Khi Từ Thành Liệt rời khỏi phòng, sắc mặt nặng nề, nhưng bước đi đều đặn và vững vàng, giả vờ như một người không có việc gì.
Tuy nhiên, ngay khi vừa ra khỏi phòng, bàn tay anh buông xuống bên chân lại nắm chặt thành nắm đấm.
Lông mi như lông quạ rũ xuống, hít một hơi thật sâu, kéo vạt áo len rộng để che, đi vào toilet.
Khoảng nửa tiếng sau, Từ Thành Liệt về phòng lại.
Chỗ ngồi của anh bị một đàn anh học năm hai chiếm, anh kia đang nói chuyện phiếm với Thẩm Viên Tinh.
–
Sau khi Từ Thành Liệt đi toilet, cuộc tấn công của Thẩm Viên Tinh bị gián đoạn, đang định tiếp tục ăn.
Không ngờ một sinh viên khoa kiến trúc tới trò chuyện với cô về một bộ phim vừa phát hành.
Thẩm Viên Tinh chưa xem phim đó, chàng trai rủ cô rời nhóm sau bữa tối, hai người đi xem riêng.
“Xin lỗi, chút nữa tôi có hẹn.”
Giọng nữ lượn lờ lay động, tựa như gió xuân hóa thành mưa, mềm mại ẩm ướt.
Nghe thấy Thẩm Viên Tinh từ chối người nọ, sắc mặt lạnh lùng của Từ Thành Liệt mới dịu đi một chút.
Không đợi chàng trai kia nói thêm gì nữa, anh đi tới phía sau, “Xin nhường một chút.”
Chàng trai ngoái đầu nhìn Từ Thành Liệt, kết hợp với lý do từ chối của Thẩm Viên Tinh.
Lập tức từ bỏ ý định tiếp tục dây dưa.
Khi chàng trai trở lại chỗ ngồi của mình, Từ Thành Liệt cầm khăn giấy lau kỹ ghế, sau đó mới ngồi xuống.
Anh nhìn thoáng qua cô gái ngồi đối diện, thấy cô đang cụp mi để đấu tranh với tôm trên đĩa.
Bộ dáng nghiêm túc đọ sức kia hoàn toàn bất đồng với vẻ quyến rũ vừa rồi dùng mũi chân cọ chân anh dưới gầm bàn.
Nếu không phải mọi chuyện xảy ra trước đó vẫn còn sống động trong tâm trí anh, Từ Thành Liệt sẽ nghi ngờ liệu Thẩm Viên Tinh có từng trêu chọc anh hay không.
“Đã trở lại rồi à, sao bạn đi lâu vậy.” Giọng nữ vυ"t cao, Thẩm Viên Tinh liếc anh trong khi nói chuyện, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Lời của cô khiến Từ Thành Liệt đỏ mặt, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.
Không thể nói sự thật cho cô biết, anh ở trong toilet đọc tiểu thuyết trinh thám nửa tiếng mới thành công dời đi sự chú ý.
Cũng may Thẩm Viên Tinh không có ý định dò hỏi thêm.
Cô nhíu mày, phàn nàn vỏ tôm cứng.
Vì thế, giây tiếp theo, đĩa tôm muối tiêu trước mặt cô đã bị bàn tay mảnh khảnh của chàng trai lấy đi.
Cô nhìn qua, thấy Từ Thành Liệt chậm rãi đeo bao tay loại chỉ dùng một lần, bắt đầu lột tôm.
Động tác của anh không nhanh không chậm, nhưng rất điêu luyện.
Thẩm Viên Tinh nhét con tôm vừa bóc vỏ vào miệng, nhìn anh không chớp mắt.
Cảm thấy bộ dạng lột vỏ tôm của Từ Thành Liệt có chút giống người thời cổ đại, có lẽ bởi vì động tác bóc tôm của anh quá tao nhã?
Chàng trai đặt tôm đã bóc vỏ xong lên một cái đĩa gốm sứ sạch, tích lũy một ít rồi đặt đĩa trước mặt Thẩm Viên Tinh.
“Ăn đi.”
Giọng nam trầm thấp không chứa cảm xúc, nhưng nhẹ nhàng chạm vào sợi dây trong lòng Thẩm Viên Tinh.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc mũi dốc và đôi môi mỏng của anh một hồi, không vội vã ăn tôm.
Lấy di động ra, phát sóng trực tiếp trong nhóm chị em: 【À…… đàn em Từ đã từ toilet trở lại.】
Trong nửa tiếng Từ Thành Liệt đi toilet, Thẩm Viên Tinh nói ngắn gọn chuyện cô cọ chân anh dưới bàn ở trong nhóm.
