Thẩm Viên Tinh không ngờ mình lại dính vào chuyện như vậy. Sáng sớm trời mưa phùn, người đi lại không nhiều, cô đành cố gắng hết sức, miễn cưỡng nâng Hoắc Minh Đào dậy.
Không rảnh lo bữa sáng và thuốc dưới đất, Thẩm Viên Tinh chật vật đỡ Hoắc Minh Đào tới phòng y tế. Không hề chú ý tới Từ Thành Liệt đang từ từ đi ra khỏi chung cư nam cách đó không xa phía sau.
Sau khi đưa Hoắc Minh Đào đến phòng y tế, Thẩm Viên Tinh định chạy về ký túc xá nam, nhưng giáo viên trong phòng y tế gọi cô lại. Nói rằng muốn đi lấy chút đồ, tạm thời nhờ Thẩm Viên Tinh nhìn chàng trai đang mơ màng trên giường.
Vì lòng từ bi đưa Phật phải đưa đến phương tây, Thẩm Viên Tinh ngồi trên một chiếc giường khác ở trong phòng y tế.
Thật trùng hợp, giường mà Hoắc Minh Đào đang nằm là chiếc giường Từ Thành Liệt nằm lúc trước, cô và Từ Thành Liệt còn hôn nhau trên đó……
Nghĩ đến đây, Thẩm Viên Tinh cuối cùng ý thức được, cô nên gọi điện thoại cho Từ Thành Liệt, kẻo anh xuống lầu lại không nhìn thấy cô sẽ lo lắng.
Vừa mới bấm điện thoại, tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên sau lưng Thẩm Viên Tinh.
Cô sửng sốt một giây, quay đầu lại đầy khó tin, ánh mắt bình tĩnh nhìn Từ Thành Liệt vừa bước vào cửa.
“A Liệt……” Thẩm Viên Tinh há miệng, liếc xuống túi nilon anh đang cầm. Đó là bữa sáng và thuốc mà cô vứt bỏ trong lúc cuống quít vừa rồi.
“Sao anh ở đây?” Vô cùng kinh ngạc, Thẩm Viên Tinh đứng dậy khỏi giường bệnh, đi về phía chàng trai.
Từ Thành Liệt lướt mắt nhìn Hoắc Minh Đào trên giường bệnh, sắc mặt anh ta tái nhợt, trông có vẻ rất khó chịu.
Tuy biết Thẩm Viên Tinh đưa người tới phòng y tế là không làm gì sai, nhưng Từ Thành Liệt vẫn cảm thấy không thoải mái trong lòng. Sau một lúc lâu, anh mới nhìn Thẩm Viên Tinh, ánh mắt nhìn cô thật sâu: “Anh đi theo em tới đây.”
Thẩm Viên Tinh hiểu rõ, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là lời giải thích. Cô nhíu mày nhìn gương mặt tuấn tú của chàng trai, “Được ha, anh thấy mà không tới giúp em, anh có biết anh ta nặng cỡ nào không, giống như con heo……”
Tâm tình vốn đang buồn bực, Từ Thành Liệt: “……”
Trùng hợp là giáo viên trực của phòng y tế cầm thuốc và thiết bị trở về, hỏi về mối quan hệ giữa Thẩm Viên Tinh và Hoắc Minh Đào.
Không chờ Thẩm Viên Tinh trả lời, Từ Thành Liệt mở miệng trước, nói dứt khoát: “Cô ấy chỉ là bạn cùng trường nhiệt tình mà thôi.”
Giáo viên liếc nhìn Từ Thành Liệt, mỉm cười, “Được rồi, vậy hai em về trước đi, chút nữa cậu ấy tỉnh, cô sẽ bảo cậu ấy gọi điện thoại cho bạn.”
Thẩm Viên Tinh cảm ơn, kéo cánh tay Từ Thành Liệt đi ra ngoài rất tự nhiên.
Trời vẫn còn mưa, vừa ra khỏi cửa, Từ Thành Liệt rút cánh tay ra, ôm Thẩm Viên Tinh vào lòng che chở, không muốn cô bị mắc mưa.
Thẩm Viên Tinh nhìn thuốc và bữa sáng mà anh đã nhặt. Thuốc thì không sao, bao nilon bị bẩn cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng bánh bao thịt và sữa đậu nành lại không thể ăn.
