Chương 1: Lời dẫn
1. Uông Trường Xích đến địa điếm đã định sớm mười phút so với dự kiến.
Sống suốt cuộc đời, Uông Trường Xích chưa bao giờ đến muộn, do vậy cậu không hề muốn lần cuối cùng này phải mang cái tiếng "đến muộn." Cậu mặc một bộ áo quần chỉnh tề, sạch sẽ, đầu tóc được chải bóng láng, râu được cạo nhẵn nhụi. Vốn dĩ, Uông Trường Xích định mua một đôi giày da mới để mang, nhưng nghĩ lại, với năm trăm đồng cũng đủ để cho bố cậu lắp một khung cửa sổ bằng kính, đành phải nuốt nước bọt, vân vê ngón tay rồi quyết tâm vứt bỏ ý tưởng ấy. Lúc này thì Uông Trường Xích mang đôi giày Giải Phóng đã được lau chùi đến mức trắng lóa, đứng ở chính giữa lan can cầu Tây Giang. Khoảng cách từ vị trí này đến mặt nước là cao nhất, cậu đoán lúc gieo mình xuống, khi thân thể tiếp xúc với mặt nước, âm thanh sẽ rất vang. Con người khi sống cả đời rồi, hoặc là biến mất một cách lặng lẽ, hoặc là ầm ào mà rời xa, hai cách tất nhiên phải chọn cách thứ nhất. Bầu trời trong xanh một cách lạ thường, mấy cũng trắng chưa từng thấy…
Hình như trời cao cũng cố ý ban cho Uông Trường Xích một không gian tuyệt vời, chí ít cũng tặng cho cậu một ý niệm cuối cùng. Ánh nắng trải dài trên mặt nước, những cơn gió thổi qua làm ánh sáng hắt lên từ những con sóng lúc mạnh lúc yếu, không ngừng thay đổi, lúc chỗ này lát chỗ kia sáng đến độ chói mắt. Tiếng còi xe lướt qua sao mà đáng ghét, nhưng hình như cũng có một chút vui tai, ngay cả những luồng khói phụt sau đuôi của chúng cũng phảng phất một mùi thơm. Đăm đắm nhìn những ngôi nhà cũ kỹ dọc theo hai bên bờ sông, Uông Trường Xích nghĩ hắn nhất định đang ẩn mình sau những tấm rèm cửa sổ, đưa ống nhòm lên và đang quan sát sự chấp hành của mình…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương