Xưa nay Đàm Tông Minh chưa từng nghĩ đến câu nói như trêu chọc kia của Triệu Khải Bình lại là sự thật.
Anh nhìn vào bản lý lịch sáng chói của Triệu Khải Bình trên máy tính, phản ứng đầu tiên chính là: Con mẹ nó mình thật sự ngủ với một bác sĩ thứ thiệt, nói ra quỷ cũng không tin.
Ngôi trường mà Triệu Khải Bình tốt nghiệp nhìn rất quen, tình cờ lại là đàn em của người bạn là viện trưởng kia của anh. Tính tính ngày tháng, lúc đó anh và Triệu Khải Bình ở bên nhau hai tháng, vừa đúng lúc cậu mới tốt nghiệp nên chưa có bệnh viện nào nhận.
Anh và Triệu Khải Bình gặp nhau bất ngờ, gặp lại cũng bất ngờ. Mà Đàm Tông Minh lại không thích bất ngờ, anh phải đem vật nắm trong tay mới cảm thấy chân thật. Hiện tại, Triệu Khải Bình chính là tất cả những gì anh muốn nắm giữ.
Triệu Khải Bình nhìn thấy một chiếc Ferrari bóng loáng dưới nhà mình liền cảm thấy đau đầu. Cậu vừa trải qua một ca trực dài hai mươi tiếng, đến giả bộ cười cũng mệt mỏi. Cố gắng mấy lần cũng không thể kéo nổi bắp thịt cứng ngắc trên mặt, cậu bèn chẳng thèm cười nữa, chỉ gật gù với Đàm Tông Minh: “Đàm tổng.”
Cậu sẽ không giả vờ làm người dưng với anh, nhưng cũng chỉ như vậy thôi. Cậu cũng không muốn hỏi rằng Đàm Tông Minh đến đây làm gì, nói chung là không phải tìm cậu. Có lẽ là anh đang yêu thích một người trẻ đẹp nào đó trong khu căn hộ này, hoặc cũng có thể là lý do khác. Triệu Khải Bình không thể xen vào, và cũng không có tư cách quản lý. Gặp mặt thì gật đầu chào hỏi, sau đó lại lướt qua nhau mới là cách ở chung bình thường nhất của họ.
Nhưng Đàm Tông Minh lại cực kỳ không thức thời mà gọi cậu: “Khải Bình.”
Trốn tránh không phải là tác phong của Triệu Khải Bình, cậu quay đầu lại, mặt không cảm xúc: “Xin hãy gọi tôi là bác sĩ Triệu.”
Ngẫm nghĩ lại bổ sung một câu: “Cảm ơn.”
Thái độ của cậu không có chút rung động, giọng điệu đúng mực, không oán giận cũng không thân thiết. Thấy Đàm Tông Minh nửa ngày vẫn không nói một lời nào, cậu không nhịn được liền muốn bỏ đi.
Nhưng Đàm Tông Minh lại gọi cậu một lần nữa: “Bác sĩ Triệu.”
Triệu Khải Bình bị anh làm phiền, vừa mệt vừa đói, ba tình huống này dồn lại cùng một lúc khiến cho cảm xúc của cậu không quá tốt: “Bác sĩ Triệu đã nghỉ làm rồi, có bệnh thì ngày mai lại đến, xếp hàng đăng ký.”
Đàm Tông Minh thở dài: “Sao em phải nói chuyện như vậy với tôi?”
Như vậy là như nào? Triệu Khải Bình và anh không quen không biết, nếu tính toán cẩn thận còn có chút gì đó không thể nói ra. Cậu có thể dùng vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn để đối mặt với anh đã không phải là chuyện dễ dàng rồi, còn muốn cậu thế nào đây? Chẳng lẽ còn phải quỳ lạy, hát một bài ca trung thành với Đàm Tông Minh hay sao?
Cậu xụ mặt: “Đàm tổng có chuyện gì sao? Nếu không thì để tôi đi.”
Đàm Tông Minh lại thở dài. Số hơi thở dài của anh trong ngày hôm nay đã đủ để thổi bay khinh khí cầu rồi, còn có thể làm ra dáng vẻ oan ức sao? Một Đàm tổng thủ đoạn, muốn cái gì thì sẽ nắm vào tay, bỏ qua những thứ đó quá dễ dàng cũng sẽ không đau lòng, sao lại than đáng tiếc? Chẳng lẽ là đang oán trách mình không nhào đến khóc lóc kể lể rằng mình nhớ anh ta đến mức nào, nên làm đả kích sự tự tin của anh ta sao?
