Ngày hôm sau, Diệp Thanh bị tiếng la của mẹ cô đánh thức. Mò mò mở điện thoại ra thì thấy đã là tám giờ sáng, vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ cô ở dưới lầu, Diệp Thanh hô lên đáp lại một tiếng sau đó lập tức đi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, sau đó chậm rãi xuống lầu.
“Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi. Ngay cả chuyện kết hôn của mình mà cũng không chịu để tâm, con bé này thật đúng là quá vô tâm vô tính.” Bà Giang Vãn lắc đầu tỏ vẻ bất lực, vừa đi vừa bưng đĩa trái cây đặt xuống bàn tiếp khách.
Phải rồi, hôm qua vừa quyết định ngày hôm nay sẽ tới cục dân chính đăng ký kết hôn.
Hạ Cảnh Đình ngồi trên sô pha cũng chỉ mỉm cười nhẹ: “Không sao ạ, thời gian đã hẹn với họ là 10 giờ rưỡi, bây giờ còn rất sớm.”
“Như vậy thì cũng phải để ý chứ, lề mà lề mề, ai biết đi đường có bị kẹt xe hay không.” bà Giang Vãn vẫn rất bất mãn trừng mắt với Diệp Thanh một cái.
Hình như mẹ cô muốn bế cháu lắm rồi…
Diệp Thanh chỉ bĩu môi, sau đó đi vào phòng ăn, ăn qua loa bữa sáng, còn Hạ Cảnh Đình thì vẫn ngồi trong phòng khách nói chuyện với mẹ cô. Sau khi ăn sáng xong, cô đi ra giục anh đi cho kịp giờ.
“Đi thôi, đi thôi, nhìn thấy mẹ em còn gấp gáp hơn cả em nữa.”
Diệp Thanh vừa dứt lời, mẹ Diệp lập tức giơ tay ra cốc vào trán cô một cái: “Con nói lại một nữa thử xem!”
Hạ Cảnh Đình vừa đứng dậy, Diệp Thanh bị dọa sợ lập tức lui ra núp sau lưng anh, kéo tay áo của anh, đầu ló ra nói với mẹ của cô: “Không nói, không nói. Đợi lúc con về nhất định sẽ tự tay nấu cho ba mẹ một bữa thật thịnh soạn là được chứ gì!”
Nghe thấy cô nói vậy, mẹ Diệp lại mang theo vẻ mặt không quan tâm lắm, hừ lạnh một tiếng: “Đi nhanh nhanh đi, đứng đó mà lải nhải dông dài. Con mà biết nấu cơm gì chứ, không đốt cháy phòng bếp đã may lắm rồi.”
" Sao bà lại lớn tiếng với công chúa nhỏ của chúng ta như vậy? " Diệp Phong ngồi đọc báo lên tiếng trách móc.
" Ông nói gì? " Giang Vãn nhướn mày.
" Khụ, không có gì..."
Vợ là nóc, lời vợ nói luôn đúng, không được cãi lại.
Diệp Thanh cạn lời, đó là nguyên chủ chứ không phải cô, cô nấu ăn còn ngon đẳng cấp nữa là đằng khác kìa…
Nghe vậy, Hạ Cảnh Đình không thể không quay đầu lại nhìn Diệp Thanh thêm một cái. Không hiểu sao mẹ vợ lại nói như vậy, không lẽ khẩu vị của cả nhà mẹ vợ đã kén chọn đến mức cho dù đồ ăn của Diệp Thanh nấu nhưng vẫn không hài lòng sao?
Thấy anh vẫn còn đang nhìn nhìn mình, Diệp Thanh lập tức kéo kéo tay áo của hắn: “Anh nhìn gì vậy?”
Tỉnh táo lại, Hạ Cảnh Đình lập tức quay sang chào hỏi ba mẹ Diệp rồi kéo Diệp Thanh đi ra khỏi nhà.
Thời tiết hôm nay hơi âm u, gió thổi khiến Diệp Thanh cảm thấy hơi lạnh. Cô quay mặt sang thấy Hạ Cảnh Đình, trời lạnh như vậy mà cũng chỉ mặc áo quần bình thường, có điều tay anh vẫn rất ấm áp. Diệp Thanh cúi đầu, trong một khoảnh khắc không biết phải nói gì.
“Mấy ngày nữa em mang đồ chuyển qua chỗ anh đi.”
Hạ Cảnh Đình nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của cô, nhẹ giọng nói.
Diệp Thanh hơi ngẩng đầu lên, nhìn qua sườn mặt tuấn tú của anh: “Vẫn còn chưa cử hành hôn lễ mà.”
Nghe vậy, người bên cạnh đột nhiên cúi đầu, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc: “Ai nói với em là phải như vậy?”
Thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh, Diệp Thanh lập tức nhanh chóng thỏa hiệp: " Được rồi, em dọn sang là được chứ gì. Có điều đồ đạc của em, anh cũng sắm cho không thiếu thứ gì rồi, em việc gì phải mang theo nữa. Cứ để ở nhà ba mẹ, nào có dịp về, đỡ phải chuyển tới chuyển lui cho mất công! "
" Vậy cũng được, em mang theo mấy thứ quan trọng cần thiết đi là được! " Sau đó kéo tay cô nhanh chóng đi qua chỗ xe đang đậu.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió màu xanh nhạt, bên trong là một chiếc váy dài điểm nhiều hoa nhí màu vàng. Mặc dù mặc khá dày nhưng thoạt nhìn cả người cô vẫn rất mảnh khảnh, tinh tế, phần eo nhìn càng nhỏ hơn. Không biết có phải do ảo giác của Hạ Cảnh Đình không mà hắn thấy Diệp Thanh lại gầy hơn rồi.
“Bên ngoài có hoa sao?”
Anh ghé đầu qua, nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
“Hả?” Diệp Thanh mang theo vẻ khó hiểu quay đầu lại, đột nhiên đυ.ng phải ánh mắt đen nhánh sâu thăm thẳm của anh. Một lúc sau cô mới ho nhẹ một tiếng che giấu sự lúng túng, trả lời: “Không phải, em chỉ cảm thấy thời tiết hôm nay đúng là không tồi.”
“Vậy sao?” Hạ Cảnh Đình khẽ nhướn mày, sau đó nhắm hờ mắt, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi: “Vậy em tiếp tục ngắm đi, hiếm khi có ngày thời tiết tốt như hôm nay.”
Ngoài trời âm u một mảnh, Diệp Thanh thật sự chỉ muốn vả miệng mình một cái. Nhưng hiện giờ cô thật sự rất hồi hộp, hồi hộp lo lắng tới mức cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Cục Dân Chính cách nhà cô cả bốn mươi phút đi xe, nhưng Diệp Thanh lại cảm thấy bốn mươi phút này chỉ nháy mắt một cái đã trôi qua. Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì xe đã tới nơi rồi.
Diệp Thanh căng thẳng ngồi đó, tim đập nhanh đến mức cực hạn.
Thấy cô có vẻ hồi hộp, bất an, Hạ Cảnh Đình nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, ghé mặt lại gần hôn nhẹ lên môi cô một cái, giọng nói trầm ấm: “Tin tưởng anh.”
Hai người nhìn vào mắt nhau. Diệp Thanh nhìn thấy rõ hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt hắn, không hiểu sao tâm trạng dần dần thả lỏng. Trong lúc vẫn còn đang mơ màng ngơ ngác thì bị kéo đi vào trong Cục Dân Chính. Bởi vì do đã hẹn trước nên cũng không cần lấy số chờ, tuy vậy vẫn còn vài trình tự thủ tục phức tạp, khoảng một tiếng đồng hồ mới xong xuôi hết thảy. Trong lúc làm thủ tục, một nhân viên của Cục còn kích động chụp chung với hai người tụi cô mấy tấm ảnh nữa.
Sau khi Diệp Thanh cầm trong tay giấy chứng nhận kết hôn đi ra, bầu trời không ngờ lại dần dần trở nên trong xanh hơn. Hạ Cảnh Đình đứng bên cạnh cô, nhìn lên bầu trời trước mặt, khóe miệng hơi cong lên, mang theo ý cười vui vẻ nói: “Thời tiết hôm nay đúng là không tồi.”
Ngồi trên ghế phụ, Diệp Thanh cất giấy đăng ký kết hôn vào trong túi xách, hiện giờ lại hoàn toàn không còn cảm giác hồi hộp như lúc nãy nữa. Vừa lúc này điện thoại của cô đột nhiên vang lên, thấy là mẹ gọi tới, Diệp Thanh lập tức bắt máy.
Nghe mẹ cô hỏi, Diệp Thanh chậm rãi trả lời: “Dạ, con với Cảnh Đình xong việc rồi, hiện giờ đang chuẩn bị về.”
Đầu dây bên kia lại nói thêm hai ba câu sau đó Diệp Thanh mới cúp máy. Cô thắt dây an toàn vào, rồi quay sang nói với người ngồi bên cạnh: “Anh đi nhanh lên, mẹ đang ở nhà đợi chúng ta về ăn cơm.”
Cô nói xong, tay Hạ Cảnh Đình đang đặt trên tay lái lại đột nhiên buông xuống, ghé đầu qua nhìn cô nói:“Em vừa mới gọi anh là gì?”
“Cái gì cơ?”
Diệp Thanh ngơ ngác nhìn anh, không hiểu gì.
Một tay đặt trên vai cô, Hạ Cảnh Đình nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấp giọng nói: “Từ nay về sau phải gọi anh là ông xã.”