Từ Thành Liệt bôi thuốc xong, màn đêm đã buông xuống.
Thẩm Viên Tinh đi cùng anh đến căn tin ăn tối, đưa anh về ký túc xá, cố chấp đến mức phải chờ Thẩm Minh Xuyên xuống lầu bàn giao, cô mới bằng lòng rời đi.
Trước khi đi còn dặn dò Thẩm Minh Xuyên, mấy ngày nay phải chăm sóc Từ Thành Liệt ở trong ký túc xá nhiều hơn.
Thẩm Minh Xuyên liên tục đồng ý, thuận miệng tuôn ra một câu, “Chị yên tâm đi, em sẽ chăm sóc anh rể kỹ lưỡng.”
Anh vừa dứt lời, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt đều sửng sốt.
Sau một lúc lâu, hai người mới hoàn hồn, vô thức liếc nhìn nhau. Mặt Thẩm Viên Tinh đỏ bừng, nhìn Thẩm Minh Xuyên mất tự nhiên. Từ Thành Liệt nhìn cô, cong môi, ý cười không dứt.
Sau khi nhìn Từ Thành Liệt và Thẩm Minh Xuyên vào tòa nhà, Thẩm Viên Tinh mới đi về phía Lan Tuệ Lâu.
Trên đường trở về, cô đi siêu thị nhỏ mua một cây kem, vừa ăn vừa cầm di động gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Minh Xuyên, bảo anh sau này không được gọi Từ Thành Liệt là “anh rể” nữa.
Trong khi Thẩm Viên Tinh về Lan Tuệ Lâu, cô đi ngang qua bồn hoa dưới lầu, nghe thấy tiếng cãi vã lẻ tẻ ở phía sau bồn hoa.
Giọng nam và nữ đều rất quen thuộc, vì thế Thẩm Viên Tinh dừng lại, duỗi cổ nhìn bên phía đó.
Xuyên qua cành hoa hải đường, Thẩm Viên Tinh nhìn thấy Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào lấp ló sau cây hoa. Hai người đang đứng đối diện nhau, dường như cảm xúc dao động rất lớn, là đang…… cãi nhau?
“Không phải chỉ là một ly trà sữa thôi hay sao, đáng để em nổi giận với anh?” Giọng Hoắc Minh Đào phẫn nộ, “Hôm nay anh rất mệt, anh vừa thi đấu xong……”
Liễu Tinh Đồng tinh mắt, thấy anh nhíu mày, mơ hồ có chút thiếu kiên nhẫn. Cô ta nổi trận lôi đình ngay lập tức, “Không phải chỉ là một ly trà sữa cái gì?”
“Anh biết rõ là em vẫn chưa hết kinh nguyệt, còn mua trà sữa lạnh, em không nên nổi giận hay sao?”
“Anh thấy em than nóng, nói rằng em muốn uống lạnh…… Anh chiều theo em cũng không được à?”
“Em muốn uống là anh để em uống, anh không biết em có kinh nguyệt hay sao? Anh có yêu em không?”
“Vậy em muốn anh làm thế nào? Anh không cho em uống, lại là anh sai, em sẽ nói rằng anh bắt nạt em, có một ly trà sữa lạnh mà tiếc không chịu mua cho em?” Hoắc Minh Đào gần hết kiên nhẫn, anh ta vốn phiền lòng vì cảnh tượng đã chứng kiến ở phòng y tế.
Hơn nữa anh ta đã xin lỗi, còn chủ động đến phòng y tế lấy thuốc giảm đau cho cô ta, chuẩn bị cho lúc cần. Hoắc Minh Đào thật sự không hiểu, Liễu Tinh Đồng đang bực mình chuyện gì.
Liễu Tinh Đồng bật cười vì tức giận, đẩy chàng trai thật mạnh, “Hoắc Minh Đào! Anh muốn chia tay phải không?”
Nói xong, cô ta giận dỗi bước ra khỏi bồn hoa, định rời đi.
Đây không phải là lần đầu tiên Liễu Tinh Đồng nói những lời như vậy, lần nào Hoắc Minh Đào cũng chịu thua ngay lập tức và đuổi theo ôm cô ta, dỗ cô ta. Quả thực thử lần nào cũng linh nghiệm.
Lần này, Hoắc Minh Đào vẫn muốn giơ tay giữ chặt cô ta, nhưng khi anh ta nắm cổ tay Liễu Tinh Đồng, khóe mắt chợt thấy Thẩm Viên Tinh ở bên ngoài bồn hoa đang nhìn về phía bọn họ.
Anh ta có thể nhận ra cô chỉ qua những cành hoa, như khi thi đấu bóng rổ hôm nay, cô mặc váy hai dây màu xanh nhạt ngồi ở khán đài, tuy hết sức giản dị, nhưng rất thu hút.
Lúc ấy Hoắc Minh Đào liếc mắt là thấy cô ngay lập tức, về phần những người khác bên cạnh cô, dường như đều trở thành bối cảnh nhợt nhạt.
Bị phát hiện, Thẩm Viên Tinh cảm thấy xấu hổ, cô vội rụt cổ lại, tiếp tục đi về phía trước.
Chưa được hai bước, cô nghe thấy Liễu Tinh Đồng khàn giọng, “Hoắc Minh Đào!”
Sau đó chàng trai tức giận trả lời: “Được rồi!”
–
Thẩm Viên Tinh gặp Liễu Tinh Đồng khi chờ thang máy trong Lan Tuệ Lâu.
Thang máy vừa đến, Thẩm Viên Tinh chưa kịp bước vào, Liễu Tinh Đồng từ phía sau đi tới đυ.ng phải cánh tay cô, bước vào thang máy trước.
Thẩm Viên Tinh nhíu mày, liếc nhìn cô gái đã đứng vững trong thang máy, cô từ từ đi vô.
Phía sau còn có người từ bên ngoài tòa nhà tiến vào, nhưng Liễu Tinh Đồng đã đóng trước và nhấn tầng lầu, những người đó bị lỡ thang máy.
Thang máy từ từ đi lên, bên trong chỉ có Thẩm Viên Tinh và Liễu Tinh Đồng.
Đối phương căn bản thiếu kiên nhẫn, chưa được vài giây đã lên tiếng, “Thẩm Viên Tinh, bây giờ chị nhất định rất đắc ý chứ gì.”
Thẩm Viên Tinh gần như lập tức hiểu ý của cô ta, chỉ muốn nói là vừa rồi cô bắt gặp họ đang cãi nhau. Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Viên Tinh cảm thấy mình không cần thiết phải nói dối, vì vậy nhếch môi, khẽ gật đầu, “Rõ ràng đến vậy à?”
Liễu Tinh Đồng nghẹn lại, sau đó nghiến răng một lúc, cuối cùng khi thang máy tới tầng lầu, cười lạnh với Thẩm Viên Tinh: “Cứ chờ đi.”
“Được.” Thẩm Viên Tinh đáp lời cô ta, chậm rãi đi ra khỏi thang máy, hướng về phía ký túc xá.
Sau khi vô ký túc xá, cô gửi tin nhắn WeChat cho Từ Thành Liệt trước để thông báo bình an: 【Em đến ký túc xá rồi, tối nay anh tắm xong rồi nghỉ ngơi sớm đi.】
Thẩm Viên Tinh ngẫm nghĩ, thêm một câu: 【Nếu tắm không tiện thì cứ việc sai A Xuyên.】
Từ Thành Liệt đáp “Ừ”.
Hình như đang đi tắm.
Thẩm Viên Tinh cũng tắm xong, thay đồ ngủ, đi vô phòng giặt ném quần áo vào máy giặt. Sau khi về ký túc xá, cô hoàn thành bài tập còn sót lại trước đó, chỉ nói chuyện với đám Lâm Kiều một chút khi mới bước vào phòng.
Lâm Kiều hỏi vết thương của Từ Thành Liệt trước, sau đó nói tới các bài đăng về Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào trên diễn đàn.
Nhờ vậy Thẩm Viên Tinh mới biết, hóa ra cô không phải là người duy nhất nhìn thấy cuộc cãi vã giữa Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào.
Có người không ngại to chuyện, đã lên diễn đàn đăng bài.
“Các cậu có nghĩ Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng sẽ chia tay không?” Lâm Kiều gặm cây kem cũ, bị đông lạnh nên há miệng hà hơi.
Tô Mộng bĩu môi, “Nam vô liêm sỉ, nữ cặn bã, tốt nhất nên nhốt lại với nhau, chia tay làm gì.”
Ngay cả Lý Thành Hoan đang viết báo cáo cũng tham gia thảo luận, “Tớ cảm thấy, chắc bây giờ Hoắc Minh Đào đã biết Tinh Tinh tốt đẹp biết bao, có thể trong lòng đang âm thầm hối hận.”
Lâm Kiều: “Ai kêu anh ta bị mù lúc trước, xứng đáng! Tinh Tinh giờ đã là của nam thần, bảo anh ta bò xa một chút.”
Thẩm Viên Tinh chống đầu, bị một đề làm cho bối rối.
Đang suy nghĩ, cô bị Lâm Kiều vỗ vai, “Tinh Tinh, hỏi cậu một câu nè.”
“Nếu Hoắc Minh Đào thật sự hối hận, muốn quay lại với cậu thì cậu sẽ làm sao?”