Nhiều lần lo lắng rằng hành vi của mình quá mức, khiến Từ Thành Liệt phản cảm, anh cố ý tránh đi.
Nhóm Lâm Kiều nghe thấy sự tích của Thẩm Viên Tinh, la hét hết đợt này đến đợt khác một hồi.
Cuối cùng, Lý Thành Hoan khuyên cô một câu, đừng vội kết luận, chờ Từ Thành Liệt từ toilet trở về, xem phản ứng của anh thế nào.
Hiện giờ Từ Thành Liệt đã quay lại, Thẩm Viên Tinh không hiểu gương mặt nặng nề của anh khi lột tôm cho cô nên vào nhóm nhờ giúp đỡ.
【Lâm Kiều: Mẹ kiếp, nghiêm túc?! Nam thần lột tôm cho cậu?!! 】
【Tô Mộng: Có hiệu quả rồi, chắc chắn là đã rung động, chờ cái tiếp theo.】
【Lý Thành Hoan: Cậu cứ dứt khoát cọ lần nữa, xem thử cậu ấy có phản ứng gì.】
【Lý Thành Hoan: Có lẽ lần trước, cậu ấy cho rằng cậu vô tình?】
Thẩm Viên Tinh nhìn chằm chằm di động, con ngươi hơi giãn ra, giống như bị những lời của Lý Thành Hoan đánh thức.
Cô đặt điện thoại di động xuống, hai tay dựa vào mép bàn, đôi mắt xinh đẹp nhìn Từ Thành Liệt ở đối diện.
Anh vẫn chậm rãi lột tôm, những đốt ngón tay trắng nõn và thon thả đeo bao tay nilon, tựa như ngọc mỡ dê được bọc trong lớp lụa mỏng.
Dường như Từ Thành Liệt rất tập trung khi bóc tôm, lông mi cụp xuống và động tác rất bài bản.
Thịt tôm bóc ra rất nguyên vẹn, không khó để nhận ra anh là một người theo đuổi sự hoàn hảo.
Nhưng trên thực tế, đối với Từ Thành Liệt, lột tôm chẳng qua là một cách tĩnh tâm.
Có thể khiến anh không để ý đến ánh mắt của Thẩm Viên Tinh nhìn anh, làm cho anh mất tập trung.
Nhưng sự bình yên trong lòng anh không kéo dài được lâu.
Chỉ vì phía dưới bàn, chân người nào đó lại bắt đầu giở trò, thăm dò cọ vào mắt cá chân của anh.
Động tác bóc tôm của Từ Thành Liệt hơi chậm lại, anh ngước mắt nhìn Thẩm Viên Tinh thật sâu.
Chân ở dưới bàn lùi lại một chút, lặng lẽ di chuyển, sau đó khi cô thử cọ lần nữa, kẹp chặt mắt cá chân cô.
Lòng Thẩm Viên Tinh kịch liệt run rẩy, đồng tử hơi giãn ra, một tia sợ hãi lóe lên.
Cô xuýt nữa không nhịn được hét lên, mím chặt môi theo bản năng.
Một lát sau, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô hiện lên vệt ửng đỏ khả nghi, nhìn Từ Thành Liệt tràn ngập kinh ngạc.
“Bạn……” Thẩm Viên Tinh ngập ngừng.
Chân dưới bàn có ý định rút về, nhưng cặp chân kẹp cô rất chặt như xiềng xích khóa lại.
Giãy giụa mấy lần cũng không thể thoát ra, Thẩm Viên Tinh trừng mắt Từ Thành Liệt, liên tục dùng ánh mắt bảo anh buông chân ra.
Tuy nhiên, chàng trai chỉ lặng lẽ nhìn cô một hồi, đôi môi mỏng dần dần cong lên, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia ranh mãnh.
Giống như đang hỏi cô bằng mắt: Còn cọ nữa không?
Thẩm Viên Tinh: “……”
Dưới cái nhìn sâu thẳm của chàng trai, cô dần dần hoảng hốt.
Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt đầy d.ục vọng của anh, quyết định đầu hàng chịu thua.
Không cọ!
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thẩm Viên Tinh phồng má, vẻ mặt hung dữ với anh.
Vì thế chàng trai buông chân cô ra, ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu tiếp tục lột tôm.
Mặc kệ Thẩm Viên Tinh xấu hổ và giận dữ như thế nào, khóe môi anh luôn hơi cong lên.
