Chương 100: Bản Nguyên Ma Pháp Giới

Lê Nhật phải nuốt nước bọt mấy lần mới có thể mở miệng, giọng hắn hơi khàn:

“Thỏ, ngươi quả thật không lừa ta. Xem ra, làm đại ca như ta quá mức hổ thẹn rồi.”

Thỏ Đẫm Máu cười khúc khích, thu lấy viên Diệt Thế Yêu Đan, thân hình của nó nhẹ nhàng trôi nổi rồi dừng lại trước mặt Lê Nhật. Chiến giáp của nó cũng dần biến mất như thể hòa vào không gian, chỉ để lại vẻ ngoài nhỏ bé, vô hại.

“Ke ke ke. Đại ca đừng nói vậy.” Thỏ Đẫm Máu nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như xuyên qua tâm can của Lê Nhật. “Người vẫn còn là phàm thể, chưa được tẩy rửa hoàn toàn. Một khi đạt đến cảnh giới của ta, thần lực của ngươi còn vượt xa những gì ta vừa thể hiện. Môn Thần đời trước của người thật không có lương tâm. Đưa cho người Chìa Khóa, nhưng không hề chỉ bảo thêm chút nào sao?”

Lê Nhật khẽ lắc đầu, môi mím chặt như đang phải chịu đựng một nỗi khổ sâu thẳm. Hắn thở dài, giọng nói đầy khổ sở:

“Không thể trách người đó. Tất cả chỉ là một mớ hỗn loạn của tạo hóa áp đặt lên ta... Có thời gian, ta sẽ kể cho ngươi nghe.”

“Được thôi, đại ca.” Thỏ Đẫm Máu gật gù nói, nét cười vừa thân thiện lại chu đáo. “Nhưng trước khi nói chuyện phiếm, hãy hoàn tất nhiệm vụ trước đã. Ta sẽ tặng cho người một món quà. Xem như, thay mặt tổ tiên của tiểu đệ mà bù đắp cho người.”

Mặc cho Lê Nhật khó hiểu, nó bất ngờ vươn bàn tay ba ngón kỳ dị về phía trước, các ngón tay khẽ uốn cong, như thể đang nắm giữ một thứ gì đó vô hình. Từ trong không trung, một lực lượng bí ẩn bắt đầu tụ lại, kéo theo những hạt ánh sáng li ti, xoay vần trong một vòng tròn mờ ảo.

Lê Nhật nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, từng vòng xoáy ánh sáng dần hiện rõ hơn, rồi biến thành một hình dáng kỳ lạ, một ngôi sao tám cánh.

Ngôi sao này, tuy nhỏ bé, nhưng áp lực từ nó lại nặng nề, như một cơn sóng vô hình đang đè nén lên tâm trí và cơ thể của hắn. Hắn vô thức lùi lại một bước, mắt mở to, lắp bắp:

“Đây... đây chính là bản nguyên của Ma Pháp Giới này sao? Ta được Chìa Khóa bảo phải tìm nó, nhưng không ngờ... nó lại có hình dáng như thế này.”

Thỏ Đẫm Máu cười lớn, âm thanh vang lên đầy thoải mái:

“Ke ke ke. Đại ca nói đúng. Chìa Khóa không ngừng thông tri cho chúng ta, về việc truy tìm bản nguyên của các thế giới sắp sụp đổ. Lực lượng này, đại ca à, chính là thứ mà một Môn Thần như chúng ta truy cầu nhất. Sức hấp dẫn của nó thật sự là vô đối, phải không?”

Chưa kịp để Lê Nhật phản ứng, Thỏ Đẫm Máu đã vung tay, đẩy ngôi sao tám cánh vào thẳng trong cơ thể hắn. Một cơn sóng năng lượng khổng lồ lập tức bùng nổ, lan tỏa khắp toàn bộ cơ thể của Lê Nhật. Hắn cảm nhận được sức mạnh ma pháp cuồn cuộn trào dâng trong từng tế bào, như từng cơn sóng mạnh mẽ vỗ vào tâm trí và linh hồn hắn, dồn dập không ngừng.

Đau đớn đột ngột ập đến, mỗi thớ thịt của hắn như bị ép nát dưới sức ép vô hình. Lê Nhật cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu, cố giữ bình tĩnh giữa cơn bão năng lượng đang bùng nổ trong người.

“Thỏ...!”

Hắn thét lên, nhưng giọng bị nghẹn lại bởi nỗi đau và sức mạnh quá lớn đang cuốn lấy. Thỏ Đẫm Máu chỉ đứng đó, đôi mắt đen láy nhìn hắn với vẻ thích thú, như thể đang chờ đợi sự chuyển biến.

“Đại ca, cứ từ từ, ngươi sẽ thích nghi được thôi. Đừng chống cự. Hãy tin tiểu đệ.”

Thỏ Đẫm Máu trấn an, giọng nói mềm mại và đầy vẻ chân thành, như một người anh em đang chăm sóc cho Lê Nhật trong lúc hắn chịu đựng cơn đau khủng khϊếp.