Vì thế, Thẩm Viên Tinh lấy bữa sáng từ tay Từ Thành Liệt, nhân tiện ném vào thùng rác ven đường: “Bẩn rồi, em dẫn anh đi mua đồ mới.”
“À, anh hết cảm chưa, dầm mưa không sao chứ?”
Ngọn núi đè nặng trong lòng Từ Thành Liệt lặng lẽ bị dời đi, ánh mắt anh nhìn Thẩm Viên Tinh sâu thẳm, dẫn cô đến thư viện.
Vẫn là góc quen thuộc đó, hương thơm lành lạnh của hoa sơn chi và thân thể nóng bỏng của chàng trai đè nặng lên Thẩm Viên Tinh. Từ Thành Liệt đang dùng biện pháp của riêng anh để chứng minh, anh đã hoàn toàn hết cảm.
–
Sáng tinh mơ, thư viện căn bản không có ai. Mặc dù Từ Thành Liệt cắn vành tai Thẩm Viên Tinh giống như đang trừng phạt, khiến cô hét lên vì đau, nhưng không ai chú ý tới.
Tuy Từ Thành Liệt không nói gì, Thẩm Viên Tinh cũng biết anh đang tức giận từ ngôn ngữ cơ thể. Hai tay nhẹ nhàng đẩy chàng trai đang đè nặng cô, vẻ mặt Thẩm Viên Tinh bất đắc dĩ, “Em đưa anh ta đến phòng y tế chỉ vì nhân đạo mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Từ Thành Liệt trầm ngâm một lúc, cúi đầu áp trán vào Thẩm Viên Tinh, giọng khàn khàn: “Nhưng em ném bữa sáng và thuốc mua cho anh……”
Thẩm Viên Tinh dở khóc dở cười, “Điều này chứng tỏ, trong lòng em, mạng người quan trọng hơn vật ngoài thân.”
“Nói thế này đi, cho dù có một con chó ngất trước mặt em hôm nay, em cũng ném đồ để đi giúp nó.”
Từ Thành Liệt ngẩn người, một chút không vui cuối cùng trong lòng hoàn toàn bị loại bỏ bởi vì lời nói của Thẩm Viên Tinh.
Dừng một chút, anh nói một câu không đầu không đuôi: “Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng chia tay rồi.”
Thẩm Viên Tinh không rõ nguyên do, cô đã biết chuyện này, tại sao anh cố ý nhắc lại lần nữa?
Từ Thành Liệt tiếp tục nói dưới ánh mắt nghi ngờ của cô: “Nếu anh ta hối hận, muốn theo đuổi em lại, em có đồng ý không?”
Anh không muốn làm một “người chồng oán giận” nghi thần nghi quỷ. Có lẽ do biết tình cảm giả dối của Thẩm Viên Tinh ngay từ đầu, cho nên Từ Thành Liệt luôn muốn cảm giác an toàn từ lời nói và việc làm của cô.
Bạn trai của người khác có lẽ không thèm để ý đến chuyện nhỏ, nhưng anh không nhịn được, cứ muốn Thẩm Viên Tinh xác định đi xác định lại.
Ví dụ như, tình yêu của cô.
Thẩm Viên Tinh cũng nhận thấy sự thay đổi mấy ngày nay của Từ Thành Liệt. Có vẻ như kể từ khi xảy ra sự việc cuối học kỳ trước, tình cảm của bọn họ luôn không được tốt lắm.
Từ Thành Liệt bất an, Thẩm Viên Tinh có thể cảm giác được, cô không khỏi nghi ngờ, có phải anh đã nhận ra lời nói dối của cô hay không? Nhưng nếu anh thật sự đã nhận ra, chắc chắn sẽ tức giận và trực tiếp đề nghị chia tay với cô, thậm chí sẽ chán ghét cô đến cực điểm.
“Tinh Tinh…… Em sẽ chứ?”
“Sẽ không.” Khi Từ Thành Liệt truy vấn lần thứ hai, Thẩm Viên Tinh ngừng suy nghĩ, cho anh câu trả lời rõ ràng.
