Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộng Ảo Chi Chủ

Chương 20: Đối Diện Với Nỗi Sợ Hãi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong không gian hoang vu đầy những hình ảnh mờ ảo, Lâm Hạo và Tô Linh cảm nhận được áp lực từ những ký ức đau thương đang quay cuồng xung quanh họ. Những bóng ma của nỗi sợ hãi chực chờ, như thể đang chờ đợi để kéo họ vào những cuộc chiến không hồi kết.

“Hãy giữ vững tâm trí!” Lâm Hạo nói, nhìn về phía Tô Linh. “Chúng ta đã vượt qua rất nhiều thử thách rồi. Chúng ta có thể làm được!”

“Đúng vậy!” Tô Linh đồng tình, nhưng ánh mắt cô vẫn hiện lên vẻ lo lắng. “Nhưng nếu những nỗi sợ hãi này khiến chúng ta bị mất phương hướng thì sao?”

“Mỗi ký ức đau thương đều mang đến một bài học,” Lâm Hạo khẳng định. “Chúng ta phải nhớ rằng những gì đã qua không thể làm chúng ta gục ngã. Hãy xem chúng như là những bước đệm để trở nên mạnh mẽ hơn.”

Họ bắt đầu di chuyển về phía trước, hướng đến những bóng ma đang lởn vởn. Những hình ảnh của cha Lâm Hạo lại xuất hiện, lần này là hình ảnh ông đứng với vẻ mặt lạnh lùng, chỉ trích và thất vọng. “Con không bao giờ đủ tốt,” tiếng cha vang vọng trong không gian. “Mày không thể làm gì nên hồn.”

Những từ ngữ sắc bén như lưỡi dao đâm vào tâm trí Lâm Hạo. “Đừng để những lời nói đó ảnh hưởng đến chúng ta!” Tô Linh kêu lên, nhìn anh với ánh mắt khích lệ. “Con đường của con là do chính con quyết định!”

“Tôi không phải là cậu bé yếu đuối ngày xưa!” Lâm Hạo gào lên, một sức mạnh lạ lùng dâng trào trong lòng. “Tôi đã trưởng thành, và tôi có quyền quyết định số phận của mình!”

Hình ảnh của cha anh tan biến trong không khí, như bị cuốn trôi bởi làn sóng quyết tâm. Tô Linh nắm chặt tay anh, ánh mắt tỏa sáng. “Thật tuyệt! Hãy tiếp tục như vậy!”

Nhưng chưa kịp thở phào, một hình ảnh khác lại hiện lên. Đây là hình ảnh của những người bạn cũ, những người mà Lâm Hạo không thể cứu khi họ gặp nạn. “Tại sao mày lại không thể giúp chúng tao?” tiếng vọng lại vang lên, đâm sâu vào nỗi đau của anh.

“Đó không phải lỗi của mày,” Tô Linh nói, cố gắng an ủi. “Mày đã làm hết sức mình.”

“Nhưng tôi đã không thể cứu họ,” Lâm Hạo nói, giọng trầm xuống. “Tôi cảm thấy bất lực.”

“Bất lực không có nghĩa là thất bại,” Tô Linh nhấn mạnh. “Chúng ta phải học từ những trải nghiệm đó và làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn. Nếu mày không thể cứu họ lúc đó, thì hãy trở thành người có thể cứu người khác trong tương lai.”

Lâm Hạo hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải mạnh mẽ hơn. “Tôi sẽ không để những nỗi sợ hãi này kiểm soát tôi nữa!” anh hét lên, ánh sáng từ nội tâm bắt đầu tỏa ra.

Những bóng ma xung quanh bắt đầu tan biến, và không gian trở nên sáng hơn. “Mày không thể thoát khỏi quá khứ!” Một giọng nói khác vang lên, lần này là hình ảnh của chính anh – hình ảnh mà anh luôn muốn quên.

“Tôi không phải là người đó nữa!” Lâm Hạo kêu lên, quyết tâm chặt đứt mọi mối liên hệ với những nỗi đau quá khứ. “Tôi là Lâm Hạo của hiện tại, không phải là cậu bé yếu đuối trong quá khứ!”

Khi anh nói ra những lời đó, hình ảnh của bản thân tan biến, và Lâm Hạo cảm nhận được sức mạnh từ bên trong đang dâng trào. Những ký ức đau thương đã không còn là gánh nặng, mà là những bài học quý giá, giúp anh trưởng thành.

“Tôi đã học được cách vượt qua nỗi sợ hãi của mình,” anh nói với Tô Linh, nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên môi. “Chúng ta đã làm được!”

Ký Ức Chiến Binh đứng ở phía xa, ánh mắt ngưỡng mộ. “Các ngươi đã vượt qua thử thách cuối cùng. Nỗi sợ hãi không còn là kẻ thù mà là người thầy. Các ngươi đã tìm thấy sức mạnh từ bên trong.”

Lâm Hạo và Tô Linh nhìn nhau, lòng tràn ngập tự hào. Họ đã đối mặt với những nỗi sợ hãi lớn nhất và vượt qua chúng. Sự can đảm và quyết tâm đã giúp họ trở thành những người mạnh mẽ hơn.

“Bây giờ, các ngươi đã sẵn sàng để bước vào hành trình mới,” Ký Ức Chiến Binh nói. “Sức mạnh từ những ký ức sẽ dẫn dắt các ngươi trong cuộc chiến chống lại bóng tối.”

“Hãy cho chúng tôi biết chúng tôi phải làm gì tiếp theo!” Tô Linh nói, lòng đầy khát vọng.

“Trở về thế giới mộng ảo và hoàn thành sứ mệnh của các ngươi,” Ký Ức Chiến Binh đáp. “Hãy trở thành mộng ảo chi chủ mà các ngươi đã định hình.”

Lâm Hạo và Tô Linh gật đầu, lòng tràn ngập quyết tâm. Họ đã sẵn sàng để trở về và chiến đấu. Với sức mạnh từ những ký ức và sự ủng hộ của nhau, họ sẽ không để bóng tối chiến thắng.

---
« Chương TrướcChương Tiếp »