Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Môn Thần

Chương 101: Tri Thức Là Vô Tận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bỏ lại Deccan Plateau và đám người Vikram sau lưng, Lê Nhật và Magie cùng trở về Spatium. Suốt quãng đường, Magie quan sát sự thay đổi tinh tế trong tâm trạng của Lê Nhật.

Cô nàng nhận ra rằng những biến cố vừa qua đã tác động sâu sắc đến hắn, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Tuy nhiên, thay vì ép buộc hắn nói ra, cô chọn cách lặng lẽ quan sát và chỉ hỏi những câu hỏi thật sự cần thiết. Đối với Lê Nhật, sự yên lặng này thật quý giá, cho phép hắn ngẫm nghĩ và chấp nhận tất cả những gì đã xảy ra.

Chuyến phiêu lưu vào Ma Pháp Giới không chỉ là một trận chiến với những thực thể thần bí mà còn là một cuộc thử thách tâm lý, khi hắn phải đối diện với những khái niệm vượt ra ngoài tầm hiểu biết của con người.

Mặc dù không có vết thương nào rõ rệt trên cơ thể, tâm trí của hắn đã bị vắt cạn sức lực. Những tồn tại như Thiên Mạch, Yêu Vương, và đặc biệt là Thỏ Đẫm Máu khiến hắn nhận ra rằng, so với họ, bản thân mình thật nhỏ bé và yếu kém.

Trong những khoảnh khắc nghỉ ngơi, Lê Nhật suy ngẫm về việc hắn đã từng ngạo mạn như thế nào khi đối diện với Thiên Mạch. Trước đây, hắn còn tự cho mình là giỏi giang, mạnh mẽ, nhưng rồi Thiên Mạch đã đánh cho hắn tỉnh ngộ. Những tưởng hắn đã đủ mạnh để đối phó với mọi thứ, nhưng hóa ra, hắn chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng.

Lời thì thầm trong không gian yên tĩnh:

"Đúng là tự cao tự đại mà."

Hắn tự cười với chính mình. Hắn không còn là chàng trai bồng bột, luôn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mọi người nữa.

Sau hai ngày hoàn toàn nghỉ ngơi, hắn mới bắt đầu hiểu rõ hơn về những gì Thỏ Đẫm Máu truyền đạt. Mỗi khía cạnh mà nó mang đến như những mảnh ghép từ các chiều không gian, từ Ma Pháp Giới đến những tồn tại kỳ lạ khác.

Dù giờ đã cách xa hàng ngàn thế giới, Lê Nhật vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Thỏ Đẫm Máu trong tâm thức mình. Đó không chỉ là kiến thức, mà còn là một loại năng lượng siêu việt, như một dấu ấn của thần thức được lưu lại trong linh hồn hắn.

Thỏ Đẫm Máu không chỉ truyền đạt những tri thức về Môn Thần, về cách đạt được tẩy rửa và thoát khỏi xác phàm để hóa thần, mà còn gửi gắm những bí mật sâu xa về chế tạo vũ khí. Lê Nhật nhận ra rằng đây không phải chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, mà là một bước chuyển lớn trong cuộc hành trình của hắn.

"Thật khó tin, tên Thỏ chết tiệt đó không những tận tình giúp mình mà còn dạy cả pháp môn chế tạo vũ khí."

Lê Nhật thầm nghĩ. Thế giới quan của hắn như được mở rộng ra thêm vô hạn, chứa đựng những khái niệm và ý tưởng mà hắn chưa từng tưởng tượng. Mặc dù hắn không trực tiếp hỏi, nhưng Thỏ Đẫm Máu dường như đã hiểu rõ mục đích và lý tưởng của hắn từ trước.

Trong quá trình đó, Lê Nhật cũng nhận ra rằng Thỏ Đẫm Máu đã lợi dụng thời cơ để quan sát tâm trí hắn, kiểm tra những suy nghĩ và cảm xúc sâu kín mà hắn thậm chí chưa bao giờ bộc lộ.

"Cái tên Thỏ đáng ghét này đã âm thầm tìm hiểu không ít thứ về mình. Hừ, gặp lại ngươi, đại ca sẽ rất vui vẻ giáo huấn một trận."

Lê Nhật bực dọc nói, ngữ khí thì giận dữ nhưng thật lòng rất biết ơn tên đàn em tâm lý.

Một trong những tri thức quan trọng nhất mà Thỏ Đẫm Máu truyền đạt chính là về Môn Thần và Chìa Khóa, thứ quyết định ai có thể bước chân vào các vị diện khác. Tất nhiên có rất nhiều cách để tiến vào một vị diện, nhưng Chìa Khóa chính là phương pháp khả thi và mạnh mẽ nhất.

Nó là một vật thể bí ẩn, xuất hiện từ ngàn xưa, và chỉ những đời Môn Thần mới có quyền truyền lại nó. Chính Chìa Khóa này có thể dẫn lối đến bản nguyên của các thế giới sắp sụp đổ, giúp người sở hữu nâng cao thực lực và tiến gần hơn đến việc hóa thần.

Nhận thức mới mẻ này không chỉ thay đổi cách Lê Nhật nhìn thế giới mà còn khiến hắn nhận ra rằng cuộc hành trình phía trước còn rất dài, và hắn cần phải mạnh mẽ hơn nếu muốn thực sự hiểu thấu và vượt qua giới hạn của bản thân.

Thực thể thần bí bên trong Hộp Trí Tuệ thì ra chính là một Môn Thần, nói như vậy, nó chính là đã từ bỏ khả năng đi vào các vị diện vì Lê Nhật. Từ lúc đó cho đến nay, vẫn chưa thấy nó liên lạc trở lại, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Lê Nhật cầm Hộp Trí Tuệ trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ vật thể kỳ lạ truyền qua da, nhưng đồng thời, nó lại mang một cảm giác huyền bí khó tả. Mặc dù Thỏ Đẫm Máu đã truyền đạt rất nhiều kiến thức, nhưng ngay cả gã Môn Thần này cũng không thể giải thích rõ ràng về Hộp Trí Tuệ, khiến Lê Nhật không khỏi suy ngẫm.

“Hộp Trí Tuệ… cái tên này nghe thì đơn giản, nhưng rõ ràng không phải chỉ là một vật thể tầm thường.” Hắn tự nhủ, mắt vẫn chăm chú nhìn vào cái hộp bé nhỏ. "Một Môn Thần mà còn bị nhốt trong đây... thì nó là thứ gì?"

Lê Nhật đã thử nhiều cách, kể cả đồng hóa Hộp Trí Tuệ trong những lúc nguy cấp nhưng vô pháp khả thi, mong rằng có thể mượn sự huyền diệu của nó để chế tạo vũ khí, nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.

Thứ vật thể này dường như vượt qua cả sức mạnh và sự hiểu biết của hắn vào thời điểm hiện tại. Tuy nhiên, nó vẫn lặng lẽ nằm trong cơ thể hắn, dễ dàng triệu hồi bất cứ lúc nào như một người khách tạm thời trú ngụ, chờ đợi thời điểm thích hợp để ra đi. Lê Nhật không thể nắm quyền kiểm soát nó, nhưng ít ra hắn cảm nhận được rằng mình đang dần hiểu thêm một chút về sự hiện diện của nó.

Nhìn lại chuyến đi vừa qua, Lê Nhật không khỏi thở dài khi nghĩ về những mất mát.

“Tất cả tài sản, bao gồm hơn ngàn viên đá Cor quý giá, phi thuyền vũ trụ Sinh Cơ Thú, cho đến vô số bảo vật của Ngạo Chân… đều tan thành mây khói.” Cảm giác đau lòng chợt hiện rõ trong giọng nói của hắn. “Một lần khinh suất khiến mình trở thành kẻ trắng tay.”

Nhưng rồi, hắn lại cười khẩy, tự mình gạt đi cảm giác tiếc nuối. Dù cho mất mát tất cả, hắn vẫn có được thứ quý giá nhất từ Ma Pháp Giới, bản nguyên của cả một vị diện. Bên trong cơ thể hắn giờ đây chứa đựng một nguồn ma pháp khổng lồ, tuy đã suy yếu rất nhiều nhưng lại trở nên dễ dàng kiểm soát hơn.

Vươn tay ra trước, Lê Nhật triệu hồi ma pháp từ bản nguyên trong cơ thể. Một biểu đồ ma pháp hiện lên trong không trung, với những ký tự phát sáng lơ lửng. Ngay tức khắc, một ngọn lửa nhỏ rực rỡ bừng cháy trong không gian. Hắn lại xoay bàn tay, thay đổi các ký tự, và lập tức ngọn lửa biến thành một tảng băng lơ lửng.

“Mỗi vị diện đều có quy tắc riêng,” hắn tự nhủ. “Trên Trái Đất không tồn tại ma pháp lực, cho dù có học cách sử dụng ma pháp cũng vô ích. Không có nguồn năng lượng, nó chẳng khác gì một cỗ máy không có nhiên liệu.”

Lê Nhật nhớ lại những người ở Deccan Plateau, rõ ràng họ đã được truyền vào cơ thể một lượng nhỏ ma pháp lực, cho phép họ triển khai phép thuật trên Trái Đất. Điều này giải thích vì sao những người ở Trái Đất thông thường không thể nào làm được điều đó.

Những kiến thức mà Thỏ Đẫm Máu truyền đạt không chỉ giúp Lê Nhật hiểu rõ về Ma Pháp Giới mà còn mở rộng nhận thức của hắn về các vị diện khác nhau. Theo lời Thỏ Đẫm Máu, các vị diện được chia thành thượng, trung, và hạ vị diện. Ma Pháp Giới thuộc hạ vị diện, còn Tu Tiên Giới, nơi chứa linh lực, được xếp vào trung đẳng vị diện.