Nói xong, cô cảm nhận được chàng trai thở phào nhẹ nhõm. Từ Thành Liệt lại đè xuống, ôm cô thật mạnh và đầy tham lam, vùi đầu vào vai cô, ngửi mùi hương trên người cô.
Qua một hồi lâu, Từ Thành Liệt mới đầy máu sống lại, đứng thẳng nắm tay Thẩm Viên Tinh: “Đi thôi, đến căn tin với anh ăn chút gì đó đi.”
–
Khi Hoắc Minh Đào tỉnh lại trong phòng y tế, hoàng hôn đã buông xuống ngoài cửa sổ.
Cơn mưa phùn buổi sáng đã ngừng từ lâu, nửa buổi chiều đột nhiên có nắng, tà dương lúc chạng vạng đỏ rực như máu.
Bạn cùng phòng đang canh giữ ở cạnh giường, thấy anh ta tỉnh, không khỏi trách móc vài câu, “Cậu đó, vì Liễu Tinh Đồng mà biến mình thành như vậy làm gì?”
Hoắc Minh Đào nhíu mày, nhớ mang máng một số chuyện trước khi ngất xỉu. Anh thấy Thẩm Viên Tinh ở dưới lầu Tùng Trúc Lâu, lúc đi ngang qua cô, đột nhiên trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm…… Trong lúc ý thức mơ hồ, anh ta loáng thoáng nghe thấy giọng Thẩm Viên Tinh.
Sau đó, giáo viên trong phòng y tế giải thích, Hoắc Minh Đào cơ bản chắc chắn là Thẩm Viên Tinh đã đưa anh đến phòng y tế. Trong lòng không hiểu sao lại ấm áp.
“Không ngờ đàn em Thẩm tốt bụng như vậy, hơn Liễu Tinh Đồng nhiều.” Bạn cùng phòng lắm mồm, không nhịn được mắng Hoắc Minh Đào đôi câu, “Lúc trước cậu bị mù phải không, vì Liễu Tinh Đồng, bỏ rơi đàn em Thẩm……”
“Làm tớ bị từ chối khi tỏ tình với bạn cùng phòng của cô ấy……”
Hoắc Minh Đào không chú ý tới câu sau của bạn cùng phòng, bỗng nhiên có cảm giác, nặng nề hỏi: “Cậu thấy…… bây giờ tớ hối hận còn kịp không?”
Bạn cùng phòng: “…… Ý gì?”
Một lát sau, bạn cùng phòng nghĩ ra, “Cậu muốn theo đuổi đàn em Thẩm lại?!”
Hoắc Minh Đào không lên tiếng, nghe bạn cùng phòng nói tiếp: “Cậu điên rồi, cô ấy là bạn gái của Từ Thành Liệt!”
“Tớ cảm thấy đàn em Thẩm sẽ không quay lại với cậu đâu, tình cảm giữa cô ấy và Từ Thành Liệt đang tốt đẹp, cậu không đọc bài viết về họ trên diễn đàn hay sao?”
Hoắc Minh Đào nhướng hàng lông mày rậm, nhàn nhạt không vui: “Nhưng tớ là mối tình đầu của cô ấy…… Tớ muốn thử xem.”
Bạn cùng phòng đột nhiên không biết nên nói gì. Nghĩ lại, cảm thấy Hoắc Minh Đào nói có lý, dù sao mối tình đầu là thứ khó quên nhất và khó buông nhất trong cuộc đời mỗi người phải không?
–
Ngày hôm sau, Hoắc Minh Đào hồi phục sức khỏe, anh ta chặn Thẩm Viên Tinh trên con đường mà cô nhất định phải đi ngang qua Minh Tư Lâu khi đến lớp.
Lúc đó, Thẩm Viên Tinh đang trò chuyện với đám Lâm Kiều về kiến
thức của tiết học, bỗng dưng bị chặn đường, bốn người lần lượt sửng sốt.
Thẩm Viên Tinh nhìn Hoắc Minh Đào, bất giác nhíu mày. Cô không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua anh ta rồi quay qua chỗ khác, định vòng qua anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Nhận thấy ý đồ của cô, Hoắc Minh Đào vội vàng mở miệng: “Tinh Tinh, anh muốn nói chuyện riêng với em……”
Không chỉ Thẩm Viên Tinh, Lâm Kiều, Tô Mộng và Lý Thành Hoan đều sửng sốt trước lời nói của anh ta.
