Chương 74: Cò Việt

Lê Nhật gác lại tình hình căn cứ Nga Mi Sơn phía sau, hắn không muốn bại lộ danh tính cũng như phải chứng kiến thêm nhiều tang thương.

Hơn hết, hiện tại việc hắn muốn làm nhất, lý tưởng của hắn và Lý Minh đã ở ngay trước mắt. Trong lòng không ngừng có một sự thôi thúc quyết liệt, muốn ngay lập tức quay trở lại Spatium.

Xé gió mà đi, chỉ mất vài giờ hắn đã có mặt tại căn cứ bí mật của Lý Minh bên ngoài Spatium về hướng Tây Nam. Đó là một phần của căn cứ cũ, được các cơ giới chiến sĩ tân trang lại, với lá cờ đỏ sao vàng to lớn, uy nghi trên trần.

Lý Minh đã đứng đó từ lâu, ánh mắt phấn khởi xen lẫn sự nghiêm nghị của một quân nhân đang chờ chỉ thị, dáng chào chuẩn chỉnh như mọi khi. Khi Lê Nhật bước tới, hắn cười và nói với vẻ thân thuộc:

“Mấy hôm nay tôi gửi tin liên tục mà đồng chí không hồi đáp, làm tôi rất lo lắng.”

Lê Nhật mỉm cười, nét mặt hắn ấm áp nhưng có một sự tự tin sắc bén ẩn sâu trong ánh mắt. Hắn vỗ nhẹ lên vai Lý Minh, như để trấn an sự lo lắng của đồng đội.

“Tôi có vài việc nhỏ cần giải quyết, nơi đó không thể nhận được tin nhắn.” Giọng Lê Nhật trầm tĩnh, từng lời nói như đọng lại trong không gian, mang theo sự chắc chắn không thể lay chuyển. “Vừa trở về, tôi lập tức tới đây. Đồng chí Lý Minh, hãy đợi thêm chút nữa. Tôi có gửi thư tín cho những người quan trọng. Và tin vui là, tôi đã tìm được phương pháp cứu lấy đất nước của chúng ta. Một lát nữa, chúng ta sẽ có một cuộc họp quan trọng.”

Những lời đó như tiếng sấm nổ vang giữa bầu trời tĩnh lặng, khiến Lý Minh sững sờ. Hắn đứng yên, đôi mắt mở to, chớp liên tục, như muốn xác nhận điều mình vừa nghe là sự thật. Không khí xung quanh trở nên dày đặc, ngột ngạt, và trong vài giây ngắn ngủi, thời gian như ngừng lại.

Hơi thở của Lý Minh trở nên gấp gáp, tim đập nhanh đến mức cảm nhận rõ trong l*иg ngực. Cổ họng hắn khô khốc, môi mấp máy nhưng không thể nói thành lời. Cuối cùng, hắn chỉ lắp bắp một câu ngắn ngủi:

"Thật... thật vậy sao?"

Đôi mắt hắn dò xét từng nét trên gương mặt Lê Nhật, mong tìm ra dấu hiệu của sự đùa cợt, nhưng tất cả chỉ thấy sự chắc chắn không hề lay động. Lý Minh không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng người đồng đội. Hắn nuốt khan, giọng nói đứt quãng:

“Tôi cũng vừa tìm ra manh mối từ SHARK, nhưng nếu cậu nói vậy, thì hẳn là mọi việc đã thực sự nắm chắc rồi.”

Lê Nhật gật đầu, ánh mắt đầy sự quyết tâm, như đã sẵn sàng cho mọi thử thách phía trước.

Tim Lý Minh đập mạnh hơn, lẫn lộn giữa hy vọng và hoài nghi. Từ bao giờ, trong lòng hắn đã chìm ngập trong những thất bại và mất mát. Lê Nhật lúc này như một tia sáng vụt lên trong bóng tối tuyệt vọng, khiến hắn muốn tin, muốn bấu víu vào hy vọng ấy, dù chỉ là một sợi chỉ mong manh.

Không khí xung quanh như dày đặc hơn, như từng nhát búa khắc sâu vào lòng Lý Minh, Lê Nhật nói:

“Không, Lý Minh. Anh cứ nói những gì anh điều tra được. Bất kỳ thông tin nào hiện tại, chỉ cần có ích, chúng ta đều sẽ tận dụng triệt để.”

Sau ít phút trao đổi tin tức, theo lời của Lý Minh, SHARK đã đánh cắp được hai mảnh ghép quan trọng của Pandora, chìa khóa của chương trình Tân Nhân Loại. Bước cuối cùng của thí nghiệm này, Tân Nhân Loại Hậu Kỳ chính là có khả năng biến một xác sống trở lại thành người bình thường.

Nhưng nghĩ lại, một lần thí nghiệm tốn biết bao nhiêu sức người sức của, còn có cả rủi ro thất bại. Dân số Việt Nam rơi vào khoảng hơn trăm triệu dân, vậy thì phải tốn kém bao nhiêu tài lực cho đủ.

Chưa kể, một khi nắm trong tay Pandora sẽ là mục tiêu cho các thế lực nhắm đến, với lực lượng mỏng manh như hiện tại Lê Nhật không nghĩ đó là ý kiến hay. Bản thân hắn thì không lo, nhưng còn gia đình, người thân, không thể thời khắc đều bảo vệ họ được.

Dù cho hiện tại có cơ giới chiến sĩ túc trực, nhưng thâm tâm Lê Nhật hiểu, chiến lực của chúng cũng chỉ ở mức tầm trung, đối phó với dị nhân cấp S thì được, một khi gặp phải Tân Nhân Loại Trung Kỳ thì không đáng nhắc tới.

Đây cũng chính là lý do hắn mỗi lần ra tay đều là biến hóa hình dạng bên ngoài, không muốn người khác nhận ra đầu dây mối nhợ.

Rơi vào thế cân não, bắt buộc hắn phải cẩn thận từng bước, bất cẩn đi sai nước cờ, chính là hối hận không kịp, cần phải có kế sách an toàn hơn. Pandora, Lê Nhật nhất định sẽ có được, nó chính là tiền đề tạo ra chiến sĩ đủ sức gánh vác an toàn quốc gia trên vai, nhưng chưa phải lúc này. Cứ tạm thời gửi ở chỗ bọn SHARK đi, chỉ cần hắn muốn, thời khắc nào cũng có thể đoạt lấy.

Lê Nhật vỗ vai Lý Minh một cách dứt khoát, đôi mắt sáng lên sự quyết tâm. Tiếng nói của hắn vang rền, mỗi từ ngữ như thể đã được mài giũa để truyền đạt sức mạnh và sự tự tin tuyệt đối:

"Lý Minh, tôi không chỉ muốn gầy dựng lại đất nước, mà còn phải đảm bảo dân tộc chúng ta đủ sức chống chọi và sinh tồn trong thời đại khốc liệt này. Thông tin anh cung cấp rất quan trọng, và anh đã làm tốt nhiệm vụ của mình.”

Lý Minh đứng đó, mắt rưng rưng như muốn khóc, nhưng lòng kiêu hãnh và ý chí mạnh mẽ của người lính không cho phép hắn bộc lộ cảm xúc. Nuốt ngược mọi xúc động vào trong, hắn khẽ gật đầu, giọng nói hơi nghẹn nhưng đầy tin tưởng:

“Tôi hoàn toàn tin tưởng vào cậu, Lê Nhật.”

Lê Nhật khẽ nhếch môi, đôi mắt sáng lên vẻ tự tin và kiên định.

"Đã đến thời gian rồi."

Lê Nhật nói, thao tác trên màn hình ảo xuất hiện trong không trung, một hồi chuông vang lên, sau đó hình ảnh của Saori Himoji hiện ra. Cô bé, vẫn với dáng vẻ nhút nhát thường thấy, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Cảm ơn em, Saori Himoji. Em đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Lê Nhật hỏi, giọng đầy sự quan tâm.

Saori Himoji, không chút do dự, đáp ngay lập tức:

“Không chỉ nghĩ kỹ, mà còn là vô điều kiện.”

Lê Nhật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nói nhanh:

“Vậy thì gọi giúp anh những người này.”

Chẳng mấy chốc, các cuộc gọi ảo khác lần lượt xuất hiện trên màn hình. Hình ảnh của Tiến Sĩ Cường hiện lên đầu tiên, vẻ mặt hân hoan bất ngờ. Ông mỉm cười, đôi mắt đầy vẻ tự hào:

“Kể từ khi nhận được thư tín của cháu, ta đã chờ mãi. Không cần nhiều lời, ta tham gia. Cả đời này chưa làm điều gì ý nghĩa hơn thế.”

Ngay sau đó, hình ảnh Chúc Ly hiện lên. Với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, cô cất lời mà không cần vòng vo:

“Nhìn thấy tôi ở đây thì cậu biết tôi đồng ý rồi. Phiền phức, còn phải hỏi.”

