Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộng Ảo Chi Chủ

Chương 17: Cuộc Tìm Kiếm Ký Ức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Hạo và Tô Linh đứng bên cạnh Mộng Nữ, cảm giác hồi hộp bao trùm khi họ nhận ra rằng hành trình của mình vẫn còn dài. Mặc dù họ đã đánh bại sinh vật bóng tối, nhưng biết rằng những ký ức đau thương chưa được khám phá vẫn đang chờ đợi họ.

“Chúng ta cần tìm kiếm nhiều ký ức hơn nữa,” Lâm Hạo nói, nhìn thẳng vào Mộng Nữ. “Có nơi nào khác mà chúng ta có thể tìm thấy ký ức không?”

“Có một nơi,” Mộng Nữ trả lời, ánh mắt hướng về phía một khu rừng khác ở xa. “Đó là ngọn núi Ký Ức. Nơi đây được cho là nơi trú ngụ của những ký ức tươi đẹp và cũng là những ký ức tăm tối. Nhưng hãy cẩn thận, nơi đó chứa đựng nhiều thử thách và những thực thể nguy hiểm.”

“Chúng ta sẽ đến đó,” Tô Linh khẳng định, sự quyết tâm ánh lên trong đôi mắt. “Chúng ta cần phải củng cố sức mạnh của mình để đối phó với bất cứ điều gì xảy ra.”

Khi họ bắt đầu hành trình đến ngọn núi Ký Ức, không khí dần trở nên lạnh lẽo và đầy u ám. Bầu trời phủ kín bởi những đám mây xám, ánh sáng mặt trời không thể xuyên thấu qua những tán cây dày đặc. Họ biết rằng họ đang tiến sâu vào lãnh thổ của những ký ức đầy thử thách.

“Có điều gì không ổn,” Tô Linh thì thầm, cảm thấy như có ai đó đang theo dõi. “Mình có cảm giác như có ai đó đang quan sát chúng ta.”

“Đúng vậy,” Lâm Hạo cũng cảm thấy sự bất an. “Chúng ta phải cảnh giác.”

Khi họ đi qua những khu rừng u tối, bỗng dưng có tiếng động lạ vang lên. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, và một hình bóng mờ ảo xuất hiện trước mắt họ. Đó là một người phụ nữ với vẻ đẹp huyền bí, nhưng đôi mắt của cô chứa đựng nỗi buồn sâu sắc.

“Các ngươi đang tìm kiếm điều gì?” cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý.

“Chúng tôi muốn tìm kiếm ký ức,” Lâm Hạo trả lời. “Chúng tôi đang cố gắng đối phó với bóng tối.”

Người phụ nữ mỉm cười buồn bã. “Ký ức không phải lúc nào cũng mang lại sức mạnh. Đôi khi chúng có thể là gánh nặng.”

“Chúng tôi hiểu điều đó,” Tô Linh nói. “Nhưng chúng tôi phải tìm kiếm để bảo vệ thế giới.”

“Có một con đường dẫn đến ngọn núi Ký Ức,” người phụ nữ nói, chỉ tay về phía xa. “Nhưng hãy cẩn thận, có những thực thể gác cổng nơi đó. Chúng sẽ không để các ngươi đi qua dễ dàng.”

“Chúng tôi sẽ không sợ hãi,” Lâm Hạo khẳng định. “Cảm ơn vì đã chỉ dẫn cho chúng tôi.”

Họ tiếp tục đi về phía ngọn núi, trái tim tràn đầy quyết tâm. Những tán cây càng lúc càng dày đặc hơn, và không khí trở nên lạnh lẽo hơn. Khi họ đến gần ngọn núi, một hình bóng to lớn xuất hiện chặn đường họ. Đó là một sinh vật với hình dáng giống như một con rồng, đôi mắt đỏ như lửa.

“Người nào dám xâm phạm lãnh thổ của ta?” nó gầm lên, âm thanh vang vọng khắp nơi.

“Chúng tôi chỉ muốn tìm kiếm ký ức!” Tô Linh đáp, nhưng sinh vật không có ý định nghe lời.

“Chỉ có những ai xứng đáng mới được bước vào ngọn núi này!” nó gào lên. “Hãy chứng minh sức mạnh của các ngươi!”

“Chúng tôi sẽ chứng minh!” Lâm Hạo nói, nắm chặt thanh kiếm của mình.

Cuộc chiến bắt đầu, ánh sáng từ thanh kiếm của Lâm Hạo và Tô Linh tỏa sáng, tạo thành một sức mạnh không thể ngăn cản. Họ tấn công sinh vật, mỗi cú đánh đều mang theo sức mạnh từ những ký ức họ đã thu thập.

“Chúng ta phải kết hợp sức mạnh!” Tô Linh kêu lên.

“Đúng vậy!” Lâm Hạo đồng ý, và cả hai cùng nhau tạo ra một chiêu thức mạnh mẽ. Ánh sáng từ thanh kiếm của họ bùng nổ, như một cơn sóng lửa lao vào sinh vật.

Sinh vật rồng gầm lên, nhưng sức mạnh của họ quá lớn. Cuối cùng, nó ngã xuống, hình dáng tan biến vào không khí.

“Hãy vào đi,” giọng nói của nó vang lên như một lời chúc phúc, trước khi biến mất hoàn toàn.

Lâm Hạo và Tô Linh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sức nặng của gánh nặng giảm bớt. “Chúng ta đã làm được,” Tô Linh nói, nụ cười nở trên môi.

“Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu,” Lâm Hạo nói. “Chúng ta vẫn còn nhiều điều phải tìm kiếm.”

Họ tiếp tục bước lên ngọn núi, nơi những ký ức ẩn chứa đang chờ đợi. Ngọn núi cao vời vợi, và không khí càng lúc càng lạnh lẽo hơn. Khi họ đến gần đỉnh, một ánh sáng rực rỡ xuất hiện trước mắt họ.

“Đây là nơi chứa đựng những ký ức,” một giọng nói vang lên, từ ánh sáng tỏa ra. “Chào mừng các ngươi đến với ngọn núi Ký Ức.”

Ánh sáng từ từ tách ra, và những hình ảnh hiện lên trong không gian. Các ký ức vui tươi, nỗi đau và sự mất mát, tất cả đều hiện lên như những cuốn phim sống động.

“Chúng ta cần thu thập những ký ức này,” Lâm Hạo nói, lòng đầy quyết tâm.

Tô Linh gật đầu, ánh mắt chăm chú theo dõi những hình ảnh. Họ biết rằng đây là cơ hội để thu thập sức mạnh, nhưng cũng là thử thách để hiểu rõ hơn về bản thân và những gì đã qua.

---
« Chương TrướcChương Tiếp »