Ánh sáng ngày mới le lói qua khung cửa sổ… Cảm giác cơ thể nhẹ nhõm dễ chịu, hai mắt tôi lơ mơ mở ra. Đối diện tôi… khuôn mặt đẹp đẽ của Lê Phúc. Mím chặt môi, tôi muốn hỏi anh ta, có phải đêm qua anh ta chăm sóc tôi trong cơn sốt cùng kiệt, nhưng đến khi anh ta chớp chớp đôi mắt hạnh mệt mỏi thâm quầng, tôi lại không thể mở miệng, chỉ xoay đầu quay lưng với anh ta. Tại ai? Tại ai mà tôi phải khốn khổ như vậy, không phải là tại anh ta sao? Anh ta cứu tôi vì không muốn tôi chết dễ dàng như vậy, còn muốn ép tôi đủ trò khổ sở, câu cảm ơn tôi không cần phải nói với anh ta!
– Tỉnh rồi à?
Anh ta nhàn nhạt hỏi. Tôi hít một hơi, dùng âm giọng cứng cỏi nhất có thể để nói:
– Anh cứu tôi làm gì, cứu để hành hạ tiếp cho thỏa phải không?
Anh ta không có gì giấu giếm, đôi mắt hạnh chuyển một vẻ tức giận. Hừ một tiếng, anh ta vùng khỏi giường:
– Đúng. Cô còn chưa xong với tôi đâu!
Khốn nạn! Bắt nạt một con đàn bà tay không tấc sắc đến tận cùng để thỏa căm hờn! Tôi cắn răng vào môi, trân trân hai mắt nhìn anh ta rời khỏi phòng. Quần áo trên người anh ta… hình như từ chiều qua đến giờ vẫn chưa thay thì phải.
Một lát sau, người phụ nữ tầm tuổi bốn mươi mang bữa tối qua cho tôi bước vào phòng, mang theo một bát cháo cùng một bình nước nhỏ. Chị ta nhẹ nhàng dịu dàng chứ không như đứa con gái kia hay mụ già mang cơm cho tôi.
– Cô tỉnh rồi à, cả đêm qua cậu Phúc đi đi lại lại tìm cách hạ sốt cho cô đấy, chúng tôi cũng sốt ruột theo! Cô có biết không, đêm qua cô uống thuốc hạ sốt cũng không hạ. May mà giờ thần sắc cô khá thế này rồi! Giờ cô còn cảm thấy sốt không?
Cảm giác đắng ngắt trong lòng, tôi chẳng biết phải nghĩ sao. Anh ta quyết không cho tôi đi bệnh viện để còn giam giữ tôi ở đây, nhiệt tình cứu tôi để tiếp tục hành hạ tôi.
Tôi gật nhẹ, cầm thìa xúc cháo, vừa thổi vừa đáp lời chị ta:
– Em cũng không biết, chỉ cảm thấy người nhẹ nhõm, chắc vẫn còn sốt nhẹ chị ạ.
– Vậy cô chịu khó ăn uống vào, nhìn cô xanh xao lắm!
Bị bỏ đói mấy ngày, từng giây từng phút tôi chỉ mong được ăn miếng thịt, giờ bát cháo đầy tim cật mà tôi chẳng cảm thấy vị gì, cũng chẳng muốn nhai muốn nuốt. Khốn nạn… nghĩ thôi lại cảm thấy căm hận anh ta, nhưng rồi tôi lại lắc đầu. Hận thù chất chồng giữa tôi và anh ta… có lẽ chẳng thể nào hóa giải, mỗi lúc lại thêm một chồng chất oán thù!
Dù sao tôi cũng cần phải khỏe mạnh trở lại, phải cố gắng ăn những gì mà hiện tại anh ta đã cho phép. Khỏe rồi mới tính gì thì tính được, muốn trốn chạy mới trốn chạy được! Ít nhất, anh ta cho tôi biết anh ta không muốn gϊếŧ tôi, nhưng trên đời này, vốn dĩ có quá nhiều cách hành hạ còn đáng sợ hơn cả cái chết!
Chị ta bóc thuốc cùng rót nước ấm vào cốc, để ở bàn đèn ngủ đầu giường, nhẹ giọng khuyên nhủ:
– Mọi người trong này phỉ nhổ cô dữ lắm, chẳng ai muốn chăm sóc cho cô cả, tôi xem như là người của cậu ấy, cũng cảm thấy cậu ấy có lòng với cô, nên tôi xung phong làm việc này. Cô tên là Chi phải không? Cô cứ gọi tôi là Hợp cho dễ xưng hô.
Cái tên với tôi lúc này có gì là quan trọng, ai gọi tôi thế nào thì gọi, hơn nữa Phúc đã quen gọi tôi như vậy rồi. Tôi gật nhẹ, bỏ dở bát cháo, lấy mấy viên thuốc cùng cốc nước đưa lên miệng.
– Anh ta căm thù em chứ có lòng gì với em đâu chị?
Tôi nhếch nhẹ khóe miệng. Chị Hợp cho tôi cảm giác dịu dàng, cứ như là người mẹ của tôi ngày xưa vậy, tự nhiên tôi lại buông bỏ mọi gai nhọn trước chị ta. Chị ta mỉm cười khi nghe tôi nói vậy, cũng không cãi câu gì. Một hồi, chị ta nói tiếp như muốn cho tôi hiểu hơn về mối quan hệ của Phúc với nơi này:
– Ông Tiến không phải cha đẻ của cậu Phúc, ông ta không có con cái nên nhận con của vợ sau – cũng là mẹ cậu Phúc – làm con ruột. Cha đẻ của cậu ấy là ông chủ ở đây, hai người họ li dị từ ngày cậu ấy còn nhỏ nên cũng ít người biết chuyện này. Tôi là người phục vụ riêng của mẹ cậu ấy từ ngày xưa nên tôi biết. Cậu Phúc không muốn về đây đâu, bao nhiêu năm qua cậu ấy còn chẳng về lần nào. Từ lúc công ty Hồng Anh phá sản thì cậu ấy mới chấp nhận về đây theo yêu cầu của ông chủ.