"Người biết đệ tử là nữ nhân nhưng lại không vạch trần, thậm chí còn bao che cho đệ tử. Điều đó có tính là không trung thực không?"
Nhϊếp Tư Mặc quỳ trước ba tấm bài vị mà nét mặt vô cảm, lọn tóc mai xanh thẳm rủ xuống che đi con ngươi của nàng Chẳng thể hiện chút biểu tình, cũng chẳng có có một chút kiêng dè nào mà hỏi ngược lại Tô Mạc Vãn.
Hắn dửng dưng đáp: "Giang hồ vốn hiểm ác, với chút chiêu trò của ngươi có thể bản vệ bản thân không? Chưa kể nữ nhân không có công phu gì lại càng dễ bị kẻ có ý đồ bất chính nhắm đến."
Một cơn gió thoảng qua cửa làm cho nhang khói mỏng như sương bên bài vị bị thổi tắt. Nhϊếp Tư Mặc ngước nhìn Tô Mạc Vãn bằng con mắt đυ.c như bùn loãng, nàng cười nhạt nhẽo đưa tay ngón trỏ ngõ ngõ nhẹ thái dương.
Một tia trào phúng lướt qua gương mặt thiếu niên thanh thuần.
"Nói như vậy có nghĩa là... một khi bước chân vào giang hồ thì cái đầu này sẽ luôn treo trên lưỡi đao...?"
Đôi mắt đen sâu thon dài hơi nheo lại, hắn lặng thinh một lát rồi thả nhẹ lời: "Còn phải xem đệ tử của ta có lớn mạng không."
Khoé môi nàng bất giác giật giật, đôi mày viễn sơn như đang nhướn lên mang theo vài phần kiêu ngạo.
"Một người như sư phụ tin vào vận mệnh sao? Đối với ta mà nói, tranh với người để có chỗ dung thân, tranh với trời để lập nên đại nghiệp. Đó mới là những gì mà
ta tin."
Lời vừa buông, giữa hai sư đồ như hiện lên một rào cản vô hình, hắn không đáp lại bất kì lời, trực tiếp phất tay áo lạnh giọng nói: "Khấu đầu đi."
Nàng chần chừ một lúc rồi làm theo, vái lạy ba cái.
Tô Mạc Vãn xoay người rời đi không nặng không nhẹ buông cho nàng một câu: "Theo ta."
Nhϊếp Tư Mặc thưa vâng rồi đứng dậy chậm rãi bước đi theo sau.
Một cảm giác lạc lõng dần dấy lên bên trong nàng, suy nghĩ của nàng và Tô Mạc Vãn ngay từ đầy đã rất khác nhau, hắn có thể cho nàng thứ nàng muốn không?
Thời thế loạn lạc, thân như bèo trôi, có một người sẵn sàng đưa tay cứu vớt nàng đó là chuyện tốt. Nhưng nàng chưa từng hỏi vì sao hắn có mục đích gì, chính bản thân nàng cũng chưa từng nói cho hắn biết thứ nàng muốn.
Ngày nàng bước chân khỏi cổng thành Vĩnh Yên nàng đã biết bản thân không còn gì để mất nữa rồi.
Nàng ra đi vì quê hương nhưng đổi lại chỉ có sự thờ ơ. Mẫu thân nàng mất, phụ thân, huynh trưởng không một chút mảy may. Nàng mất cũng chẳng có nổi một nơi thờ cúng tử tế, hay đến cả bài vị cũng chỉ khắc tạm vài đường.
Nàng đã từng nghĩ sự hy sinh ấy của mình sẽ rất cao cả.
Nhưng không.
Gần mười lăm năm cuộc đời Nhϊếp Tư Mặc vẫn luôn sống rất yên phận, nàng cũng từng cho rằng nếu bản thân không tranh với ai thì cũng không ai tranh với nàng.
Nhưng nàng lại sai rồi.
Chỉ hận nàng mang họ Nhϊếp và là nữ nhân.
Giá như nàng sinh ra là nam nhi mang họ Lâm thì tốt biết mấy.
Nàng sẽ có thể đường đường chính chính tranh giành cái ngôi vị cửu ngũ chí tôn mà vốn dĩ nó thuộc về Lâm thị.
Nàng có đang ảo tưởng quá nhiều không?
Có lẽ là không.
Tự cổ chí kim có gì là không thể chứ, thiên tử chẳng qua cũng chỉ là người thường mà thôi. Một khi đã muốn tranh thì giang sơn vạn dặm này nàng không tin không đoạt được.
Thứ nàng muốn là công danh lừng lẫy.
