Chương 1

“Làm ơn, đừng đi, xin anh…di chuyển cái phía dưới, cứu với.”

Chàng trai trẻ không ngăn được nước mắt chảy ra, chân tay đều bị trói chặt bởi sợi dây mỏng, mắt cũng nhanh chóng bị một chiếc khăn trắng che lại. Làn da màu lúa mì óng ánh nước khiến những đường cong cơ thể và các khe hiện lên rõ hơn.

Núʍ ѵú trên ngực bị chiếc kẹp nhỏ trang trí bằng hồng ngọc kẹp đến mức sưng đỏ, nhìn vô cùng xinh đẹp, giống hệt quả anh đào đỏ. Phía dưới là chiếc l*иg với những đầu đinh tròn khóa chặt dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng. Bộ ngực nặng trĩu như quả bóng được buộc bằng hai cái nơ xinh xắn có dải ruy băng hồng nhạt. Lại thêm một dụng cụ nong bằng ngọc bích đưa vào lỗ, ống mỏng rỗng chứa đầy thuốc kí©ɧ ɖụ© từ từ thẩm thấu vào thành ruột theo cử động của các cơ.

“Đây là cậu muốn tạ lỗi sao? Cậu ta từ đâu tới?” Lục Trường An nhìn thiếu niên trên giường đang bị du͙© vọиɠ khống chế, sắp đạt đến đỉnh điểm nhưng chưa thể bắn ra, “Không sai, tôi thích cái này. Thực chất DS là ngươi tình ta nguyện, đều cảm kích đồng ý chứ không phải làm khó người khác hay dùng thủ đoạn áp bức đối phương. Cậu nghĩ tôi là người như thế nào? Tôi muốn cho cậu rõ hai chuyện, thứ nhất là đưa người này đi, thứ hai là bảo họ gặp nhau ở tòa.”

Người ở đầu bên kia điện thoại lo lắng, mặc kệ đối phương, Lục Trường An treo máy, cầm áo khoác đi ra ngoài cửa. Lúc này anh liền bị một giọng nói khàn khàn đáng thương ngăn lại.

“Tại sao tôi phải tạ lỗi, dựa vào cái gì?”

“Nghe cho kỹ, tôi không biết cậu và người đó có quan hệ như thế nào, nhưng liên quan gì đến tôi chứ? Tôi không đủ lòng tốt để chịu trách nhiệm. Nếu dính dáng đến cậu, tôi cũng gặp rắc rối ngay cả khi cậu đến đây vì ai đó chứ không phải tôi. Từ góc độ pháp lý, cho dù cậu đủ may mắn kiện, trước hết tôi có thể biện giải cho chính mình là không làm, và cậu có gan nói chuyện đáng xấu hổ này không?”

Thiếu niên gần như vô vọng nhắm chặt mắt, cau mày chịu đừng vì cầu mà không được kɧoáı ©ảʍ. Dụng cụ lạnh nhạt bên trong uốn lượn lên xuống mà mạch máu xung quanh lại vô cùng nóng bỏng, cảm tưởng giây tiếp theo liền nổ tung. Cặp mông tròn trịa không thể kiềm chế áp sát ga trải giường. Anh vặn vẹo, cố gắng giải tỏa cảm giác trống rỗng cùng nóng bỏng trong ruột nhưng lại như gãi không đúng chỗ ngứa.

Lục Trường An nhìn đối phương thống khổ mà không được, ma xui quỷ khiến mà kéo khăn trắng ra, nhìn chằm chằm lông mi thiếu niên đang rung rinh.

Rõ ràng là bộ dáng cực kỳ thống khổ, lại khiến tâm Lục Trường An bắt đầu động, muốn cắn cái cái yết hầu đang rung động kia, dùng hàm răng chậm rãi cọ sát.

Thật sự là một đòn trí mạng!

Rất giống với câu nói này, “cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp”, Lục Trường An đã làm theo lời nhắc của điện thoại trước đó. Anh dùng chìa khóa mở l*иg chim cùng dây xích, trả chim ưng con tự do.

“Tự mình giải quyết, làm những việc cần làm đi.” Lục Trường An mang theo ghét bỏ đi vào toilet rửa tay, sau đó nhìn chính mình trong gương không khỏi sầu não.

Nếu ở câu lạc bộ gặp được người này, hắn thực sự muốn chiếm làm của riêng dạy dỗ một phen. Thế nhưng thiếu niên kia lai lịch không rõ ràng, còn được dùng như “món quà bồi tội”.

Lục Trường An tập trung thu lại lều nhỏ bên dưới, một bên lên kế hoạch giải quyết khủng hoảng. Xem ra lần này anh thực sự đã cho đối phương cơ hội, không ngờ bọn họ lại mạo hiểm lợi dụng sơ hở trong hợp đồng chiếm giữ bằng sáng chế của công ty, còn có vụ pháp lý kia nữa…

“Cậu làm cái gì vậy?” Dưới thân đột nhiên xuất hiện một bàn tay khiến Lục Trường An bị dọa sợ đến mức tim sắp rớt ra ngoài.

Nhìn xuống, lại là một đôi mắt mang theo dư vị du͙© vọиɠ đánh động lòng Lục Trường An. Hai mắt trong trẻo pha lẫn sự quyến rũ, hơi thở gấp gáp còn chưa thoát khỏi tra tấn.

Thấy người đàn ông giật mình, thiếu niên thu tay lại, cúi đầu sợ hãi, “Tôi… tôi muốn anh giúp…”

Trên chiếc cổ mảnh khảnh vẫn còn lấm tấm mồ hôi, Lục Trường An còn nhìn thấy một nốt ruồi đỏ tươi ở một bên cổ. Bộ dáng chói mắt này thực sự thu hút anh.

“Lão gia nói nếu không được anh thu nhận, gia đình tôi sẽ không thể sống yên ổn ở thành phố này. Chúng tôi không về quê được, nếu ở đây bị từ chối, anh trai nhất định không tha, sẽ đánh tôi một trận. Vậy nên…”

“Khoan đã, cậu nói nhiều như vậy làm gì?” Lục Trường An lạnh nhạt ngắt lời thiếu niên, “Lão gia? Thời đại nào rồi mà Lục Chí Vân còn kêu ngươi gọi như vậy? Đứng dậy. Vô duyên vô cơ lại nhận đại lễ này của cậu, tôi sẽ bị giảm thọ. Muốn quỳ thì đổi hướng đi.”

“Tôi có thể nấu ăn, dọn dẹp, sắp xếp công việc nhà và lái xe. Tôi cũng có kinh nghiệm làm vệ sĩ được vài năm. Những gì không biết tôi có thể học, học nhanh thôi. Chỉ cần anh yêu cầu, tôi sẽ làm mọi thứ. Hoặc là, nếu cảm thấy tôi không tồi thì… nếu, nếu anh muốn tôi trở thành nô ɭệ, tôi… tôi cũng có thể làm được.”

Âm thanh của thiếu niên ngày càng nhỏ làm Lục Trường An muốn phì cười.

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người nhiều lời và cố chấp như cậu. Cậu có hiểu Sub là gì không mà nói muốn làm là làm? Tôi nói rồi, động chạm vào cậu sẽ rất phiền phức, mặc quần áo rồi rời đi nhanh.”

“Rõ ràng đã chạm vào rồi, sao anh còn không ăn luôn?”

Tiếng lẩm bẩm của thiếu niên không thoát khỏi Lục Trường An. Cho dù tính tình anh có tốt như thế nào cũng bị chọc giận đến mức muốn cười. Nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm thản nhiên, không quan tâm mà xoay người rời đi.