Khuôn mặt Triệu Khải Bình không có cảm xúc, thờ ơ lạnh nhạt xem Đàm Tông Minh diễn tuồng một mình. Đàm Tông Minh lấy một chiếc hộp màu đen từ trong xe ra đưa cho cậu: “Em để quên đồ.”
Triệu Khải Bình biết đó chính là cà vạt mà cậu tiện tay để ở bồn rửa tay hôm nọ, lúc đi đã quên không lấy. Nhưng cũng chỉ do thợ may trong cửa hàng tự chọn, không đáng giá bao nhiêu, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt. Mất thì mất thôi, cậu cũng không hi vọng tìm lại được.
Nếu Đàm Tông Minh đã tìm tới cửa thì chắc không phải vì một chiếc cà vạt. Dưới áo khoác anh ta lộ ra một đoạn tay áo sơ mi, khuy áo rất đơn giản, hoàn toàn không phải là phong cách trước sau như một kia của Đàm tổng.
Triệu Khải Bình muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Năm đó Đàm Tông Minh chưa từng dùng qua cái này, bây giờ lại đem ra, có ý gì đây?
Khi đó cậu là một bác sĩ vừa tốt nghiệp, sếp cũ giới thiệu cho cậu một dự án, chu kỳ ngắn, tiền về nhanh, hỏi cậu có muốn tham gia không. Dù sao cậu cũng đang rảnh rỗi nên không từ chối. Ngày đó đi tiệc mừng kết thúc hạng mục, đối phương vô cùng vui vẻ giải quyết thỏa thuận thù lao. Trong lúc Triệu Khải Bình trở về khách sạn, nhìn thấy vật này ở quảng trường gần trung tâm thương mại thuận tiện mua cho anh.
Thật ra cậu biết Đàm Tông Minh không thiếu gì, đây cũng không phải là kiểu mà anh thích, nhưng cậu vẫn muốn mua, mặc kệ Đàm Tông Minh có vui hay không.
Sau khi đàn anh biết chuyện cậu và Đàm Tông Minh ở bên nhau thì suýt nữa véo đứt lỗ tai và đạp vào cái mông của cậu. Thật sự không hiểu đứa em luôn an phận hiểu chuyện của mình sao bỗng dưng lại bị quỷ mê hoặc. Làm sao Triệu Khải Bình không hiểu được? Cậu biết Đàm Tông Minh tặng quà cho mình là có ý gì, nhưng cậu cũng có thể thấy được ánh mắt thận trọng lấy lòng của anh. Vì vậy mà cậu nhận hết tất cả. Chỉ tiếc là hai người có thể hợp nhau trên giường nhưng chưa chắc đã hoàn toàn hợp nhau ở dưới đất. Chỉ có cây bút kia là cậu thật sự yêu thích. Lần đầu Đàm Tông Minh nhìn thấy cậu sử dụng cây bút đó, kinh ngạc và vui sướиɠ trong mắt anh không phải là giả vờ. Cậu vẫn luôn cảm thấy Đàm Tông Minh đối với mình không giống với những người khác. Nhưng sự ngu ngốc đó đã bị đánh gãy khi cậu chính tai nghe thấy những lời nói của Đàm Tông Minh – Thì ra mình cũng giống như những kẻ đến rồi đi kia. Cậu giống như những chiếc xe sang mà Đàm Tông Minh yêu thích kia, có thể mang đi khoe khắp nơi, nhưng khi cảm giác mới mẻ qua đi thì lại trở thành một thứ rác thải cao cấp trong gara, thỉnh thoảng được chủ nhân nhớ đến. Lại như chiếc Koenigsegg mà Đàm Tông Minh cực kỳ yêu thích năm đó, không phải cuối cùng vẫn bị chiếc xe mới, có mã lực và khả năng tăng tốc mạnh mẽ hơn, thay thế sao.
Cậu đổi nhà, thay đổi phương thức liên lạc, chỉ chưa đến mức mai danh ẩn tích, chặt đứt tất cả liên hệ với Đàm Tông Minh. Sau đó, cậu chợt nhận ra rằng dường như những điều này là không cần thiết, vì Đàm Tông Minh thậm chí còn chẳng hỏi cậu đang làm gì.
Yêu thích một thứ gì đó, chỉ cần biết là nó đã đẹp đẽ được đặt ở đó, tại sao lại cần biết nó làm từ vật liệu gì, chế tạo ở đâu?