Lê Nhật không còn lựa chọn nào khác. Chứng kiến sức mạnh kinh hoàng mà Thỏ Đẫm Máu đã phô bày trước đó, hắn nhận ra trong lòng mình chẳng còn gì ngoài sự chờ mong. Nhắm mắt lại, hắn tập trung tinh thần để cảm nhận những thay đổi đang diễn ra trong cơ thể dưới sự tác động của bản nguyên Ma Pháp Giới.

Sức mạnh ma pháp hoàn toàn khác biệt so với dị năng mà Lê Nhật từng sử dụng. Dị năng là thứ nảy sinh từ chính cơ thể, từ những giới hạn vốn có của con người. Nhưng ma pháp lại là thứ cội nguồn, căn nguyên của cả thế giới ma thuật. Nó giống như một nguồn phát năng lượng vô tận, mạnh mẽ và cổ xưa hơn cả hai dòng năng lượng đá Cor mà Lê Nhật sở hữu trong cơ thể mình.

Cơn đau dần chuyển thành một cảm giác kỳ lạ khi sức mạnh ma pháp từ từ lan tỏa khắp các mạch máu và tế bào. Quá trình này kéo dài, như một dòng chảy không ngừng chảy qua từng thớ thịt của hắn, lấp đầy từng khoảng trống mà hắn chưa từng biết đến. Lê Nhật cảm nhận được từng giọt năng lượng mạnh mẽ đang trào dâng, len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Xung quanh, thế giới dần sụp đổ. Các mảng không gian vỡ nát, ánh sáng ma pháp nhòa dần vào bóng tối, những cơn xoáy của hư vô hút lấy mọi thứ. Tuy nhiên, Thỏ Đẫm Máu vẫn đứng bất động, một tay áp chặt vào ngực Lê Nhật, truyền tải dòng năng lượng từ bản nguyên vào người hắn. Cả hai vẫn trơ trọi trước sự tàn phá của Ma Pháp Giới, như thể không có gì có thể chạm tới họ.

Thời gian trôi qua như nước chảy, khi cả Ma Pháp Giới đã hoàn toàn sụp đổ, một người một thỏ vẫn đứng đó, không hề suy suyển. Dòng chảy ma lực trong cơ thể Lê Nhật không ngừng cuộn trào, như những đợt sóng liên hồi đập vào bức tường ngăn cách trong cơ thể hắn.

Hơn 50% vách ngăn đã thông suốt, mượn nước đẩy thuyền, Lê Nhật tập trung, tận lực lợi dụng sự trợ giúp của Thỏ Đẫm Máu mà tiếp tục đẩy mạnh Dẫn Động Thuật, phá các vách ngăn ở xa hơn.

Lại thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, từ 50% giờ đã là 74%, cảm giác khoan khoái lạ kỳ tràn ngập trong cơ thể hắn, tựa như từ một con nhộng non nớt hóa thành cánh bướm rực rỡ. Mỗi chuyển động của cơ thể, mỗi nhịp thở đều mang theo sức mạnh mới, như những cơn sóng lớn đập vào bờ, tràn đầy sức sống và sự hùng vĩ.

Cuối cùng, Lê Nhật mở mắt ra, ánh mắt sáng rực như ngôi sao trong đêm tối. Hắn nở một nụ cười nhẹ, gật đầu về phía Thỏ Đẫm Máu:

“Thỏ, cảm ơn ngươi. Xem ra ngươi đúng là phúc tinh của ta. Không chỉ giúp ta tiêu diệt đại địch, mà còn đả thông bức tường kiên cố trong quá trình tu luyện. Thật sự, ta đã nợ ngươi một món ân tình lớn.”

Thỏ Đẫm Máu cười khúc khích, đôi mắt lóe lên vẻ hài lòng, không có vẻ gì là mệt mỏi, ngược lại rất hoan hỉ mà nói:

“Đại ca quá khách sáo rồi. Tổ tiên đã truyền lệnh, một khi di vật được tìm thấy, con cháu chúng ta có trách nhiệm tuyệt đối phải tận lực giúp đỡ người được chọn. Đây là ý chỉ của tổ tiên, và món đồ chơi này cũng là dành cho người.”

Một vật thể quen thuộc bay về phía Lê Nhật khi Thỏ Đẫm Máu quăng qua. Đó là Yêu Đan, nhưng không còn nguyên vẹn. Những vết nứt chằng chịt khắp bề mặt viên đan, khiến nó như chỉ còn chút nữa là tan thành tro bụi.

Lê Nhật nhíu mày, khẽ cười, giơ tay đón lấy mà xem xét. Vẫn là điệu bộ như nhà quê lên tỉnh, hắn tò mò hỏi:

“Yêu Đan này có chỗ nào diệu dụng? Ngươi cho ta, cũng không biết phải dùng như thế nào.” Hắn không tin Thỏ Đẫm Máu chỉ đưa cho hắn một thứ hư hỏng mà không có dụng ý sâu xa. "Hiện tại, ta có muôn vàn câu hỏi muốn ngươi giải đáp, nhưng xem ra thời gian có hạn. Chìa Khóa của ta dường như đang cảnh báo rằng, chúng ta phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt."

