đến một khu trại nhỏ được lập thành mục trường, sau này Cơm Trắng sẽ sinh hoạt ở đây. Một lão nhân râu tóc bạc phơ đến đón hai người, có vẻ lão là quản sự chính ở đây.
Lão nhân ôn tồn nói: “ Ta là Tạ Mục, quản sự ở đây, gọi ta Tạ lão là được! Ta được phân công sắp xếp công việc cho tiểu hài tử nhà ngươi. Hài tử ngươi còn quá nhỏ, cũng chưa làm được việc nặng nhọc gì, ta cho ngươi một chân chăn ngựa, hằng ngày mang cỏ khô ra máng ăn cho chúng, lại cho chúng uống nước đầy đủ, coi sóc cẩn thận, chớ có ham chơi mà bỏ việc kẻo bị phạt.”
“ Đa tạ Tạ lão! Tiểu nhân sẽ cố gắng hoàn thành công việc người giao phó.”- Cơm Trắng lên tiếng.
“ Tốt lắm, đi theo ta! Ta sắp xếp chỗ sinh hoạt cho ngươi.”
Cơm Trắng ngoái đầu lại chào tạm biệt Tiểu Á, từ tốn theo phía sau Tạ lão về phía lán trại. Từ ngày hôm nay, hắn chính thức có một cuộc sống mới, có một công việc chính thức mới. Kể từ khoảnh khắc này, Cơm Trắng không còn đợi cha mẹ làm lụng nuôi ăn nữa mà hắn phải tự làm việc để nuôi lấy bản thân mình. Hắn quyết tâm sẽ phải sống thật tốt, phải mạnh mẽ để tồn tại, chỉ tiến không lùi, quyết tìm bằng được những kẻ đã hãm hại, thảm sát gia đình và thôn xóm của mình.
....
Trong quân trướng lúc này, không khí đang rất trầm mặc. Thành Bắc Biên nằm lệch về phía bắc của trung tâm Chấn Xứ, chiếm cứ địa thế vô cùng quan trọng, đặc biệt là quân sự, nếu Thiên Quốc chiếm được Bắc Biên Thành, cánh cửa về phía nam sẽ mở toang. Chỉ là lúc này thế trận đã nghiêng hẳn về phía Long Quốc, các bên vẫn đang gửi thư qua lại nhằm tìm kiếm giải pháp kết thúc chiến tranh, dù sao Thiên Quốc vẫn đang chiếm cứ 5 khu vực quan trọng, tuy tiến không được song cũng không dễ cho Long Quốc có thể thu hồi lại. Hai khu vực bị chiếm đóng ở đông bắc Chấn Xứ là Ngọc Phong Lĩnh và Tử Long Thành hiện tại đang là cứ điểm quan trọng của Thiên Quốc, do đích thân thống lĩnh Nam quân Thiên Quốc tên Dạ Lang Hoa nắm quyền chỉ huy, lúc này đang bị quân của Vũ Long Vương ra sức công thành. Khu vực tây bắc quân Thiên Quốc cũng chiếm cứ hai vùng quan trọng khác do phó thống lĩnh Tô Hiểu Pha là người cầm binh. Nằm giữa hai khu vực trên, đóng vai trò kết nối giữa khu vực tây bắc và đông bắc là Chấn Môn Thành hiện do tướng tài của Thiên Quốc là Tư Mã Viễn Sơn nắm giữ, là thành trì gần Bắc Biên Thành nhất và cũng đang bị quân Long Quốc tấn công dữ dội nhất.
Trên sa bàn lúc này Khúc Long Vương và Thiên Vũ Vương đang cùng các vị tướng lĩnh trầm tư. Với tình hình mùa đông như hiện tại tấn công Chấn Môn Thành là điều không thể, mà muốn đánh được Chấn Môn thì phải cắt đứt được tiếp viện từ khu vực tây bắc nơi Tô Hiểu Pha đóng quân, khu vực tây bắc nhiều đồi núi cao, việc hành quân cắt đứt chi viện của Thiên Quốc là bất khả tư nghị.
“ Tư Mã Viễn Sơn cũng coi như là một tướng tài! Việc tấn công Chấn Môn Thành vào lúc này là không thể! Lão tứ và Văn Tuấn làm rất tốt, chỉ là vẫn chưa ép được Dạ Lang Hoa thỏa hiệp.” – Khúc Long Vương không mặn không nhạt lên tiếng.
“ Bẩm long vương! Theo tin mạt tướng vừa nhận được thì tình hình chiến sự tại Ngọc Phong Lĩnh hiện tại đã tạm thời ổn định, Lý thống lĩnh sẽ đưa quân sang hội hợp với chúng ta trong vòng hai tháng nữa.” – Ngô Hạo nói.
Thiên Vũ Vương gật đầu, sau đó lại thở dài, quay sang hỏi Ngô Hạo: “ Ngô đại thống lĩnh, chẳng phải các ngươi đã gửi thư yêu cầu nghị hòa với Dạ Lang Hoa rồi sao? Tuy là đánh bại Thiên Quốc không có vấn đề, nhưng với tình hình này chiến tranh sẽ còn kéo dài, dẫu sao chúng không chủ động đánh, mà cũng không có ý rút quân, thực sự quân ta chỉ có thể ngồi yên trong thời điểm này, thật là đánh không được.”
