Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Môn Thần

Chương 91: Tiến Vào Di Tích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi tiệc sau đó chỉ còn mang tính hình thức, nhưng không vì thế mà bầu không khí kém phần náo nhiệt. Max và Arjun cười đùa như những người bạn cũ lâu năm tái ngộ. Họ liên tục rót đầy ly, uống hết chai rượu quý này đến chai rượu khác mà không hề tỏ ra say xỉn.

Rohan cáo lui sớm với lý do mà chỉ có ông ta và Arjun biết. Lê Nhật và Magie, ngồi cạnh nhau, vui vẻ tâm sự. Bầu không khí giữa họ trầm lắng hơn so với sự sôi nổi của Max và Arjun.

Bất ngờ, Arjun đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn quanh phòng và nói:

“Thời điểm cũng vừa đến, mời mọi người theo tôi.”

Cùng với một đoàn tùy tùng khoảng mười người, Arjun dẫn Max, Lê Nhật và Magie rời khỏi buổi tiệc và tiến về phía một cabin cáp treo. Đỉnh của tòa tháp trung tâm, nơi họ đang đứng, cho phép tầm nhìn rộng lớn, bao quát khắp khu vực Deccan Plateau. Cabin nhanh chóng lao đi với tốc độ chóng mặt, xuyên qua bóng tối của đêm, mang họ hướng về một khu vực đồi núi sâu bên trong cao nguyên Deccan.

Gió đêm thổi nhẹ qua cabin, lạnh và khô, làm mát đi những cảm xúc căng thẳng trong lòng mọi người. Bầu trời trên cao lấp lánh hàng ngàn ngôi sao, như một tấm màn thêu kim cương trải dài vô tận, tạo nên khung cảnh vừa tĩnh lặng, vừa huyền bí.

Khi cabin cuối cùng đáp xuống, tiếng gió rít nhẹ làm lắc lư sợi dây cáp đang căng cứng. Ánh sáng chói lòa từ đèn quân sự đột ngột bừng sáng, chiếu rọi toàn bộ khu vực phía trước.

Trên mặt đất, những hình vẽ ma pháp kỳ lạ hiện rõ, uốn lượn như những con rắn được vẽ bằng ánh sáng. Chúng không chỉ đơn thuần là các đường nét, mà như có sự sống, tự phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối. Các ấn ký dường như được khắc sâu vào đất, đồng thời giống như những chữ cổ đã bị thời gian lãng quên. Mỗi ký tự tỏa ra một luồng khí lạ, biến hóa, luân chuyển và xoay tròn xung quanh một trục vô hình, khiến người nhìn cảm thấy mê hoặc nhưng cũng lo sợ.

Magie quay sang nhìn Lê Nhật, giọng trầm lắng nhưng không kém phần khẩn trương:

“Đây chính là một di tích đã được khai thác. Nó sẽ có hiện tượng giống như vậy, mỗi năm đều có thể vào một lần. Max chính là người đã góp công lớn khai mở di tích này, vì vậy, Deccan Plateau rất tôn trọng ông ấy.”

Lê Nhật mỉm cười, gật đầu đồng ý tiếp thu, hắn cũng là một học viên chăm chỉ, những điều này đã được dạy ở đặc khu.

Lê Nhật càng đến gần, sự hiện diện của chúng càng trở nên rõ ràng hơn, đến mức năng lượng mà chúng phát ra có thể thấy được bằng mắt thường. Năng lượng ấy không đơn thuần là ánh sáng mà như một lớp màn sương đặc quánh, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo.

Nó vừa như một bức tường vô hình, vừa như một vùng không gian bị bẻ cong và nén lại, tạo cảm giác như không khí ở đó bị o ép mà thành, ngăn cản mọi thứ từ bên ngoài xâm nhập.

Max dừng lại đột ngột, giọng vang lên uy nghiêm:

"Chúng ta đến đây thôi. Lê Nhật, Magie, hai người tiến vào đi. Di tích này chỉ cho phép một số lượng người nhất định, một khi đã đạt đủ, nó sẽ tự động đóng lại."

Arjun đứng bên cạnh cũng lên tiếng, tán thành:

"Đúng vậy. Những người khác chắc đã vào trong cả rồi. Hãy nhớ, ba ngày đầu tiên là an toàn nhất. Đừng nên mạo hiểm ở lại quá lâu. Chỉ lấy vừa đủ, và nhớ quay lại đúng thời điểm."

Lê Nhật gật đầu, ánh mắt nghiêm túc. Hắn cùng Magie chuẩn bị tiến vào bức tường năng lượng dày đặc trước mặt. Nhưng đúng lúc đó, một âm thanh chói tai vang lên từ xa, phá tan sự im lặng của đêm tối:

"Cho ta vào! Ta là người được chọn, sao các người lại ngăn ta?"