Thẩm Viên Tinh lấy lại tinh thần, trên mặt không có biểu tình gì, trả lời vô cùng dứt khoát: “Ngựa tốt không bao giờ quay đầu ăn cỏ.”
“Tớ không phải là Liễu Tinh Đồng, cho nên sẽ không nhặt giày rách của người khác mang.”
Hiển nhiên, câu trả lời của Thẩm Viên Tinh khiến Lâm Kiều rất hài lòng. Sau đó, không ai quấy rầy Thẩm Viên Tinh làm bài nữa.
–
Hôm sau lại là một ngày nắng đẹp.
Bài đăng trên diễn đàn của trường về cuộc cãi vã giữa Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào đã làm lu mờ chuyện Từ Thành Liệt hôn lên trán Thẩm Viên Tinh trước mặt mọi người trong trận bóng rổ.
Trên diễn đàn có người khuyên làm hòa, cũng có người khuyên chia tay, thảo luận về bọn họ rất nhiều. Ngược lại, độ nổi tiếng của Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt đã giảm xuống, có lẽ là do gần đây họ quá kín tiếng, số lần gặp nhau cũng ít hơn trước rất nhiều.
Học kỳ sau của năm thứ hai căng thẳng hơn một chút, Thẩm Viên Tinh lại đi làm thêm, bận rộn nên không có thời gian hẹn hò với Từ Thành Liệt.
Để gϊếŧ thời gian, Từ Thành Liệt tạm thời đăng ký câu lạc bộ đọc sách, cố gắng không làm phiền Thẩm Viên Tinh khi cô bận rộn.
Thật trùng hợp, không bao lâu sau khi Từ Thành Liệt tham gia câu lạc bộ đọc sách này, Liễu Tinh Đồng cũng tham gia.
Vì thế, lại có một làn gió mới trên diễn đàn của trường. Có người đăng một tấm hình trên diễn đàn, chụp Liễu Tinh Đồng ngồi trước cửa sổ đọc sách, Từ Thành Liệt ngồi cách cô ta hai ghế, đang nhìn cô ta.
Bởi vì tấm hình này, vô số lời đồn đãi vớ vẩn lan truyền ở trong Nam Đại, tuy Thẩm Viên Tinh bận rộn đến đâu cũng có thể nghe thấy một ít thị phi.
Tuy nhiên, Thẩm Viên Tinh không để ý, cô và Từ Thành Liệt vẫn như bình thường. Thỉnh thoảng gặp nhau, cùng ăn cơm ở căn tin, bị anh kéo đến góc bí mật của thư viện để hôn nhau trong đêm khuya.
Khi học kỳ sắp kết thúc, trên diễn đàn bùng nổ tiến triển mới, có người chụp được Liễu Tinh Đồng đi học ké lớp Từ Thành Liệt, tuy rằng giữa bọn họ cách hai ba người, nhưng ánh mắt Liễu Tinh Đồng dường như luôn hướng về Từ Thành Liệt.
Cũng có người nhìn thấy Liễu Tinh Đồng đi theo phía sau anh cách đó không xa khi Từ Thành Liệt chạy vào ban đêm. Vì thế, sự đồn đoán tràn lan khắp mọi ngóc ngách của diễn đàn.
Tất cả mọi người đang bàn luận, có phải Thẩm Viên Tinh lại bị Liễu Tinh Đồng cạy góc tường nữa hay không? Cũng có người công khai nghi ngờ hành vi của Liễu Tinh Đồng, hay là muốn bắt cá hai tay?
【Kẹo sữa thỏ trắng lớn: Sao tớ cảm thấy Liễu Tinh Đồng rất thích giật đồ của người khác vậy, cô ta và Hoắc Minh Đào chia tay chưa?】
【Nhẹ nhàng hôn cỏ ven sông: Thẩm Viên Tinh có được không đó, không được thì để tôi lên!】
【Anh tuấn phóng khoáng: Có một số người đúng là mặt dày, cứ thích bạn trai của người khác. Thật đáng tiếc, không phải ai cũng là Hoắc Minh Đào.】
【……】
Có rất nhiều bình luận liên quan, đêm trước khi rời trường, Thẩm Viên Tinh bị Từ Thành Liệt nhốt vào một góc thư viện. Ngón tay trắng nõn thon dài của chàng trai cầm di động, lướt qua diễn đàn, trả lời từng bài viết, đọc cho Thẩm Viên Tinh nghe.
Bị anh hôn đỏ cả môi, Thẩm Viên Tinh thở hổn hển, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, nhìn chàng trai môi mỏng một cách lười nhác, dở khóc dở cười.
“A Liệt…… Em tin anh mà.” Thẩm Viên Tinh đã nói câu này không dưới năm lần, không biết vì sao, sắc mặt Từ Thành Liệt vẫn khó hiểu, trông không vui lắm.
