Chương 2: Sinh nhật

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Còn không phải là bị sờ soạng một chút sao?

Mục Ngữ thật đúng là không nghĩ tới chuyện này ảnh hưởng lớn như vậy.

Kế hoạch không tính đến cơ thể sẽ hoạt động nhanh hơn đầu óc.

Vừa thấy Khương Bạch, y liền theo bản năng tránh né, theo bản năng nhớ tới “Ngoài ý muốn” trên xe buýt.

Tránh né cũng là một phần trong kế hoạch.

Tiểu thuyết đều nói, dễ dàng được đến sẽ không quý trọng, y cần để Khương Bạch ý thức được, đít tiểu gia không phải dễ dàng sờ như vậy.

Tình yêu bắt đầu đều cần một cơ hội, mà cơ hội của y chính là mông.

Khương Bạch mông khống!

Mục Ngữ oán hận mắng một câu, lúc này y tránh ở một rừng cây nhỏ trong trường học ngồi xổm ăn cơm hộp.

Ngày thường lúc này, đều là y cùng Khương Bạch tìm chỗ ngồi ăn cơm Khương Bạch làm.

Đãi ngộ khác biệt này, Mục Ngữ nghĩ, vài cái ăn xong cơm hộp cơm, sau đó ném hộp nhựa vào thùng rác.

Không nóng nảy, dù sao cũng nhịn một ngày cuối cùng.

Hôm nay chính sinh nhật Khương Bạch. Y đã quyết định, mặc kệ Khương Bạch nói ước nguyện gì y đều đáp ứng.

Theo y hiểu biết Khương Bạch, mông khống này khẳng định sẽ không bỏ đít mình!

Mục Ngữ nỗ lực chuẩn bị tâm lý.

Khóe mắt thoáng nhìn một hình bóng quen thuộc, thân thể y theo bản năng tránh sai một đại thụ.

Mục Ngữ nghe thấy được động tĩnh, quay đầu trộm liếc mắt một cái, cả người như bị xối một chậu nước lạnh, tâm thật lạnh thật lạnh.

Y biết Khương Bạch được hoan nghênh, từ nhỏ đã biết.

Lớn lên đẹp, thành tích tốt, lại ôn nhu săn sóc, Khương Bạch ưu tú như vậy tốt như vậy, ai sẽ không thích.

Càng không nói y không quản được bản thân, có tư cách gì đi chỉ trích người khác không nên thích Khương Bạch.

Đúng rồi, y như vậy, cũng cũng chỉ có thể lúc hắn kết giao bạn gái, kết hôn sinh con nói tiếng chúc mừng.

Cảm xúc nói đến là đến, mấy con ngựa cũng kéo không được, càng không đề cập tới Mục Ngữ không phải là người lạc quan hướng về phía trước.

Hiện thực là hiện thực, mặc kệ y phủ nhận như thế nào cũng không có tác dụng.

Cẩn thận nghĩ, đây cũng không phải lần đầu tiên y nhìn người khác thổ lộ với Khương Bạch.

Nhưng từ khi dạy ở trường học, đây đại khái xem như lần đầu tiên gặp được.

Mục Ngữ không nhịn xuống ở sau thân cây nhìn lén Khương Bạch hồi lâu. Y nghĩ thầm sao hỗn tiểu tử này sắp 30 còn lớn lên đẹp như vậy, gài cúc áo áo sơmi đến cổ, mắt kính gọng vàng, quần tây bó chặt đường cong chân…

Sách, hơi thở cấm dục mặc cho ai nhìn hận không thể lập tức cởi!

Thật muốn thân thủ lột áo sơmi tiểu tử này, xem hắn còn có thể trấn định tự nhiên như vậy hay không!

Mục Ngữ nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Y nhìn Khương Bạch mỉm cười cự tuyệt nữ học sinh, sau đó hướng y đi đến.

Bộ dáng mặt lạnh, vừa thấy chính là phát hiện y, phỏng chừng trong lòng còn nghẹn cháy đâu!

Mục Ngữ cũng có chút ủy khuất, thích tên này chín năm, thật vất vả lấy hết can đảm diễn trò, hỗn tiểu tử này tỏ thái độ gì!

Cư nhiên còn ôn nhu cự tuyệt người khác, có bản lĩnh ngươi hung trở về đi!

Mục Ngữ nhìn Khương Bạch không có nửa điểm ôn nhu như Diêm Vương cách mình càng ngày càng gần, chân theo bản năng chạy như bay.

Tốt xấu là thầy thể dục, chạy cũng không phải nói giỡn!

Nhưng trong nháy mắt… y đã bị Khương Bạch bắt được.

Một tay nam nhân mang theo hộp cơm một tay bắt được cỏi tay y, giọng nói có chút bất đắc dĩ:

“Ngươi trốn ta gần nửa tháng.”

Gần nửa tháng?

Mục Ngữ chớp chớp mắt, nhìn Khương Bạch đột nhiên đáng thương vô cùng như bị ánh sáng nhu hòa bao phủ, chân đột nhiên không nhanh nhẹn.

Y cúi đầu đảo ngón tay tính tính, hình như gần nửa tháng.

“Không phải không cẩn thận sờ soạng một chút sao? Hai chúng ta đều là nam, đến nỗi e lệ lâu như vậy sao?”