Giọng một người đàn ông trẻ, hằn học và tức tối vang vọng trong không gian. Một vệ binh đứng đối diện trả lời, giọng điệu kiên quyết:

"Vikram, xin lỗi. Ngài Rohan đã tước quyền tham gia của anh. Chúng tôi không thể làm trái lệnh."

"Không thể nào! Cha ta làm sao có thể quyết định như vậy! Các người lừa dối ta!" Vikram gào lên, giận dữ và hoang mang, đôi mắt đỏ ngầu.

Mặc kệ sự gào thét đầy bất lực của Vikram, Lê Nhật chỉ khẽ lắc đầu, trao đổi một ánh nhìn nhanh với Magie. Cả hai tiến vào bức tường năng lượng, nơi mà những rung động như làn sóng vô hình co bóp liên tục. Khi họ bước qua, tất cả tiếng động từ bên ngoài như bị chặn đứng. Một sự im lặng tuyệt đối bao trùm.

Trước mắt Lê Nhật và Magie, không gian trắng toát hiện ra như một thế giới khác. Những hình ảnh mờ mờ ảo ảo của di tích dần rõ ràng hơn, và nhóm người của Deccan Plateau đã đứng sẵn đợi ở đó.

Lê Nhật có thể thấy Priya, cô ta sau khi được chăm sóc sức khỏe đã kịp thời đến đây và tham gia đoàn đội. Vẫn một ánh mắt như viên đạn mà nhìn Lê Nhật, khiến cho Magie lại hí hửng huých người hắn một cái.

Đi chung với Priya là chín người khác, ai nấy đều mang một bộ giáp đặc biệt, tương tự như của Rohan. Ánh mắt sáng ngời sự tinh anh, gồm có bảy nam và hai nữ.

Bọn họ được trang bị những loại vũ khí kỳ lạ, cũng là gươm, giáo, gậy, khiên nhưng lại ánh lên những màu sắc của sự kỳ bí. Các hoa văn trạm trổ trên đó phát sáng nhẹ, lung linh huyền diệu.

Magie quay sang nói nhỏ với Lê Nhật, ánh mắt dò xét:

"Deccan Plateau có bí quyết nào đó, mà mỗi lần đi vào di tích đều thu về được vũ khí cực mạnh. Những món đó, trong chiến đấu còn phát huy tốt hơn cả súng đạn."

Lê Nhật cười nhẹ, giọng trầm đầy ý nghĩa:

"Đúng vậy. Đó cũng chính là một phần lý do anh muốn tiến vào di tích này. Số vũ khí này rất thích hợp cho việc tái thiết đất nước. Đào đâu ra trang bị cho hàng ngàn, thậm chí chục ngàn quân lính cơ chứ?"

Hắn nói đúng, không hề phóng đại. Việc trang bị quân đội cho kế hoạch tương lai của Lê Nhật là ưu tiên hàng đầu. Những vũ khí có sức mạnh siêu nhiên này sẽ mang lại lợi thế vượt trội trong cuộc tái thiết. Nhưng nguồn lực của thế giới đã cạn kiệt từ sau Ngày Phán Xét, các di tích trở thành nơi duy nhất có thể mang lại thứ vũ khí đó.

Cả nhân loại chỉ còn lại hai di tích được khống chế. Một là di tích Deccan Plateau, hai là một di tích nằm trên lãnh thổ Nga. Nhưng kể từ Ngày Phán Xét, căn cứ ở Nga chưa từng liên lạc với ai, thậm chí không ai biết họ còn tồn tại hay không.

Dù Spatium đã sử dụng công nghệ do thám tiên tiến, không hề phát hiện được dấu hiệu của sự sống nào ở khu vực đó. Những đội do thám được phái đi đều biến mất không dấu vết, khiến mọi người suy đoán rằng di tích đó đã mất quyền khống chế, và chính nó có thể là nguyên nhân gây ra sự diệt vong của căn cứ nhân loại thứ tư.

Trong khi đó, di tích Deccan Plateau lại trở thành lựa chọn khả thi, nhờ mối quan hệ sẵn có của Spatium với khu vực này.

Lê Nhật và Magie tiến vào một khu vực tách biệt, không gian hoang vu và ẩm ướt, vách đá xung quanh cao ngất, sừng sững như muốn nuốt chửng mọi thứ. Ánh sáng lờ mờ tạo nên một không gian đầy bí ẩn. Những bước chân của họ vang vọng, phá vỡ sự im lặng kỳ quái.

