Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Món Quà Đến Từ Cõi Chết

Chương 18: Màn Cuối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau cái chết khủng khϊếp của Mai Phương Thảo, cả nhóm lúc này mới dần nhận ra sự tối tăm, đáng sợ của mạng xã hội. Qủa thực dư luận có thể tâng họ lên mây, nhưng cũng có thể đạp họ xuống tận đáy vực thẳm bất cứ lúc nào...

Trước đây, họ mải mê thích thú, hùa theo những kẻ khác để công kích, lăng mạ, dồn người ta đến bước đường cùng. Chỉ với 1 dòng bình luận,chỉ với 1 lượt like,lượt share nhưng nó có thể là lưỡi dao sắc lẻm đâm thẳng vào trái tim của những người bị họ công kích. Đến tận bây giờ, khi cả nhóm bị dư luận chỉ trích, giễu cợt thì họ mới thực sự hiểu và thực sự cảm nhận được nỗi đau tinh thần chua xót, tủi hổ khi bị lăng mạ, xúc phạm là như thế nào.

2 tuần sau...

Đêm đó, cả nhóm tụ họp lại ở nhà Dương. Vì ba mẹ Dương là bác sĩ nên rất bận rộn, thường xuyên phải làm việc tăng ca trong bệnh viện nên cô có thể dẫn bạn bè mình đến nhà một cách thoải mái mà không sợ ảnh hưởng đến ba mẹ.

Hà lắc lắc ly đá chanh trên tay, rầu rĩ hỏi Dương:

"Bia mộ của con Thảo sao rồi mày? Có còn bị lũ kia phá nữa không?"

Dương lắc đầu ngán ngẩm:

"Đương nhiên là vẫn còn rồi! Tụi fan trẩu của mấy bà kia dữ tợn lắm. Biết rằng đυ.ng đến idol mình thì đương nhiên mình là fan phải đứng lên bảo vệ cho thần tượng của mình. Nhưng đến mức người ta chết rồi mà còn đến tận bia mộ để phá như vậy thì thật sự...Hazzia!"

Ting Ting Ting!

Tiếng chuông điện thoại của cả nhóm một lần nữa lại reo lên, phá đi bầu không khí ảm đạm lúc bấy giờ...

**Màn Cuối: CẢ NHÓM: Hãy tự công khai bí mật tội lỗi nhất của chính mình cho nhóm bạn cùng nghe, không cần phải đăng lên Facebook!**

Phần Thưởng: ĐƯỢC SỐNG!

****

Cả nhóm lạnh cả người khi đọc dòng tin nhắn mà Trò Chơi gửi đến...

Dương sợ hãi kêu lên:

"Trời ơi! Sao nó cứ đeo bám tụi mình hoài vậy? Phải làm sao đây chúng mày??"

Thu Hà chăm chú đọc lại dòng tin, rồi nói:

"Không sao! Tụi mày thấy không, tin nhắn ghi là "Màn Cuối", tức đây là ván cuối cùng của trò chơi rồi! Nói chung nó kêu cả nhóm mình tự bóc phốt chính bản thân, nhưng không nhất thiết là phải đăng lên Facebook. Dù sao thì tự mình bóc phốt mình cũng dễ thở hơn tụi mày ạ..."

Anh Duy gật gù đồng tình:

"Đúng rồi! Với tụi mày nhìn xem, phần thưởng lần này là "ĐƯỢC SỐNG". Như vậy tức có nghĩa là đứa nào không chịu chơi thì sẽ bị tên sát nhân biếи ŧɦái bệnh hoạn kia gϊếŧ hại đó!"

Cả nhóm ngập ngừng, lời qua tiếng lại một lúc thì cũng đồng ý tham gia ván game cuối cùng này...

"Vậy, ai bắt đầu trước??"- Kiệt hỏi với thái độ ngượng ngùng

Thu Hà đảo mắt nhìn một lượt tất cả mọi người. Cô thấy ánh mắt của ai cũng chứa đầy sự ái ngại, dè dặt. Hà bèn lên tiếng:

"Để tao trước cho!!"

