Chương 58: Biết sự thật

Một tuần sau.

Diệp Thanh xuất viện, điều cô muốn làm đầu tiên khi ra khỏi bệnh viện đó là gặp Khúc Tử Yên.

Nơi giam giữ Khúc Tử Yên nằm trên núi tối tăm đen nhánh.

Vừa tới nơi, Diệp Thanh liền nhìn thấy Khúc Tử Yên nằm thở thoi thóp trên mặt đất, trên người cô ta chằng chịt vết bầm tím cùng những vết thương, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Kể từ ngày bị nhốt ở đây, Khúc Tử Yên đã biết thế nào là sống không bằng chết.

" Khúc Tử Yên."

Thanh âm đó kinh hoàng mà khàn khàn.

Xuyên qua màng nhĩ cô ta, đến thẳng nơi sâu nhất trong linh hồn.

Khúc Tử Yên khó khăn giật giật con ngươi, thứ lọt vào mắt cũng chỉ có một màu xám xịt.

Khi Hạ Cảnh Đình nhìn thấy Khúc Tử Yên, một luồng sát khí nồng nặc dâng lên trong người, các loại sát khí cùng hội tụ lại, anh tới tận bây giờ vẫn luôn căm hận cô ta, muốn xé xác cô ta vì dám khiến anh suýt chút nữa mất đi người anh yêu, nhưng nếu để cô ta chết thì quá dễ dàng cho cô ta rồi.

“Vì sao? Vì sao phải làm tới mức này?”

Cô ta tức giận chất vấn, cố hết sức chuyển ánh mắt về hướng Hạ Cảnh Đình trước mặt.

Khó hiểu, phẫn nộ, tuyệt vọng tràn ngập trong ngực Khúc Tử Yên, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt. Vì sao chỉ vì một Diệp Thanh mà Hạ Cảnh Đình phải làm đến mức này, khiến cô ta sống không bằng chết, thà rằng một phát súng, một nhát dao cắm thẳng vào trái tim cô ta, còn khiến cô ta ra đi thanh thản hơn.

" Đây là cái giá phải trả cho những gì mà cô đã gây ra! "

Khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm như trúng độc, chỉ nghe cô ta nói: " Hừ, không phải Diệp Thanh vẫn thoát chết mà sống sờ sờ ra đó sao. Cô đúng là mạng lớn thật đấy, nếu biết trước cô không chết, tôi đã đâm cô thêm vài nhát!"

Diệp Thanh đi đến trước mặt cô ta, nhàn nhạt nói: " Tôi đã nghĩ thiết lập nữ chính sau khi trọng sinh phải có não chứ! Ai ngờ lại đần độn như vậy! "

Nghe Diệp Thanh chửi mình, Khúc Tử Yên ắt tức đến phát điên, cô ta mất kiểm soát lao về phía thanh sắt, điên cuồng quát tháo: " Con điên này! Rốt cuộc thì mày có cái gì chứ? Mấy người sinh ra đã ngậm thìa vàng như mày thì làm sao hiểu được nỗi khổ của người nghèo như bọn tao! Vì sao một người độc ác, mưu mô như mày, gϊếŧ hại cả một cuộc đời của người khác như mày mà đến cả ông trời cũng ưu ái cho mày sống lại chứ?"

Ánh mắt Diệp Thanh vẫn rất đỗi lạnh lùng nhìn Khúc Tử Yên, cô ta bị tra tấn đến thần kinh không được bình thường nên phát điên rồi.

Diệp Thanh nhíu mày, nói: " Nếu tôi không sống lại, làm sao ngăn chặn được những chuyện tốt mà cô định gây ra? Cô cũng chỉ là loại người ghen ăn tức ở, bản thân sống không bằng người khác cho nên muốn dìm người ta xuống, lợi dụng tin tức biết từ trước để trả thù tôi? "

" Tôi chính là thay trời hành đạo, loại người như cô phải biến mất, có vậy thế giới này mới công bằng!" Khúc Tử Yên kích động nói.

" Cô thật sự coi bản thân đem so sánh với thánh mẫu, cho rằng mình đang làm điều tốt sao?" Diệp Thanh nhếch miệng cười: " Công bằng của cô là dẫm đạp tôi sau đó chiếm lấy tất cả thuộc về tôi? Khúc Tử Yên a Khúc Tử Yên, đừng lấy cái cớ đó ra để che đậy tham vọng cũng như bản chất xấu xa, hèn hạ của mình! "

Rốt cuộc thì cô ta với Diệp Thanh nguyên tác cũng chả khác nhau là bao!

Nụ cười nơi khóe miệng Khúc Tử Yên đông cứng lại. Cô ta không muốn thừa nhận, chỉ là cảm thấy những thứ của Diệp Thanh đáng ra phải thuộc về mình mới phải, kể cả Hạ Cảnh Đình!

" Nếu biết là cô cũng sống lại, tôi đã sớm đi trước một bước, không dễ dàng tha cho cô! "

Diệp Thanh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Khúc Tử Yên, ánh mắt đầy thương hại.

Thật đáng thương!

Cuối cùng thì cô ta không chịu nhận ra cái sai mà vẫn cố tình bao biện cho nó.

