Mỗi lần nhìn thấy di ảnh của mẹ, tôi lại không kìm được cay đắng và hận thù trào dâng.
Mười ba năm qua, tôi vẫn cứ nhớ như in cơn ác mộng kia, khi mẹ tôi bị người hãm hại, tôi vẫn không chút manh mối nào để lần ra kẻ thủ ác cả,
Cắn chặt răng vào môi, hai mắt tôi đanh một vẻ căm hờn rồi chau lại. Ít nhất thì tôi cũng đã hoàn thành được một nhiệm vụ, một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đó là trả thù được cho Quân. Việc của tôi lúc này là trốn thật kỹ, bắt đầu lại cuộc đời trong một thân phận hoàn toàn mới, để vĩnh viễn Lê Phúc không bao giờ tìm ra tôi được.