Cả nhóm có chút bất ngờ lẫn ngưỡng mộ trước sự can đảm của Hà.

"Thật ra tao...tao...tao từng nghiện cần sa..."- Hà ấp úng nói.

"Thiệt á??"- Cả nhóm trố mắt nhìn về phía Hà, họ không ngờ một cô bạn với nét thanh thuần, trong sáng như thế lại là người nghiện chất cấm.

Hà gật nhẹ đầu, nói tiếp:

"1 năm trước. Tao bị mấy nhỏ bạn rủ rê dụ dỗ tao hút thử cần sa. Ban đầu tao một mực chối từ, nhưng cuối cùng tao vẫn bị sa vào cám dỗ."



Nghe Hà nói, Kiệt chợt nhớ lại những lời mà chị Lên đã kể cho cậu và Dương nghe khi hai người vừa đi thăm Hà về.

"Vậy, lần trước bà Lên bả kể cho tao với con Dương nghe là thấy mày lén lút nói chuyện với người nào đó có phải là..."

Hà khẽ đáp:

"Ừ. Tao hay lén lút gặp thằng Phương trong trường để mua cần sa từ nó. Thằng đó nhìn bề ngoài ngoan hiền vậy thôi chứ nó kinh doanh nguyên đường dây chất cấm luôn đó!"

"Nhưng tao hối hận lắm! Vì nghiện ngập mà sức khỏe tao suy yếu dần, thể trạng không còn được tốt như xưa nữa. Cái đêm tao mua cần sa mà chị Lên kể cho tụi mày nghe. Khi trao đổi hàng xong tao đã trở về nhà. Về đến trước cửa, tao thấy mẹ tao đang ôm mặt khóc nức nở. Hỏi ra mới biết bà khóc bởi vì cha tao đánh bài bị thua lỗ nặng nề, người ta kéo đến đập phá, siết nợ cả nhà tao. Gia đình tao đều không hay biết gì, chỉ đến khi người ta kéo đến thì mới vỡ lẽ ra là do cha tao cờ bạc..."

"Lúc đó, cảm giác tội lỗi dâng trào trong con người tao. Tao ân hận lắm tụi mày ạ, số tiền mà tao phung phí vào chất cấm là rất lớn. Nếu tao không sa vào con đường này thì chắc chắn số tiền ấy có thể giải quyết 1 phần nào số nợ của ba tao...Tao tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ đυ.ng vào thứ cần sa độc hại ấy nữa, sống một cách lành mạnh và cố gắng kiếm tiền phụ giúp gia đình trả nợ..."

"Giai đoạn cai nghiện thật sự kinh khủng đối với tao. Nó rất rất rất khó khăn...nhưng vì thương mẹ, cũng như thương chính bản thân mình, nên tao đã nỗ lực hết sức để có thể gạt bỏ cần sa ra khỏi cuộc đời tao..."

Nói đến đây, Hà như không kiểm soát được chính mình. Cô òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Dương, Kiệt và Duy nhìn thấy thế thì cảm thông cho Hà vô cùng. Dương choàng người tới ôm lấy cơ thể đang run lên bần bật của Hà mà an ủi:

"Không sao rồi, mọi chuyện ổn rồi mà, mày đừng tự dằn vặt, trách móc bản thân nữa. Mày sa vào con đường nghiện ngập, nhưng dù gì mày cũng đã tự cố gắng hết sức thoát ra khỏi con đường ấy để bắt đầu một cuộc sống mới, thế là đã quá tuyệt vời rồi!"

Kiệt vỗ nhẹ vào vai Hà, mỉm cười:

"Hiếm ai rơi vào nghiện ngập có thể tự cai nghiện mà không cần phải đi trại cai nghiện như mày đâu! Mày giỏi lắm rồi, đừng buồn nữa vì cánh cổng tương lai vẫn sẽ luôn rộng mở để đón chào những người biết sai biết sửa như mày mà!"