Mấy cô gái nhìn nhau, sau đó cùng nhìn qua Thẩm Viên Tinh, thấy cô nhíu mày, mặt lạnh lùng, vô cảm: “Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
“Làm phiền nhường một chút, tôi còn đi học.”
Hoắc Minh Đào bất động tại chỗ, không ngại sự có mặt của đám Lâm Kiều, nói thẳng ý đồ: “Lần trước em đưa anh đến phòng y tế, anh vẫn chưa kịp cảm ơn em.”
“Nếu có thể, tối nay cùng nhau ăn tối nhé, cho anh một cơ hội cảm ơn em.”
Những lời chân thành của Hoắc Minh Đào khiến Thẩm Viên Tinh thấy có chút buồn cười. Đang yên lành, lại mời cô ăn tối, cảm ơn cô?
Thẩm Viên Tinh nhướng mày, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Đàn anh không cần khách sáo. Nếu hôm đó, cho dù con chó ngất xỉu bên đường, tôi cũng sẽ đưa nó đến phòng y tế.”
Hoắc Minh Đào: “……”
Lâm Kiều không nhịn được cười, vội vàng che miệng lại.
Thẩm Viên Tinh liếc nhìn cô, không nói gì, lướt qua Hoắc Minh Đào trong lúc anh ta đang sửng sốt, không hề quay đầu lại, đi về phía Minh Tư Lâu. Đám Lâm Kiều đuổi theo, chưa được bao xa đã không nhịn được thảo luận.
“Ý gì vậy ta, Hoắc cặn bã muốn quay đầu ăn cỏ?” Giọng Lâm Kiều đầy khinh thường, càng coi thường Hoắc Minh Đào hơn.
Tô Mộng cũng bĩu môi, “Trông anh ta có ý như thế. Chậc chậc, sao da mặt dày dữ?”
Lý Thành Hoan: “Chắc cho rằng Tinh Tinh đưa anh ta đến phòng y tế là vì còn vương vấn.”
Thẩm Viên Tinh: “……”
–
Bắt đầu từ hôm đó, Thẩm Viên Tinh thường xuyên nhìn thấy Hoắc Minh Đào. Phần lớn là khi cô có một mình, hoặc là đi ra ngoài cùng với đám Lâm Kiều mới gặp anh ta.
Khi Thẩm Viên Tinh ở bên Từ Thành Liệt, Hoắc Minh Đào chưa bao giờ xuất hiện.
Tô Mộng nói rằng, Hoắc Minh Đào có chút mưu mô, biết lợi dụng lúc Từ Thành Liệt không có mặt để cạy góc tường, coi như cũng tự giác, biết mình đánh trực diện sẽ không thắng được Từ Thành Liệt.
“Thủ đoạn cạy góc tường này chắc chắn là học được từ Liễu Tinh Đồng.” Lâm Kiều rất coi thường Hoắc Minh Đào.
Thẩm Viên Tinh cũng coi thường anh ta, nếu Hoắc Minh Đào càng dây dưa khác thường, cô càng cảm thấy, lúc trước mình đã bị mù mới đồng ý quen với anh ta.
Để không kí/ch thích Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh vẫn chưa nói chuyện Hoắc Minh Đào dây dưa cho anh nghe. Nhưng giấy không gói được lửa, tin đồn về chuyện này nhanh chóng lan tràn trên diễn đàn, Từ Thành Liệt đương nhiên cũng biết.
Tuy nhiên, anh không trách Thẩm Viên Tinh giấu giếm, bởi vì anh cũng không nói với Thẩm Viên Tinh chuyện Liễu Tinh Đồng dây dưa.
Một mặt là vì Từ Thành Liệt cho rằng mình có thể giải quyết ổn thỏa, mặt khác là vì anh biết, cho dù nói với Thẩm Viên Tinh, cô chắc chắn cũng cười cho qua và không để ý. Ngược lại, chính thái độ không để ý của cô khiến Từ Thành Liệt cảm thấy khó chịu.