–
Khi một đĩa thịt tôm khác được đặt trước mặt Thẩm Viên Tinh, cô đã lấy lại bình tĩnh.
Xét đến cùng, vừa rồi là do cô gây rối trước, sự phản kích của anh quả thật không có gì sai.
Nể mặt thịt tôm, Thẩm Viên Tinh quyết định không so đo với Từ Thành Liệt.
Nhưng khi cô ngước mắt nhìn anh, lại bị một sợi lông mi rơi xuống bên cánh mũi thu hút sự chú ý.
Thấy Từ Thành Liệt tháo bao tay dùng một lần, cầm khăn giấy ướt lau tay, không nhận ra rằng mình đã bị rụng một sợi lông mi.
Lòng Thẩm Viên Tinh khẽ xao động, một tay chống bàn đứng lên, khom người, vươn tay qua cái bàn dài giật sợi lông mi làm cô ngứa mắt.
Có lẽ do động tĩnh của cô quá lớn, những người khác trong phòng đều nhìn sang.
Cả đám nhìn hai người bọn họ khó hiểu, còn tưởng vừa rồi Thẩm Viên Tinh thò lại gần là muốn……
Ngay cả bản thân Từ Thành Liệt cũng nghĩ cô khó chịu vì đòn phản công vừa rồi của anh.
Khi Thẩm Viên Tinh khom lưng nghiêng qua, trái tim anh đột nhiên thắt lại, dâng lên tận cổ họng.
Ánh mắt chuyển từ khuôn mặt trắng nõn không tì vết của cô xuống sợi dây màu đỏ được thắt thành cái nơ trước ngực cô.
Sự công kích thị giác khiến máu của Từ Thành Liệt sôi lên sùng sục ngay lập tức.
Anh đột ngột đứng dậy, khi Thẩm Viên Tinh cười khen hàng mi vừa dài vừa cong của anh, Từ Thành Liệt ngắt lời cô, “…… Tôi đi toilet.”
Thẩm Viên Tinh: “???”
Cô muốn biết, với tần suất đi toilet của Từ Thành Liệt, có phải cơ thể anh có tật xấu gì hay không?
Vô cùng nghi ngờ, Thẩm Viên Tinh đặt sợi lông mi cong kia lên khăn ăn.
Cầm di động, phàn nàn trong nhóm chị em: 【Cậu ấy lại đi toilet! Nổi điên.jpg】
【Tô Mộng:……】
【Lý Thành Hoan:……】
【Lâm Kiều: Người tốt.】
【Thẩm Viên Tinh: Sao dụ dỗ người khác khó vậy. Chống cằm.jpg】
Lần này Từ Thành Liệt đi toilet lâu hơn, lúc anh trở về, bữa tối đã gần kết thúc.
Sau khi quay lại phòng, anh gần như không nhìn cô, cũng không về chỗ ngồi, chào hỏi Kiều Anh Tuấn rồi chờ bên ngoài phòng.
Không bao lâu, Kiều Anh Tuấn dẫn cả đám người rời khỏi nhà hàng Trung Quốc, đi qua đường.
Một nhóm hai mươi người, cảnh tượng tương đối hoành tráng.
Thật ra vào lúc này, mục đích của buổi giao lưu đã đạt được một chút.
Bởi vì trong đội có hai cặp nam nữ đi cùng nhau, trò chuyện rất vui vẻ.
Thẩm Minh Xuyên và Lý Tĩnh Y là một cặp trong số đó.
Thấy thế, Thẩm Viên Tinh đã từ bỏ ý định đi chung với họ, lặng lẽ đi cuối nhóm.
Không ngờ đυ.ng phải Từ Thành Liệt.
Hai người đi song song ở cuối hàng, đắm mình trong cơn gió đêm thổi qua, không ai lên tiếng.
Gió đêm thỉnh thoảng thổi bay góc váy đỏ của Thẩm Viên Tinh, lướt qua mu bàn tay chàng trai.
Cảm giác tê dại ngưa ngứa râm ran khiến Từ Thành Liệt co ngón tay lại.
Khóe mắt anh tập trung vào cô, ánh mắt phức tạp và mơ hồ.
Không hiểu mục đích của những gì Thẩm Viên Tinh đã làm ở dưới bàn ăn là gì?
Nếu anh không hiểu lầm, cô nhất định đang trêu chọc anh.
Lần đầu tiên có thể nói là do vô tình, vậy lần thứ hai và lần thứ ba thì sao?