Dù vẻ ngoài của Chúc Ly có vẻ cứng rắn, nhưng Lê Nhật không khỏi cảm thấy xúc động khi thấy được lòng yêu nước sâu thẳm trong cô. Ngay lúc ấy, một khuôn mặt khác hiện lên, mái tóc xanh rêu của Magie phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Ánh mắt cô dịu dàng nhìn Lê Nhật, nhưng lời trách móc ngầm dường như hiện rõ trong ánh mắt:

“Anh biến mất mấy ngày trời, trở về là vì công việc, chẳng biết em ở đâu trong lòng anh.”

Lê Nhật khẽ mỉm cười, đáp lại ánh mắt đó bằng một cái gật đầu nhẹ, nhưng không dám để cảm xúc riêng tư ảnh hưởng đến tình hình quan trọng trước mắt. Hắn quay sang một người đàn ông to lớn trên màn hình kế bên, thân hình cao lớn của Aram nổi bật lên trong ánh sáng ảo.

“Aram… tôi thật không ngờ anh cũng sẽ hỗ trợ. Thật là…”

Aram cười lớn, tiếng cười sảng khoái vang lên:

“Anh bạn, ngay từ đầu tôi đã có ấn tượng tốt với cậu rồi. Và chỉ cần Chúc Ly muốn, tôi sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng. Yup!”

Chúc Ly hừ lạnh một tiếng, giọng nói đanh thép:

“Đây không phải trò đùa. Nghiêm túc chút đi.”

Ngay lập tức, Aram đứng thẳng người, chào theo kiểu quân nhân Việt Nam, nét mặt đột nhiên trở nên nghiêm trang:

“Aram ở đây, đồng chí Lê Nhật, xin mời phân phó.”

Khoảnh khắc đó, Lê Nhật và Lý Minh đều cảm thấy sự đoàn kết của mọi người là nguồn sức mạnh vô giá. Họ cúi đầu thật sâu, lòng tràn đầy cảm kích:

“Cảm ơn tất cả mọi người.”

Mọi người quyết định đặt tên cho đội phục quốc là Cò Việt, mang theo ý nghĩa sâu sắc về sự kiên cường và bền bỉ, tựa như hình ảnh cánh cò chấp nhận gian truân, dẫu mưa bão vẫn không ngừng bay lượn trên cánh đồng quê hương. Đó là biểu tượng cho sự sống còn và ý chí vươn lên trong nghịch cảnh của dân tộc Việt, và Cò Việt sẽ mang sứ mệnh nối tiếp truyền thống ấy, chiến đấu đến cùng vì sự hồi sinh của đất nước.

Cuộc họp đầu tiên của đội cứu nước, mang tên Cò Việt, diễn ra trong bầu không khí trang nghiêm nhưng cũng đầy khẩn trương. Mọi lời nói đều ngắn gọn và súc tích, bởi tất cả đều hiểu rằng thời gian không cho phép họ kéo dài thêm những lời hoa mỹ.

Lê Nhật, người đã lặng lẽ chuẩn bị kế hoạch từ trước, đứng lên trình bày chiến lược đã được suy tính kỹ càng. Trong đầu hắn, mọi bước đi đều rõ ràng, và giờ chỉ cần trao công việc cụ thể cho từng thành viên.

"Chúng ta không có đường lùi." Lê Nhật nói, đôi mắt sắc lạnh, chứa đầy trọng trách. “Mỗi người ở đây đều có một vị trí, một nhiệm vụ không thể thay thế. Không ai đứng ngoài cuộc, không ai được phép xem nhẹ bản thân."

Mọi người đều đồng ý, không một lời phản đối. Sự nhiệt tình và tinh thần sẵn sàng hợp tác lan tỏa. Họ đã vượt qua sự ngờ vực, dường như đặt hết niềm tin vào Lê Nhật, người lãnh đạo trẻ tuổi nhưng đã thể hiện sự quả cảm và tầm nhìn chiến lược vượt trội.

Hắn cảm nhận rõ ràng sức nặng của sự tin tưởng ấy, một gánh nặng mà trước đây hắn chưa từng mang. Trọng trách trên vai hắn giờ đây không chỉ là kế hoạch, mà là lòng tin của những con người sẵn sàng cùng hắn bước vào con đường lý tưởng.

Thề chết, không thẹn với lòng tin đó, Lê Nhật tự nhủ. Hắn biết rằng, từ giây phút này, mỗi bước đi của mình sẽ là vì họ, vì lý tưởng của cả đội Cò Việt, và vì tương lai của dân tộc.