Nhận được những lời động viên sâu sắc từ những người bạn của mình, Hà đã cảm thấy khá hơn nhiều. Dương giúp Hà lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt. Chẳng mấy chốc, nụ cười rạng rỡ lại xuất hiện trên môi Hà, khiến tất cả mọi người ai nấy đều cảm thấy an lòng hơn rất nhiều.

"Bây giờ...tới lượt tao nhé!"- Kiệt nói, vẻ mặt có chút gượng gạo.

Cả nhóm hít một hơi thật dài, yên lặng ngồi lắng nghe những lời bộc bạch của Gia Kiệt.

"Vào năm tao lớp 5, lúc đó tao được ba mẹ chở về quê thăm ông bà ngoại. Tao lúc đó rất thích bắn ná cao su nhưng ba mẹ thì lại không cho nên tao đã lén dành dụm tiền để mua một cái ná về chơi. Lúc về quê tao cũng đem nó theo. Trong những ngày ở đây, tao đã kết thân được với rất nhiều đứa bạn trong làng. Mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục diễn ra một cách bình yên cho đến một ngày..."

Kiệt ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục câu chuyện:

"Tao đem cây ná đi ra chỗ bờ hồ chơi. Lúc đó buổi trưa nên vắng lắm, lũ trẻ trong làng đều đi ngủ hết rồi, chỉ có mình tao và thằng Tí đi đi lại lại chỗ bờ hồ thôi. Do lúc đó, tao còn quá nhỏ, cộng với việc xem những phim chiến đấu hành

động quá nhiều nên đâm ra bị nghiện. Thấy có mình thằng Tí đứng ở vách đá bờ hồ, nên tao núp vào một góc...Tao đã tưởng tượng mình là anh hùng, giương ná lên nhắm vào thằng Tí và bắn..."

"Rồi sao nữa??"- Dương gấp gáp hỏi

"Viên bi sắt không hiểu vì sao trúng vào mắt trái của nó..."

"TRỜI ĐẤT!!"- Cả nhóm thảng thốt kêu lên.

Kiệt cúi gầm mặt, sụt sùi nói:

"Tao thật sự không cố ý nhắm vào mắt nó...Ban đầu tao chỉ muốn bắn vào lưng của nó mà thôi, nhưng không ngờ khi tao vừa bắn thì nó cũng bất ngờ quay mặt lại nên..."

"Tao..tao đã bỏ chạy về nhà, tỏ ra không biết gì...tao..."

Nói đến đây, cổ họng Kiệt như bị một thứ gì đó chắn lại, khiến cậu chẳng nói thêm được câu nào nữa...

Dường như, Kiệt đã thực sự cố gắng hết mình để kìm đi những giọt nước mắt tội lỗi...Đây là lần đầu tiên mà cả nhóm thấy Gia Kiệt đau khổ đến như vậy. Thế nhưng, dù Kiệt có ân hận như nào đi nữa, thì cậu cũng đã phá hỏng mắt trái của bé Tí, khiến em chịu nỗi đau tật nguyền vĩnh viễn đeo bám suốt cả cuộc đời...

Mọi người lúc này đều cảm thấy vừa thương vừa giận Kiệt. Họ muốn trách móc sự vô trách nhiệm và hệ lụy nghiêm trọng mà Kiệt đã gây ra, nhưng khi thấy Kiệt quằn quại đau đớn như thế, thì họ cũng không nỡ mà chê trách, khiến cậu thêm ân hận, tổn thương hơn nữa.

"Giờ đến phiên tao nhé!"- Duy bất giác lên tiếng.



Cả nhóm khẽ gật đầu. Chỉ mới có 2 bí mật được công khai, nhưng chúng cũng đủ khiến mọi người choáng váng, kinh ngạc đến tột độ. Họ không thể tin được những người bạn đang ngồi đối diện trước mặt mình lại giấu diếm những bí mật trong quá khứ đầy tội lỗi, gây sốc đến như vậy.