Đi đến tầng cao nhất của Thiên Cực lâu, Tô Mạc Vãn đẩy cửa bước vào ra hiệu cho Nhϊếp Tư Mặc đi theo.
Vừa đặt chân vào căn phòng thì hương thơm của rượu đã phảng phất quanh mũi.
Một gian phòng cực lớn bố trí vô số bánh răng cưa kim loại hệt như các cơ quan cấu trúc nhưng không quan lại tương đối quang đãng và sáng sủa.
Phía ngoài gian phòng có một ban công rất lớn, đứng từ đây có thể bao trọn quang cảnh Thiên Cực lâu và cả một dải núi ngút ngàn vào tầm mắt.
Chỉ tiết mùa này tuyết phủ trắng xóa nên chẳng nhìn được gì.
Tịnh thất này chỉ ngoài lâu chủ ra thì chỉ có đệ tử thân truyền và Trưởng sự là được bước vào. Những người khác khi chưa có sự cho phép thì không được phép lui đến dù chỉ nửa bước chân.
Bấy giờ nàng mới cất giọng hỏi: "Người đưa đệ tử đến đây để làm gì?"
Hắn tiến lại gần bước tranh thủy mặc sông núi, đứng đó một lúc rồi gỡ bức bích hoạ xuống.
Nàng lấy làm lạ trước hàng động của sư phụ như vẫn cố gắng giữa im lặng mà quan sát. Bất chợt nàng pháp hiện ra bất thường.
Phía sao bức bích hoa lát một viên gạch đá khác hoàn toàn với các tấm ván gỗ màu đỏ trầm ở đây.
Có mật thất?
Tô Mạc Vãn đặt tay lên viên gạch lạnh lẽo rồi đẩy nó vào.
Toàn gian tịnh thất lập tức rung chuyển, âm thanh kim loại đã rỉ cọ sát vào nhau tạo nên âm thanh rợn người.
Một mảng tường như bị xô dịch, bức vách lát gỗ đỏ dần nhường chỗ cho một không gian hoàn toàn khác, một không gian không mấy chật hẹp nhưng cũng không tính là rộng.
Các cơ quan cấu trúc lộ ra hoàn toàn mới thấy được sự đồ sộ của nó. Chỉ có điều toàn bộ đã bám một lớp bụi dày như thể đã mấy năm không có ai lau dọn.
Liệu có mấy ai biết trong lâu tồn tại gian mật thất này?
Tô Mạc Vãn tiến vào biên trong, Nhϊếp Tư Mặc cũng lẳng lặng đi theo. Không biết hắn đang làm gì, chỉ thấy hắn như đang khởi động một cơ quan nữa như lần này chấn động không quá lớn.
"Vi sư cũng không giấu gì ngươi, mật thất có thể nó là cơ quan đầu não của Thiên Cực lâu, cũng là nơi cất giữ nhiều điều."
"Ngoài sư phụ và đệ tử ra thì còn ai biết không?"
"Ôn Kỳ Thiên."
Vừa dứt lời các bánh răng liền dừng lại, một hộp gỗ nhỏ khảm vàng sang trọng không dính chút bụi từ dưới nền đất dần nhô lên theo trụ đá.
Tô Mạc Vãn xoáy sâu ánh mắt vào chiếc hộp ấy một láy rồi hất tay áo mở nó ra.
Một vật làm bằng vàng cầm vừa tay đẽo khắc hình một con mãnh hổ được cách điệu trông rất có thần và uy.
Tô Mạc Vãn cầm nó trên tay rồi, ánh mắt hắn sâu thẳm như biển xanh, khó lòng nhìn thấu.
"Cầm lấy."
Nàng ngẩn người.
"Sao lại đưa nó cho đệ tử?"
Hắn không nhanh không chập nói: "Đây là Hổ phù Lý triều. Ngươi là đệ tử thân truyền của lâu chủ ta, chẳng lẽ lại không có chỗ đứng gì? Có Hổ phù trong tay ngươi có thể tự do đi lại trong lâu nhưng tuyệt đối không được lạm dụng."
Ý hắn là nàng được "thăng chức"?
Nàng mở to mắt, đưa tay đón lấy vật quý giá đầy uy lực kia rồi ngắm nghía giây lát.
Hổ phù của tiền triều có kiểu dáng và chất liệu khác hoàn toàn với Ngư phù thời nay. Từng thấy qua minh họa trong sách vở nhưng đây là lần đầu tiện nàng được tận tay sờ vào di vật tiền triều cách đây trăm năm nên có chút bồi hồi.
"Tạ ơn sư phụ."
Nàng chắp tay, giọng điệu có chút ái ngại: "Sư phụ cho đệ tử hỏi một câu... trong mật thất này còn cất giữ những gì?"