Thỏ Đẫm Máu gật đầu, đôi mắt sáng lên vẻ lo lắng nhưng không hề giấu sự thông thạo, nó cúi nhẹ người rồi nói với giọng đầy ân cần:

“Đại ca yên tâm, không cần vội. Ta đã để lại một đạo thần thức trong người. Khi trở về, thần thức ấy sẽ tự động truyền đạt mọi điều mà người cần biết, giải đáp những thắc mắc của người. Ke ke ke, vị diện của đại ca hiện tại thật sự quá yếu kém. Hãy mau chóng thăng tiến vị diện của mình. Một khi đã vươn tới đỉnh cao, chúng ta sẽ lại gặp nhau. Đại ca, bảo trọng.”

Lê Nhật nhìn Thỏ Đẫm Máu, trong lòng vừa phức tạp vừa cảm kích. Khi Thỏ Đẫm Máu dần tan biến vào khoảng không, Lê Nhật siết chặt Yêu Đan trong tay, cảm nhận sự bất ổn và bí ẩn trong đó. Hắn biết, đây chỉ là khởi đầu của những thử thách mà bản thân phải đối diện.

Tâm niệm vừa chuyển động, Chìa Khóa trong ý thức của Lê Nhật bỗng phát sáng rực rỡ, tạo nên một luồng sáng chói lóa, kéo hắn trở về Trái Đất.

Khi ánh sáng vừa tắt, chưa kịp hoàn hồn, một thân hình uyển chuyển đã lao vào lòng hắn, ôm chặt không buông.

“Em biết là anh sẽ trở về mà. Hu hu, làm người ta lo quá trời quá đất.” Magie vừa khóc vừa nói, cả người dán chặt lấy Lê Nhật. Cảm giác đê mê quen thuộc lập tức bao trùm, khiến hắn thoáng ngẩn ngơ.

Còn chưa kịp mở miệng nói điều gì, thì từ phía sau vang lên một giọng mỉa mai đầy châm biếm:

“Nhìn hắn kìa, cả người rách nát, thê thảm như vậy. Đến một món bảo bối cũng không lấy được, đúng là lãng phí suất vào di tích.”

Lê Nhật nhận ra giọng nói của Vikram, một kẻ trẻ tuổi, cay nghiệt, và chính là người hắn đã tước mất quyền vào di tích trước đó. Mới thoát khỏi nguy hiểm và được Magie chào đón, nhưng sự xuất hiện của Vikram làm không khí thay đổi, kéo hắn về thực tại một cách không thoải mái.

Dẫu vậy, Lê Nhật không thèm chấp nhất, chỉ liếc mắt nhìn Magie, thản nhiên nói:

“Trở về thôi. Thời gian cũng sắp đến lúc ước hẹn với tướng Hank rồi.”

Thế nhưng chưa kịp bước đi, Vikram đã hét lớn sau lưng, đầy vẻ thách thức:

“Đi đâu? Đứng lại đó cho ta!” Phía sau Vikram, một hư ảnh vệ thần đồ sộ hiện lên, khí lực bành trướng. Kẻ vốn thấp bé hơn Lê Nhật giờ đây trở nên to lớn như một con gấu. “Ngươi lãng phí cơ hội vào di tích, tay trắng trở về, thật sự là sỉ nhục. Ta phải thay mặt các anh hùng căn cứ, cho ngươi một bài học nhớ đời.”

Theo sau Vikram là hơn mười kẻ thiện chiến khác, tay cầm vũ khí sáng loáng, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước để đối đầu. Sức ép từ nhóm người dần bủa vây xung quanh, khí thế áp đảo như muốn đè bẹp Lê Nhật ngay tức khắc.

Nhưng trước khi cả đám kịp phản ứng, Magie đã huy động hai tay. Nhanh như chớp, những phi đao sắc bén tủa ra từ chiến giáp của nàng, theo nhiều góc độ mà lao thẳng về phía đối phương.

Chỉ trong hai hơi thở, không kẻ nào đứng vững. Tất cả, kể cả Vikram đều lăn lộn trên mặt đất, máu chảy đầm đìa, tiếng hét thảm thiết vang lên. Gân tay, gân chân của từng tên đều bị cắt đứt một cách chính xác, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, chỉ biết nằm đó rêи ɾỉ.

Magie đứng chắn trước mặt Lê Nhật, dáng vẻ uy nghiêm như một nữ thần chiến binh, lạnh lùng nói:

“Hừ, lũ các ngươi, còn chưa đủ tư cách.”

Lê Nhật mỉm cười, cảnh tượng này thật sự khiến trong lòng hắn dâng trào một cảm giác được che chở, thứ mà hiếm khi hắn cảm nhận được trong cuộc đời đầy sóng gió này.