Vừa cọ chân, vừa cố ý cúi xuống trước mặt anh…… Chút tâm tư nhỏ bé của cô căn bản không che giấu được.
Nhưng Thẩm Viên Tinh không nói gì, Từ Thành Liệt không chắc có phải cô đã uống chút rượu và choáng váng đầu óc hay không.
Hay là…… một trò đùa?
“Từ Thành Liệt.”
Giọng nữ thình lình vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ của anh.
Khi anh nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô gái nhuộm ánh đèn đường ấm áp.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hồ ly tinh xảo xinh đẹp của Thẩm Viên Tinh chợt có ý cười, “Vừa rồi bạn đi toilet thường xuyên như vậy, có phải cơ thể khó chịu ở đâu hay không?”
“……”
“Không phải.” Giọng nam trầm thấp.
Từ Thành Liệt quay qua, không nhìn cô nữa, hàng lông mi dày cụp xuống, che khuất ánh mắt u ám.
Anh khẽ nhíu hàng mày kiếm, cố gắng tĩnh tâm.
Thẩm Viên Tinh lại nói tiếp: “Vậy bạn đi toilet để trốn tôi hay sao?”
“Bởi trước đó tôi đã hỏi thông tin liên lạc của bạn, còn……”
Nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, Thẩm Viên Tinh chỉ nghĩ tới khả năng này.
Cô không nói rõ chuyện cọ chân anh dưới bàn, sau khi dừng lại, ho nhẹ để che đậy, không có mặt mũi để nói tiếp.
Từ Thành Liệt hiển nhiên hiểu rõ ý cô, nghẹn trong lòng, yết hầu nhúc nhích lên xuống, vẫn là hai chữ kia: “Không phải.”
Nói chính xác, không phải anh muốn tránh cô, chỉ chịu không nổi sự trêu chọc lặp đi lặp lại của cô.
“Tôi không tin.” Thẩm Viên Tinh dừng lại.
Lúc này, họ đã cách cả nhóm một vỉa hè.
Kiều Anh Tuấn đi đầu, dẫn mọi người qua vỉa hè ở ngã tư.
Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt gặp trúng đèn đỏ, hai người dừng lại.
Cách xa đám người bên kia đường.
Xung quanh không có người quen, giọng Thẩm Viên Tinh đương nhiên rõ ràng hơn.
Cô bình tĩnh nhìn Từ Thành Liệt, cong môi cười rạng rỡ, “Trừ phi bạn trao đổi thông tin liên lạc với tôi.”
Như lời Lý Thành Hoan nói, muốn cua trai phải mặt dày.
Để có thể chính thức lấy được thông tin liên lạc của Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh bất chấp tất cả.
Ánh trăng vô tận kéo dài bóng dáng của họ.
Cô gái mặc váy đỏ rực rỡ hướng về phía chàng trai tuấn tú có dáng người cao ráo.
Họ đứng đối diện nhau, ánh mắt khóa chặt vào nhau.
Gió đêm thổi tung mái tóc xoăn dài đến eo của Thẩm Viên Tinh, cũng làm xao động trái tim háo hức của Từ Thành Liệt.
Hai tay lướt qua áo len, uể oải cắ.m vào túi quần, giọng nói trầm thấp bị tiếng gió vờn quanh, tùy ý lọt vào tai Thẩm Viên Tinh, “Trao đổi thông tin liên lạc……”
“Sau đó thì sao?”
Giọng nam mang theo ma lực quyến rũ, giống một cọng lông vũ lướt qua tai Thẩm Viên Tinh.
Cảm giác tê dại như dòng điện chạy thẳng từ tai vào lòng.
Cô nhìn đôi mắt thâm tình sâu thẳm đầy ranh mãnh của chàng trai, hô hấp bị ngưng trệ.
Tim lặng lẽ đập nhanh hơn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sau đó thì sao?
Ánh mắt Từ Thành Liệt vừa thuần khiến vừa đầy d.ục vọng, dường như đang hỏi cô, sau đó thì sao? Hỏi thông tin liên lạc, sau đó chị muốn gì?
Có vẻ như anh đã nhìn thấu tâm tư của cô.
Hơn nữa cố gắng mê hoặc cô thú nhận để được khoan hồng.
Nhịp tim càng ngày càng mạnh, giống như trống đánh vang trời.
Thẩm Viên Tinh mấp máy đôi môi đỏ, hồi lâu không thể nói được chữ nào.
Là ảo giác ư?
Tại sao cô lại có cảm giác như mình đang bị Từ Thành Liệt trêu chọc?!