Sau khi y nghe xong, đột nhiên nhấc đầu, nhìn mặt nam nhân đạm nhiên như cũ, tư vị trong lòng rất nhiều.

Mục Ngữ kéo kéo khóe miệng, trả lời:

“Cũng đúng, đều là nam, không đến mức.”

Nói cong xoay người, ném tay hắn ra. Khương Bạch duỗi tay muốn giữ chặt một lần nữa, nhưng lúc này Mục Ngữ phản ứng nhanh, thân thầy thể dục, ưu thế đột nhiên đã trở lại.

Mục Ngữ đi rồi, Khương Bạch có chút bực bội sờ mũi, xong rồi, nói sai.

……

Tan tầm, Mục Ngữ trước một bước rời trường học, không chờ Khương Bạch.

Y đi dạo trên phố, dạo đến trời tối, lúc về tiểu khu cúi đầu nhìn thoáng qua bánh kem thân thể theo bản năng mua.

Cảm thấy bản thân là một thằng ngốc.

Kỳ thật giữa trưa Khương Bạch nói không có gì không đúng, nhưng không gì không đúng, mới là vấn đề.

Y chú ý tới Khương Bạch là tên mông khống rất nhiều, hắn cũng là thẳng nam. Y có cái mông tốt, đàn ông mông khống thích đàn ông mới biết thưởng thức.

Đưa đến trong tay Khương Bạch chính là tên phế đầu gỗ, hắn biết cái gì!

Mục Ngữ thở dài một tiếng, tính toán trở về phòng liền tiêu hủy sách kế hoạch, không lưu lại một chút chứng cứ.

Ngớ ngẩn một lần cũng đủ rồi, hắn thích cùng ai coi mắt thì cùng họ coi mắt đi!

Y đứng dưới lầu, trong lòng muốn ném bánh kem ném, nhưng ngẩng đầu nhìn ánh đèn, tay nâng lên lại yên lặng buông xuống.

Quên đi, ai bảo y thích hắn.

Mục Ngữ biệt biệt nữu nữu tính toán tức chết bản thân. Y không tình nguyện vào thang máy tới cửa phòng ấn chuông cửa.

Ấn một cái, cửa liền mở.

Y ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn khắp nơi, nhưng không nhìn người mở cửa, nhỏ giọng nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”

Nói xong nửa ngày không chờ đến đáp lại, y giương mắt nhìn Khương Bạch đen mặt, bị dọa, muốn chạy.

Nam nhân lại nhanh một bước đặt bánh kem tới ngăn tủ, ép Mục Ngữ lên cánh cửa, đóng cửa đè trên cửa.

“Hôm nay là sinh nhật ta.”

Đã lâu không thấy Khương Bạch bộ dáng này, Mục Ngữ sắp quên. Hắn không tính học sinh ba tốt, hắn có thể thi hạng nhất toàn tỉnh, cũng có thể đánh người không phục hắn, lại còn tránh được trách phạt.

Bởi vì ai cũng sẽ không tin Khương Bạch sẽ đánh nhau.

Tình tình ác liệt của hắn y nhìn từ nhỏ đến lớn.

Mục Ngữ thích Khương Bạch bộ dáng này lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Nam nhân duỗi tay chế trụ cằm y, có chút không kiên nhẫn hỏi:

“Ngươi đi đâu?”

Vốn Mục Ngữ không muốn nói, lúc này đối mặt Khương Bạch, mím môi, nhỏ giọng:

“Đi dạo trên đường, mua bánh kem cho ngươi.”

Sau một câu, Mục Ngữ rất có cầu sinh dục hơn nữa.

Khương Bạch nới lỏng lực một chút, hắn nhìn người lúc này lúng túng, tức cười.

Hắn thò lại gần, vùi đầu vào vai y, lại nói:

“Ngươi biết ta không thích ăn bánh kem.”

Mục Ngữ hùng tráng trả lời, “Ta thích ăn.”

Nam nhân lại cười cười, cười làm trong lòng Mục Ngữ rùng mình. Khương Bạch dựa vào trên người, y cương thân thể, lại nghe được hắn nói:

“Mục Tiểu Ngữ, ngươi đã nói, sinh nhật ta mặc kệ ta ước cái gì, chỉ cần ngươi có thể làm được nhất định đáp ứng ta có phải hay không?”

Không chờ Mục Ngữ nhớ tới lúc nào mình đáp ứng Khương Bạch chuyện này, thân thể y rất thành thật gật gật đầu.

Khương Bạch thỏa mãn duỗi tay, móng heo sờ chuẩn.

Lần trước không cẩn thận cảm nhận, lần này lại đυ.ng vào, quả nhiên là cực phẩm trong đít!

Cả khuôn mặt Mục Ngữ đỏ lên, bị Khương Bạch làm khϊếp sợ hoàn toàn nói không ra lời.

Nhưng Khương Bạch lại theo lý thường tiếp tục nhéo nhéo, vẻ mặt thỏa mãn cười nói:

“Mục Tiểu Ngữ, nhường mông ngươi cho ta được không?”

Mục Ngữ ngây ngốc, phản ứng lại đỏ mặt, này này này là lời kịch hổ sói gì!