Anh không muốn làm cho bản thân khó chịu. Cho nên khi Từ Thành Liệt biết tâm tư của Hoắc Minh Đào đối với Thẩm Viên Tinh, anh không chủ động nhắc tới chuyện này trước mặt Thẩm Viên Tinh.
Bọn họ vẫn như thường lệ, ngày tháng không khác gì trước, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu, buồn chán và bất lực.
Những ngày gió êm sóng lặng trôi qua rất mau, chớp mắt đã đến sinh nhật lần thứ 20 của Từ Thành Liệt.
Đúng 0 giờ 00 phút, Thẩm Viên Tinh gửi tin nhắn WeChat chúc mừng sinh nhật anh.
Buổi sáng, cô mang bữa sáng đến cho anh, là mì trường thọ được đóng gói.
Vì là sinh nhật lần thứ 20, Từ Thành Liệt nhận được những lời chúc phúc từ người thân và bạn bè khắp nơi trong ngày. Có người nhà gọi điện thoại video, có bạn nhắn tin chúc mừng, trên diễn đàn của trường cũng có bài đăng chúc mừng sinh nhật.
Hơn nữa sinh nhật của Từ Thành Liệt là thứ hai, lớp bọn họ có tiết cả ngày, cho nên anh đặc biệt bận rộn vào ngày sinh nhật hôm nay. Cho đến khi màn đêm buông xuống, mới có thời gian cùng Thẩm Viên Tinh mời đám Kiều Anh Tuấn ăn tối.
Địa điểm ăn uống nằm ở phố thương mại của trung tâm thành phố, một nhà hàng buffet rất nổi tiếng ở Nam Thành. Địa điểm được đám Kiều Anh Tuấn nhất trí quyết định sau khi thương lượng, Từ Thành Liệt chỉ phụ trách đặt chỗ.
Từ Thành Liệt không ngờ, Liễu Tinh Đồng sẽ dẫn theo chị em của cô ta tới nhà hàng tìm anh.
Lúc đó, anh vừa ra khỏi toilet, đang đứng trước bồn rửa tay từ từ xắn tay áo lên.
Thân hình cao lớn tuấn tú của Từ Thành Liệt phản chiếu trong gương, anh mặc áo sơmi đen Thẩm Viên Tinh tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái, ngôi sao ở cổ tay áo được anh cẩn thận gập lại.
Liễu Tinh Đồng lặng lẽ đến gần, đứng yên cách sau anh một bước, ánh mắt sáng rực nhìn gương mặt chàng trai trong gương, “Từ Thành Liệt……”
Nghe giọng nữ mềm mại gọi tên mình, Từ Thành Liệt nhướng mi, nhìn qua tấm gương trước mặt, thấy cô gái đứng không xa phía sau anh.
Gần như theo bản năng, anh nhíu mày, sự phản cảm dâng lên trong lòng.
Từ Thành Liệt lại cụp lông mi, muốn giả vờ không nghe thấy, không nhìn thấy.
Khi anh xoay người lại, Liễu Tinh Đồng đã đứng ở trước mặt anh, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn anh: “Tớ có lời muốn nói với cậu, có thể cho tớ vài phút không……”
Cô gái khẽ cắn môi, dáng vẻ yếu đuối đáng thương. Trong mắt Từ Thành Liệt không có chút thương hương tiếc ngọc nào, nhíu mày, giọng anh lạnh lùng vô cảm: “Không thể.”
Nói xong, Từ Thành Liệt định vòng qua cô gái, nhưng lại thấy cô ta đột ngột giang hai tay nhào tới. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Từ Thành Liệt vội rụt chân lại, liên tục lùi ra sau vài bước, nghiêng người tránh cái ôm bất thình lình của cô gái.
Liễu Tinh Đồng va vào bồn rửa tay, tuy rằng không mạnh lắm, nhưng cô ta vẫn bị đυ.ng tới bụng dưới, đau đến mức hít hà.
Cảnh này tình cờ bị Thẩm Viên Tinh ở đầu hành lang bên kia đi tới nhìn thấy. Đèn hành lang chiếu lên chiếc váy đỏ quyến rũ và gương mặt tinh xảo của cô, Thẩm Viên Tinh nheo mắt, bước chậm lại, thầm cười khẽ, bỗng dưng nổi nóng.