“ Bẩm long vương! Có vẻ như trong quân trướng Thiên Quốc đang có mâu thuẫn, Dạ Lang Hoa thì muốn nghị hòa rút quân song Tô Hiểu Pha có vẻ như chưa chịu, dù sao phía tây bắc vẫn dễ chịu do chúng ta chưa thể áp sát được hai khu vực đóng quân của hắn.” – Ngô Hạo cẩn thận trả lời.
“ Hừm! Không có gì lạ. Văn Tuấn vừa đồ sát Tung Châu, nơi đó lại có gia quyến của Tô Hiểu Pha, có vẻ hắn thực sự nuốt không trôi mối hận này,không muốn đơn giản rút quân. Nếu hắn mà là chủ soái, chỉ sợ đã sớm một phen sống mái với chúng ta rồi.” – Khúc Long Vương cười lạnh thêm lời.
Sâu lời nhận xét của Khúc Long Vương, mọi người đều im lặng, không khí trong doanh trướng lại khôi phục sự trầm mặc như lúc đầu. Tất cả mọi người đều riêng phần mình phân tích sa bàn và đợi tình báo, dù sao chuyện của họ lúc này chỉ là tìm cách giải quyết nhanh trận chiến đã kéo dài nhiều năm này. Tuy việc ăn nhờ ở đậu ở Bắc Biên thành cũng không có gì to tát, dẫu sao các thế lực địa chủ ở đây vẫn dư sức bao nuôi họ được, chỉ là trong thâm tâm mọi người ai cũng mong chiến tranh mau kết thúc để trở lại phương nam, quê hương của họ.
.....
Thấm thoắt hơn một tháng, do đang là mùa đông, ngoài chiến trường thi thoảng vẫn có giao tranh giữa quân lính hai bên Thiên Quốc và Long Quốc xong không quá lớn, vì vậy hoạt động giao thương trong thành cũng dễ thở hơn thời gian trước. Từ lúc đến đây, Cơm Trắng đang chỉ loanh quanh đẩy xe cỏ khô, chăn ngựa ở mục trường, chưa từng đi quá xa mục trường.
Quả thật mới làm chưa quen thuộc, công việc lại khá nặng nhọc nên đã có nhiều lúc tiểu hài tử không theo kịp, thường xuyên bị quở trách, may mắn là còn nhỏ tuổi, nên cũng không ai chấp nhất với Cơm Trắng nhiều. Thi thoảng Phạm Tuyệt và Tiểu Á vẫn từ diễn võ trường đến thăm vị bằng hữu nhỏ tuổi, đem cho Cơm Trắng khi thì củ khoai, khi thì lương khô, thậm chí Lê Lục Giang vậy mà cũng đến thăm hắn. Rõ ràng mặc dù Cơm Trắng ít nói song đối với những người từng tiếp xúc qua hắn đều để lại một chút cảm xúc thân thiết nào đó nào đó.
Cơm Trắng mỗi khi nhàn rỗi xong việc sẽ trèo lên đống cỏ khô to trong góc mục trường nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, thi thoảng nhoẻn miệng cười vu vơ, có lúc lại rưng rưng đỏ mắt. Cơm Trắng cảm thấy cô đơn, đang tuổi trẻ con hiếu động mà giờ chỉ có một mình tự lực cánh sinh khiến hắn không khỏi tủi thân. Trong mục trường thi thoảng hắn vẫn trò chuyện với đám chiến mã, nhưng dẫu sao chúng cũng chỉ là súc vật nên có lẽ là hắn tự nói cho mình nghe thì đúng hơn. Khoảng thời gian ngắn ngủi mà Phạm Tuyệt, Tiểu Á và Lê Lục Giang đến thăm hắn cũng không khỏa lấp được sự tủi thân của mình.
Cơm Trắng đặc biệt mong muốn được đi thăm thú Bắc Biên thành một lần. Dẫu sao việc sinh hoạt gò bó tại mục trường khiến Cơm Trắng cảm thấy có chút buồn chán. Hài tử thi thoảng cũng tìm cơ hội đi ra ngoài nhưng trong người không có miếng bạc vụn nào, sợ lại đi bậy đi bạ gặp rắc rối nên thôi. Bắc Biên thành ngư long hỗn tạp, cao thủ giang hồ, thương nhân hào phú cùng các cậu ấm cô chiêu thế gia nhiều không đếm xuể, hắn chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, xuất thân bần hàn, vẫn là chủ động tránh rắc rối thì tốt hơn, dẫu sao trong mắt những người ngoài kia, hắn cũng chỉ là con sâu cái kiến thường thường, tùy tiện bóp cái là đi đời nhà ma, quản chi hắn là mã phu trong quân doanh Long Quốc. Cơm Trắng rất rõ ràng địa vị của mình không có một chút phân lượng nào cả, ra ngoài gặp nạn cùng lắm có Phạm Tuyệt và Tiểu Á khóc thương một chút, dẫu sao cũng chẳng máu mủ gì, hắn cũng chỉ là một cô nhi may mắn được người ta cứu một lần mà thôi, chưa đủ để một vị trưởng binh hay một nữ binh phá quân luật đi tìm mình. Cơm Trắng tuy được mọi người quan tâm nhưng hắn vẫn là biết thân biết phận đấy.