Duy hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Nói chung, so với tụi mày, thì phốt của tao có vẻ nhẹ nhàng hơn, nhưng nó cũng khiến tao mặc cảm, tự ti về nhân phẩm của mình lắm...Vào năm tao lên lớp 10. Buổi đêm hôm đó sau khi đi chơi game về, lúc ấy trời đã khuya lắm rồi.

Tao đang đi trên đường thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ phía công viên. Tao thấy lạ nên bèn đi vào xem thử. Âm thanh ấy dẫn tao đến một lùm cây heo hút. Khi tao nhìn vào bên trong thì kinh hãi khi thấy một người đàn ông đang ra sức lạm dụng tìиɧ ɖu͙© một đứa bé trai chỉ mới chừng 13 tuổi. Đứa bé ấy nấc lên từng tiếng kêu tuyệt vọng, trông đau đớn vô cùng. Tên khốn nạn ấy với hàng râu rậm rạp, khuôn mặt bặm trợn trông đáng sợ cực kỳ. Hắn ta vừa ra sức sờ mó cậu bé, vừa cười lên những tràng cười man rợ:

"Hahahaha ngoan nào ngoan nào. Chú làm một chút rồi sẽ thả con về à...con mà hư là chú méc ba mẹ con đó hahahaha!"

Chứng kiến cảnh tượng ấy, tao chỉ biết bấu chặt miệng mình để không hét lên. Tao...tao rất muốn giúp đỡ cậu bé, nhưng tao đã không dám xông vào vì tao thấy túi quần hắn ta có vắt 1 con dao găm, trông rất nguy hiểm..."

"Nhưng mà mày có thể báo công an mà??!"- Hà gắt lên

Duy cười nhạt:

-"Phải! Rõ ràng tao có thể báo công an, nhưng vì sự hèn nhát, vô cảm của bản thân mà tao đã không làm thế! Tao chỉ biết ôm mặt rời khỏi công viên, bỏ lại phía sau là những tiếng kêu la thảm thiết của đứa bé..."

Dương chỉ vào mặt Duy, trách móc:

"Mày có biết mày làm như vậy là quá vô cảm không Duy?? Rồi tính mạng của đứa bé ấy có được bảo toàn không Duy?? Mà cho dù nó không bị hắn ta gϊếŧ hại thì với nỗi ám ảnh bị lạm dụng tìиɧ ɖu͙© như vậy, liệu nó có thể hoạt bát bình thường như người ta nữa không?! Mày nói đi!"

Thu Hà nhìn xa xăm, đôi mắt nhòe đi bởi hàng lệ lăn dài trên má:

"Đứa bé chỉ mới là đứa trẻ 13 tuổi. Sự hồn nhiên, trong sáng của nó đã bị cướp đi bởi con quỷ dữ kia...Nhưng chính sự vô cảm của mày cũng đã gián tiếp phá hủy cuộc đời của em ấy! Nếu mày chịu báo công an thì chắc chắn vụ việc này sẽ được giải quyết kịp thời, và em ấy cũng sẽ ít chịu nhiều tổn thương mất mát hơn. Không biết rốt cục vụ việc của em ấy có được phát hiện và giải quyết kịp thời hay không nữa, còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần như vầy, thật sự quá tội nghiệp..."

Anh Duy nghe những lời trách móc ấy thì càng cảm thấy mặc cảm tội lỗi hơn. Dù cậu không trực tiếp hại đợi cậu bé, nhưng chính sự thờ ơ vô cảm cùng sự ích kỉ của bản thân mình mà đã gián tiếp gây nên những tổn thương sâu sắc trong trái tim nhỏ bé của cậu bé đáng thương, tội nghiệp.

"Thôi được rồi. Bỏ qua đi. Dương! Lượt cuối cùng là của mày đó!"- Kiệt quay sang Dương, nói.

"Ừ, vậy tới tao nhé!"