Sự phân chia này chỉ là một cách xếp loại tương đối, và Lê Nhật không có cách nào để tự kiểm chứng. Tuy nhiên, những kiến thức của Thỏ Đẫm Máu đã giúp hắn hình dung rõ hơn về cách các vị diện được xếp đặt trong tổng thể. Nếu vũ trụ chỉ là một vị diện, thì mọi thứ chỉ là một phần của hệ thống lớn hơn nhiều, một thứ mà hắn còn chưa hiểu hết.

Lê Nhật nhìn vào khoảng không trước mặt, ánh mắt dần trở nên xa xăm, tràn đầy suy tư mà nghĩ:

"Vị diện này thậm chí còn chưa được đặt tên, so với những vị diện cổ xưa như Ma Pháp Giới hay Tu Tiên Giới, thật chẳng khác nào một đứa trẻ sơ sinh. Đến hạ đẳng vị diện cũng chưa đạt tới."

Sự thật này khiến hắn vừa bật cười, vừa cảm thấy chút thất vọng. Nhưng rồi hắn nhận ra, bên trong mình đang trỗi dậy một cảm giác đầy khát vọng, một niềm chờ mong về những gì có thể đến trong tương lai.

Lê Nhật đứng thẳng lưng, như thể vừa có một quyết định quan trọng. Hắn cười khẽ, gạt lại tất cả những sai lầm và bài học quý giá về sự ngạo mạn, tự tin hơn bao giờ hết mà nói:

“Hừ, bởi vì Môn Thần tương lai của ngươi chính là ta. Vì vậy, ta chính thức đặt tên cho vị diện này, gọi là Trái Đất.” Giọng hắn vang vọng, một sự tuyên bố đầy tự hào, như thể việc này đánh dấu một bước ngoặt trong hành trình của hắn. “Dù trong vũ trụ bao la kia còn hằng hà sa số các hành tinh khác, nhưng ai bảo các ngươi chậm một bước? Để cho ta có được Chìa Khóa thì ta có quyền. Ha ha ha.”

Hắn còn đang cười thì bất ngờ cảm nhận được Chìa Khóa trong ý thức dao động nhẹ, như một làn sóng thần bí lan tỏa trong cơ thể. Một ấn ký kỳ lạ lóe sáng trong não bộ hắn, mang theo một cảm giác như tán đồng với quyết định vừa rồi. Trí óc Lê Nhật lập tức rung động trước sự giao tiếp này.

“Đến ngươi cũng đồng ý với ta chứ gì. Tốt, chẳng cần biết ra sao, nếu tạo hóa đã không để ta chết một cách ngu ngốc, thì kiếp này, cứ thỏa chí mà bước trên con đường Môn Thần mà đi.”

Từ Chìa Khóa, một tín hiệu kỳ lạ vừa được truyền tải khắp mọi ngóc ngách của vị diện Trái Đất. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự thay đổi này không chỉ diễn ra trên hành tinh nhỏ bé này mà còn lan ra xa hơn nữa, qua những dải ngân hà xa xôi, đến tận những nơi thăm thẳm nhất trong vũ trụ. Một sự thay đổi nhỏ nhưng thần bí đã xảy ra, như một lời khẳng định về sự tồn tại và khả năng của Lê Nhật đối với Trái Đất.

Hắn nhớ lại lời Thỏ Đẫm Máu từng nhấn mạnh, việc tiến hóa vị diện Trái Đất. Không phải chỉ là một hành động mang tính sinh tồn cho những sinh vật ở đây, mà còn là một sứ mệnh lớn lao.

Mỗi vị diện là một sinh mệnh sống động, nó không ngừng tiến hóa dựa trên năng lượng mà sinh vật trong đó tạo ra. Hắn chợt hiểu ra rằng, việc đưa ma pháp hoặc linh lực vào Trái Đất có thể giúp nó thăng cấp, từ đó không chỉ mở ra những khả năng mới cho thế giới này mà còn cho cả những sinh vật sinh sống bên trong.

Lê Nhật cảm thấy trong l*иg ngực một cơn sóng nhiệt đang dâng lên, không phải từ sự lo lắng mà là từ niềm vui sướиɠ của sự khám phá.

“Thảo nào, Thỏ Đẫm Máu lại bảo mình tiến hóa Trái Đất.” Hắn tự lẩm bẩm, cảm giác như một cánh cửa mới vừa mở ra trước mặt. Kiến thức mới này, dù kỳ diệu và sâu xa đến mức làm hắn trăn trở, nhưng lại đầy kí©h thí©ɧ.

“Cứ như vậy đi.” Hắn tự nhủ, bàn tay vô thức nắm chặt, mắt nhìn về phía chân trời xa xôi. “Tri thức là vô tận, và mình chỉ mới chạm vào bề nổi của nó.”

Hắn hiểu rằng, để tiêu hóa hết tất cả những gì vừa học không phải là việc một sớm một chiều, nhưng với tinh thần kiên trì, Lê Nhật sẽ từng bước khám phá, học hỏi, và sử dụng những tri thức này vào thực tế.

Hành trình trở thành Môn Thần của hắn, có lẽ vừa chính thức bắt đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »