Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộng Có Đành Buông

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh ta gằn giọng đe dọa, một lực tay rất mạnh đẩy tôi ngã ngửa ra giường. Hai mắt anh ta long lên một màu đỏ rực của căm hận, của du͙© vọиɠ không che giấu làm tôi thoáng rùng mình. Tôi vội lùi người về sau, đáy mắt rung rung, lắc lắc đầu:

– Anh… anh muốn làm gì tôi?

Roẹt!

Vạt áo trước ngực tôi bị bàn tay lớn của Phúc giật một lực mạnh, những cúc áo đứt tứ tung, bầu ngực căng tràn hiện ra trước đôi mắt đỏ lửa của anh ta. Mấy bộ đồ ngủ người làm mang đến cho tôi đều là loại áo có đệm không cần áo ngực, lúc này anh ta không cần tốn nhiều công sức đã có thể lao vào tôi mà hôn mυ"ŧ nơi đỉnh đồi hồng nhạt. Tôi vặn vẹo thân mình chống trả nhưng anh ta hoàn toàn kiểm soát cơ thể tôi, bàn tay lớn kéo giật chiếc quần khỏi chân tôi, không ngừng nắn bóp mông tôi. Anh ta rất giống một con thú rình mồi, và con mồi của anh ta lúc này đã sẵn sàng để anh ta thưởng thức. Đôi môi anh ta chuyển đến môi tôi, không ngừng chà xát chiếm hữu. Khốn… khốn kiếp! Tôi không muốn… không muốn làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho anh ta! Sức khỏe của anh ta hơn tôi, nhưng tôi… tôi có vũ khí!

Bàn tay quờ vào mẩu gương giấu dưới gối, một lực răng tôi cắn vào môi Phúc làm anh ta ngưng lại, mùi tanh của máu xộc lên mũi, tôi đẩy anh ta ra, giơ mẩu gương sắc bén dí sát vào cổ mình. Tóc tai xõa xượi, cơ thể lõα ɭồ cố gắng che đậy trước Phúc, tôi đỏ vằn đôi mắt căm hờn nhìn anh ta, đanh giọng: . TruyenHD

– Anh còn làm bậy tôi sẽ chết cho anh vừa lòng! Trò hành hạ của anh bẩn thỉu lắm, tôi khinh!

Nước mắt tôi lăn dài. Tôi hận chính mình khi không thể dùng chính mẩu gương này cắm vào cổ anh ta, cũng không nỡ làm anh ta đau đớn. Nhưng ít nhất tôi có thể dùng nó để dọa anh ta.

Phúc khựng lại, đáy mắt long lên, đưa ngón tay quệt máu vết thương trên môi do tôi cắn. Khuôn mặt cùng cơ thể nóng bừng trong lửa du͙© vọиɠ như bị nước lạnh tạt nguội, anh ta hừ một tiếng bước khỏi phòng. Tiếng cánh cửa đóng lại nghe rầm một tiếng. Cả đêm hôm đó anh ta cũng không về phòng. Căn phòng này có lẽ là phòng anh ta ở trước khi lấy vợ, lúc này anh ta đang ở cùng cô vợ trẻ kia rồi.

Nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, thực tình tôi cũng không biết bản thân có thể chống cự Phúc được bao lâu. Đêm nay… ít nhất đêm nay anh ta tạm thời buông tha cho tôi, nhưng còn ngày mai, ngày kia… Tôi không biết… hoàn toàn không biết!

Đêm tiếp theo, tôi thϊếp đi trong giấc ngủ chập chờn, bất chợt giật thót mình khi thấy anh ta đứng bên cạnh, hai mắt đăm đăm nhìn tôi. Tôi lập tức cầm mảnh gương dưới gối, vùng dậy lùi người về phía tường, hai mắt long lên quát:

– Tôi cấm anh lại đây!

Phúc nhếch miệng:

– Cô nghĩ cô dọa được tôi? Tự gϊếŧ mình đi, tôi tiếc vì không tự tay gϊếŧ cô đấy!

Tôi… tôi đúng là điên khi cho rằng anh ta sợ tôi chết! Tôi bất lực nuốt nghẹn, sụt sịt nói:

– Anh dám lại đây, tôi sẽ gϊếŧ anh!

Anh ta chẳng hề sợ hãi, một bước lên giường, bàn tay lớn vươn đến tóm được cổ tay tôi. Tôi không thể gϊếŧ anh ta, cũng không muốn chết! Nhưng… tôi cũng không muốn làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho anh ta thõa mãn bản năng! Khốn nạn!

Phúc gỡ mẩu gương khỏi tay tôi, ném ra bàn đèn ngủ. Tôi cứ trân trân mắt nhìn khi anh ta vặn nhỏ đèn, không thèm quay lại xem tôi thế nào, nằm xoay lưng về phía tôi.

– Đêm nay không có hứng. Ngủ đi!
« Chương TrướcChương Tiếp »