“Tin tưởng anh đến vậy?” Từ Thành Liệt trầm giọng, cất di động.
Thân hình cao lớn của anh ôm Thẩm Viên Tinh, thắt lưng anh đè cô thật mạnh, bàn tay to vòng qua eo cô gái, “Liễu Tinh Đồng tới gần anh, em không ghen à?”
Tin tưởng là một chuyện, không quan tâm là chuyện khác. Anh không ngốc, chẳng lẽ không cảm nhận được thái độ của cô đối với anh thuộc loại nào?
“Có cái gì để ghen, cô ta tới gần anh chứ có phải anh tới gần cô ta đâu. Hơn nữa, những tấm hình trên diễn đàn chỉ là suy đoán, ví dụ như tấm hình anh nhìn cô ta. Anh rõ ràng đang chào em đi ngang qua ngoài cửa sổ đúng không?”
Khi tấm hình đầu tiên được tung ra trên diễn đàn của trường, Từ Thành Liệt đã vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Viên Tinh để giải thích.
Thẩm Viên Tinh vừa thấy tấm hình kia là nhớ tới buổi chiều nọ. Cô và đám Lâm Kiều đang trên đường đến phòng thí nghiệm giải phẫu, tình cờ đi ngang phòng học nơi Từ Thành Liệt và những người khác đọc sách, thấy Từ Thành Liệt ở trong phòng nên gửi tin nhắn WeChat cho anh, bảo anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vì thế, Từ Thành Liệt nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. Thẩm Viên Tinh làm mặt ông kẹ với anh dưới ánh mặt trời.
Kể từ đó, Thẩm Viên Tinh không bao giờ tin vào những tin đồn và mấy tấm ảnh trên diễn đàn. Dần dần, cô và Từ Thành Liệt cũng trở nên tê liệt trước những tai tiếng này.
Thẩm Viên Tinh không ngờ Từ Thành Liệt đột nhiên nghi ngờ tình cảm của cô đối với anh.
Thật ra, lúc đầu, Từ Thành Liệt cảm thấy Thẩm Viên Tinh tin tưởng anh một trăm phần trăm là một điều đáng mừng. Nhưng thời gian trôi qua, ngay cả Cao Thần cũng không khỏi hỏi anh, “A Liệt, có phải đàn chị Thẩm quá yên tâm về cậu hay không? Mấy tấm hình chụp Liễu Tinh Đồng và cậu liên tục được đăng lên diễn đàn, nếu đổi thành bạn gái của người khác, chắc đã nổ tung rồi.”
Những lời của Cao Thần không thể nghi ngờ giống như một bàn tay vô hình, tạm thời kéo Từ Thành Liệt ra khỏi tấm lưới tình đã dệt từ lâu.
Anh nhớ lại ý định ban đầu của Thẩm Viên Tinh khi theo đuổi anh. Mấy ngày nay, bởi vì Thẩm Viên Tinh nghe lời, vô thức chiều theo anh, anh xuýt nữa quên mất cô luôn có ý đồ khác.
“Tinh Tinh, nói em yêu anh.” Từ Thành Liệt hoàn hồn, cụp hàng mi dài chăm chú nhìn gương mặt trắng nõn không tì vết của cô gái.
Thẩm Viên Tinh không chỉ bị anh yêu cầu như thế một lần, lần nào cô cũng thuận theo, chưa bao giờ làm anh thất vọng.
Nhưng đêm nay, không biết là do gió quá khô nóng, hay là bởi vì vừa rồi lúc hôn nhau, nụ hôn có chút trừng phạt của Từ Thành Liệt làm môi cô hơi đau. Tóm lại, Thẩm Viên Tinh có chút mất kiên nhẫn, cô nhíu mày, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng trai, “Vì sao muốn em nói ba chữ đó?”
“Từ Thành Liệt, ngay từ đầu, anh không tin em yêu anh phải không?”
Chàng trai câm nín, xuýt nữa buột miệng thốt ra “Đúng vậy”.
Thẩm Viên Tinh nói tiếp: “Em đã nói, em tin tưởng anh và Liễu Tinh Đồng trong sạch, em tin tưởng anh không phải là Hoắc Minh Đào thứ hai.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Tại sao anh không tin em?”
“Anh như vậy…… thật sự rất giống con nít vô cớ gây rối.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Viên Tinh nói nặng đối với Từ Thành Liệt, tâm trạng cô không tốt lắm, nhưng không rõ vì sao không tốt.
Nói xong, Thẩm Viên Tinh nhìn thấy sự kinh ngạc lóe lên trong mắt chàng trai. Lúc anh đang ngơ ngác, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Đã muộn rồi, em phải trở về.”
“Anh cũng về ký túc xá nghỉ ngơi đi…… Chúng ta yên lặng một chút.”