Dương khẽ gật đầu, rồi bèn kể lại câu chuyện của cô:

"Chuyện của tao thì mới xảy ra 2 tháng trước thôi. Hôm đó dì năm rủ tao sang nhà dì chơi. Bữa đó dì phải đi đám, kêu tao qua chơi với bé Linh vì bé Linh thích tao lắm. Nói là bé vậy thôi nhưng nó chỉ kém tao 2 tuổi. Nó thì ngủ chung với dì luôn chứ không có phòng riêng chúng mày ạ..."

"Hôm đó khi dì đi rồi thì tao với bé Linh ngồi trong phòng chơi. Hai chị em tám chuyện qua lại một hồi thì bé Linh nằm lăn ra vẽ tranh, nó mê hội họa lắm, cứ vẽ suốt. Lúc đó tao lướt điện thoại chán quá nên lục lọi xung quanh xem có gì vui không. Lúc này tao mới phát hiện tủ đồ của dì năm tao không khóa. Tao tò mò nên mở ra xem thử thì thấy bên trong toàn nữ trang đắt tiền..."

"Khi ấy tao nhớ lại bữa cái laptop tao bị hỏng nặng nề không sửa được nửa,tao thì muốn mua cái laptop mới xịn xò hơn nhưng khổ nỗi ba mẹ tao lại gắt trong việc cho tiền tiêu nên mãi mà vẫn không mua được...Nên tao..."

"Nên mày đã lấy trộm hết đống nữ trang đó rồi bán kiếm tiền mua laptop mới đúng không?"- Hà như đoán trước được những diễn biến tiếp theo của câu chuyện.

Dương mắt đỏ hoe, nói:

"Đúng là vậy. Nhưng tao đã làm một việc quá đáng hơn nữa...Tao đã lén bỏ vào cặp của Linh 1 chiếc nhẫn và 1 sợi dây chuyền vàng. Đến khi dì năm về phát hiện ra mất đồ thì dì có điện hỏi tao, tao mới nói dối là tao không có lấy. Tao nói mấp mé gợi ý dì hãy thử lục lọi xung quanh thử xem. Sau đó dì lục cặp của Linh thì thấy sợi dây chuyền và chiếc nhẫn..."

"Má ơi! Sao mày ác dữ vậy Dương??"- Duy không thể tin được sự trơ trẽn của Dương khi đã ăn cắp rồi mà lại còn đổ tội lỗi lên đầu người khác.

Dương sụt sùi, nghẹn ngào nói:

"Tao...tao cảm thấy có lỗi lắm! Bé Linh nó không biết gì, nó thương tao thật lòng mà tao lại vu oan giá họa cho nó, hại nó bị dì năm hiểu lầm, đánh mắng rồi từ cả mặt con bé, khiến nó giờ chỉ có thể ở nhà ông bà ngoại mà thôi..."

Cả nhóm tức tối, bực dọc đến nhường nào thì cũng chỉ có thể trách Dương đôi ba câu mà thôi. Bởi lẽ, cả 4 người họ đều có những bí mật đầy tội lỗi. Ai cũng sai, ai cũng có quá khứ đen tối, họ đều chẳng khác nhau là mấy. Thế nên, họ làm gì đủ sự trong sạch, đủ tư cách để chỉ trích, phê bình tội lỗi của người khác?

Màn game cuối cùng này, chẳng khác nào là tòa án lương tâm dằn vặt chính bản thân họ. Có thể họ không bị người khác phốt, có thể họ không bị đăng lên facebook để bêu xấu, thế nhưng đến khi chính miệng họ tự bóc phốt bản thân mình, thì liệu nó có nhẹ nhàng hơn những màn game trước hay không?

Không gì đáng sợ, không gì đau đớn bằng chính tòa án lương tâm trong con người mình. Nó phản ánh, nó kết tội, nó ban bố bản án đầy đau khổ bao trùm lấy lương tâm của Duy, Kiệt, Dương và Hà, khiến họ phải ray rứt, sống trong mặc cảm tội lỗi suốt cả cuộc đời...
« Chương TrướcChương Tiếp »