Ngu si, cứng đầu, cố chấp và không có não. Đây mới là thiết lập thực sự cho nữ chính sao?

Tiếp tục nói chuyện với loại người này chỉ khiến Diệp Thanh thêm mệt mỏi.

Diệp Thanh chầm chậm xoay người: " Cảnh Đình, chúng ta đi thôi! "

" Em muốn xử lý cô ta thế nào? "

" Em không quan tâm nữa. Dù sao thì đầu óc cô ta cũng không được bình thường. Tra tấn tinh thần lẫn thể xác cũng không thể khiến cô ta ngộ nhận ra thì cũng vô ích! "

" Được! Vậy nghe theo em! " Hạ Cảnh Đình cũng không nán lại lâu mà theo ngay sau Diệp Thanh.

Nhìn thấy hai người rời đi, nỗi sợ trong lòng Khúc Tử Yên lại dâng lên vài phần. Vì không thể kiểm soát được mà bản thân lại nói ra những lời đó, dù cảm thấy không sai, nhưng chắc chắn khiến hai người không vừa lòng. Không lẽ cô ta sẽ phải sống ở đây cả đời sao? Không! Không muốn!

Khúc Tử Yên chật vật đứng dậy: " Không… không, tôi sai rồi! Làm ơn tha cho tôi! Không thì gϊếŧ tôi đi! "

Cô ta gào thét trong tuyệt vọng, hình bóng hai người khuất dần cũng không chịu từ bỏ.

Vì sao sống đến hai kiếp rồi mà vẫn không thoát khỏi tình cảnh khốn khổ? Ngược lại còn thảm hơn?

Khúc Tử Yên tuyệt vọng, sống cũng không sống được, chết cũng không chết được.

Cô ta đột ngột cười lớn, một cách đầy điên dại…

...

Ngồi trong xe, không khí yên tĩnh đến ngạt thở.

Diệp Thanh bất ngờ hỏi một câu phá vỡ nó: " Anh đã nghe thấy hết rồi phải không? Em đã nói rằng em sống lại…"

" Nếu em muốn thì nói với anh. Còn không, anh sẽ không ép! "

" Cái gì mà muốn với không muốn chứ, dù sao anh cũng biết rồi. Thực ra em không sống lại mà là xuyên không! " Diệp Thanh nhàn nhạt nở nụ cười.

Hạ Cảnh Đình mở miệng, ngữ khí có chút kích động: " Xuyên không? "

" Đúng vậy! Em không phải Diệp Thanh, cũng không phải là người ở thế giới này! Em đến từ một nơi khác, ở đó em gặp tai nạn nhưng linh hồn không biết vì sao lại nhập vào cơ thể này! Vì vậy em đành tiếp tục sống với tư cách là Diệp Thanh! "

Hạ Cảnh Đình hai mắt mở to nhìn Diệp Thanh. Loại chuyện phi thực tế này thực sự xảy ra?

Trông thấy biểu hiện của Hạ Cảnh Đình, âm lượng của Diệp Thanh nhỏ dần, cô nói tiếp: " Thế giới này thực ra là một cuốn tiểu thuyết! Anh là nam chính, Khúc Tử Yên là nữ chính, còn Diệp Thanh là nữ phụ phản diện, có vai trò là xúc tác cho câu chuyện tình yêu của hai người! Vốn dĩ sau khi Khúc Tử Yên sống lại, sẽ thuận lợi tiến đến với anh, chỉ là không ngờ nửa đường bị em xuyên đến gây cản trở! "

Trong một ngày, Hạ Cảnh Đình phải liên tiếp tiếp nhận mấy thông tin này, các cơ mặt cứng lại, có chút không biết phản ứng thế nào. Sau nửa ngày anh mới hồi phục lại tinh thần.

" Vậy ý em là đây chỉ là một thế giới được thiết lập ra và em cũng không phải Diệp Thanh? Vậy cho nên sự thay đổi đến chóng mặt này là vì vậy? "

" Đúng vậy! Em không phải Diệp Thanh! Vừa rồi lý do em không tỉnh, là bởi linh hồn bị gọi trở về hiện tại..." Diệp Thanh ngập ngừng.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh, bất ngờ ôm chặt lấy cô.

Diệp Thanh bị hành động đột ngột này của anh mà không kịp phản ứng.

Hạ Cảnh Đình rất chân thành nói: " Không cần biết đây là thế giới tiểu thuyết hay nam nữ chính cái gì. Anh cũng không quan tâm em có phải Diệp Thanh thực sự. Anh chỉ biết là anh yêu Diệp Thanh của hiện tại, là yêu em. Chính vì vậy em phải ở bên cạnh anh, không cho phép em rời đi nữa! "

Hạ Cảnh Đình rất sợ lại phải chứng kiến thêm bất cứ lần nào cảnh Diệp Thanh rời đi, anh không muốn, anh muốn Diệp Thanh phải ở bên cạnh mình. Không phải chỉ kiếp này, mà đời đời kiếp kiếp!

Diệp Thanh mỉm cười ôm chặt lấy anh, cũng không ngăn nổi những giọt nước mắt hạnh phúc: " Được! Em sẽ không bao giờ rời đi nữa! Chúng ta về nhà thôi! "

" Ừm! Về nhà của chúng ta! "