Thì ra từ khi mới bắt đầu, Đàm Tông Minh đã thể hiện rất rõ ràng, chỉ có Triệu Khải Bình là tự phụ không chịu nhìn rõ.
Vì vậy mà bây giờ cậu thật sự không hiểu Đàm Tông Minh có ý gì, mà cậu cũng lười suy nghĩ.
Đừng suy nghĩ quá nhiều – đây chính là từ khóa quan trọng cậu học được từ Đàm Tông Minh.
Triệu Khải Bình làm như không thấy tay áo cố ý lộ ra, cũng không cầm lấy đồ mà Đàm Tông Minh đưa đến: “Chỉ là một thứ đồ cũ mà thôi, không cần Đàm tổng phải nhọc lòng, vứt đi cũng được.”
Sắc mặt Đàm Tông Minh cứng đờ, nhưng vẫn cố chấp giơ cái hộp lên: “Là do trái tim lựa chọn, sao có thể qua loa được?”
Mặt Triệu Khải Bình lạnh đi: “Đúng là sự để tâm thua kém so với Đàm tổng. Đây chỉ là một vật tôi tiện tay mua, không đáng để hao tâm tổn sức. Tôi nghĩ nó vô cùng phù hợp với kết cuộc của trò « chơi chán thì bỏ ».”
Lời nói này thật sự quá khó nghe, sắc mặt Đàm Tông Minh ngày càng khó coi. Anh hít sâu một hơi rồi mới miễn cưỡng cười cười: “Tôi không hiểu bác sĩ Triệu đang nói gì.”
Triệu Khải Bình chẳng muốn vòng vo với anh, cậu đút tay vào túi, nhìn thẳng vào Đàm Tông Minh: “Vậy tôi cũng nói thẳng – Đàm tổng, tôi đã có bạn gái rồi.”
Cậu biết mình bao nhiêu tuổi, cũng biết cách để đối mặt, nhưng không quá phô trương. Ngược lại Đàm Tông Minh lại không có chút tiến bộ nào, cũng không biết Triệu Khải Bình đã chạm phải cái vảy ngược nào của anh, khiến anh đột nhiên cười lạnh: “Bạn gái? Là người giúp cậu thăng chức thành phó chủ nhiệm, con gái của giám đốc y tế đó sao? Hay là một tên phú nhị đại không có đầu óc? Bọn họ có thể thỏa mãn cậu không?”
Cho dù là ai thì khi đối mặt với sự sỉ nhục này cũng đều phải tức giận. Đáng ra Triệu Khải Bình nên nổi trận lôi đình, để cho cái miệng thị phi kia của Đàm Tông Minh nếm chút mùi vị của nắm đấm. Nhưng cậu lại không làm vậy, vì hôm nay cậu thật sự đã rất mệt mỏi, ngay cả hứng thú để tức giận cũng không có.
Cậu bình tĩnh trả lời: “Đời sống tìиɧ ɖu͙© của tôi có hòa hợp không thì cũng là việc của tôi, không cần Đàm tổng phải phí tâm.”
Đàm Tông Minh đang cáu kỉnh lại nghe thấy câu trả lời này của cậu, bao nhiêu sức mạnh bỗng nhiên rút hết. Anh mờ mịt nhớ về những gì mình vừa nói, trong tiềm thức muốn dựa vào quá khứ: “Khải Bình, tôi không phải…”
Triệu Khải Bình đột nhiên lui về sau hai bước, ngắt lời anh: “Đàm tổng, tôi còn có việc đi trước, tạm biệt.”
Cậu đi vài bước về phía cửa, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại phía Đàm Tông Minh nói rõ: “Anh nghĩ sao là việc của anh, nhưng tôi thật tâm tôn trọng họ, thích họ. Ít nhất trong mắt của họ, tôi đẹp hơn những vật sưu tập kia.”
Nếu cậu quay đầu lại chỉ một giây thôi thì đã có thể nhìn thấy vẻ mặt gần như sa sầm của Đàm Tông Minh. Nhưng cậu chỉ để lại một bóng lưng thon gầy thẳng tắp, cứng ngắc đến mức không có chỗ cho sự mềm mại.
Triệu Khải Bình đói bụng đến mức đau dạ dày, vậy nên lại càng mệt. Cậu chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ đầu vừa dính vào gối đã ngủ thϊếp đi.
Một đêm mộng đẹp. Trong mơ không có Đàm Tông Minh.