Hắn rủ mắt không đáp, sự im lặng hồi lâu đó khiến Nhϊếp Tư Mặc tự hiểu bản thân đã hỏi phải điều không nên.
Chợt hắn đáp: "Hai thứ có thể làm xoay chuyển cục diện Trung Nguyên."
"!!"
Nàng chợt thấy lạnh gáy, đôi mắt trừng to không chớp. Hai thứ có thể xoay chuyển Trung Nguyên sao? Hắn nói thật chứ?
Nàng vội lên tiếng: "Vậy hai thứ này...!"
"Sau này xuất sư ta sẽ nói cho ngươi."
Nghe được câu trả lời này trong lòng nàng có chút hụt hẫng, chẳng biết bao giờ mới có thể xuất sư, chỉ biết là sẽ rất lâu.
"Cuốn đao phổ ta bảo ngươi mang theo đâu?"
Nhϊếp Tư Mặc nhanh chóng lấy nó ra từ trong tay áo rồi dâng đến trước Tô Mạc Vãn.
Hắn nhìn lướt qua bằng ánh mắt hững hờ rồi nói: "Ta chưa muốn trực tiếp chỉ dạy ngươi ngay bây giờ. Mười thế đao trong này là một nhánh của Kinh Triều đao pháp, ta nghĩ nó vừa sức với ngươi. Mười hai ngày sao hãy quay lại đây cho ta thực lực của tiểu đồ đệ ta đến đâu. Ta dám chắc ngươi sẽ hiểu được những gì ta nói."
...
Nhϊếp Tư Mặc trở về với nét mặt vô cảm như bị bắt mất thần hồn. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì Già Lam đang dở việc cũng phải bỏ đấy mà chạy lại.
"Tư Mặc, cậu làm sao thế này? Lại ho đúng không!?"
Nàng ta cuống cuồng đốt hai chậu than lên rồi lấy một bộ y phục đưa cho Nhϊếp Tư Mặc.
"Này, cậu cầm lấy mà thay ra. Cậu đổ nhiều mồ hôi thế này, không mau thay đồ sẽ bị cảm đó!"
Nhϊếp Tư Mặc gắng ngượng nở nụ cười nhạt nhoà: "Rồi rồi, ta biết. Mà Già Lam này, cô... có thể sắp xếp cho ta một căn phòng riêng...không?"
Già Lam rối rít: "Có chuyện gì à? Sao cậu lại muốn dọn đi, như vậy ta làm sao tiện chăm sóc cậu được?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân, ta không muốn làm tổn hại thanh danh của cô. Vả lại ta cũng mới được lâu chủ giao phó một số việc, cần nơi yên tĩnh riêng tư."
Nữ nhân kia tuy không nỡ nhưng nghe đến việc lâu chủ giao phó thì khí thế cũng bị giảm bớt vài phần.
"Vậy...để ta thu xếp cho cô một phòng bên cạnh!"
...
Những ánh bình minh dầu tiên dần ló rạng sau rặng núi trùng điệp mà nhìn xa xa chỉ thấy một màu xanh. Một mảng tuyết mỏng đọng lại trên mái ngói từ đêm qua cũng dần tan đi để nhường chỗ cho những đợt tuyết mới.
Nhϊếp Tư Mặc từ trong chăn lọ mọ bò dây, đêm qua lại là một đêm không yên giấc.
Nàng rửa mặt trong một thau đồng đựng nước ấm rồi khoác một lớn y phục trắng viền xanh tay thụng.
Tóc đen thả xoã, y phục quá cỡ thành ra thùng thình. Nàng ngồi trên sàn nhà, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào cuốn đao phổ.
Một lúc lâu sao Nhϊếp Tư Mặc đứng dậy, tay nắm chặt đao gỗ, hít một hơi thật sâu rồi lùi một chân ra đằng sau.
Lưỡi đao vung lên chém từng nhát từng nhát vào không khí, nàng đưa người uốn lượn theo từng thế đao, tốc độ rất nhanh nhưng lại không hề có lực.
Mái tóc đen dài thả xoã cùng y phục trắng tung bay theo từng chuyển động của nàng và cơn gió.
Rồi Nhϊếp Tư Mặc xoay gót chân, tung người lia lưỡi đao gỗ lên cao chạm đến nhành hoa mận treo trên đó.
"!!"
Cốp!
Cán đao lìa khỏi tay, Nhϊếp Tư Mặc từ trên không trung cách mặt đấy chừng bảy tấc liền ngã lăn ra sàn.
.
.
.
Một cách hoa mận trắng muốt khẽ đáp xuống gò mà nàng.