Từ xa, những ánh mắt địch ý của nhóm Deccan Plateau hướng về phía họ. Dù không có ai lên tiếng, Lê Nhật vẫn cảm nhận được sự thù địch rõ rệt. Magie, dù bình thản, đôi mắt sắc bén của nàng đã nhận ra ngay sự căng thẳng trong tình hình.

Có thể nhận ra Priya trong bộ sari nổi bật, cô nàng bất ngờ thay đổi thái độ, nở nụ cười duyên dáng khi tiến đến gần, nói:

"Chào Lê Nhật, Magie. Sao lại đứng xa cách vậy? Hãy đến nhập hội với chúng tôi."

Magie không để Lê Nhật lên tiếng, lập tức đáp lại bằng giọng mỉa mai:

"Priya, chị lại có mưu đồ gì đây? Đừng nói là định hãm hại chúng tôi. Tốt nhất là Spatium và Deccan Plateau nên hành động riêng biệt, không cần dính líu."

Priya ngạc nhiên, nhưng không chịu thua:

"Magie à, không cần nặng lời như vậy. Chúng ta quen biết nhau mà. Lê Nhật đã chứng tỏ sức mạnh. Ở Deccan Plateau, những chiến binh mạnh mẽ như cậu ấy rất được kính trọng."

Magie lại một mực không để Lê Nhật lên tiếng, giữ vững lập trường:

"Chính vì quen biết nên tôi hiểu rõ bản chất ranh mãnh của chị. Kính trọng thì chúng tôi nhận, còn hợp tác thì không. Mời chị về."

Ánh mắt Magie cứng rắn, thể hiện rõ sự kiên quyết không cho Priya xâm nhập vào "vòng tròn" của họ. Priya chỉ còn cách lẳng lặng quay lại, nhưng trước khi đi, không quên quăng cho Lê Nhật một cái nhìn hờn dỗi.

Lê Nhật mỉm cười, thì thầm với Magie:

"Đây là lý do em cứ nằng nặc đòi theo anh đó hả?"

Magie khẽ tựa vào vai hắn, cười duyên nói:

"Hứ, đừng ai mong bước vào vòng bảo vệ của em."

Lê Nhật khoác tay lên vai Magie, giọng pha chút trêu đùa:

"Em làm như không có em, thì anh dễ bị cô ta lay động vậy."

Magie nũng nịu:

"Cẩn tắc vô áy náy mà."

Sự thân mật giữa Lê Nhật và Magie như một mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào lòng tự ái của Priya, khiến cô ghen tị đến điên người. Mỗi cử chỉ âu yếm của họ dường như chỉ càng khơi lên sự căm phẫn trong cô, làm ánh mắt vốn sắc sảo của Priya càng thêm dữ dội. Nhìn họ, cô không thể kìm nén được sự khó chịu và đố kỵ dâng trào.

Những người trong nhóm Deccan Plateau bắt đầu cảm thấy không khí có gì đó bất thường. Sự ghen ghét và thù địch ngấm ngầm từ Priya dần dần lan tỏa ra, bao trùm cả nhóm. Ánh mắt của họ chốc chốc lại hướng về phía Lê Nhật và Magie, như thể giữa hai bên có một bức tường vô hình, căng thẳng đến mức chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy mọi thứ.

Ngay khi cảm giác căng thẳng đạt đến đỉnh điểm, một biến động bất ngờ xảy ra. Một cánh cửa hư ảo xuất hiện trong không trung. Những bậc thang cổ xưa trải dài xuống, khiến Priya phải thốt lên:

"Di tích này mỗi lần mở ra đều có một thông đạo khác nhau. Thật kỳ lạ."

Một người trong nhóm hỏi:

"Chúng ta có nên tiến vào không? Sẽ không nguy hiểm chứ?"

Priya cau mày, giọng đầy khinh miệt:

"Đồ nhát gan! Anh như vậy xứng đáng được vào di tích này sao?"

Lê Nhật lắc đầu, bỏ mặc sự tranh cãi của họ. Hắn và Magie tiến lên, bước vào cánh cửa bí ẩn. Khi đôi chân họ chạm vào những bậc thang, không gian dường như thay đổi hoàn toàn. Năng lượng trong người Lê Nhật khẽ dao động, một điều hắn chưa từng cảm nhận kể từ khi kiểm soát được hai dòng chảy năng lượng bên trong mình.

Một cảm giác lo lắng len lỏi trong lòng, hắn thì thầm với Magie:

"Phải cẩn thận, có gì đó rất lạ."

Magie cũng gật đầu đồng ý, bước chân của cả hai chậm lại, chuẩn bị đối mặt với những điều bất ngờ đang chờ đợi họ phía trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »